Liên nhi đưa mắt nhìn theo, Dạ Hối bị tiểu thái giám mang vào ngự hoa viên.
"Ngũ điện hạ, một lát nữa hoàng thượng và các đại thần mới đến, ngài ở chỗ này trước tiên chờ, đến lúc đó nô tài trở lại dẫn ngài."
Dạ Hối cũng không để ý đến hắn, đường nhìn lướt qua tầng tầng hoa cỏ, thấy được xa xa mấy hài tử cũng mặc y phục vàng nhạt.
Không chỉ ăn mặc so với y tinh xảo hơn, cách đó không xa còn có thị vệ bảo hộ, mà hắn chỉ có một mình, nghĩ cũng biết đối phương được sủng ái đến trình độ nào.
Dạ Hối thấy đối phương, đối phương tự nhiên cũng nhìn thấy y, đợi thái giám bên cạnh y vừa đi, lúc này lập tức đi tới chỗ y.
"Uy, ngươi là hoàng tử sao, vì sao bổn hoàng tử chưa từng gặp qua ngươi?"
Hài tử dẫn đầu chừng tuổi dẫn theo một đám hài tử hai nữa, phỏng chừng kiêu ngạo đã quen, hỏi chuyện người khác không chút khách khí.
Dạ Hối cũng không để ý đến hắn, ánh mắt khẽ quét qua mấy hài tử rồi lại đưa ánh mắt nhìn về phía xa xa.
Không phải là tự đại mà là làm một người đã lớn, y tự nhiên sẽ không cùng mấy hài tử này tính toán, nhưng y hiển nhiên đã quên, y hiện tại cũng là hài tử, mà hành động của y càng chọc giận đối phương.
"Lớn mật!" hài tử dẫn đầu thấy y không nhìn mình, lúc này liền nổi giận, nhưng trong hoàng cung hài tử cho dù tuổi nhỏ, nhiều ít cũng vẫn còn có chút đầu óc.
Ngón tay chỉ hướng thị vệ bên cạnh:" Ngươi, đi hỏi thái giám vừa mới rời đi kia, là người cung nào hầu hạ?"
"Vâng!"
Trong khi đợi, mấy hài tử kia cũng không làm gì, chỉ đem Dạ Hối một lần lại một lần từ đầu quan sát đến chân.
Người sống trong cung, dù sao cũng có thể từ cách ăn mặc nhìn ra được địa vị.
Vài người trong mắt có ý xem thường, lời nói có một ít châm chọc:" Hừ, bổn hoàng tử còn tưởng rằng ngươi là do hoàng hậu nương nương sinh ra cơ đấy!"
Chỉ là một tiểu hài tử, cách nói chuyện lại ác độc như vậy, có lẽ nguyên nhân là do mưa dầm thấm đất đi.
Dạ Hối như trước không để ý tới.
Đối với hoàng cung hắc ám này, y hiểu rõ ràng, nhưng biết càng nhiều, lại càng chẳng đáng.
Hài tử đầu lĩnh trong mắt tích một tầng tức giận, đợi người thị vệ kia một hồi báo cáo, ngay tức thì vung quyền đến.
" Con của một thị nhân nhìn thấy bổn hoàng tử lại không hành lễ, bổn hoàng tử ngày hôm nay đánh ngươi, cho ngươi hảo hảo nhớ kỹ, lần sau nếu không hành lễ, ta đạp chết ngươi..."
Đối với thân thể nhỏ tuổi của Dạ Hối, hắn ra tay rất nặng, mà hắn vừa động thủ, hai bên trái phải vài người cũng muốn tiến lên hùa theo.
... Rất đau!
Dạ Hối chỉ có thể cố gắng cuộn tròn thân thể, dùng hai tay bảo vệ đầu. Không biết Liên nhi thấy y một thân bị thương sẽ như thế nào?
Thấy y chẳng buồn phản kháng, mấy hài tử trái lại cảm thấy không thú vị, đánh mệt, hiển nhiên cũng ngừng, chỉ ngoại trừ hài tử đầu lĩnh, dưới chân vẫn cứ không ngừng đá y.
Ba hài tử thấy tình trạng Dạ Hối có điểm đáng sợ, lôi tay áo của tên thủ lĩnh.
"Nhị ca, không nên đánh nữa, nếu đem hắn đánh chết làm sao bây giờ?"
"Đúng vậy a nhị ca, chắc là hắn không có ý không hành lễ đâu, ta nghe cung nữ nói hắn là một kẻ ngốc, kẻ ngốc thì làm sao biết hành lễ nha?"
