Tà Đạo Tu Tiên Lục

chương 62: nghiêu hạnh đào thoát (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bên ngoài khe núi, là băng vực bằng phẳng trải dài, ở trung tâm băng vực, có thể thấy vật thể ẩn hiện chớp lên màu đỏ với màu xanh biếc.

Lúc này, đã không thể nhìn thấy mặt trời, hơi lạnh đã nhiễm vào không khí, hướng khắp nơi mà tỏa ra, làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo.

Trần Nhược Tư ôm Lâm Hân Ngọc, chạy ra khỏi khe núi phủ băng, tới băng vực bằng phẳng này.

"Ầm ầm ầm". Âm thanh chấn động từ băng sơn không ngừng truyền đến sau lưng họ, Trần Nhược Tư không hề quay đầu lại, đã biết khe núi băng kia đã sụp đổ.

Lâm Hân Ngọc quay đầu lại, nàng nhìn thấy từ trong băng cốc, có vài khối băng lớn, đang tiến về phía họ. Nàng cuống quýt hét lớn: "Chạy mau, có mấy khối băng lớn đang lăn đến".

Trần Nhược Tư đã nghe thấy, không quay đầu lại mà, cất bước chạy về phía trung tâm băng vực, mơ hồ thấy vật thể màu xanh xanh đỏ đỏ đang loé sáng ở đó, liền chạy đến.

Thời gian là sinh mạng, nhưng bây giờ, đối với họ chỉ có tốc độ mới là sinh mạng.

Trần Nhược Tư dùng hết sức, lao thẳng về phía trước, ở đây lạnh lẽo vô cùng, mồ hôi của hắn chảy ra trên trán, trong chớp mắt đã bị đóng băng, biến thành những hạt băng nhỏ rơi xuống.

Lâm Hân Ngọc nhìn thấy dáng vẻ liều mạng như thế của hắn, bất giác trong lòng cảm thấy có chút yêu thương, nàng nghĩ: "Hắn thật sự là người đàn ông tốt, đáng để nương tựa, Ở chỗ này đích thực nguy hiểm, thế nhưng không thoát thân một mình, mà còn ôm theo ta chạy trốn, thật là đã làm khó cho hắn, ta phải làm thế nào để báo đáp đây? Nếu không vì hắn là nam nhân của Mộng Tuyết, ta nhất định sẽ theo hắn" Nàng nghĩ đến đây thì nhẹ thở dài, nước mắt tuôn rơi.

Những giọt nước mắt của nàng lúc này, không biết là vì cảm kích hay là vì ý gì khác.

Tốc độ của các khối băng, càng ngày càng nhanh, Lâm Hân Ngọc trong lòng càng lúc càng khẩn trương.

Lúc này, nàng nhìn thấy trên bầu trời, xuất hiện vài thân ảnh rất lớn, đang cùng với những khối băng, hướng về phía họ mà đuổi theo.

Những thân ảnh đó, Lâm Hân Ngọc cũng không biết là quái thú gì, nàng chỉ thấy những bóng đen. bởi vì tốc độ di chuyển của chúng quá nhanh, căn bản không thể nào nhìn rõ hình dáng.

Khi khoảng cách giữa Trần Nhược Tư và vật thể loé lên ánh sáng xanh xanh đỏ đỏ kia, chỉ còn vài trượng, thì Trần Nhược Tư nhìn thấy một đạo ánh sáng màu đỏ, từ vùng đất kia, nhắm thẳng vào họ mà bắn tới.

Trần Nhược Tư cảm thấy thất kinh: "Chẳng lẽ phía trước cũng có quái thú!" Mặc dù hắn đã nhìn thấy ánh sáng màu đỏ, đang nhằm về phía họ mà bay tới, nhưng hắn không dừng bước. Bởi vì hắn biết, một khi dừng lại, lập tức sẽ bị những khối băng đằng sau đè bẹp.

Khi đạo ánh sáng màu đỏ đó chỉ còn cách Trần Nhược Tư mấy thước, hắn dừng lại không di chuyển nữa.

"Chạy mau, đằng sau có đám quái thú rất lớn đang đuổi tới, các khối băng cũng đang lăn về phía chúng ta." Lâm Hân Ngọc thấy Trần Nhược Tư dừng lại, liền hét lên.

