Ta Cùng Vai Ác Sống Nương Tựa Lẫn Nhau

chương 15

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kết cục sau đó của Hoắc Cần là chứng thực nhất về độ đả kích của Tưởng thị trưởng.

Bởi vì cô gái kia trên cơ bản không có trong cốt truyện, cho nên Tô Nguyên Nguyên đều quên gần hết mọi thông tin về người này rồi, bất quá thât sâu trong nội tâm vẫn cảm khái một lần. Cho nên vừa nghe hai người kia nói về tin tức này thì lập tức nhớ ra ngay.

Tô Nguyên Nguyên quả thực không thể tin được bản thân lại đụng phải cô.

", ta muốn cứu cô ấy." Tô Nguyên Nguyên kiên định nói.

Tuy rằng đời trước Tưởng thị trưởng đả kích Hoắc Cần, nhưng khi đó Hoắc Cần là người xấu, hắn lại là người của chính nghĩa. Mà con gái của hắn lại tao ngộ chuyện như vậy chỉ vì hắn chấp hành pháp luật nghiêm khắc.

Người tốt không nên bị báo ứng. Người vô tội không nên chịu thương tổn.

nhắc nhở nói: "Ngươi tốt nhất vẫn giả bộ bất tỉnh đi bằng không sẽ rất nguy hiểm."

"Ta cũng không thể nhìn người khác bị thương tổn. Tuy rằng ta thực nhát gan, nhưng gặp chuyện bất bình vẫn sẽ la một tiếng, ta còn làm được. Hơn nữa Tam Bát ca, ta còn thực tin tưởng vào năng lực của ngươi, ngươi sẽ nhanh giúp ca tìm được ta."

Nói xong liền mở to mắt, oa một tiếng khóc: "Anh với chú gì ơi, nhà cháu có tiền, đặc biệt có tiền, nhà của chúng cháu có nhà, có quặng mỏ. Các ngài lấy cháu tìm người nhà đổi tiền đi."

Tô Nguyên Nguyên nói như vậy đã thành công hấp dẫn người trẻ tuổi kia chú ý.

Đặc biệt là người lớn tuổi kia cũng chú ý một chút.

Hắn làm những việc này vốn đều là vì tiền. Hắn ngồi xổm xuống nhìn Tô Nguyên Nguyên: "Nhà ngươi thật sự có tiền sao?"

"Thật sự, anh cháu mở công ty lớn, có rất nhiều tiền, nhà của chúng cháu có phòng ở nhiều không đếm hết. Chú thả cháu ra, cháu bảo anh cháu cho các chú mỗi người hai căn hộ, ở một căn, cho thuê một căn, cả đời ăn không hết."

Hai người tức khắc nhìn cô như đang nhìn đứa ngốc. Người trẻ tuổi duỗi tay nắm tóc cô: "Được Được đem tình huống trong nhà ngươi nói cho rõ ràng đi!"

Tô Nguyên Nguyên mới run rẩy thì trong đầu truyền đến một tiếng: "Đã thành công, điện thoại lập tức được liên hệ."

Tô Nguyên Nguyên mất tích đã sớm bị Hoắc Cần phát hiện.

Hắn hiện tại tuy rằng không đi đón Tô Nguyên Nguyên tan học, nhưng mỗi ngày vẫn gọi điện thoại về nhà hỏi tình huống của cô.

Hôm này tiếp điện thoại là bảo mẫu.

Người bảo mẫu này ở trong tiểu khu của bọn họ, ngày thường không ở nhà bọn họ chỉ đến để giúp đỡ nấu cơm thôi. Nghe điện thoại, cô đang nấu cơm, còn hỏi Hoắc Cần cùng Tô Nguyên Nguyên khi nào về ăn cơm.

Hoắc Cần thế mới biết Tô Nguyên Nguyên vậy nhưng không có ở nhà. Bảo mẫu còn nói thêm: "Nói là đến công ty tìm cậu đấy, định cùng cậu trở về ăn cơm."

Hoắc Cần nhìn đồng hồ trên bàn, đã một tiếng qua, lại xa cũng nên đến nơi rồi, tức khắc cảm thấy không ổn. Sau đó chạy nhanh đến trường học tìm người, còn làm người ở công ty giúp đỡ chờ Tô Nguyên Nguyên.

Kết quả vẫn luôn tìm hơn tiếng vẫn chưa tìm được người, cũng không thấy Tô Nguyên Nguyên đến công ty tìm hắn. Hoắc Cần liền biết khẳng định đã xảy ra chuyện. Nhanh chóng phát động mọi người trong công ty của mình cùng người quen giúp đỡ tìm người.

Kể cả cảnh sát cũng được gọi đến.

Trên phố ngõ lớn nhỏ, chỉ cần có thể tìm được thì đều tìm.

Nhưng vẫn không thấy em gái của hắn đâu.

Vừa nãy giáo viên của trường cũng gọi điện thoại cho hắn, giúp đỡ hắn hỏi các bạn học trong lớp nhưng cũng chưa thấy Tô Nguyên Nguyên.

Nhưng thật ra cửa tiệm bánh kem ở cổng trường có chút tin tức, trên ảnh chụp một cô bé đến mua bánh kem, cô bé còn nói muốn tặng cho anh hai ăn.

Hoắc Cần nghe vậy, hốc mắt liền đỏ lên.

"Anh đừng có gấp, khẳng định sẽ tìm được bé. Cô bé thông minh như vậy mà." Lương Tiểu Quang lo lắng an ủi nói.

Hoắc Cần xoa mắt một chút, cắn răng nói: "Tiểu Quang, liên hệ những người đang trên đường giúp đỡ tìm kiếm. Bọn họ có nhiều cách, khẳng định cũng quen biết người làm những chuyện như vầy. Nói cho bọn họ, thả em gái ta thì ta không truy cứu nữa, nếu ai dám thương tổn bé, Hoắc Cần ta đời này chỉ làm một việc đó là tìm mọi cách giết chết bọn họ!"

Vì thế thực mau, toàn bộ thành phố đều biết được việc em gái của ông chủ công ty bất động sản Tam Thủy Nguyên bị bắt cóc.

Biết được tin tức mọi người đều chấn động. Ai to gan như vậy nha. Chọc công ty nào cũng không thể chọc công ty này a. Đặc biệt đội kiến trúc thuộc hạ của công ty này còn làm cho nhiều công ty khác.

Bất quá dù mọi người có hỏi thăm cũng không hỏi ra.

Cũng khó trách, rốt cuộc Tô Nguyên Nguyên bị bắt cóc vốn không có trong kế hoạch, mà là đột phát, căn bản không có chút manh mối.

Hoắc Cần gấp đến miệng đều nứt nẻ.

Ngay lúc mọi người đều hết đường xoay sở, thì điện thoại Hoắc Cần vang lên, hắn còn chưa nói lời nào thì bên trong truyền đến một giọng nói không chút cảm tình nào: "Em gái ngươi đang ở trong một căn hộ trong cánh rừng phòng hộ ở phía đông. Đừng tìm ta, tên là ta là Lôi Phong (Từ nổi danh của giới trẻ Trung Quốc - nói về một vị anh hùng thích lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui). "

Hoắc Cần tim liền đập thực nhanh, vội vã hỏi: "Ngươi là ai, em gái ta hiện tại thế nào?"

Điện thoại đầu bên kia đã tắt máy.

"Nhà ngươi thật sự là công ty bất động sản Tam Thủy Nguyên? Ngươi nếu dám gạt ta, ta liền giết ngươi."

Tên bắt cóc trẻ tuổi làm ra động tác thắt cổ.

Tô Nguyên Nguyên run run, cô đã biết người này tên là Lý Phi Sơn. Cho nên liền nhanh chóng kêu một tiếng anh Lý: "Anh Lý ơi, em nói là thật mà. Anh xem em ăn mặc đồ tốt như vậy, em còn đi học ở trường quý tộc nữa. Anh em đặc biệt sủng em. Anh ấy chỉ còn một mình em thôi, muốn gì cho nấy. Các anh đòi anh ấy chút tiền, anh ấy cũng sẽ đồng ý."

Lý Phi Sơn cùng tên Lưu đại ca lớn tuổi kia liếc nhau, trong mắt đều lộ ra kinh hỉ.

Hai người lần này không nghĩ đến tống tiền, chỉ nghĩ trả thù sau đó nhanh chạy trốn.

Nhưng lần này lại trùng hợp bắt được một con cá lớn.

Sau khi báo thù còn có thể có một số tiền để chạy trốn.

Đến nỗi đứa bé này, xong việc đương nhiên không thể giữ lại rốt cuộc cô bé cũng đã thấy mặt bọn họ.

Nhưng hiện tại vẫn tạm thời giữ lại, cũng phải đợi lấy được tiền trong tay rồi nói sau.

Lý Phi Sơn đứng lên đem Tô Nguyên Nguyên xách lên ném lên giường. Dù sao là lấy đổi tiền cho nên đãi ngộ tốt một chút.

Sau đó xoay người đi qua chỗ đứa con gái của Tưởng thị trưởng. Hiện giờ chính là lúc làm chính sự.

Thấy vậy cô gái kia sợ đến mức trừng to mắt, vẫn luôn lắc đầu.

Tô Nguyên Nguyên đột nhiên hô lên: "Anh ơi, em đói bụng. Anh có thể cho em ăn chút được không. Còn có, các anh có thể hay không đòi tiền anh của em nhanh một chút, em lo lắng lâu quá bọn họ báo cảnh sát. Anh vẫn gọi anh của em trước đi, còn yêu cầu bọn họ không được báo cảnh sát. Em biết các anh làm chuyện này không thích nhất là bị báo cảnh sát." Trong phim đều diễn như vậy. Bắt cóc xong không phải trước tiên là gọi điện thoại tống tiền sao? Hai kẻ bắt cóc này thật không chuyên nghiệp.

"Con nhỏ chết tiệt kia, thật phiền toái." Lý Phi Sơn ghét bỏ trừng cô một cái, sau đó tùy tay ném một cái bánh kem lại, cũng chính là cái bánh kem Tô Nguyên Nguyên mua trước đó.

Nhìn cái bánh kem biến dạng, Tô Nguyên Nguyên lại khóc: "Em muốn ăn đùi gà. Em thực kén ăn. Anh hai em sủng hư em rồi! Hai vị đại ca, các anh tìm một chút cho em ăn được không, em, em bảo anh của em cho các anh một căn biệt thự!"

"Đùi gà không có, thích ăn thì ăn." Lý Phi Sơn tức giận giơ chân muốn đá cô.

Tô Nguyên Nguyên chạy nhanh né đi, hét lên: "Ăn ăn ăn, em cái gì cũng ăn, đừng đánh em mà."

Sau đó ôm đầu trốn ở mép giường, nội tâm khóc lớn: "Ô ô ô. anh của ta còn bao lâu nữa mới đến a, bọn họ khẳng định là chuẩn bị giết con tin rồi đó."

Lý Phi Sơn thấy Tô Nguyên Nguyên im lặng rồi thì lại đi đối phó con gái Tưởng thị trưởng.

Duỗi tay xách cô lên, tát cô một cái thật mạnh, đánh đến một bên mặt cô đều sưng phù, khóe miệng còn chảy máu.

Tô Nguyên Nguyên run run, nội tâm giãy giụa kịch liệt. Không đợi cô tự hỏi xong thì tên kia đã giơ tay cởi quần áo của cô gái kia.

Đồ biến thái!

Tô Nguyên Nguyên ghê tởm vô cùng.

Cô gái kia bắt đầu giãy giụa.

Cũng là con gái, Tô Nguyên Nguyên thật không nhìn được, khóc lớn nói: "Đại ca, đại ca à, em lại cùng anh nói một chút chuyện tiền tiết kiệm của nhà em có được không, bằng không các anh cũng không biết nên đòi anh hai em bao nhiêu tiền."

"Tiền tiết kiệm nhà của ngươi, ngươi cũng biết sao?"

Lưu ca ngồi một bên xem diễn hỏi.

"Biết, biết. Anh của em không có dối gạt em gì hết. Đại ca đừng đánh người nữa được không, em nhát gan lắm, em thấy vậy liền sợ hãi, một khi sợ hãi thì em liền, em liền quên mất.."

Lý Phi Sơn lúc này đã không còn kiên nhẫn, đem cô gái kia ném sang một bên, liền kéo Tô Nguyên Nguyên.

Tô Nguyên Nguyên sợ hãi la to: "Đại ca, đại ca à, em sai rồi. Em không la nữa. Em đem tiền tiêu vặt của em cho anh hết được không. Em còn có bàn tay vàng nữa, em cũng cho anh luôn."

: "..."

Lý Phi Sơn nhưng thật ra không thèm nghe cô nói, trực tiếp bắt lấy cô chuẩn bị đánh cô một trận, làm cô nghe lời.

Cũng may Tô Nguyên Nguyên không bị trói chặt, cho nên cô giống con cá chạch vậy chạy khắp nơi.

Tên Lưu ca cũng cảm thấy Tô Nguyên Nguyên chạy không thoát được, cho nên ngồi một bên xem diễn, coi Tô Nguyên Nguyên giống như con khỉ vậy mà trêu đùa.

Cô gái kia nhưng lại sốt ruột lo lắng ô ô lên tiếng.

Tô Nguyên Nguyên chạy rất nhanh, nhưng căn nhà này lại nhỏ quá cho nên rất mau cô đã bị Lý Phi Sơn bắt được. Sau đó bị hắn xách cổ áo lên ném mạnh vào tường. Trong nháy mắt đó cô nghe thấy tiếng cửa bị đá văng, còn có ánh sáng chiếu vào.

Nhưng cô không có cơ hội nhìn thấy, trực tiếp đụng vào tường, đau nhức khiến cô lập tức hôn mê bất tỉnh.

Hoắc Cần từ bên ngoài vọt vào, liền thấy em gái mình bị người ta ném vào tường, trong nháy mắt máu trong người đều nóng lên.

Trực tiếp một chân đã văng Lưu ca đang ngồi gần cửa.

Lý Phi Sơn phản ứng thật nhanh, lấy con dao nhỏ trong ngăn tủ chuẩn bị bắt con gái Tưởng thị trưởng, nhưng Hoắc Cần càng nhanh hơn, trực tiếp bay lên đá qua, đá bay Lý Phi Sơn, khiến hắn đâm thật mạnh vào tường. Sau đó lại có một đám người vọt vào ngăn chặn hai người lại.

Hoắc Cần chạy nhanh đến xem Tô Nguyên Nguyên đang ngất xỉu.

Thấy trán Tô Nguyên Nguyên đều chảy máu, đôi mắt đều mơ hồ: "Bé không sợ, anh hai tới rồi."

"Ai da, thật may mắn anh ta tới rồi." Tô Nguyên Nguyên ngồi trong không gian nói chuyện phiếm với hệ thống. Một bên nói chuyện một bên xem phim hoạt hình an ủi bản thân.

Vừa ngất xỉu trong nháy mắt đó thật đáng sợ, cũng thật đau. Cũng may vẫn còn chút lương tâm, đem cô từ trong thân thể rút ra, làm cô có thể không còn đau như vậy.

"Tam Bát ca, ta sẽ không chết chứ."

"Không chết được, nhưng sẽ ngốc hơn. Nhưng vậy cũng ảnh hưởng không lớn."

Tô Nguyên Nguyên cao hứng nói: "Thật tốt quá, về sau ta có thể có cớ không cần đi học rồi. Rốt cuộc đầu óc ta bị thương rồi."

: "..."

Nhưng Tô Nguyên Nguyên rất nhanh liền cao hứng không nổi nữa. Tuy rằng ở trong không gian hệ thống, nhưng cô có thể thấy rõ tình huống ngoại giới. Nhìn thấy có rất nhiều người đến, đem cô cùng vị Tưởng tiểu thư kia cứu ra, sau đó anh cô ôm cô ra ngoài, mang lên xe cấp cứu.

Trên xe anh hai nắm thật chặt tay cô, liên tiếp cùng cô nói chuyện, thấy cô vẫn không phản ứng, thì hắn vừa nói vừa rơi lệ đầy mặt.

Nhiều năm như vậy rồi, Tô Nguyên Nguyên vẫn là lần đầu thấy anh hai cô khóc thương tâm như vậy.

Nhìn thấy anh ấy như vậy, Tô Nguyên Nguyên cũng đau lòng, khổ sở vô cùng.

Chờ mang Tô Nguyên Nguyên đến bệnh viện xong, rất nhanh lại có một nhóm người đến. Người này vừa đến bệnh viện liền kinh động những người lãnh đạo bệnh viện.

Mọi người mới biết, nguyên lai con gái thị trưởng cũng ở bên trong bệnh viện.

Tưởng thị trưởng vừa nhận được tin được mới biết con gái mình thế nhưng bị bắt cóc.

Vợ hắn qua đời từ lâu. Hắn lại bận công tác hàng năm, ngày thường đều không rảnh lo lắng cho con gái hắn. Cho nên một ngày không thấy con gái hắn cũng không phát hiện.

Vừa rồi ra ngoài mới nghe được Cục Công An điện thoại báo qua, mới biết được con gái mình bị bắt cóc. Hơn nữa đã được giải cứu đưa đến bệnh viện.

Tưởng thị trưởng lòng nóng như lửa đốt, nhìn thấy vẻ mắt tái nhợt của con gái, hắn liền cảm thấy hắn thực không xứng làm cha mà. Hắn không thể tưởng tượng được, nếu không phải có người đến cứu, chính mình người cha này khẳng định cũng sẽ không phát hiện ra con gái đã mất tích. Có lẽ con gái đã xảy ra chuyện hắn cũng sẽ không biết đến. Nghĩ thôi cũng khiến hắn toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

"An Nam, con có bị thương chỗ nào không, có sao hay không?"

"Ba, con bị dọa sợ muốn chết." Tưởng An Nam nhìn thấy cha mình thì nhịn không được mà khóc lên. Xảy ra chuyện đó, quả thực là chuyện đáng sợ nhất đời này cô gặp.

Rất nhiều lần cô cho rằng bản thân sắp chết rồi. Nếu không có cô bé kia..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio