Chuyện Mai Phi cùng Ngọc phi lần này tuyên bố một việc, tất cả mọi người đều biết, địa vị của Phượng Nghi điện từ nay khó có thể dao động.
Vẫn có người không cam lòng, nhưng như vậy thì sao? Không còn ai dám giẫm lên vết xe đổ nữa!
Hai ngày nay, tâm tình Dạ Hạo Thiên không tốt lắm.
Mai phi Ngọc phi vừa chết, phi tần trong hậu cung càng ít đi, sau đó là chuyện lập thái tử, đám đại thần bắt đầu cùng nhau quan tâm hậu cung của Dạ Hạo Thiên.
Thoáng một cái, sắc mặt Dạ Hạo Thiên đen như đáy nồi, nhìn tấu chương chồng chất thành đống trong ngự thư phòng tất cả đều là tấu chương tuyển phi, kết quả lập tức nổi giận.
Đều là rảnh rỗi đến không còn việc gì làm! Suốt ngày theo dõi hậu cung của hắn, những người này rõ ràng đã không kiên nhẫn được nữa!
Nhìn "Cẩm công công" xoay người thu dọn những tấu chương bị hắn gạt hết xuống đất, Dạ Hạo Thiên khoát khoát tay, nói: "Không cần thu thập, đi, đem Ngũ hoàng tử đến đây cho trẫm.""
"Cẩm công công" nhìn sắc trời, nhắc nhở hắn:"" Bệ hạ, điện hạ hiện tại còn đang trên lớp.""
"Khâu lão giáo kia y lại không cần dùng đến, đem người đến cho trẫm là được!""
"?!"
"Cẩm công công" cắt đứt bài giải của Khâu lão, lúc hắn đột nhiên xuất hiện trong học viện, Dạ Hối còn tưởng rằng Dạ Hạo Thiên đã xảy ra chuyện gì. Bất thình lình đứng lên, nhìn chằm chằm hắn, hỏi:"" Hắn làm sao vậy?"
"Cẩm công công" nhẹ gật đầu với Khâu lão, lúc này mới xoay người thi lễ với Dạ Hối, nói:"" Bệ hạ không có chuyện gì, điện hạ yên tâm.""
Sắc mặt Dạ Hối bấy giờ mới hòa hoãn lại, đơn giản thu dọn sách vở trên bàn, lại nói với Khâu lão:"" Phu tử thứ lỗi, đệ tử cáo lui trước."
Khâu lão gật gật đầu, đưa mắt nhìn Dạ Hối rời đi, quay đầu thấy ánh mắt ghen ghét của những người khác, lại lắc đầu.
Nếu không thông suốt, chỉ sợ học sinh của lão sẽ càng ngày càng giảm.
Đến ngự thư phòng, vừa vào cửa liền thấy tấu chương ném đầu đất, Dạ Hối cúi người tùy ý nhặt một bản tấu chương lên nhìn, lập tức biết nguyên nhân Dạ Hạo Thiên cắt ngang buổi học của y.
"Đã đến?" Thấy y vào cửa, Dạ Hạo Thiên ngẩng đầu lên, vẫy tay với y:""Tới đây!"" Đem người ôm vào trong ngực, sắc mặt lãnh lệ mới bình phục vài phần.
Dạ Hối đưa tay sờ sờ mặt của hắn, thở dài một tiếng, nói:"" Ta khiến ngươi khó xử phải không?""
Tình cảnh Dạ Hạo Thiên hiện tại so với bất cứ ai y đều rõ ràng, phi tần không nhiều, con nối dõi cũng không nhiều, cho dù mượn Thẩm Ngọc Hạ để che mắt người ngoài, dù vậy như thế vẫn không đủ.
Nhưng là chuyện này y không có biện pháp thỏa hiệp, cũng không có khả năng thỏa hiệp.
"Hối nhi lại nghĩ vớ vẩn cái gì?"" Liếc liếc y, Dạ Hạo Thiên liền xem thấu suy nghĩ của y, nắm cằm Dạ Hối nâng lên, Dạ Hạo Thiên cúi đầu hôn mang theo chút trách phạt.
Ý vị hàm xúc cắn môi y một cái:"" Ngươi đó học tin tưởng trẫm!""
Trong hai năm qua, Dạ Hạo Thiên làm mấy động tác thân mật cũng không nhiều, dù sao Dạ Hối còn nhỏ, mà Dạ Hạo Thiên cũng coi như quản được chính mình. Cùng lắm cũng chỉ như vậy, hai môi chạm nhau, vừa chạm vào liền tách ra.
Ngay cả như vậy, Dạ Hối vẫn có chút không thích ứng, trên mặt chậm rãi nhiễm lên một mạt đỏ bừng. Nhưng lại không trốn, nếu như y dám trốn, Dạ Hạo Thiên sẽ giận.
Chớp chớp mắt, đợi nhiệt độ trên mặt giảm, Dạ Hối nhìn hắn, nói:"" Ta không phải không tin ngươi."" Nhưng mà, nếu chỉ vì việc như vậy mà Dạ Hạo Thiên giết người thì...
Thấy ánh sáng trong mắt Dạ Hối dần ảm đạm, Dạ Hạo Thiên như thế nào không biết y suy nghĩ cái gì, giữa lông mày lạnh lùng nghiêm nghị lóe lên một cái rồi biến mất.
Chọc giận hắn, không cho Dạ Hối biết, biện pháp làm cho đám đại thần câm miệng, hắn không phải không có!
Nhưng mà, hắn vẫn hy vọng bọn họ sẽ thức thời một chút, dù sao thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, cho dù làm có kín đáo, nhưng một khi Dạ Hối vẫn ở bên cạnh hắn, một ngày nào đó y vẫn sẽ biết.
Con mắt đảo vài vòng, Dạ Hạo Thiên đột nhiên mở miệng kêu:"" Cẩm Thành!""
""Có nô tài!"" Vốn đang canh giữ ở cửa ra vào, chợt nghe có người gọi, "Cẩm công công" ngay lập tức xuất hiện, lúc thấy hắn ôm Dạ Hối, con mắt lập tức rủ xuống:"" Bệ hạ có gì phân phó?"
Dạ Hạo Thiên giống như đột nhiên cảm thấy hứng thú với hắn, một tay chống cằm đánh giá hắn, vừa đắn đo suy nghĩ vừa hỏi Dạ Hối trong ngực:"" Ngươi cảm thấy hắn lớn lên như thế nào?""
"Cẩm công công" ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc. Bệ hạ đây là đang tính toán cái gì?
Dạ Hối cũng không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì, thấy Dạ Hạo Thiên nghiêng mắt nhìn y, giống như đang đợi câu trả lời của y, nghĩ nghĩ, Dạ Hối nói: "Tạm được."
Dạ Hạo Thiên nhíu mày:"" Tạm được?"" Tùy tiện hai chữ như vậy?
Dạ Hối nhíu nhíu mày, cũng quay đầu đi dò xét người tên Cẩm Thành.
Mặt của hắn không phải mặt nạ da người, mà là lợi dụng dược vật triệt để thay đổi hình dáng khuôn mặt, năm đó trước khi Dạ Hối vào địa lao, Dạ Hạo Thiên cho hắn ăn một viên dược.
Là độc dược chân chính, nhưng cũng là dược cứu mạng, Dạ Hạo Thiên thật sự muốn giết chết hắn, nhưng vì nể mặt Dạ Hối mà lưu lại cho hắn một cái mạng.
Thay đổi mặt, một thân võ công bị phế, tính danh cũng bỏ đi.
Dạ Hối hỏi Dạ Hạo Thiên:"" Ngươi muốn làm gì?""