"Chúng ta đã không còn đường chạy nữa rồi." Trần Nhược Tư lên tiếng.

Lâm Hân Ngọc quay đầu lại, nàng nhìn thấy một con quái điểu đỏ rực như lửa, đứng trước mặt họ khoảng mấy thước, đang cúi đầu nhìn chăm chú vào bọn họ, trong mắt nó ánh lên ánh sáng màu xanh.

Tim của Lâm Hân Ngọc, nhất thời lạnh đi muốn ngừng đập, thầm nghĩ: "Thôi rồi, xem ra lần này chúng ta chết chắc, đằng trước không có đường thoát, đằng sau lại bị truy đuổi." Nghĩ đến đây, nàng nói khẽ: "Để ta xuống đi".

Trần Nhược Tư không hề nghe nàng, vẫn ôm chặt nàng trong lòng.

Con quái điểu ngẩng đầu kêu "Tra tra" hai tiếng, giương đôi cánh đỏ rực. đập cánh một cái, như một ánh chớp, bay đến chỗ của Trần Nhược Tư.

Lâm Hân Ngọc sợ tới mức ôm chặt cổ của Trần Nhược Tư, nhắm mắt lại, hướng về môi của Trần Nhược Tư mà hôn. Giờ phút này. trong lòng nàng thầm nghĩ: "Chết thì chết, trước khi chết, ta phải hôn hắn một cái, để tránh từ nay về sau không còn cơ hội nữa". Nàng nghĩ vậy, môi nàng hôn lên môi của Trần Nhược Tư.

Trần Nhược Tư bị nàng làm như vậy, có chút không hiểu, nhưng trong lòng hắn vẫn tỉnh táo lạ thường, lúc này, hắn cảm thấy một trận gió, lướt qua đầu hắn, trước mắt hắn không thấy con quái điểu lớn màu đỏ đó nữa, hắn thầm nghĩ: "Sao lại thế này, sao quái điểu đó không tấn công chúng ta?" Hắn nghĩ đến đây, rất nhanh ôm lấy Lâm Hân Ngọc, chạy về phía trước.

Nhiều tiếng động "ầm ầm", từ sau lưng Trần Nhược Tư truyền đến, Trần Nhược Tư không dám quay đầu nhìn lại, cũng không ngừng bước. Hắn biết, rằng khó khăn lăm mới có được một cơ hội chạy trốn tốt thế này.

Lâm Hân Ngọc đang hôn môi Trần Nhược Tư, thì nghe thấy những tiếng động lớn, nàng trong lòng bồn chồn: "Sao lại thế này!" Nàng mở mắt ra, thấy Trần Nhược Tư đang chạy về phía trước, nàng quay đầu lại, từ trên vai Trần Nhược Tư, nhìn lại phía sau, nàng nhìn thấy những khối băng lúc nãy đuổi theo họ, đã bị đánh tan thành những mảnh nhỏ, văng lên không trung, sau đó rơi xuống. Con đại quái điểu kia, lúc này đang đập vụn những mảnh băng, đập đôi cánh, hướng về những con quái thú to lớn trên bầu trời mà bay đến.

Lâm Hân Ngọc nhìn thấy , trong lòng nghi hoặc: "Con quái điểu này thật là kì lạ, nó vì cái gì lại lãng phí năng lượng đập tan các khổi băng, lẽ nào nó muốn cứu chúng ta, hình như không có khả năng này. Nó không lớn lắm, sao lại dám tấn công những quái thú to lớn trên không trung kia?..." Nàng vẫn chưa hết thắc mắc, thì nghe con quái điểu kêu lên vài tiếng "Tra tra" trong không trung. Lâm Hân Ngọc ngẩng đầu nhìn lên, nàng nhìn thấy trên bầu trời, chỉ có con quái điểu đang bay về phía họ, bọn quái thú to lớn kia, không thấy bóng dáng đâu cả. Nàng cảm thấy rất kỳ quái, trong lòng thất kinh sợ: "Chỉ là một con chim này, thế nhưng có thể làm cho những quái thú to lớn chạy mất, xem ra con quái điểu này rất lợi hại." Nàng nghĩ đến đây, trong lòng bắt đầu lo lắng và sợ hãi.

"Huyết hồng hoa, thứ màu đỏ kia có phải là huyết hồng hoa mà chúng ta đang tìm?" Trần Nhược Tư nhìn thấy xa xa phía trước có mấy đóa hoa màu đỏ, liền hét lên.

Lúc này, chàng hoàn toàn không biết nguy hiểm đang đến gần họ.

Con quái điểu màu đỏ chính là Y Nỉ Thú mà Hổ Long Thú đã nói tới.

Con Y Nỉ Thú này vừa nãy đánh tan các khối băng, chính vì bảo vệ tổ của mình, không cho các khối băng đi tới. Sau khi nó đuổi đám quái thú to lớn trên bầu trời đi, nhìn thấy bọn Trần Nhược Tư đang ở gần tổ của nó, nó dùng tốc độ nhanh nhất của mình, quay trở lại.

Khi Trần Nhược Tư chỉ còn cách Huyết Hồng Hoa gần một thước, chàng nhìn thấy nhiều vật thể màu trắng đang phát ra những tia kim sắc ở giữa đám Huyết Hoa Hồng.

Trần Nhược Tư đột nhiên cảm thấy tò mò, lỏng tay ra, làm cho Lâm Hân Ngọc ngã sấp trên mặt đất, chạy thẳng đến đó.

Lâm Hân Ngọc bị như vậy, không hiểu gì cả, trong lòng thầm mắng: : "Tên khốn kiếp nhà ngươi, muốn thả ta xuống cũng không nói một câu, hại ta…" mắng tới đây, nàng nhìn thấy con quái điểu màu đỏ "vút" một tiếng, đậu xuống trước mặt cô vài thước, giương mắt nhìn Trần Nhược Tư, kêu lên "Tra tra" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Lâm Hân Ngọc sợ đến hồn bay phách tán, toàn thân run rẩy, giương mắt nhìn con quái điểu màu đỏ, không dám chớp mắt, nàng sợ trong khi chớp mắt, con quái điểu sẽ xông tới, kết liễu tính mạng của nàng.

Trần Nhược Tư lúc này như bị những vật thể phát ra những tia kim sắc kia, làm cho mê hoặc, căn bản không hề quan tâm đến hoàn cảnh xung quanh, hắn quỳ xuống, hai tay nâng một vật to bằng nắm tay, phát ra những tia kim sắc, để ngang trước mặt, cẩn thận quan sát.

Một hồi sau, hắn không phát hiện được điều gì, hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đưa tay ngắt một cây Huyết Hoa Hồng, bỏ vào trong áo, sau đó cầm vật thể phát tia kim sắc đó đứng lên.

Nhưng khi hắn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn sợ tới mức thiếu chút nữa ngã sấp xuống mặt đất, mồ hôi lạnh toát ra khắp cơ thể.

Hắn thấy con quái điểu màu đỏ đang đứng cách hắn khoảng một trượng, không ngừng kêu lên, cúi đầu giương mắt nhìn hắn, trong mắt không ngừng phát ra ánh sáng xanh.

Trần Nhược Tư ngây người ra một lát, thầm nghĩ: "Hổ Long Thú nói chỉ có gần tổ của Y Nỉ thú mới có Huyết Hoa Hồng, không lẽ con quái điểu trước mặt này là Y Nỉ thú. Hổ Long Thú sợ con quái điểu này, nó vì cái gì mà không tấn công chúng ta, mà chỉ giương mắt nhìn chúng ta? tổ của nó, không lẽ, không lẽ đây là trứng của nó?" Hắn nghĩ vậy, trong lòng không khỏi căng thẳng, chân tay bắt đầu run rẩy, bàn tay cầm trứng của Y Nỉ Thú, nới lỏng, quả trứng từ trong tay hắn rơi xuống, hắn vội dùng cánh tay kia bắt lấy quả trứng, không để cho nó rơi xuống đất.

Tình hình này, Y Nỉ Thú đã nhìn rất rõ, lúc quả trứng sắp rơi xuống đất, nó đã thể hiện sự lo lắng không yên, suýt nữa đã tấn công Trần Nhược Tư.

Sự biến đổi nhỏ đó của Y Nỉ Thú không qua được sự quan sát của Lâm Hân Ngọc đang nằm dài dưới đất.

Lúc nãy nếu Trần Nhược Tư không bắt được quả trứng, e rằng hắn bây giờ đã xuống thăm Diêm Vương rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio