" A ha ha, rốt cuộc để ta tìm được rồi!" Ai cũng không biết tại sao người này lại đột nhiên cười giống như người điên.
Sau đó một tay chỉ Diệp Nhiên:" Ngươi lưu lại, những người khác đi ra ngoài cho ta, bảo vệ tốt cửa, ai cũng không cho tiến vào!"
Vì sao chỉ lưu lại một mình Diệp Nhiên? Lão muốn làm gì hắn?
"Ta..." Dạ Hối vừa mở miệng hỏi, lại bị Dạ Hạo Thiên xách cổ áo tha ra ngoài.
"Chết tiệt Dạ Hạo Thiên, ngươi thả ta xuống!"
Dạ Hối không thể nào bình tĩnh được, y lo lắng Diệp Nhiên xảy ra chuyện gì.
Dạ Hối sống chết giãy dụa, chỉ là một tiểu hài tử tuổi làm sao có thể địch nổi một người trưởng thành, chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa bị đóng lại.
" Sư phụ sẽ không làm hắn bị thương."
Dạ Hạo Thiên nói, nhân tiện quét mắt nhìn Diệp Minh Hàn. Người nhà hắn còn không có gấp gáp, ngươi là người ngoài thì gấp cái gì?
" Ta không tin ngươi!"
Dạ Hối không suy nghĩ liền nói, mắt Dạ Hạo Thiên liền lạnh đi.
Buông Dạ Hối ra, Dạ Hạo Thiên ôm cánh tay cười lạnh nói:" Có bản lĩnh thì xông vào. Kết giới sư phụ bố trí trên thế gian này chưa có ai phá nổi!"
Dạ Hối không để ý tới hắn, lạnh lùng nhìn hắn một cái, đưa tay sửa sang lại vạt áo bị lệch, mới đi tới gần cửa. Đưa tay, cảm giác một tầng không khí ngăn cản.
Dạ Hối sẽ không ngốc đến nỗi thực sự xông vào. Đi qua, đứng cạnh Diệp Minh Hàn.
Diệp Minh Hàn nghiêng đầu nhìn y một cái, tiếp theo, khó có được một lần hắn gật đầu với y.
Dạ Hạo Thiên sắc mặt càng thêm khó coi.
Đường nhìn bị một mảnh màu vàng kim ngăn trở, Dạ Hối ngẩng đầu, khinh mi.
" Hoàng nhi hẳn phải nói cho trẫm, các ngươi có bí mật gì, hử?"
Trong mắt hiện một tầng băng, nói cho Dạ Hối hay hắn không cho phép nghe lời cự tuyệt.
Hơi mím môi, Dạ Hối ngắn gọn mở miệng:" Ta không phải con của ngươi!"
"Ân?"
Dạ Hối chưa kịp giải thích, cửa đã mở ra.
Diệp Minh Hàn là người đầu tiên xông lên phía trước, Dạ Hối và Dạ Hạo Thiên theo sát phía sau.
Thấy Diệp Minh Hàn ôm Diệp Nhiên, thấy hắn không việc gì, Dạ Hối mới yên tâm. Chỉ là lời người giống tiên nhân kia nói khiến mấy người còn lại sửng sốt một chút.
" Gọi các ngươi vào, là nói cho các ngươi một tiếng, ta thu Nhiên nhi là quan môn đệ tử ( đệ tử cuối cùng), về sau các ngươi phải bảo vệ nó thật tốt cho ta, nếu gặp chuyện không may, ta liền hỏi tội các ngươi."
Nhìn ánh mắt cảnh cáo, Dạ Hạo Thiên vẻ mặt kinh ngạc:" Sư phụ nói người nọ... đó là Nhiên nhi sao?"
Người nào?
Dạ Hối lòng tràn đầy nghi vấn, nhưng mà lúc này lại không tiện hỏi.
" Ân! Các ngươi nhớ rõ thì tốt rồi, ngày mai ta sẽ dẫn nó đi, các ngươi có chuyện gì muốn nói thì nói đi, chạy vài ngày đường, ta cũng mệt mỏi, tìm một chỗ đi ngủ đây!"
Giải quyết xong chuyện đại sự, người nọ đứng dậy duỗi cái lưng mệt mỏi, vừa nói xong thì tung ảnh cũng biến mất dạng, mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau.
Diệp Nhiên hiển nhiên cũng không rõ đầu đuôi câu chuyện.
"Cha, đây là có chuyện gì?"
Nam tử băng lãnh cúi đầu không nhìn hắn, cũng không nói chuyện.
Dạ Hạo Thiên thở dài một hơi, nhìn Diệp Nhiên, ánh mắt thăm dò, một lúc sau đưa ra ngọc bội hình rồng.
" Diệp Nhiên nghe lệnh, trẫm hôm nay phong ngươi làm An Dật Vương, có thể gặp trẫm không quỳ, đặc biệt ban một long văn lệnh, thấy lệnh bài, như thấy trẫm, người trong thiên hạ tất cả phải nghe theo hiệu lệnh này, người trái lệnh coi như phạm thượng làm loạn, giết không tha! Khâm thử!"
Diệp Nhiên nhìn chằm chằm hắn, trừng lớn mắt nhìn lệnh bài đưa tới trước mặt mình, cũng không dám vươn tay ra đón, mãi cho đến khi Diệp Minh Hàn đưa tay tiếp nhận, nhét vào ngực Diệp Nhiên.
" Cha?" Diệp Nhiên kinh ngạc nhìn hắn.
Để lại không gian riêng tư cho phụ tử hai người, người ngoài nên rời đi. Chẳng qua... nhìn Diệp Minh Hàn liếc mắt một cái, Dạ Hạo Thiên than nhẹ, xách Dạ Hối bên cạnh đang mờ mịt ra ngoài.
Không biết sư đệ luôn trầm mặc ít lời của mình sẽ giải thích với hài tử kia như thế nào, ngay cả bọn họ cũng không biết rõ ràng chuyện kia.
"Dạ Hạo Thiên, ngươi buông!"
Lần nữa bị xách cổ áo mang đi, Dạ Hối nổi nóng. Chỉ cần hắn nói một tiếng, tự y sẽ đi.
Dạ Hạo Thiên cười lạnh.
Tâm trạng của hắn bây giờ có thể nói là rất kém, hết lần này đến lần khác có người vẫn không thức thời.
Hắn đột nhiên buông lỏng tay, Dạ Hối bất ngờ không đứng vững, thiếu chút nữa té ngã.
Đáng ghét!
" Chính hoàng nhi nói trẫm buông tay mà!" Dạ Hạo Thiên nhếch môi, cười đầy tà ác.
Dạ Hối trừng mắt lườm hắn một cái, quay đầu muốn đi, nhưng một lần nữa áo lại bị kéo.
"Dạ Hạo Thiên!!"
Đối diện với đường nhìn của Dạ Hạo Thiên, Dạ Hối đè nén lửa giận xuống phía dưới.
Ánh mắt sắc bén, như một thanh đao rút khỏi vỏ, tuy rằng chỉ nhìn y, thế nhưng lại có thể làm bị thương kẻ khác...Bị ánh mắt như thế nhìn chằm chằm, không ai không cảm thấy sợ.
" Tuy rằng rất thích nhìn vẻ mặt hoàng nhi lúc tức giận, nhưng trẫm càng muốn biết lời hoàng nhi vừa nói là có ý gì?"
Dạ Hối cắn cắn môi, biết ngày hôm nay không thể không giải thích rõ.
" Ngươi buông ra, ta tự đi được."
Chỉ là không biết, sau khi giải thích xong, y sẽ như thế nào?
...
Dạ Hạo Thiên dẫn y đến tẩm cung, cho bọn hạ nhân lui xuống, mới nhìn về phía Dạ Hối:" Nói đi." dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
Dạ Hối chán nản. Nói như thế nào? Nói từ chỗ nào?
Thấy y khó xử, Dạ Hạo Thiên liền mở miệng hỏi:" Ngươi mới vừa nói, ngươi không phải là hoàng nhi của trẫm?"
" Phải!"
" Vậy ngươi là ai?"
" Giống như Diệp Nhiên, đến từ tương lai, là người của thời đại ngàn năm sau!"
"Ân?"
Không nghĩ tới lại nghe được câu trả lời ngoài dự đoán như thế, Dạ Hạo Thiên sửng sốt, đánh giá Dạ Hối từ đầu đến chân.
Không phải hắn hoài nghi lời nói của Dạ Hối, chỉ là cảm thấy...không thể tưởng tượng nổi.
" Ngươi tới đây như thế nào?"
" Không biết." Đối với câu trả lời đơn giản như vậy, Dạ Hạo Thiên không vừa ý.
Phát giác ra hắn bất mãn, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng Dạ Hối vẫn giải thích:" Ta sau khi đến đây, liền đã ở trong bụng Thành Cẩn."
Trong phòng nhất thời trầm mặc, Dạ Hạo Thiên dường như đang suy tư, nhìn Dạ Hối không ngừng trở mình.
" Ngươi nói Nhiên nhi cũng thế?"
" Ân."
" Ngươi sao lại biết?"
" Hỏi lúc sáng sớm mới biết được."
" Các ngươi sáng nay trò chuyện về cái này?"
" Đúng."
Dạ Hạo Thiên cuối cùng cũng hiểu vì sao khi thấy Dạ Hối và Diệp Nhiên lại cảm thấy bọn chúng rất đặc biệt. Lúc Dạ Hối thấy Diệp Nhiên lại có thể vui mừng như vậy.
Dạ Hạo Thiên đột nhiên nghĩ đến một việc.
" Ngươi nói lúc ngươi có ý thức thì đã ở trong bụng của Thành Cẩn?"
" Đúng."
Thì ra...y ghét mình từ lúc đó a!
Dạ Hạo Thiên lấy tay khẽ che mắt, cười nói:" Thật đáng tiếc."
Đáng tiếc cái gì, hắn chưa nói, Dạ Hối cũng sẽ không hỏi nhiều.
Y nhìn Dạ Hạo Thiên, thấy hắn vẫn không mở miệng, chỉ có thể tự mình hỏi:" Ngươi định xử trí ta như thế nào?"
" Xử trí?"
Dạ Hạo Thiên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Dạ Hối, minh bạch ý tứ của y, nhếch môi:" Bất kể như thế nào, hoàng nhi là do Thành Cẩn sinh, sao lại không tính là cốt nhục của trẫm?"
Dạ Hối khẽ nhíu mày, không giống trong tưởng tượng của y!
Dường như đoán được suy nghĩ của Dạ Hối, Dạ Hạo Thiên dáng vẻ tươi cười càng rực rỡ:" Trước kia phụ hoàng sơ xuất, khiến hoàng nhi ở trong lãnh cung chịu khổ, sau này phụ hoàng sẽ hảo hảo đền bù cho hoàng nhi."
Ngươi xác định là đền bù? Dạ Hối trừng mắt với hắn.
Không đợi y nói, Dạ Hạo Thiên lắc đầu:" Không thể cự tuyệt a, trẫm chưa từng gặp được chuyện hay như thế này đó!"
Y vừa mới trở thành một món đồ chơi sao?
Dạ Hối cúi đầu, tóc đen rũ xuống che đi khuôn mặt nhỏ nhắn, khóe miệng khẽ cong, tràn đầy trào phúng.