Ta Có Thể Xoát Thuộc Tính

chương 33: ông ở đây tìm bóng cao su sao

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Những năm gần đây, các nơi phồn vinh, thịnh vượng phát đạt, rất nhiều kiến trúc cũ kỹ đều bị dỡ xuống, xây dựng nên những kiến trúc mới.

Khu dân cư Long Đằng có hai tòa nhà trọ.

Một tòa nhà trọ đã bị dỡ xuống, đổi thành nhà trọ kiểu mới, đã ở kín.

Mà gần sát đó, một tòa nhà còn lại chưa được dỡ xuống, có người nói không lâu nữa nó sẽ được dỡ xuống xây dựng lại.

Nhà trọ kiểu cũ rách nát, sơn tường bong tróc, góc tường đầy rêu xanh, năm tháng lưu lại rất nhiều vết tích trên tòa nhà, phảng phất như một lão già đã bước vào tuổi xế chiều.

Chạng vạng tối, mặt trời dần xuống núi, nắng gắt đỏ tươi...

Nhà trọ mới xây xong đèn đuốc sáng trưng, thường truyền ra tiếng cười nói, ấm áp mà hài hòa.

Bên cạnh nó, nhà trọ kiểu cũ vì sắp được dỡ bỏ xây dựng lại, từ lâu không người ở, trong mỗi tầng trệt không có ánh đèn gì, mờ mịt u ám, tràn đầy không khí tuổi xế chiều, khiến người áp lực.

Trong tầng trệt trống rỗng, mỗi một cửa sổ đều mở rộng.

Hoàng hôn buông xuống, trước mỗi cửa sổ là một mảnh đen nhánh, không thấy rõ bên trong, phảng phất như từng chiếc miệng sâu khổng lồ.

Một trận gió thổi qua.

Cành lá của gốc cây già trước cửa nhà trọ rung động không ngừng.

Bóng cây đung đưa, giống như yêu ma đang chờ đợi màn đêm buông xuống, nhìn mặt trời ngả về phía tây, lòng tràn đầy vui mừng, giương nanh múa vuốt muốn bao trùm mọi thứ trong hắc ám.

Màn đêm dần dần đến.

Khi ánh nắng chiều cuối cùng soi sáng, nhà trọ kiểu cũ bị kéo ra một cái bóng thật dài, giống như một đầu cự thú đáng sợ ngủ đông ở nơi đây, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào nhà trọ.

Lạch cạch, lạch cạch.

Đột nhiên đúng lúc này, trong căn hộ kiểu cũ truyền ra tiếng cười như chuông bạc, tiếng bước chân thưa thớt, hình như có đứa trẻ nào đó đang đá banh chạy trốn trong hành lang tầng trệt.

Lâm Vĩ, một người đàn ông trung niên đang ở nhà trọ khu dân cư mới Long Đằng.

Năm ngày trước Lâm Vĩ dẫn theo vợ và con gái, toàn gia đình tới khu dân cư mới, trước đây bọn họ không ở khu dân cư Long Đằng.

Con gái Giai Giai rất hoạt bát, chỉ mới năm ngày đã hòa mình vào tiểu khu.

Mà vì nhà trọ kiểu cũ không người ở, dần dà nó đã trở thành nơi bọn nhỏ thám hiểm chơi đùa.

Hôm nay, Lâm Vĩ tan tầm về nhà, theo lẽ thường hắn ta lui tới nhà trọ kiểu cũ, nghe tiếng cười như chuông bạc truyền tới, hắn ta cất bước đi vào nhà trọ kiểu cũ.

Hắn ta muốn gọi con gái Giai Giai về nhà ăn cơm.

"Giai Giai về ăn cơm đi, đừng chơi nữa."

Trên cầu thang tầng bốn của khu nhà trọ kiểu cũ, Lâm Vĩ lên tầng hô lên.

Tiếng cười còn đang truyền vang, nhưng không ai đáp lại Lâm vĩ, hắn ta lại phải hô lên một lần nữa.

"Giai Giai, về ăn cơm thôi."

Lạch cạch, lạch cạch.

Tiếng trái bóng chạm tường rồi rơi xuống đất quanh quẩn trong nhà trọ, quanh quẩn bên tai Lâm Vĩ, nhưng vẫn không người đáp lại hắn ta như trước.

Chỉ có điều tiếng bọn trẻ vui cười vẫn còn đó.

Lâm Vĩ có chút nóng giận, hắn ta đã gọi con gái bốn năm tiếng mà con bé còn không quay về, ham chơi thành ghiền rồi hay sao?

Hắn ta không chỉ kêu gọi, còn trực tiếp đi lên tầng bốn, muốn dẫn con gái về nhà ăn cơm.

Thế nhưng hắn ta vừa cất bước lên tầng thứ tư, chân trước mới vừa bước ra, trong nháy mắt tiếng cười như chuông bạc kia biến mất, phảng phất như có tảng đá đang rơi xuống cực nhanh, đột nhiên ngừng lại.

Chung quanh rơi vào tĩnh mịch, sự cách biệt trước sau to lớn khiến người ta nhất thời không kịp phản ứng.

Bàn chân mới vừa bước ra của Lâm Vĩ ngừng giữa không trung, hắn ta có chút ngây người, sau đó lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười.

"Bọn nhóc này đang muốn chơi trốn tìm sao?"

Hiển nhiên, hắn ta đã coi sự khác thường này thành con gái và đám bạn đang muốn chơi trò trốn tìm với mình, cho nên mới cố ý làm như vậy.

Lâm Vĩ lắc đầu, giọng nói biến mất trong tầng thứ tư, nói cách khác bọn nhỏ đang ẩn núp ở một nơi nào đó trong tầng thứ tư.

Tầng thứ tư cũng không nhiều phòng lắm, chỉ chừng bốn năm phòng, rất dễ tìm.

Hắn tìm từ trái sang phải, tỉ mỉ tìm kiếm từng gian phòng, không có bất kỳ thanh âm gì lọt ra.

Lúc này trong khu nhà trọ kiểu cũ, ngoại trừ tiếng bước chân và tiếng hít thở của Lâm Vĩ thì không còn thanh âm nào khác, yên tĩnh dị thường, yên tĩnh đến mức lộ ra từng tia quỷ dị.

Lâm Vĩ cố tìm con gái, không chú ý tới điểm này, nhà trọ kiểu cũ an tĩnh đến mức ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được...

Gian phòng thứ nhất, sảnh lớn không có ai... phòng ngủ cũng không có ai... phòng bếp cũng không có ai... WC cũng không có người.

Rời khỏi gian phòng thứ nhất, hắn ta tiếp tục đi tới căn phòng thứ hai.

Nhà trọ vẫn không tiếng động như trước.

Rất nhanh, đã lục soát xong căn phòng thứ hai, không có nửa bóng người.

Lúc này rốt cục Lâm Vĩ cũng nhận ra điểm khác thường.

Thời khắc này, nhà trọ kiểu cũ an tĩnh tới có chút kỳ quặc, trừ mình còn phát ra tiếng động, không còn tiếng động nào khác.

Hắn ta ngừng thở, tỉ mỉ nghe động tĩnh trong nhà trọ kiểu cũ.

Nhà trọ kiểu cũ yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy nhịp đập của trái tim hắn ta, ngoài ra không có bất kỳ tiếng động gì đáng nói.

Hắn ta sợ hãi.

Có điểm gì đó không đúng, có điểm gì đó vô cùng không đúng!

Vì sao trong căn hộ này không có lấy một tiếng động nhỏ nào hết vậy? Cho dù là tiếng hít thở cũng không có.

Nếu không phải tiếng tim đập vẫn còn vang lên, thậm chí hắn ta còn cho rằng mình bị điếc.

Mắt thấy màn đêm dần dần buông xuống, hắn ta lo lắng cho con gái, không rời khỏi nhà trọ mà tiếp tục tìm tòi, hắn ta đổ hết tất cả quỷ dị này là tự mình hù mình.

Căn phòng thứ ba, không người.

Căn phòng thứ tư, không người.

Đầy bụng thấp thỏm lo lắng, Lâm Vĩ tìm tòi tới căn phòng thứ năm, cũng là căn phòng cuối cùng.

Kết quả vẫn không có người!

Sắc mặt Lâm Vĩ trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn rơi như mưa, sau lưng hắn ta bị mồ hôi thấm ướt.

Sao lại không có người? Điều này sao có thể...

Hắn ta dám khẳng định, ngay trong lúc mình lục soát tòa nhà, bọn nhỏ không thể nào lặng lẽ dời chỗ ẩn nấp được.

Bởi vì sau khi hắn ta nhận ra điểm quỷ dị, hắn ta vẫn luôn chú ý đến tiếng động chung quanh.

Cho dù chỉ là một chút gió thổi cỏ lay hắn ta cũng chú ý.

Vậy mà, trừ tiếng động do mình tạo ra, không còn tiếng động gì khác nữa, ngay cả tiếng hít thở cũng không có.

Tiếng cười của con gái vang lên ở tầng thứ tư này, hắn ta có thể khẳng định trăm phần trăm.

Nhưng vì sao hắn ta không tìm được người?

Lạch cạch!

Bỗng nhiên, một tiếng đồ vật rơi xuống đất rõ ràng vang lên, khiến thần kinh Lâm Vĩ vẫn nằm trong trạng thái căng thẳng sợ hết hồn. Hắn ta cảm thấy trái mình mình sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

"Ai!"

Lâm Vĩ hô lớn một tiếng, xoay người nhìn về phía cửa phòng phía sau, con ngươi chợt co rút lại.

Hắn ta đang đứng ở trước cửa căn phòng thứ năm, chẳng biết từ lúc nào nơi ấy đã nhiều thêm một quả bóng cao su.

Bóng cao su đang đập tưng tưng trên mặt đất, sau đó nó dần dần rơi xuống đất, dừng lại ở cửa, vẫn không nhúc nhích.

Nhìn bóng cao su, Lâm Vĩ tê cả da đầu, miệng khô lưỡi khô, phảng phất như yết hầu đã bị nhét một đống đồ, rất khó chịu, ngực kịch liệt phập phồng chỉ mong có thể giảm bớt một chút khó chịu này.

"Giai Giai, là con sao? Đừng làm rộn, cha sẽ tức giận."

Lâm Vĩ lên tiếng nói.

Vẫn không có người đáp lại như trước.

Bất đắc dĩ, Lâm Vĩ bước lên trước một bước, hắn ta chưa bao giờ cảm thấy bước chân mình nặng nề như thế, nặng như đổ chì, nhưng hắn ta không đi không được, vì con gái cũng vì mình.

Rõ ràng chỉ có khoảng cách chừng năm, sáu bước, Lâm Vĩ lại phải đi hơn mười giây.

Lâm Vĩ tới trước bóng cao su, gian nan nuốt một ngụm nước bọt, đầu tiên là kinh hồn táng đảm nhìn chung quanh hành lang tầng trệt một chút.

Hành lang không một bóng người.

Thấy thế, hắn ta khom lưng cầm lấy bóng cao su dưới chân, ngay trong nháy mắt tầm mắt hắn ta dời khỏi bóng cao su, Lâm Vĩ sởn tóc gáy, con ngươi kịch liệt co rút lại, tóc gáy toàn thân dựng đứng lên.

"Chú, chú đang đi tìm bóng cao su sao?"

Phía trước bóng cao su xuất hiện một đôi chân nhỏ, thuận theo bàn chân nhỏ nhìn qua, đó là một đứa bé, một bé trai sắc mặt tái nhợt như giấy dán.

"A!!"

Lâm Vĩ kêu thảm thiết, sợ đến ném bóng cao su trong tay, đặt mông ngồi dưới đất. Phía sau lưng hắn ta thấm đẫm một hôi, phảng phất như nơi ngực có một ngọn lửa vọt thẳng về phía thiên linh cái.

Hắn ta sợ hãi nhìn bé trai trắng bệch như quỷ trước mặt, bóng cao su dần dần lăn đến dưới chân bé trai. Đúng lúc này, sau lưng hắn ta vang lên một giọng nói như chuông bạc.

"Cha, con tìm được cha rồi."

Đó là bóng dáng con gái Giai Giai của hắn ta.

Tâm thần Lâm Vĩ buông lỏng, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, vội vã xoay cổ nhìn về phía sau lưng.

"Giai..."

Nửa chữ phun ra, vẻ vui mừng trên mặt Lâm Vĩ đột nhiên cứng lại...

"A!!!"

Tiếng kêu thảm thiết kinh khủng vang vọng tầng trọ thứ tư.

...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio