Trang bức là một thuật ngữ hán việt chỉ một hành động, một loại phong cách giả dạng nghèo khó, giả dạng không có gì để phơi bày ra cái không có gì của mình nhưng thực sự thì lại rất có năng lực, rất khủng bố! đây là kiểu trang bức có thực lực.
Nói được một phần ba nội dung, Phong Kỳ dừng giảng giải.
Ngẩng đầu nhìn lại, toàn bộ học viên đều sáng mắt nhìn hắn, vẻ mặt chờ mong.
“Thầy ơi, thầy tiếp tục đi, đừng dừng lại, tiếp tục giảng, không nghe hết em khó chịu cả người!”“Thật sự xuất sắc, tìm lối tắt giải thích định nghĩa tu thể, giúp em sinh ra rất nhiều ý tưởng, chờ nghe giảng xong sẽ đi thực tiễn, thầy tiếp tục giảng đi, làm ơn thầy đó.
”“Bội phục, thật sự bội phục, quả nhiên sóng sau đè sóng trước, thầy hoàn toàn đủ năng lực gánh được hai chữ lên trời!”……“Móe, rõ ràng ban nãy còn khinh thường mình!” Phong Kỳ phun tào trong lòng.
Phun tào (吐槽) là một từ trong tiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọcNghe các học viên gọi mình là thầy, hắn tưởng là kính xưng giữa bọn học sinh trong lớp khi giao lưu tu luyện, không quá để ý.
Nhìn từng đôi mắt khát vọng, hắn trầm ngâm một lát, tiếp tục giảng giải điểm mấu chốt cơ sở của《 Mãnh Hổ Quyền 》.
Tuy có phần bất mãn các học trưởng cao ngạo Tinh Thành Học Phủ, nhưng Phong Kỳ vẫn chưa mang thù.
Vừa lúc nhân cơ hội này, truyền bá《 Mãnh Hổ Quyền 》, cho càng nhiều người học tập, thúc đẩy môn tu luyện ở hiện đại phát triển, sau đó ảnh hưởng tương lai.
Ngoài phòng học, Lâm Nhiễm nghe cực kì tập trung.
Phát hiện trong phòng học bỗng ngừng giảng bài, tâm tình tức khắc khó nhịn như mèo cào.
Phong Kỳ giảng giải lý niệm tu thể, hắn cảm thấy mới mẻ độc đáo, rất nhiều giải thích càng là chưa bao giờ nghe qua, thật sự làm hắn bội phục.
Trong nôn nóng chờ đợi, tiếng giảng bài lần thứ hai vang lên, Lâm Nhiễm dứt khoát ngồi bệt xuống đất, móc ra notebook bắt đầu chép bút ký.
……“Thầy Lương, chuyện gì?”“Lâm Nhiễm đến chỗ cậu đi, cậu chăm sóc thằng nhóc tỉ mỉ chút, nó chẳng những là học trò cưng của tôi, càng là nghiên cứu viên nội bộ Viện Nghiên Cứu Hổ Phách điều động, nếu bị bắt nạt ở đó, đừng trách tôi không khách khí.
”“Yên tâm, tôi đã an bài ổn thỏa, nếu không có chuyện gì khác, cúp máy trước, tôi đang định đi nghe cậu nhóc giảng bài, thử coi có đúng là ưu tú như cậu nói không.
”Cúp điện thoại, Bạch Phù Sinh đứng lên, đi đến khu dạy học số .
Lâm Nhiễm không phải học viên Tinh Thành Học Phủ, mà là sinh viên trao đổi tới từ Lẫm Đông Học Phủ.
Đi vào Tinh Thành Học Phủ, chuẩn bị ký túc xá cho hắn xong, chuyện đầu tiên Bạch Phù Sinh làm, là sắp xếp cho Lâm Nhiễm đi dạy các học viên năm cuối một tiết, mài giũa kiêu ngạo của chúng, cho chúng biết cái gì là thiên ngoại hữu thiên.
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên (Tục ngữ Trung Quốc): Nếu một người mà tư tưởng bị giới hạn ở một ngưỡng nào đó, thì quả thật đáng tiếc.
Ai có thể nhìn xa hơn một chút, ắt sẽ có thể thoát khỏi sự hạn chế của bản thân, sinh mệnh cũng đạt đến một cảnh giới cao hơn.
Một đường mỉm cười gật đầu, chào hỏi học sinh, giáo viên, Bạch Phù Sinh đi tới ngoài phòng học lớp chiến đấu.
Đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào, khóe mắt ông chợt liếc thấy Lâm Nhiễm ngồi xổm trong góc, đang “xoành xoạch” viết chữ trên notebook, thỉnh thoảng còn gật đầu.
Bạch Phù Sinh:???Cất bước đi đến trước mặt Lâm Nhiễm, lúc này Lâm Nhiễm biểu tình chuyên chú, hoàn toàn không nhận thấy ông tới gần.
“Lâm Nhiễm, cho cậu đi dạy, ngồi ở đây làm gì?”“Suỵt, im nào, em đang chép bút ký.
” Lâm Nhiễm cũng không ngẩng đầu, mở miệng nói.
Bạch Phù Sinh:……Bạch Phù Sinh chẳng hiểu ra sao, quay đầu nhìn phía phòng học, xuyên qua cửa sổ có thể thấy, trên bục giảng đang có một học viên trẻ tuổi giảng bài.
Bạch Phù Sinh không khỏi nhíu mày.
Chương trình học bình thường của lớp chiến đấu, không phải chỗ giao lưu tâm đắc như ở lớp giao lưu tu luyện, ai dám to gan lên bục nói thoả thích.
Nhìn Lâm Nhiễm vẫn đang chép bút ký, Bạch Phù Sinh lại nghi hoặc trong lòng, không hiểu Lâm Nhiễm đang viết cái gì.
“Lấy hình ý làm quy tắc chung tu luyện, khi chiến đấu, phải có khí thế mãnh hổ thẳng tiến không lùi, mới có thể……”Hình ý: Hình thức và ý nghĩ.
Nghe được nội dung giảng bài truyền ra từ lớp học, biểu tình Bạch Phù Sinh dần dần thay đổi, ông phát hiện học viên đang giảng bài rất lợi hại, có lý niệm và ý hiểu riêng về khái niệm tu thể.
Giờ khắc này, lửa giận dưới đáy lòng Bạch Phù Sinh bay vút theo gió, cũng bắt đầu bàng thính cùng Lâm Nhiễm.
Trong phòng học, giảng giải được hai phần ba quy tắc cơ sở, Phong Kỳ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, dừng giảng giải thêm lần nữa.
Các học viên đang nghe tận hứng, thấy thế, lập tức đưa lên nước khoáng và đồ ăn vặt, sôi nổi tỏ vẻ, thầy nghỉ ngơi trước, sau đó tiếp tục.
Phong Kỳ vô ngữ, hắn chỉ tới bàng thính giao lưu tâm đắc tu luyện, sao cuối cùng biến thành đi dạy.
Nhưng tục ngữ nói rất đúng, làm gì làm đến cùng, đừng để dở giữa chừng.
Nội dung cơ sở của《 Mãnh Hổ Quyền 》đã giảng được hai phần ba, các học viên cũng sắp chép xong, hắn quyết định giảng hết nội dung.
.