Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Vẻ mặt Trương Dao biến ảo, im lặng.
Vương Bình nói không sai, cô ta không có tư cách bàn điều kiện với hắn.
Song phương lập tức rơi vào thế giằng co, ai cũng không mở miệng, cứ đối diện nhau như vậy.
Cuối cùng Trương Dao thở dài, hai người giằng co, cô ta thua trận.
"Tôi nói nếu có thể, tôi không cần cầu gì anh, chỉ hi vọng anh đừng làm tổn thương quỷ hồn của Trương Dao, cô ấy không phải quỷ hư hỏng."
Vương Bình mỉm cười, lần thứ hai bắt chéo chân, lắc lư nói.
"Lúc này mới đúng này, có đôi khi con gái đừng quá rụt rè."
"Ừm?"
Vương Bình và Trương Dao tự có cảm giác, đồng loạt thu liễm sương khói, âm khí trên người, hóa thành trạng thái bình thường.
"Vương Bình?"
Giọng nói quen thuộc từ cửa phòng bệnh truyền đến.
"A, Sở Lỵ Lỵ, sao cô lại ở đây? Cô cũng bị bệnh sao?"
Vương Bình rất bất ngờ khi nhìn thấy Sở Lỵ Lỵ ngoài cửa, trong mắt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Anh mới ngã bệnh, tôi tới điều tra chuyện Phó viện trưởng bệnh viện Chu Phúc Sinh đột tử."
Sở Lỵ Lỵ quệt miệng, mỗi lần nói chuyện với Vương Bình cô ấy luôn cảm thấy bẳn thân sắp bị hắn chọc tức chết.
Từ sau chuyện thôn Đại Biệt, Sở Lỵ Lỵ trình báo cáo, phía trên đã mắng cô ấy một trận xối xả.
Thân là một cảnh sát vinh quang, thế mà cô viết báo cáo quỷ giết người cho tôi?
Viết cũng thôi đi, cô còn viết tốt như vậy, khiến tôi xem mà không ngừng được, vừa xem vừa cười.
Bởi vì nội dung quá đặc sắc, một người không biết tên họ thắt cổ nửa giờ còn không chết, còn ở kia lắc lư đụng quỷ, còn nói chuyện phiếm với quỷ.
Tình cảnh kia khiến người ta xem mà như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, đọc báo cáo mà cứ như đọc tiểu thuyết kinh dị vậy.
Sai rồi, đây không phải truyện kinh dị, đây là câu chuyện cười đột lốt truyện kinh dị.
Cô trâu bò như thế, vì sao không nhảy lên trời luôn đi? Vì sao không đi làm tác giả luôn đi?
Sở Lỵ Lỵ không nói gì thêm, cô ấy đã sớm chuẩn bị tinh thần bị sếp thóa mạ, đồng thời cô ấy còn xin chuyển công tác, từ thành trấn thôn Đại Biệt tới phân cục tại khu Vương Bình sống.
Cô ấy muốn bản thân có thể gần gũi với Vương Bình hơn, quen thuộc "thế giới mới".
Nói ra cũng kỳ quái thật.
Sở Lỵ Lỵ vốn cho rằng sau khi mình viết ra phần báo cáo quỷ giết người kia, lại xin điều công tác sẽ bị cấp trên mắng một trận.
Ai biết, cấp trên lại dễ dàng đồng ý lời xin điều chuyển công tác của cô ấy.
Hôm nay là ngày đầu tiên Sở Lỵ Lỵ chuyển công tác tới phân cục, đã đụng phải án tử ở bệnh viện nhân dân số một Thâm Quyến. Cô ấy và đồng nghiệp trong phân cục tới đây điều tra, tránh để phát sinh khủng hoảng không cần thiết.
"Vương Bình, anh tới bệnh viện làm gì vậy? Vị này là?"
Sở Lỵ Lỵ chú ý tới Trương Dao trên giường bệnh.
Nói thật, chuyện Vương Bình xuất hiện ở bệnh viện khiến Sở Lỵ Lỵ vừa cảm thấy ngoài ý muốn, vừa không nhịn được nảy lên suy nghĩ khác.
Lúc Sở Lỵ Lỵ đến đây đã nghe đồng nghiệp nói tới tin đồn ở bệnh viện nhân dân số một. Cô ấy đã biết được bí mật mà người thường không thể biết được, vì thế cô ấy hoài nghi chuyện bệnh viện đột tử rất bất thường.
Hiện tại Vương Bình lại xuất hiện ở bệnh viện, không thể không khiến người ta càng thêm hoài nghi.
Sở dĩ bệnh viện liên tiếp xảy ra đột tử, có lẽ có liên quan tới sự kiện linh dị.
Không trả lời câu hỏi của Sở Lỵ Lỵ, Vương Bình không nói hai lời, kéo Sở Lỵ Lỵ ra khỏi cửa phòng.
Lúc ở thôn Đại Biệt, hắn đã nói với Sở Lỵ Lỵ trong nhà trọ của mình có một con quỷ tốt, tên là Trương Dao.
Thế nhưng, hắn không nói cho Sở Lỵ Lỵ biết chuyện thi thể Trương Dao phục sinh.
Vì không phá hư kế hoạch của chính mình, Vương Bình cần phải nhắc nhở Sở Lỵ Lỵ trước.
Sau khi kéo Sở Lỵ Lỵ đến cầu thang thoát hiểm không người, Vương Bình giải thích cho Sở Lỵ Lỵ.
Một lúc lâu sau, Sở Lỵ Lỵ khiếp sợ, miệng nhỏ khẽ nhếch, nằm trong trạng thái kinh hãi.
"Cô đừng phá hỏng chuyện của tôi, còn có tôi khuyên cô, chuyện của bệnh viện tốt nhất là cô đừng tra xét, cứ lấy lý do đột tử kết án là được, đừng gây thêm rắc rối."
"Vương Bình, chuyện bệnh viện đột tử thực sự do quỷ hồn quấy phá sao?"
Sở Lỵ Lỵ đã sớm có chuẩn bị, nhưng sau khi nghe được Vương Bình khuyên nhủ, cô ấy vẫn hết sức giật mình.
"Xấp xỉ." Vương Bình trả lời.
"Sẽ không phải nó có liên quan tới "Trương Dao" kia đấy chứ?"
"Có hay không tôi còn chưa rõ ràng lắm, phải quan sát thêm."
"Vương Bình, anh đã trở nên tốt bụng như vậy từ lúc nào thế? Còn chủ động điều tra chuyện của bệnh viện."
Ánh mắt Vương Bình rất trịnh trọng, khiến Sở Lỵ Lỵ trở nên sửng sốt.
Cho dù hai người ở chung không lâu, nhưng cô ấy hiểu rõ tính cách của Vương Bình, nếu không có lợi, hắn tuyệt đối sẽ không ra tay.
Theo lý thuyết, nếu phía bệnh viện đã tìm cảnh sát xử lý chuyện này, khẳng định là bọn họ không tin quỷ hồn, cho nên Vương Bình không thể nào lấy được tiền từ chỗ bọn họ.
Mặt khác, hình như quỷ hồn Trương Dao cũng không thể nào lấy tiền ra. Quỷ hồn Trương Dao là quỷ, nào có tiền? Tựa như con quỷ chặn đường kia.
Vương Bình đảo cặp mắt trắng dã, đương nhiên hắn có thể nghe ra được ý của Sở Lỵ Lỵ.
"Tôi có keo kiệt như vậy sao? Tôi là đại từ đại bi quan... Phi, tôi là Vương Bình đại từ đại bi, chín năm nghĩa vụ nói cho chúng tôi biết, lấy việc giúp người làm niềm vui là nguồn căn của hạnh phúc, tôi làm việc này vì tôi thấy vui, hiểu không?"
"Hơn nữa, Trương Dao đã nói sẽ đưa tiền cho tôi. Mà phía bệnh viện, tôi thấy cha Trương Dao rất quen thuộc với phó viện trưởng, tôi có thể kêu ông ấy nói chuyện với phía bệnh viện."
Sở Lỵ Lỵ nghe nói vậy, giương hàm răng mèo đáng yêu, cười tủm tỉm nói.
"Tôi đã nói rồi, sao tự nhiên anh lại có lòng tốt giúp người, này thật không giống với Vương Bình tôi biết. Tôi còn nghĩ anh bị quỷ nhập vào thân, bị quỷ đoạt xác… Bây giờ nhìn lại, Vương Bình vẫn là Vương Bình, không bị quỷ thượng thân hay đoạt xá gì."
Khóe miệng Vương Bình co quắp, lời này nghe thế nào cũng thấy nhức trứng.
Quên đi, tôi sẽ coi như cô đang khen tôi là được rồi, cảm ơn cô đã khích lệ.
"Tốt rồi, con nít con nôi đứng qua một bên chơi bùn đi, đừng quấy rầy người dân lao động vất vả cực nhọc làm việc."
Vương Bình ném ra một câu, sau đó dẫn đầu đi tới quầy lễ tân bệnh viện.
Hắn muốn đi làm thủ tục nhận chức, nếu không tối nay sao hắn có thể đi làm được, không đi làm thì sao có thể lấy được lương bảo vệ của bệnh viện?
Sở Lỵ Lỵ phồng má, rất bất mãn.
Cái gì gọi là con nít con nôi đi chơi bùn? Tuổi của tôi không nhỏ hơn anh bao nhiêu đâu.
Đúng lúc này.
Đột nhiên Vương Bình xoay người, thần sắc nghiêm túc.
Thần sắc bất mãn của Sở Lỵ Lỵ đọng lại, rất ít khi Vương Bình bày ra thần sắc nghiêm túc thế này, chẳng lẽ hắn có chuyện quan trọng gì muốn nói với mình sao?
"Quên nói với cô, ban nãy những chuyện tôi đã nói với cô trả tính phí tình báo, giảm giá cho cô, nguyên, gửi bao lì xì Wechat trả tiền, nhớ kỹ gọi cho tôi."
"Vương Bình, anh đi chết đi."
Sở Lỵ Lỵ tức giận mắng.
Còn tưởng rằng hắn có chuyện quan trọng gì muốn nói, thì ra là nói tiền.
Tên khốn kiếp này không chết tử tế được, chỉ biết tiền tiền tiền.
Tốt xấu gì tôi cũng là thiên sinh lệ chất, xinh đẹp trẻ trung khụ khụ khụ... Người khác chỉ ước gì có thể đưa tiền rồi làm quen với tôi, tên chó má anh thì hay rồi, mỗi ngày chỉ muốn đòi tiền của tôi, khiến người đẹp như tôi mất hết lòng tin, thậm chí còn phải hoài nghi nhân sinh.
Sở Lỵ Lỵ vừa mắng vừa cầm điện thoại di động lên mở Wechat, chuyển bao lì xì tới cho Vương Bình.
Leng keng.
Vương Bình cầm điện thoại di động lên, thấy nhắc nhở bao lì xì, không lịch sự cười một tiếng, sau đó lại nói với người trực ban.
"Chào chú, tôi là bảo vệ ban nãy lão Hà, à không, viện trưởng Hà giới thiệu."
"Ah? Cậu chính là tên hải quy đã làm mất hết mặt mũi đám hải quy sao?" Người trực ban cười nói.
"Đúng là tại hạ, sau khi đi du học ở Mỹ nhiều năm tôi phát hiện, vẫn là tổ quốc tốt hơn, cho dù chỉ làm một bảo vệ nho nhỏ."
"Cậu nhóc nói hay lắm, tôi thích cậu rồi đấy."
"Chú, tôi không thích chú, nhưng tôi không ngại thích con gái hay cháu gái của chú đâu."
"..."
Trọng tâm câu chuyện một lần nữa bị Vương Bình dìm chết.
Cứ như vậy, bảo vệ có thành tích học tập cao nhất từ trước tới nay, đã sinh ra ở bệnh viện nhân dân số một Thâm Quyến.
...