"Đúng vậy đúng vậy, quên đi nhị ca."
Hài tử đầu lĩnh vẫn tức giận như cũ, nhưng có lẽ sợ thực sự gặp chuyện không may, hung hăng đạp Dạ Hối một cước:" Thối ngốc tử, lần này bổn hoàng tử bỏ qua cho ngươi, lần sau gặp bổn hoàng tử thì coi chừng ta, hừ, chúng ta đi!"
Nói đi, nhưng ngẩng đầu quét về phía thị vệ đứng một bên, thấy bọn họ đều cúi đầu, lập tức thoả mãn, sau lại đạp Dạ Hối một cước rồi mang theo mấy người nghênh ngang rời đi.
Đầu khớp xương toàn thân dường như muốn tan rã, không nghĩ tới một ngày y lại bị một đám hài tử khi dễ.
Số phận thật đúng là muốn trêu ngươi y, không phải sao?
Cho đến khi mấy người kia biến mất, Dạ Hối mới chậm rãi ngồi dậy.
Lại bất ngờ chạm phải một đôi mắt. Ôn ôn nhu nhu, có mấy phần thương hại cùng mấy phần lạnh lùng.
Đối phương cùng y đồng dạng đều là hài tử, ăn mặc đẹp đẽ quý giá không giống người trong cung.
Mới vừa nãy bị mấy tiểu hài tử đánh, Dạ Hối thấy hài tử này đứng ở nơi đó, hắn đứng ngoài quan sát tất cả, không có ngăn cản, cũng không có tham dự.
"Ngươi có ổn không?"
Hài tử kia cười cười với y, con ngươi đen nhánh ôn hòa như trước, cũng không mang theo chút tình cảm nào, dường như chỉ là đơn thuần hỏi, y khỏe hay không khỏe, dù trả lời hay không đối phương cũng không ngoài ý muốn.
Dưới ánh mắt như vậy, Dạ Hối có cảm giác mình bị nhìn thấu.
Chính mình, lại bị một tiểu hài tử nhìn thấu?
Ý nghĩ như vậy khiến Dạ Hối có chút bối rối, cho nên khi nghe thấy có người gọi, y liền đứng lên xoay người bỏ chạy.
Hài tử kia là ai?
Thoát khỏi đường nhìn ôn nhu của đối phương, Dạ Hối cũng không suy nghĩ nữa.
"Ngũ điện hạ, ngài đây là?..."
Tiểu thái giám vừa trở về, thấy Dạ Hối toàn thân thê thảm, giả bộ ngạc nhiên.
Dạ Hối quét mắt nhìn hắn một cái, quay đầu hướng Lan Tâm viện đi.
Y vốn là người không thích ồn ào cũng không thích chỗ đông người, hơn nữa với bộ dáng bây giờ, y cũng không muốn lộ diện ở đám đông.
...
"Ngũ điện hạ? Yến tiệc sớm như vậy đã...Trời ạ! Ngài đây là?"
Vẫn đứng chờ ở cửa ngự hoa viên, thấy Dạ Hối từ xa, Liên nhi liền nghênh đón, vừa thấy bộ dạng Dạ Hối, liền lấy tay che đi tiếng kinh hô.
"Quay về!"
Theo hàm răng nghiến ra hai chữ, Dạ Hối ẩn nhẫn, không để cho mình phát ra một tiếng thống khổ nào, khập khiễng đi về, Liên nhi đi theo phía sau y, viền mắt đỏ lên.
Cởi quần áo ra, mới biết thương thế nghiêm trọng hơn tưởng tượng rất nhiều, thắt lưng một mảng xanh tím, mới đụng nhẹ, liền đau đến hút một ngụm khí lạnh.
"Cạch?" Múc nước vào nhà để xử lý vết thương cho Dạ Hối, Liên nhi kinh hãi đến chậu cũng không bưng nổi.
"Điện hạ, là ai? Điện hạ..." Nàng nhào về phía trước muốn ôm lấy Dạ Hối, nhưng lại sợ làm đau y mà dừng lại động tác, quỳ xuống, nói năng có chút lộn xộn.
"Ta không sao."
Thanh âm mềm nhẹ của trẻ con vang lên khiến Liên nhi không nhịn được khóc toáng lên.
"Xin lỗi điện hạ, đều là lỗi của Liên nhi, Liên nhi không nên bảo ngài đi, đều là lỗi của Liên nhi! Xin lỗi! Xin lỗi!"
Dạ Hối nhìn nàng.
Nàng không giống với Thành Cẩn, cô bé này toàn tâm toàn ý muốn giúp y ra khỏi lãnh cung, cũng chỉ là hi vọng y có thể sống khá hơn một chút, nhưng...bên ngoài thực sự tốt hơn trong lãnh cung?
Thấy Dạ Hối trầm mặc không nói, nàng cho rằng y cũng đang tự trách mình, nàng biết hài tử này chỉ là muốn một cuộc sống yên bình mà thôi, bên ngoài lãnh cung, kỳ thực đối với tiểu hài tử này mà nói, không có khác nhau là bao!
Tỉnh táo lại, Liên nhi lau đi nước mắt, ở trước mặt Dạ Hối dập đầu hành lễ, cứ một lần lại một lần dập đầu trên mặt đất. Giống như đang tuyên thệ:"Liên nhi về sau sẽ không phạm sai lầm nữa!"
Cũng không đợi Dạ Hối đáp lại, đứng dậy ra ngoài phòng múc nước.
Trong chốc lát, tay không trở lại, còn mang theo một người.
"Điện hạ, Dung tổng quản tới."
Trong mắt hiện lên một tia chán ghét, chân mày Dạ Hối hơi nhíu lại, nhìn Dung Thanh, mắt lộ nghi hoặc.
Người kia lại muốn làm gì?
Dung Thanh kinh ngạc nhìn Dạ Hối một thân thương tích, phục hồi tinh thần đem thần sắc Dạ Hối thu hết vào mắt, cũng không dám nhiều lời, tiến đến thi lễ nói:"Bệ hạ muốn gặp ngài."
"Ta không đi!"
"Điện hạ?"
Không nghĩ đến Dạ Hối thế nhưng lại kháng chỉ, Liên nhi kinh hãi. Đương nhiên, không chỉ có mình Liên nhi kinh ngạc. Trên mặt Dung Thanh cũng không còn ý cười, nhìn Dạ Hối, nghiêm túc nói: "Ngũ điện hạ, có thể kháng chỉ nhưng sẽ mất đầu."
Dạ Hối cúi thấp đầu, có chút khó chịu.
Buồn bực cắn môi.
Chính y cũng biết không thể kháng chỉ, lời cự tuyệt kia cũng chỉ là nhất thời nhanh miệng mà thôi.
Có điều...
"Vì sao?"
Vì sao lâu như vậy mới đột nhiên nhớ tới y? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện mấy hoàng tử kia?
"Bệ hạ muốn gặp người mà Diệp tiểu công tử cho là thú vị." Dung Thanh đáp, nhìn lướt qua y phục Dạ Hối:" Điện hạ vẫn là nên thay y phục nhanh một chút, không nên để bệ hạ đợi lâu."
Dạ Hối sắc mặt lạnh lẽo.
Ngăn cản Liên nhi lấy quần áo sạch, một lần nữa mặc vào bộ y phục của hoàng tử rách rưới dính đất vừa nãy.
"Ngũ điện hạ ăn mặc như vậy..." Sợ rằng không ổn đâu.
Có ý tốt nhắc nhở, bị đáp lại là ánh mắt đen không thấy đáy.
"Có đạo thánh chỉ nào yêu cầu phải mặc theo đúng quy định mới được gặp sao?"
"Cũng không phải..." Chỉ là như thế không sạch, sợ vị kia không thích thôi.
Tự mình cài lại đai lưng:"Đi thôi!" Dạ Hối xoay người bước đi khập khiễng.
Từ Lan Tâm viện đến chính điện đường đi cũng không gần, trên người Dạ Hối lại mang thương, đi càng thêm vất vả.
"Ngũ điện hạ, có cần..."
Thấy sắc mặt y càng lúc càng tái nhợt, cái trán đã có mồ hôi lạnh, Dung Thanh đề nghị hắn ôm y đi hoặc là ngồi kiệu, nhưng mà lời chưa nói xong đã bị cắt đứt.
"Không cần!"
Dạ Hối cắn răng, mắt nhìn phía trước, bước đi tuy chậm nhưng kiên định.
Hắn có dự cảm, lần gặp mặt này chắc chắn sẽ có gì đó thay đổi, tuy rằng không biết là tốt hay là xấu, nhưng...nếu số phận đã định như vậy, y cũng chỉ có thể chấp nhận thôi.
Nếu như bởi vì mình đến muộn mà vị phụ hoàng trên danh nghĩa kia định tội y, y cũng chỉ có thể nói là do số phận an bài.
Nếu như đây là một giấc mộng, vậy y đến lúc nào mới có thể tỉnh lại?