Trong mắt hiện lên một tia quỷ dị, Dạ Hạo Thiên ý vị thâm trường nói:"" Trẫm chỉ là cảm thấy hoàng hậu cũng đã đến lúc cần hài tử rồi.""
Dạ Hối sững sờ, Cẩm Thành đồng dạng cũng sững sờ, nhìn Dạ Hạo Thiên, trên mặt tràn đầy không dám tin:"" Bệ... Bệ hạ?""
Liếc hắn một cái, Dạ Hạo Thiên nhìn về phía Dạ Hối, hỏi:"" Hối nhi cảm thấy thế nào?""
Dạ Hối trong mắt đầy tràn vui vẻ, hỏi hắn: "Ngươi sẽ không để tâm sao?""
Dạ Hạo Thiên bĩu môi, nói không để tâm đó là nói dối, nhưng nếu Thẩm Ngọc Hạ hiện tại có đứa bé, hắn có thể dùng danh độc sủng hoàng hậu, chặn miệng những đại thần kia.
Hơn nữa, hắn cũng có chút chán ghét Thẩm Ngọc Hạ cứ chiếm lấy Dạ Hối.
Minh bạch ý tứ của hắn, Dạ Hối vươn tay, cũng không quan tâm Cảnh An ở đây, ôm lấy mặt Dạ Hạo Thiên, học động tác lúc trước của hắn, chạm nhẹ khóe môi, y nói:"" Ta rất cao hứng.""
Vốn nội tâm Dạ Hạo Thiên còn có điểm không thoải mái, lại bị động tác này của y hóa giải hết, giương mắt liếc Cẩm Thành một cái.
Cẩm Thành cái gì cũng không nói, chậm rãi quỳ xuống, dập đầu thật sâu.
Tạ bệ hạ!
Hai ngày sau, Dạ Hạo Thiên bắt đầu ngày ngày ngủ lại Phượng Nghi điện, thời điểm nghe được tin tức này, mấy nữ nhân không cam lòng âm thầm cắn răng nguyền rủa, nhưng lại không biết Dạ Hạo Thiên buổi tối ngủ ở đây, nhưng là ngủ trong phòng của Dạ Hối.
Phượng Nghi điện mấy ngày gần đây bắt đầu tổ chức lại thị vệ, ngay cả cung nữ thái giám hầu hạ, ngoại trừ người của Thẩm Ngọc Hạ, còn những thứ khác đổi tương đối cấp bách.
Nếu để cho người khác biết người bên gối Thẩm Ngọc Hạ là Cẩm Thành, không biết trong nội cung có bao nhiêu người sẽ chết.
Hai cây nến đỏ, Thẩm Ngọc Hạ một thân hồng sam, Cẩm Thành cũng đổi đi phục sức thái giám, hai người cùng nhau dập đầu thật sâu với Dạ Hạo Thiên, Dạ Hối đứng ở một bên, vẻ mặt nhu hòa, thậm chí bên môi còn mang theo chút vui vẻ nhẹ nhàng.
Ngày hôm nay, Thẩm Ngọc Hạ đã đợi gần mười bảy năm.
Được Cẩm Thành nâng lên, Thẩm Ngọc Hạ nhìn Dạ Hối, cười, lại không ngừng rơi lệ.
"" Tốt rồi tốt rồi, mau cút a!" Đánh gãy đường nhìn của hai người, Dạ Hạo Thiên bất mãn vì Dạ Hối đặt toàn bộ sự chú ý trên người Thẩm Ngọc Hạ, duỗi tay đem người kéo vào trong ngực, hắn cười xấu xa với Cẩm Thành:"Trẫm thế mà lại cho các ngươi cơ hội, ba tháng sau trẫm muốn nghe tin tức.""
Thẩm Ngọc Hạ đỏ mặt hồng, Cẩm Thành không nói chuyện, chỉ cúi đầu thi lễ, liền dẫn Thẩm Ngọc Hạ đi ra.
Dạ Hạo Thiên liếc qua khuôn mặt vui vẻ của Cảnh An, hắn lập tức thức thời thi lễ một cái, thối lui ra ngoài cửa, đóng cửa phòng.
Dạ Hạo Thiên nói: "Trẫm xem như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ bọn họ rồi!" Có thể làm được đến bước này, ngay cả hắn đều kinh ngạc vì sự rộng lượng của mình.
Dạ Hối từ trong lồng ngực hắn giãy ra, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn, cầm lấy ấm trà trên bàn rót cho Dạ Hạo Thiên một chén trà:"" Nàng nấu trà hoa quả uống rất ngon."
Dạ Hạo Thiên nhếch miệng, này là muốn đuổi hắn đi rồi?
Dạ Hối cũng không để ý tới biểu cảm bất mãn của hắn, uống một ngụm trà, ánh mắt nhìn về hướng xa xa:" Không biết Diệp Nhiên bây giờ đang ở nơi nào!" Y muốn chia sẻ chuyện vui này với hắn.
Sắc mặt Dạ Hạo Thiên lạnh lẽo, hắn hỏi:"Hối nhi có phải quá để ý tới Nhiên nhi rồi không hả?"
Dạ Hối lắc đầu, "Ngươi không hiểu."
"Trẫm không hiểu?"
Dạ Hối thu hồi ánh mắt nhìn khuôn mặt tuấn nhan của hắn, nói:" Hắn là quá khứ, ngươi là hiện tại."
Diệp Nhiên và quá khứ đã qua Quân Mạc Ngôn là liên hệ duy nhất, nếu như không có, trên thế giới này, sẽ không ai biết y đã từng có một cái tên khác, sống tại một nơi khác. Mà chỗ đó chỉ có Diệp Nhiên biết rõ.
Không thích y nhớ lại chuyện đã qua, Dạ Hạo Thiên cúi người niết mặt y, quay hướng về phía mình.
Hắn nói:" Trước mặt trẫm không được phân tâm suy nghĩ đến người khác, trẫm sẽ không vui!" Cực kỳ không vui!
Dạ Hối nhìn hắn nửa ngày, khóe môi giương lên, đáp:"Ừ.""
Dạ Hối như vậy rất hấp dẫn, bình thường luôn nhìn người khác bằng ánh mắt lạnh lùng, đột nhiên biểu lộ nhu hòa, giống như phù dung sớm nở tối tàn nhẹ nhàng vui vẻ, thoạt nhìn cực kỳ kinh diễm.
Ánh mắt Dạ Hạo Thiên u ám thêm một chút, buông tay ra, hắn nhìn Dạ Hối, có chút bất mãn nói: "Thời gian quá dài, Hối nhi lớn lên thật chậm!"
Dạ Hối học hắn nhíu mày, này không phải chuyện y có thể quyết định!
Mười lăm tuổi, nghe có vẻ khá xa xôi, dường như ngay cả y cũng không đợi được.
Chỉ là... Nghĩ đến một ngày nào đó Diệp Nhiên trở về, nghĩ đến lúc hắn biết chuyện giữa mình với Dạ Hạo Thiên, sẽ là phản ứng gì?
Nhìn bất an trong mắt y lóe lên rồi biến mất, Dạ Hạo Thiên vươn tay nắm chặt tay y, an ủi:"Nhiên nhi sẽ không để ý đâu."" Giống như hắn biết nếu Diệp Minh Hàn biết chuyện này, hắn cũng sẽ không để ý.
Nghĩ đến lúc gặp lại vài năm sau, sư đệ của mình đã là lục tình () bất động, đãy mắt Dạ Hạo Thiên ảm đạm.
() lục tình gồm buồn, giận, thương, vui, yêu, ghét.
Chuyện trên đời, luôn không tuân theo ý nguyện của ngươi.