Mà lúc này đây, thân phận của Tô Nguyên Nguyên, cũng chính là người thân cuối cùng còn tồn tại trên thế giới này của Trì Ngôn... Mẹ ruột hắn...
Mẹ của Trì Ngôn cũng tên là Tô Nguyên Nguyên, là một người ích kỷ, tham mộ hư vinh. Trên đời này người mà cô ta yêu nhất chỉ có bản thân, vì làm bản thân được sống tốt, cô ta đã không chút do dự mà vứt bỏ đi chính đứa con của mình.
Sau khi cầm tiền bỏ trốn, cô ta đến tìm bạn bè để nương tựa. Bởi vì người bạn này nói với cô rằng có thể khiến số tiền của cô đầu tư có lợi. Kết quả đây cũng chỉ là một âm mưu mà thôi, rất nhanh số tiền trên người cô ta đều bị lừa sạch.
Sau khi trở thành hai bàn tay trắng, cô đã nghĩ muốn gả cho một người đàn ông, cô ta xinh đẹp, nhưng yêu cầu cũng cao. Tối thiểu nhất là không thể thua kém Trì Xa. Trong lúc đó cũng kết giao với mấy người bạn trai, nhưng muốn kết hôn với cô lại không có ai. Hơn nữa cô không chịu nổi khổ, chỉ có thể làm công việc lâm thời, cuộc sống càng ngày càng kham khổ, cuối cùng còn nhiễm tật xấu nghiện rượu.
Cuối cùng say chết ở trong căn phòng cho thuê.
Tô Nguyên Nguyên:
- ... Kỳ thật, đứa nhỏ còn nhỏ, ta hiện tại trở trở về có thể hắn sẽ không hắc hóa. Có phải hay không?
- Thời điểm hiện tại là lúc Trì Ngôn vừa vào lớp , hắn đã bắt đầu lên kế hoạch chuẩn bị đối với tên giáo bá thứ nhất ra tay rồi. Nói cách khác, hắn đã muốn hắc hóa.
Tô Nguyên Nguyên run rẩy nói:
- Hệ thống, chúng ta thật sự không thể thương lượng một chút sao? Có thể đổi nhiệm vụ khác không?
- Có thể.
- Có thể đổi?
Tô Nguyên Nguyên cao hứng hỏi tiếp:
- Không có xử phạt gì chứ?
- Không có. Chúng ta là tổ chức hòa bình thế giới, tuyệt đối tôn trọng quyền lợi cá nhân của công nhân.
Tô Nguyên Nguyên cao hứng. Đang chuẩn bị nói nhanh đổi cho cho cô một thế giới khác tốt hơn, thì chợt nghe nói:
- Nhưng mà bởi vì thế giới này không bị thay đổi, cho nên, thế giới này sẽ không ngừng lặp lại. Nói cách khác, Trì Ngôn hắc hóa, thậm chí đã tổn thương đến thế giới này, sẽ tạo thành vòng lặp tuần hoàn không ngừng.
Tô Nguyên Nguyên:
- ...
Một vở kịch có nội dung hắc ám như vậy lại còn muốn tuần hoàn xuất hiện...
Không phải là làm cho một đứa nhỏ lầm đường lạc lối được trưởng thành khỏe mạnh sao, Tô Nguyên Nguyên cảm thấy nếu bản thân nỗ lực cố gắng thì kỳ thật vẫn không phải làm không được.
Quyết định nhận nhiệm vụ, Tô Nguyên Nguyên bắt đầu xem xét tình huống hiện tại của mình.
Lúc này cô đang ở trong căn phòng cho thuê. Tiền thuê nhà còn sắp tới kỳ. Mà trong người cô còn không có đủ hai trăm đồng tiền.
Nhìn thấy túi tiền xẹp lép của mình, Tô Nguyên Nguyên lại nghĩ đến đời trước sống cuộc sống tiêu tiền như nước chảy. Hiện giờ đối với cô giống như quay ngược thời gian đến trước khi giải phóng vậy. Sống qua cuộc sống thoải mái, giờ lại sống cuộc sống như trứng chọi đá, quả thực rất khó chấp nhận.
Tô Nguyên Nguyên thở dài:
- Thật nhớ anh hai và cháu trai mà.
nói:
- Ngươi vẫn nghĩ làm sao đối mặt với con trai ngươi đi thì hơn.
Tô Nguyên Nguyên:
- ...
Thời gian cấp bách, Tô Nguyên Nguyên cũng không có thời gian mà lo tiểu bi thương trong lòng, chạy nhanh đi thu thập gia sản chuẩn bị về với ông bà nhìn lại đứa con tiện nghi của mình.
Kết quả thu thập xong, trừ bỏ vài bộ quần áo và một cái điện thoại rởm, thế nhưng cái gì cũng không có. Tài sản nhiều nhất là mấy chai rượu trong phòng.
Uống nhiều như vậy, khó trách say rượu chết.
Tô Nguyên Nguyên rất tò mò, nghèo như vậy, vì sao còn chịu bỏ tiền ra mua rượu. Chẳng lẽ không nên bỏ tiền ra mua đồ ăn ngon sao?
Dạo quanh phòng một lúc, Tô Nguyên Nguyên liền ra cửa, đi đến vựa ve chai gần đó, chuẩn bị tìm người lại đây thu mua mấy chai rượu. Dù sao đã nghèo như vậy, thì dù tiền ít cũng là tiền a.
Kết quả người ta vừa nghe là mấy cái chai không đáng giá tiền thì không muốn đến. Tô Nguyên Nguyên đành phải mượn họ mấy cái túi, sau đó về nhà đem mấy cái chai gói vào bên trong, đem túi đến bán đổi lấy tiền.
Tìm hai giờ, mới bán xong hết mấy cái chai, mệt đến người đổ đầy mồ hôi, kết quả cũng chỉ bán được ba mươi đồng tiền.
Tô Nguyên Nguyên khóc không ra nước mắt;
- Đời trước ta thế nhưng còn tiêu tiền nhiều như vậy, quả nhiên tiền không phải mình kiếm thì không đau lòng a. Ta thực xin lỗi anh trai và cháu trai mà.
:
- ...
Lúc trả phòng, Tô Nguyên Nguyên còn chuẩn bị lấy lại tiền hai ngày thuê nhà chưa ở, thì nhìn người chủ nhà cánh tay to bự như cái thắt lưng, giọng nói to ồn ào, cô đành xám xịt bỏ đi. Dù sao tiền tài có đáng quý thì sinh mệnh càng quý hơn.
Trả phòng xong, cô liền mang theo một hành lý nhỏ đầy thấp thỏm mà lên đường tìm con trai để nương tựa.
...
Editor: Xin lỗi vì để những người đọc truyện này đợi lâu, Editor dạo này bận làm viết một án văn, a sẵn giới thiệu luôn đó là 'Tác giả bắt ta đến tu tiên'. Hi vọng mọi người có thể ủng hộ. Sau này mỗi ngày editor sẽ ra một chương truyện vào lúc h. Chân thành cảm tạ những người đã ủng hộ mình.