Giữa lan can bạch ngọc, kỳ hoa tiên thảo muôn màu rực rỡ đua nhau khoe sắc nở rộ khắp ngoài Oa hoàng cung. Sâu trong tường vân có một con đường lát gạch ngọc, kế bên đường đều là tiên thú mà Hạo Nhiên không biết tên gì, ngựa trắng tuyết, chim ba chân, trong bụi hoa lại có tiên nữ thân người cánh bướm tung tăng nhảy múa, trong hành cung của vạn yêu chi hoàng loáng thoáng bay tới một làn hương khí.
Hương khí kia hắn nhận ra được, chính là Khuynh thế nguyên nang điên đảo chúng sinh.
Hạo Nhiên bước qua dòng ngọc tương chảy xuôi giữa khe hở nền gạch, làm tóe lên một tia thanh tuyền lạnh buốt, chúng yêu ngoài Oa hoàng cung cùng nhìn về phía hắn. [nước uống của tiên nhân trong truyền thuyết, hay ví von rượu ngon]
Đây là tên nam tử nhân gian thứ hai tiến vào Cửu Trọng thiên kể từ lúc khai thiên lập địa đến nay.
Hắn đi vào trong điện, tiên vân tản đi, tiếng nhạc ti trúc ngừng lặng. Hạo Nhiên cúi đầu nói: “Đông Hoàng chuông tới bái kiến Nữ Oa nương nương”
Nữ tử trên điện ôn nhu nói: “Chuông nhi, ngẩng đầu lên”
Hạo Nhiên thầm rùng mình, chầm chậm ngẩng đầu, mặc kệ lúc đến hắn có suy đoán thế nào cũng không ngờ rằng, dung mạo của Nữ Oa lại như thế! Hắn ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy dung nhan của chính thần thượng cổ, đại địa chi mẫu này xinh đẹp đến độ khiến người ta ngừng thở, gương mặt kia rõ ràng là mặt của Tô Đát Kỷ…Nhưng so với Đát Kỷ lại nhiều thêm một phần khí chất lẫm liệt không thể khinh nhờn, đó là khí chất cao cao tại thượng, khí chất cúi đầu nhìn thương sinh.
Trên trán Nữ Oa có nhiều hơn Đát Kỷ hai con mắt, trên người mọc sáu cánh tay trắng nõn, sáu cánh tay gác đặt một cách tùy ý, phối cùng bốn con mắt trên gương mặt quỷ dị kia, khiến nội tâm Hạo Nhiên không tự giác rùng mình một cái.
Ánh mắt hắn dời xuống phần thân dưới Nữ Oa, hạ thân nàng là một cái đuôi xà khổng lồ cong cong uyển chuyển, uốn lượn dưới kim ỷ.
“Ô…” Bên cạnh chiếc ghế dựa truyền đến tiếng vùng vẫy, Hạo Nhiên thấy rõ trong Oa hoàng cung còn có thêm hai người khác.
Đát Kỷ mặt tựa nước tĩnh, lẳng lặng đứng sau lưng Nữ Oa, Cơ Phát bị vứt bên chân nàng.
Nữ Oa thản nhiên nói: “Chuông nhi, ngươi tới đây làm gì?”
Hạo Nhiên đưa mắt nhìn Đát Kỷ, nhưng mục quang của Đát Kỷ dời đi, không đối thị với hắn, bèn nói với Nữ Oa: “Ta tới cứu tên đồ đệ bất tài này”
Bốn ánh mắt của Nữ Oa đồng loạt chiếu tới Hạo Nhiên, trước mặt vị thần linh này, Hạo Nhiên chỉ cảm thấy mình như xích lõa toàn thân, một tia sợ hãi trần trụi. Lát sau tâm thần khẽ định, trầm giọng nói: “Đông Hoàng chuông cầu Nữ Oa nương nương thả thiên tử nhân gian ra”
Nữ Oa nói: “Thả thiên tử nhân gian nào?” Chợt vươn một trong sáu cánh tay ra, chậm rãi vén tấm vải đỏ trên án kỷ bên cạnh kim ỷ lên, xuất hiện một thanh kiếm ánh vàng rực rỡ.
Hiên Viên kiếm!
Hạo Nhiên đã không còn quan tâm đến câu hỏi “Thiên tử nhân gian nào” kia nữa, món thần khí thượng cổ sau cùng đang ở ngay trước mắt! Kim quang lưu chuyển, thân kiếm mơ hồ có vết rạn, đúng là Hiên Viên kiếm mình từng thấy trên trận chiến Viêm Hoàng lúc trước!
Hạo Nhiên hô hấp dồn dập, mấy lần muốn xông lên đoạt kiếm, nhưng ngại tu vi Nữ Oa cường tuyệt, không dám tùy tiện hành sự! Nhìn Hiên Viên kiếm nửa ngày, sau đó ngẩng đầu nói: “Hạo Nhiên vì thương sinh hậu thế mà tới, cầu nương nương khai ân, ban cho Hiên Viên kiếm”
Nữ Oa chỉ cười nói: “Kiếm này vốn là của ngươi mà, thuận nước giong thuyền cũng đâu có sao” Nói xong không thấy nàng hạ lệnh, nhưng Đát Kỷ đã chậm rãi nâng Hiên Viên kiếm đi xuống giữa điện.
Cước bộ của nàng dịu dàng, diện dung điềm tĩnh, cẩn thận mơn trớn Hiên Viên kiếm, tựa như sợ đánh thức ái nhân tiền thế. Giao kiếm vào trong tay Hạo Nhiên, lúc xoay người lại lưu luyến không dứt liếc nhìn lại một lần.
Nữ Oa lại ôn nhu nói: “Hiện giờ Đông Hoàng đại nhân khỏe không?” Hoàn toàn không nhắc tới chuyện nhân gian giao chiến dù chỉ một chút.
Hai tay Hạo Nhiên ôm lấy Hiên Viên kiếm, lần đầu tiếp xúc cùng thần khí thượng cổ này, trong lòng dâng lên một tia ấm áp, tình tự khó nén, hết sức vui sướng, trầm ngâm chốc lát, đáp: “Đông Hoàng đại nhân…Thần lực đang dần suy yếu. Chỉ khi thiên địa chính khí hồi chuyển, thương sinh được cứu, mới có thể…”
Sự hiểu biết của hắn đối với Đông Hoàng rất ít, Nữ Oa thản nhiên mỉm cười, nói: “Chuông nhi, dáng dấp ngươi bất quá chỉ mới có mười tám mười chín tuổi, trơ trọi lưu lạc loạn thế, cũng thật vất vả” Dịu dàng thở dài, nói tiếp: “Ngũ thần khí hư không đủ cả rồi chứ?”
Hạo Nhiên gật đầu đáp: “Đủ rồi”
Nữ Oa ừm một tiếng, nói: “Nếu đã có trách nhiệm nặng nề, vậy trở về đi, giải cứu thương sinh sớm một khắc cũng tốt”
Nói xong Nữ Oa đưa ngón tay ngọc đến bên môi, cắn nhẹ, lấy thần huyết vẽ ra phù văn âm dương lưỡng nghi trong hư không, thoáng chốc huyền môn vạn cổ mở rộng, lực lượng tạo hóa hồi chuyển, xuất hiện đường hầm thời gian đen kịt.
Sao đường hầm kia không giống với cái lúc hắn mới tới, trong thông lộ thời gian mà Hoàng Đế mở tràn đầy loạn lưu, các tia hào quang tán loạn, bốn phía đều là kình khí, giống như một dòng xoáy hung dũng. [dòng chảy hỗn loạn]
Còn thông đạo Nữ Oa mở quả thật yên tĩnh vô cùng, không biết thông ra hướng nào, bên trong tối đen một mảnh. Đây thực sự là huyền môn thông hướng thời đại kia của mình sao?
Hạo Nhiên không ngờ Nữ Oa lại ra chiêu thức này, sững sờ tại chỗ, vẫn cầm chặt Hiên Viên kiếm trong tay, nhìn nhìn Đát Kỷ, rồi nhìn qua Cơ Phát bị trói trên mặt đất, không biết làm thế nào mới phải.
“Nương nương…” Trong lúc nhất thời hàng trăm kế sách chuyển qua trong lòng, nhưng không cách nào thốt lên được, Hạo Nhiên chỉ nói: “Cầu nương nương thả đồ nhi ta Cơ Phát”
Nữ Oa cười nhạt, đáp: “Cơ gia Tây Kỳ chính là hậu duệ của Cơ Hiên Viên, niệm tình xưa, ta tuyệt sẽ không lấy mạng hắn. Hiện giờ Thần Châu rung chuyển, bách tính bất an, bất quá lưu hắn lại đây chốc lát, đợi sau khi hạ giới an bài thỏa đáng xong, hiển nhiên sẽ ký kết khế ước yêu nhân lưỡng tộc với hắn, rồi đuổi hắn trở về, làm nhân gian thiên tử”
Nữ Oa lại nói: “Chuông nhi không tin à?”
Hạo Nhiên không còn lời nào để nói nữa, đành phải đáp: “Không dám” Bèn nhấc chân đi tới huyền môn.
Đát Kỷ nhìn vào trong mắt, nôn nóng vô cùng, nhưng vẫn không dám lên tiếng, Hạo Nhiên quay đầu nhìn lại Nữ Oa, thấy trong mắt nàng pha chút tiếu ý, tim liền đập loạn xạ. Không ngừng chọn đi lựa lại, sau cùng dừng cước bộ trước huyền môn.
“Sao vậy?” Nữ Oa hòa nhã nói: “Vẫn còn chuyện gì không bỏ xuống được à?”
Hạo Nhiên cố lấy dũng khí, nói: “Nương nương, Hạo Nhiên có điều không rõ, thỉnh nương nương chỉ giáo”
Không đợi Nữ Oa xuất ngôn, Hạo Nhiên liền hỏi: “Hạo Nhiên là Đông Hoàng chuông, cũng là di vật thượng cổ; Hạo Nhiên từng nghĩ rằng, ta là từ Thần Châu bốn ngàn năm sau tới Ân Thương, vậy ta chính là Đông Hoàng chuông của bốn ngàn năm sau. Đúng không?”
Nữ Oa lẳng lặng nhìn Hạo Nhiên, Hạo Nhiên lại nói: “Vậy thời đại này, hẳn cũng có Đông Hoàng chuông. Chiếu theo đạo lý, ở thời đại mà ta tới, cũng có các thần khí Hiên Viên kiếm, Hạo thiên tháp, vậy tại sau Đông Hoàng không tìm kiếm ở hậu thế mà cứ khăng khăng phái ta đến Ân Thương bốn ngàn năm trước?”
Nữ Oa thản nhiên nói: “Thượng cổ thần khí rải rác tứ phương, ở hậu thế tìm không ra, có lẽ đã bị phá hủy rồi. Hôm nay ngươi đã tìm đủ năm kiện linh vật này, còn lo nghĩ những thứ đó làm gì nữa?”
Hạo Nhiên nói: “Hạo Nhiên thật nghĩ không thông, nếu ta ở lại chỗ này, vậy không phải có tới hai Đông Hoàng chuông hay sao? Thời đại này vẫn còn một Đông Hoàng chuông mà, hắn ở đâu?”
Nữ Oa bật cười: “Chuyện này thì phải đi hỏi Côn Bằng nhà ngươi mới đúng, ngươi hỏi ta, bảo ta trả lời ngươi thế nào đây?”
Vấn đề ấy rốt cuộc cũng đã gần kề điểm trung tâm trong suy nghĩ Hạo Nhiên, hắn lại trầm giọng hỏi: “Hậu thế cũng có Đông Hoàng, vậy hậu thế cũng phải có Nữ Oa nương nương mới đúng, lúc Thần Châu đại lục sụp đổ, nương nương đã đi đâu?”
Nữ Oa đột nhiên ngẩng người, sau một lúc vẫn nói không thành câu, Hạo Nhiên xoay người qua đối mặt Nữ Oa, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc cũng tìm ra căn nguyên của vấn đề rồi. Tiến lên một bước nói: “Đời sau Tam Thanh, Tam Hoàng, Hiên Viên đều đã đi đâu cả rồi? Hạo Nhiên thỉnh nương nương chỉ giáo”
Thật lâu sau, Nữ Oa thấy không thể tiếp tục giấu diếm được nữa, mới đáp: “Ngươi có biết thánh nhân ‘Vượt thoát khỏi tam giới, không còn trong lục đạo’ mang ý nghĩa gì không?”
Hạo Nhiên đáp: “Chuông nhi không biết”
Nữ Oa sâu kín thở dài, nói: “Phàm là thánh nhân được chứng đạo trong thiên địa, đều không bị hư không ràng buộc; có thể dùng năng lực của mình phá vỡ huyền môn, xuyên qua đồng hoang hư không, ngao du ngoài tam giới. Nói vậy chắc ngươi đã hiểu”
Nữ Oa lại nói: “Thập thần khí chính là linh vật thiên địa tạo hóa, cũng không bị thiên đạo trói buộc; thời đại này có Đông Hoàng chuông, ở hậu thế cũng có, nhưng hiện nay ngươi trở về Thần Châu đại lục của bốn ngàn năm trước, là đã phá thiên đạo, Đông Hoàng chuông ở thời đại này, bởi vì ngươi đến mà đã hợp làm một với ngươi, hóa thành ‘Vô’, quy về thân ngươi, lại trở thành ‘Hữu’, thâm ý trong đó, có lẽ ngươi cũng vô pháp lý giải. Khỏi hỏi cũng được”
Hạo Nhiên nói: “Vậy Tam Thanh, Tam Hoàng đâu? Tại sao thần thái cổ chỉ còn lại một mình Đông Hoàng?”
Nữ Oa ôn nhu nói: “Chiếu theo suy nghĩ của ngươi, nếu đã có năng lực xuyên qua hư không, các thánh nhân lại chẳng muốn đối mặt cùng sơn hà đại địa lụn bại kia, đương nhiên sẽ rối rít vượt hư không trở về thời cổ…”
Hạo Nhiên nghe xong lời này, tức khắc tay chân lạnh băng, hiểu ra một cái bí mật kinh thiên mà mình trăm mối cũng không cách nào giải được!
“Ngươi cũng là từ hậu thế…Từ hậu thế tới đây sao?” Hạo Nhiên run giọng hỏi.
Nữ Oa mỉm cười: “Đồng loại tương tàn, xã tắc khuynh đổ, Thần Châu tan hoang khắp chốn, ta đã chết tâm, không muốn nghĩ tới nữa, bèn cùng chư thánh chia nhau đến huyền môn. Trở về nơi này, hợp làm một với thời đại này, thời gian lần lượt trôi qua, vạn năm tuần hoàn…Nhưng trùng hợp cũng là nguyện vọng của vạn vật hóa sinh”
Nữ Oa như đang đắm chìm trong hồi ức viễn cổ, thì thầm: “Hắn cũng vậy, chỉ hận hắn trở về mạt kỳ hồng hoang quá sớm…Khiến ta…”
Hạo Nhiên nhíu mày nói: “Ta từng đọc trong sách sử, trận chiến phong thần Xiển giáo thắng, Tiệt giáo bại, kẻ binh giải được phong thần, vốn không có nói yêu tộc nhập thế. Hiện giờ là đạo lý gì?”
Nữ Oa vẫn còn rơi vào hồi ức, thuận miệng đáp: “Nếu đã sinh sinh hợp hợp, phục hồi một vòng lại một vòng, đương nhiên sẽ không giống với trước đó nữa…Thời gian bắt đầu thay đổi từ một đoạn điểm nào đó, ảnh hưởng đến ‘Trục’ của mấy ngàn năm, rồi lại quay về, lại cải biến, mà thôi…Cơ Hiên Viên hắn…”
“Cho nên…” Hạo Nhiên kiệt lực làm bàn tay đang nắm chặt Hiên Viên kiếm không ngừng run rẩy của mình bình ổn trở lại, “Cho nên ngươi quay về quá khứ, cải biến lịch sử…”
Nữ Oa đau thương bật cười, nói: “Thánh nhân hoặc nhiều hoặc ít, đều đã từng cải biến lịch sử, đâu chỉ mỗi mình ta”
“Vậy ta cũng không tha cho ngươi! Nhân tộc mới là chính chủ Thần Châu!” Hạo Nhiên phẫn nộ quát, đột nhiên nổi loạn, vung Hiên Viên kiếm đâm tới Nữ Oa!
“Láo xược_____!” Nữ Oa không ngờ Hạo Nhiên lại dám khiêu chiến thần uy của mình, vung Khuynh thế nguyên nang quấn tới Hạo Nhiên!
Nháy mắt tiếng chuông ngân vang, hung hăng phóng ra một tiếng linh khí sáng thế, như đánh vào bông rách, xé Khuynh thế nguyên nang thành mảnh vụn, Hiên Viên kiếm như cảm giác được tâm ý Hạo Nhiên, tỏa kim quang vạn đạo, kiếm phong chém ngang mà tới, bổ Oa hoàng cung ra làm đôi!
Cửu Trọng thiên nổ vang kịch liệt, Oa hoàng cung sụp đổ, gạch ngọc bay tán loạn, Nữ Oa rống giận một tiếng, vô số gạch ngói, cự trụ cuốn thành một cổ khí lưu cường đại lao thẳng về phía Hạo Nhiên. Tiếng nổ rung trời đẩy hắn văng ra ngoài điện.
Nữ Oa từ trong đột biến thanh tỉnh lại, dùng cái đuôi xà khổng lồ chống đỡ toàn thân, bốn con mắt trên trán bắn ra hồng quang bén nhọn, quét qua đám mây. Sáu cánh tay trắng nõn cùng giương, mỗi cánh lần lượt cầm binh khí, đao, kiếm, rìu, kích, phân thủy thứ, roi; duệ khí mãnh liệt phá không nhất tề bắn vùn vụt vào Hạo Nhiên đang ở giữa không trung. [binh khí tác chiến dưới nước, xem hình minh họa bên dưới]
Hạo Nhiên vung Hiên Viên kiếm, thân kiếm rung ù ù, tâm ý tương thông với hắn, thiên uy rét buốt bất khả kháng cự, thân cùng kiếm hợp nhất hóa thành một đoàn sáng hỗn độn đâm mạnh vào Nữ Oa!
Nữ Oa cười lạnh: “Ngươi quá tự cao, không biết điều, hôm nay ta sẽ cho ngươi chứng kiến năng lực thần thánh!” Nói xong sáu cánh tay đồng thời hư ấn không trung, bốn con mắt trên trán mở rộng, niệm tụng chú văn thượng cổ, một đạo thải quang từ trên đại địa xa vạn dặm lao tới, lao về phía chân trời, Sơn hà xã tắc đồ triển khai trùng trùng điệp điệp, Hạo Nhiên hung hăng lao thẳng vào Sơn hà xã tắc đồ!
Bốn phía tối đen một mảnh, Hạo Nhiên hoảng hốt quay đầu, nhưng tìm không được bất kỳ vật nào có thể tham chiếu.
“Đây là nơi nào?” Hạo Nhiên hỏi.
Không có ánh sáng, cũng chẳng có âm thanh, Hạo Nhiên vô ý thức siết chặt tay, Hiên Viên kiếm vẫn còn. Hắn dựng kiếm quẹt vào trong bóng tối, bóng tối kia vô cùng vô tận, tìm không được ngọn nguồn.
Đây là không gian bên trong Sơn hà xã tắc đồ…Hạo Nhiên đã minh bạch. Làm cách nào để ra ngoài đây?
Hắn hít sâu một hơi, buông một tiếng chuông Đông Hoàng, nhưng bản thân vẫn không nghe được gì, hắn mờ mịt nhìn xung quanh, Sơn hà xã tắc đồ bị phá chưa?
Phân không ra nơi nào là trên, nơi nào là dưới, chẳng biết đã qua bao lâu, cứ yên lặng mà bay như thế, mãi đến khi phương xa xuất hiện một điểm sáng yếu ớt.
Đát Kỷ hét lớn một tiếng, bị cái đuôi xà của Nữ Oa quấn lấy cổ, nhấc bổng lên.
Nàng vẫn liều mạng níu lấy mép Sơn hà xã tắc đồ như cũ, nơi đó bị nàng xé rách một chút, trong góc mơ hồ có thể thấy dịch thể ngân sắc chậm rãi lưu động, thấm vào trong bức vẽ.
Nữ Oa phẫn nộ quát: “Tiện tỳ! Ngươi muốn đưa linh hồn Văn Trọng vào bức vẽ làm gì!”
Đát Kỷ đứt quãng nói: “Tỉnh…Hạo…”
Nữ Oa hít sâu một hơi dài, binh khí trong tay xuyên qua ngực bụng Đát Kỷ, tiếng hét thảm của Đát Kỷ vô pháp phát ra, bị siết chặt trong cổ họng, bụng nứt toác, lăn ra một viên nội đan yêu hồ tử sắc. Nội đan ngàn năm leng keng rớt trên mặt đất, Nữ Oa tiện tay ném Đát Kỷ lên cây cột, Đát Kỷ khôi phục hồ hình, ngực bụng rỉ tiên huyết thấm ướt da lông tuyết bạch. Nó giãy dụa kéo ra một lằn huyết tích, bốn chân run rẩy rồi bất động.
Hạo Nhiên trôi nổi trong hắc ám vô biên, cũng không biết đã qua bao lâu, bạch quang phương xa đã rõ nét không ít, như có một cổ lực lượng hấp dẫn bản thân đi tới cụm sáng kia, là Lão Quân? Hay là ai tới cứu mình?
Bạch quang kia chậm rãi bay tới gần hắn, như một giọt dịch thể, ôn nhu hóa thành một tầng lụa bao phủ lấy hắn.
“Đợi chờ thật lâu, cuối cùng các ngươi cũng đã tới”
“Văn Trọng” Hạo Nhiên gọi, rốt cuộc hắn đã nghe được âm thanh đầu tiên trong bóng tối dầy đặc này rồi, cũng nghe được lời nói của mình: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Sau trận chiến ở Tuyệt Long Lĩnh, Nữ Oa lập tức hút hồn phách ta tới chỗ này” Văn Trọng chậm rãi nói.
Hạo Nhiên cảm thấy trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng không biết mở miệng thế nào, chỉ bảo: “Sư huynh, ngươi có biết không, hạ giới phát sinh rất nhiều chuyện, sư phụ chết rồi, Ân Thụ Đức hắn…”
Văn Trọng như đang ở trong lòng hắn, lúc nói mang theo một tia lo lắng: “Giờ không phải lúc ôn chuyện, chiến xong nói sau. Ngươi cứ nín thở ngưng thần, đợi ta phá Sơn hà xã tắc đồ này”
Hạo Nhiên thu liễm tâm thần, chỉ cảm thấy Văn Trọng tiếp quản thân thể mình, bàn tay nắm Hiên Viên kiếm không tự chủ nâng lên vẽ một vòng trước người, tập kích vào bóng tối vô bờ.
Sáu cánh tay của Nữ Oa tề xuất, lòng bàn tay lưu chuyển hồng quang gắt gao trói buộc Sơn hà xã tắc đồ, chỉ thấy ở giữa tiên thiên linh bảo kia hơi nhô ra, như tấm màn bị trọng lực thay phiên kích mạnh, gồ lên chốc lát, một đạo kim quang từ bề mặt bức vẽ bắn mạnh ra, sau đó kim quang hóa thành tiên khí cuồn cuộn, như nộ hải điên cuồng gào thét xé Sơn hà xã tắc đồ thành mảnh vụn!
Kim quang mãnh liệt kia vừa thu lại, hóa thành lợi nhận vô song, thoáng chốc mang ra một chùm huyết vũ hung hăng xuyên qua g ngực Nữ Oa!
Hạo Nhiên đâm đầu vào kim ỷ của Oa hoàng cung, gian nan giãy dụa đứng lên, lại thấy g ngực Nữ Oa mở ra một cái huyết động cực đại, xoay người nhìn về phía mình.
Vết thương trên g ngực nàng lành một cách thần tốc, huyết dịch chảy ngược trở về, thịt vụn khép lại, sau đó hoàn toàn kín miệng.
“Ngươi vẫn trốn thoát được” Nữ Oa lạnh lùng nói, sáu cánh tay lập tức vung binh khí, đánh tới Hạo Nhiên.