Ngày hôm sau sáng sớm trời còn chưa sáng, Dạ Hối đã bị Liên nhi gọi dậy từ trên giường.
"Điện hạ, ngày đầu tiên đi Thái Học viện không thể bị trễ, nếu như bị các hoàng tử khác tìm cớ gây sự...""
Thấy Dạ Hối âm trầm hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, Liên nhi một bên tay chân lưu loát giúp y mặc quần áo, một bên thật cẩn thận khuyên giải.
""Ân."" Dạ Hối đương nhiên hiểu được lo lắng của Liên nhi, nhưng mà lúc này cũng không khỏi quá sớm đi? Y bây giờ chỉ là một đứa nhỏ, thân thể đang trong thời điểm phát dục, giấc ngủ không đủ sẽ có ảnh hưởng.
Liên nhi hầu hạ Dạ Hối súc miệng, mà Cảnh An thì sửa sang lại đồ dùng đi Thái Học viện của Dạ Hối. Đơn giản là một ít giấy và bút mực cùng với mấy quyển sách vỡ lòng.
"Điện hạ...... Phải cẩn thận." Nhìn Dạ Hối xuất phát, Liên nhi lo lắng dặn dò.
"Ân, không có việc gì đâu."" Không nói được mấy câu an ủi, Dạ Hối chỉ có thể vỗ vỗ nàng, xoay người rời đi.
Tư liệu của những người đó ở Thái Học viện, ngày hôm qua Cảnh An đã nói đại khái với Dạ Hối.
Mấy đứa con hiện giờ còn sống của Dạ Hạo Thiên còn chín người. Sáu vị hoàng tử, ba vị công chúa.
Công chúa không được vào Thái Học viện, Lục hoàng tử thân thể không tốt, Dạ Hạo Thiên ngự ban miễn hắn nhập học, cho nên bên trong chính là nhóm bốn vị hoàng tử cùng các hài tử của chúng vương công đại thần.
""Điện hạ, lúc giảng bài nô tài không thể đi theo hầu hạ, điện hạ cần phải cẩn thận mấy vị hoàng tử khác."" Cảnh An đi phía trước dẫn đường, lúc gần đến Thái Học viện, hắn nói với Dạ Hối.
"Ân." Dù sao bọn họ cũng không to gan đến mức ở Thái Học viện tụ tập gây rối, Dạ Hối tin tưởng Dạ Hạo Thiên sẽ không để cho chuyện như vậy phát sinh.
Chỉ là...
""Ôi chao, nhìn xem ai đây, đây không phải là ngũ đệ được phụ hoàng ân sủng sao?""
Vừa vào cửa, liền nghe thấy giọng nói châm chọc của tiểu hài tử, ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người Dạ Hối.
Có quan sát, đồng tình, không có ý tốt,..... Dạ Hối nhíu nhíu mày.
Diêm Vương dễ chọc, tiểu quỷ khó chơi, tuy rằng lúc này nhóm tiểu quỷ đó cũng không làm gì được y, nhưng lời nói kia cũng làm người khác phiền chán không thôi.
Không quan tâm ánh mắt khiêu khích của nhị hoàng tử Dạ Minh Lân, Dạ Hối chỉ là tùy ý lướt qua, sau đó trực tiếp đi đến chỗ không có người ngồi xuống.
Cảnh An nhanh nhẹn đem giấy và bút mực từng cái đặt chỉnh tề, hơi lo lắng nhìn thoáng qua Dạ Hối, Dạ Hối lắc đầu với hắn, không có việc gì.
Cảnh An cúi người thi lễ, xoay người muốn đi.
""Đây là nô tài can đảm nhà ai? Thấy bản hoàng tử, cũng không hành lễ vấn an?""
Ai cũng không dám ở trước mặt Dạ Minh Lân trắng trợn không kiêng nể hắn, thấy Dạ Hối không để ý tới mình, hắn vốn giận không kiềm được, chỉ là trong viện không tiện ra tay, nhưng lấy lý do làm khó xử tên nô tài bên cạnh đối với Dạ Minh Lân mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
"" Nô tài... " Cảnh An đang muốn nói gì đó, lại bị Dạ Hối ngăn cản. Dạ Hối nói:"Cảnh An, lui ra!""
"Vâng."
Vì thế Dạ Minh Lân chỉ có thể trơ mắt nhìn Cảnh An lấy tốc độ cực nhanh thối lui đến ngoài cửa.
Không có biện pháp gọi người tiến vào, quá rõ ràng rồi. Dạ Minh Lân chỉ có thể căm tức nhìn Dạ Hối:"" Ngươi...""
Dạ Hối cũng không liếc mắt nhìn hắn.
Đối với nhị hoàng tử đã quen kiêu ngạo, Dạ Hối ngay từ đầu đã tính toán không để ý.
Chuyện vừa rồi y biết Cảnh An có thể ứng phó, nhưng cũng không tránh khỏi ăn một ít khổ. Mặc kệ nói như thế nào thì vẫn là người bên cạnh mình, có một số việc Dạ Hối sẽ không làm ngơ.
Dạ Minh Lân hung tợn nhìn y, ánh mắt kia giống như hận không thể ăn thịt y. Thật không biết tiểu hài tử sao lại có loại ánh mắt ngoan độc như vậy.
Liếc mắt theo tầm nhìn, vẻ mặt của từng người vây xem Dạ Hối nhất nhất nhớ trong lòng.
Nói thí dụ như tứ hoàng tử Dạ Minh Hâm, vốn là vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, khi tầm mắt Dạ Minh Lân nhìn qua, lập tức gia nhập phe căm tức nhìn Dạ Hối.
Tam hoàng tử Dạ Minh Tường nhìn như nhát gan yếu ớt, trong mắt là dò xét và đánh giá, Dạ Hối cũng không có bỏ qua.
Còn lại đại hoàng tử Dạ Minh Ngạn, Dạ Hối tuy rằng chưa thấy mặt, nhưng đối phương cũng ăn mặc một thân y phục vàng nhạt, cũng có thể nhận ra.
Về phần các hài tử của vương công đại thần, phỏng chừng bọn họ được gia trưởng dạy dỗ cẩn thận, đứng ngoài quan sát, không được tham dự đến việc tranh đấu giữa các hoàng tử.
Kỳ thật, cũng không có cái gì gọi là tranh đấu. Chẳng qua là một đám hài tử mười mấy tuổi, không muốn thấy người khác được sủng ái hơn mình, đỏ mắt ghen tỵ, nói một chút cho đỡ thương tâm mà thôi.
Dạ Hối lười cùng đám tiểu hài tử này so đo, tùy tay mở sách trước mặt, may mắn, không phải Tam Tự Kinh, ngàn tự văn(), cũng đúng, triều đại này căn bản không tồn tại trong lịch sử, không có mấy thứ trong lịch sử cũng rất bình thường.
() sách nghìn chữ
"Phu tử đến.""
Cũng không biết là ai hô một câu, Dạ Minh Lân cũng mọi người lập tức nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình, cầm sách vở, giả bộ chăm chỉ chịu khó.
Khâu lão vừa vào liền thấy Dạ Hối. So với những người khác, Dạ Hối tùy ý đảo sách làm người ta chú ý.
Vuốt vuốt chòm râu tuyết trắng, Khâu lão gật gật đầu, trong mắt tinh quang chợt lóe.
""Ai có thể đọc thuộc lòng bài văn hôm qua?""
Không ít người đều giơ tay lên, nhảy nhót như chim sẻ muốn thử, Khâu lão xoay chuyển ánh mắt, dừng ở trên người Dạ Hối.
"Ngũ hoàng tử."
Dạ Hối nhìn lão, sau đó đứng lên.
Khâu lão nói:"" Ngươi là ngày đầu tiên đến Thái Học viện, lão phu sẽ không làm khó dễ ngươi, ngươi trước đem sách tùy ý tìm một chương đọc hai đoạn cho lão phu nghe một chút, lão phu cũng biết về sau nên dạy ngươi như thế nào.""
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Dạ Hối đều trở nên vui sướng khi thấy người gặp họa.
Ai cũng biết phu tử đây là làm khó y, một hoàng tử mới từ lãnh cung ra ngày đầu tiên nhập Thái Học viện, nói không chừng ngày cả chữ cũng không biết, còn đọc hai đoạn?
Có người bắt đầu đoán, không phải nói Ngũ hoàng tử được thánh sủng sao? Làm sao mà đã bị Khâu phu tử luôn khoan dung với người khác làm khó xử? Nếu không ai chỉ thị, Khâu phu tử chỉ nghe lệnh hoàng thượng làm sao lại có lá gan lớn như vậy?
Mọi người tâm tư không giống nhau, Dạ Hối cũng không rảnh quan tâm vẻ mặt của người khác.
Y nhìn Khâu lão, lông mày hơi nhíu lại.
Y không biết Dạ Hạo Thiên và Khâu lão nói những việc gì, nhưng chuyện y biết chữ, Dạ Hạo Thiên biết.
Yêu cầu của Khâu lão với y mà nói, có thể dễ dàng làm được. Chẳng qua, nếu là như thế, người nào đó sẽ thừa dịp mà có ý đồ.
""Ta không biết."" Dạ Hối mở miệng nói.
""Vậy sao?"" Khâu lão ánh mắt sáng quắc nhìn y, trên mặt mang nét cười:"" Ngũ hoàng tử có thật không biết?""
"Không biết." Dạ Hối không chút thay đổi ý định.
"" Một khi đã như vậy, Ngũ hoàng tử trong vòng nửa tháng đem sách sao chép một lần, hy vọng lần sau lão phu hỏi, ngũ hoàng tử sẽ cho lão phu câu trả lời vừa ý.""
Chép lại một lần? Dạ Hối nhìn quyển sách trước mặt không tính là rất dày, nhưng số lượng từ tuyệt đối không ít hơn vài cuốn sách, khóe miệng y co rút.
Trước không nói cầm bút lông viết ra người khác có thể nhận ra mặt chữ, với y mà nói có bao nhiêu gian nan, y chỉ là không rõ, Dạ Hạo Thiên đây là đùa hay là có ý khác?
Nhạc đệm nho nhỏ cứ như vậy liền kết thúc, Khâu phu tử bắt đầu dạy học, mọi người chỉnh lại vạt áo ngay ngắn ngồi.
Dạ Hối phát hiện, Khâu lão rất thông thái, lão lúc giảng bài sẽ xen kẽ một ít điển tích điển cố, rất nhiều chuyện Dạ Hối đều chưa nghe qua.
Lấy sự dục nhân, lấy cố tỉnh chi (), thậm chí Khâu lão có rất nhiều nhận xét, hoàn toàn không cổ hủ, lỗi thời.
() dùng sự tích để giáo dục người, dùng nguyên nhân để giác ngộ cho người
Dạ Hối nghe say sưa, đồng thời cũng hiểu vì sao Dạ Hạo Thiên lại tỏ ra cung kính với người này.
Một người uyên bác như thế, quả thật đáng giá để cho người ta tôn kính.
Chỉ trừ bỏ, nếu Khâu phu tử ít dừng tầm mắt trên người y thì tốt rồi.
Bài vở ngày đầu tiên liền chấm dứt như vậy, bởi vì y bị Khâu phu tử làm khó, những người khác trừ bỏ thờ ơ lạnh nhạt, bên ngoài nhìn có chút hả hê vui sướng khi người gặp họa, cũng không có ai đến khiêu khích gây chuyện.
Nói cho cùng, dù sao vẫn là một đám hài tử, người mình tôn kính cũng giống mình "không thích" Dạ Hối, về mặt tâm lý thì đã cân bằng rồi.
Khi bài giảng kết thúc, Cảnh An tiến vào giúp Dạ Hối thu dọn đồ đạc, phát hiện thái độ mọi người đối với Dạ Hối khác xa so với buổi sáng.
Ngay cả Dạ Minh Lân cũng chỉ âm dương quái khí () nói một câu:"" Ngũ hoàng đệ tài học tốt, chắc hẳn phụ hoàng rất hài lòng."" Nói xong, phát ra một tiếng cười trào phúng, liền dẫn những người khác đi.
() kỳ quái, không giống bình thường
"Điện hạ?"cCảnh An nhỏ giọng hỏi, không rõ xảy ra chuyện gì.
"Bị phạt chép sách."" Dạ Hối chỉ chỉ sách trên bàn, vẻ mặt không đổi.
Cảnh An môi run rẩy, đang không biết mình có nên nói vài lời an ủi hay không, thì Dạ Hối đã đi trước vài bước:"Đi thôi."
Chỉ là luyện chữ mà thôi, hơn nữa vì vậy mà đám tiểu quỷ sẽ không làm mấy chuyện lén lút, cũng không phải không tốt. Về phần mấy lời nói khiêu khích kia, Dạ Hối trực tiếp không quan tâm.
Mới nhập hoc, Dạ Hối chỉ cần mỗi buổi sáng đều đến Thái Học viện, cho nên bài giảng chấm dứt Dạ Hối liền trực tiếp trở về Kiền Minh điện.
Liên nhi thấy y không có việc gì thở dài nhẹ nhõm một hơi:"" Điện hạ, Liên nhi đi truyền ngọ thiện, trong phòng có điểm tâm, ngài nếu đói ăn trước một ít lót dạ.""
Buổi sáng Dạ Hối rời đi chưa ăn cái gì, Liên nhi không biết y học đến lúc nào, chỉ có thể chuẩn bị những thứ này.
Nàng không thể giúp Dạ Hối những chuyện khác, chỉ có thể tận tâm tận lực chu toàn những việc nhỏ.
""Được.""
Thừa dịp trong điện không có những người khác, Cảnh An tiến lên đưa cho Dạ Hối một tờ giấy:""Lúc điện hạ đang học, nô tài đi Phượng Nghi điện, đây là Hoàng hậu nương nương đưa cho nô tài.""
Mở tờ giấy, Dạ Hối mâu quang chợt lóe.
Một chuỗi tên người đằng sau không chỉ ghi rõ ràng tên tuổi, tính cách, đặc trưng, yêu thích, thậm chí quan hệ sau lưng cũng được nhất nhất ghi ở bên trong, có chỗ còn đặc biệt được khoanh tròn bằng mực đỏ.
Không cần nghĩ cũng biết, những người hôm nay y nhìn thấy ở Thái Học viện khẳng định đều có tên trên tờ giấy này.
Hoàng hậu đưa cho y? Sợ Cảnh An nói không đủ kỹ càng tỉ mỉ sao?
Dạ Hối cười nhạo một tiếng.
Chưa nói bút tích trên giấy tuyệt đối không phải của nữ tử, nếu Thẩm Ngọc Hạ có những thông tin này, ngày hôm qua tới sao lại không đưa cho y, lại vào hôm nay đặc biệt để Cảnh An đi lấy.
Lời nói dối quá rõ ràng, ngay cả việc đi đối chất cùng Thẩm Ngọc Hạ cũng không cần.
Nhưng mà, Dạ Hối sẽ không vạch trần, nếu đối phương không nói rõ ràng, y cũng coi như không biết.