Chạng vạng, Đường Ân đứng ở cổng trường đại học Ngoại ngữ thành phố Giang, đưa mắt nhìn về phía đám người như đang tìm cái gì đó.
Trong tay anh cầm một bó hoa hồng xinh đẹp ướt át khiến rất nhiều sinh viên đưa mắt nhìn sang, nhưng khi những người này nhìn thấy quần áo khá giản dị trên người Đường Ân thì lập tức châm chọc quay đầu đi, vẻ mặt khinh thường.
Trong mắt bọn họ, người như thế chính là một tên nghèo rớt mồng tơi, tuy trong tay cầm hoa tươi nhưng cũng không thể thay đổi bản chất nghèo kiết xác của anh.
Đường Ân không quan tâm đến những thứ này, chỉ lo nhìn vào đám người, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Vì ngày Quốc tế Phụ nữ lần này, Đường Ân có thể nói là đã nghĩ hết cách, mua một mặt dây chuyền vàng gần như tiêu sạch hết tất cả tiền làm công kiếm được tháng này, chỉ vì có được một nụ cười khẳng định. Chỉ cần có thể khiến cô ấy cười vui vẻ, anh cảm thấy làm gì cũng đáng.
Đám người dần tản đi, Đường Ân khẽ nhíu mày, người anh muốn tìm vẫn chưa xuất hiện, điều này khiến anh cảm thấy hơi lo lắng. Muốn gọi cho cô, nhưng nghĩ đến dự tính ban đầu của mình là muốn cho cô ấy một ngạc nhiên, bèn kìm nén không gọi điện thoại cho cô ấy.
Vào lúc anh đang chần chừ, bên trong sân trường vang lên tiếng cười như chuông bạc.
“Ha ha ha… Anh Trương, anh đừng làm thế, ở đây nhiều người lắm!” Đường Ân thầm vui vẻ trong lòng, vội vàng quay đầu nhìn qua, sau đó lập tức đứng hình ngay tại chỗ như bị sét đánh.
Có một nam một nữ đi ra từ trong sân trường, vóc dáng của chàng trai rất gầy, giống như cây gậy trúc vậy, trông cực kỳ xấu, đôi mắt có quầng thâm rất to. Còn cô gái thì vô cùng xinh đẹp, đôi má trắng nõn trong sáng, mái tóc mềm mại xõa xuống, trên người mặc váy liền thân màu trắng, nhìn qua giống như một bông hoa nhỏ trắng tỉnh vậy.
Hai người dựa vào nhau, một tay nam sinh ôm lấy cổ nữ sinh, bàn tay thò vào từ ngoài cổ áo, miệng phát ra tiếng cười hư hỏng.
Mắt Đường Ân đỏ lên, đáy lòng rối loạn, cơn giận dâng trào. Bạn gái mà mình ngày đêm nhớ nhung lại xuất hiện trong lòng kẻ khác, hơn nữa còn thân mật như thế? “Đường Ân, sao anh lại đến đây?” Trên mặt Nguyễn Thấm xuất hiện vẻ hoảng hốt và ngạc nhiên, vội vàng kéo cái tay trong cổ áo ra.
“Đường Ân? Nguyễn Thấm, đây là tên bạn trai cũ khố rách áo ôm bưng bát đĩa trong quán ăn nhỏ mà em nói đó hả?” Trương Cường quan sát Đường Ân một chút, lập tức cười nhạo.
Đáy lòng Đường Ân vô cùng nặng nề, bạn trai cũ? Sao mình lại trở thành bạn trai cũ rồi? “Nguyễn Thấm, ai thế? Sao em lại có thể ở bên cậu ta?” Nguyễn Thấm hơi im lặng, ánh mắt nhìn Đường Ân cực kỳ bình tĩnh.
Đáy lòng Đường Ân như có một tảng đá đè nặng, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Nguyễn Thấm cảm thấy cực kỳ áp lực, cô ta càng bình tĩnh như thế, vấn đề lại càng rõ ràng hơn.bg-ssp-{height:px}
“Đường Ân, không phải anh nói hôm nay cần đi làm à? Sao lại chạy đến trường của bọn em thế? Sao anh lại lừa em?” Nguyễn Thấm nhíu mày, giọng nói lạnh đi rất nhiều.
“Anh hỏi em cậu ta là ai? Cuối cùng hai người có quan hệ gì?” Đường Ân lớn tiếng chất vấn.
Sắc mặt Nguyễn Thấm trở nên u ám, nam sinh bên cạnh tiến lên, nhìn Đường Ấn từ trên xuống dưới, tặc lưỡi nói: “Tôi là ai? Chẳng lẽ cậu không nhìn ra được hả? Tôi và đàn em Nguyễn Thấm thân mật như thế, đừng nói cậu bị mù nhé?” Đường Ân nổi giận, đôi mắt như bốc lửa nhìn Nguyễn Thấm.
Nguyễn Thấm xụ mặt xuống: “Đường Ân, nếu anh đã thấy rồi, vậy em không ngại nói thẳng với anh! Em và đàn anh Trương Cường đều có tình cảm với nhau, hy vọng anh đừng nhúng tay vào chuyện của chúng eml” “Đều có tình cảm với nhau? Hai người đều có tình cảm với nhau, vậy thì tôi là cái gì?” Đường Ân nghiến răng, run giọng chất vấn.
“Cậu là cái gì?” Trương Cường khinh thường nhìn quần áo trên người Đường Ân, tiến lên một bước đến trước mặt anh, tặc lưỡi: “Là tên bị cắm sừng chứ gì nhỉ? Ha ha ha…
Đường Ân giận đến sắc mặt trắng bệch, đẩy Trương Cường ra, vội vàng kéo lấy cổ tay Nguyễn Thấm: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?” Nguyễn Thấm đẩy Đường Ân ra, có chút n ngoại tình bị vạch trần.
chán ghét nhìn anh: “Bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra, tốt nhất là đừng chạm vào tôi!” Đường Ân lảo đảo lùi về sau hai bước, hoa trong tay cũng rơi xuống đất.
“Đường Ân, chúng ta chia tay đi, anh hoàn toàn không thể cho tôi thứ tôi cần!” Nguyễn Thấm không chút dao động nói.
“Chia tay?” Sắc mặt Đường Ân thay đổi.
“Đúng thế!” Vẻ mặt Nguyễn Thấm lạnh như băng, không hề khách sáo: đọc full “Anh không thể cho tôi cuộc sống mà tôi muốn, cũng không thể cho tôi hạnh phúc, dựa vào cái gì mà tôi phải ở bên anh? Sinh nhật của bạn học khác đều nhận được điện thoại iPhone, đều là túi xách hàng hiệu, còn tôi nhận được cái gì? Tôi nhận được một nghìn con hạc giấy! Bây giờ đã là thời đại nào rồi? Anh còn chơi cái trò cũ rích đó? Anh không cảm thấy quá mất mặt ư?” Đường Ân chấn động, lúc sinh nhật của Nguyễn Thấm, anh thật sự tặng một nghìn con hạc giấy, nhưng một nghìn con hạc này là tâm huyết của chính bản thân anh, anh gấp hơn nửa năm mới xong, nhưng không ngờ lại chẳng đáng một đồng trong lòng Nguyễn Thấm.
“Anh không có tiền, không có thân phận, cái gì cũng không có, anh bảo tôi ở bên anh kiểu gì? Để tôi và anh cùng nhau chịu khổ chịu mệt à? Hay là đi bưng bát đĩa trong quán cơm nhỏ với anh?” Nguyễn Thấm lạnh lùng nói: “Đường Ân, lúc trước hẹn hò với anh là vì tôi nghe người khác nói trong nhà anh rất có tiền, nhưng tôi phát hiện trong nhà anh hoàn toàn không có tiền, anh là một tên nghèo rớt mồng tơi, đồ trang điểm ba nghìn tệ mỗi tháng anh cũng mua không nổi, anh bảo tôi ở bên anh thế nào?” Đường Ân nghiến răng, đáy lòng vô thức thấy châm chọc.
Thì ra là vì tiền! Nguyễn Thấm cảm thấy ở bên mình, chắc chắn sau này sẽ gặp phải nghèo khổ vào cực nhọc, cho nên đã chọn phản bội? Từ đầu đến cuối Đường Ân đều không ngờ sẽ có một kết quả thế này, cũng không ngờ Nguyễn Thấm lại là người như vậy. Nếu lúc trước không phải vì yêu đương tha thiết với Nguyễn Thấm, sao anh có thể từ chối hôn sự với nhà họ Mạnh? Sao có thể cãi nhau với ông cụ? Khiến mình không có một chút tiền tiêu vặt nào, bị ép đến quán cơm nhỏ bên ngoài trường bưng bát đĩa? Mình trả giá nhiều như thế, còn muốn về khuyên nhủ ông cụ, cuối cùng lúc khiến gia tộc chấp nhận Nguyễn Thấm, không ngờ cô ta lại làm ra chuyện như vậy.
“Sao hả? Không phục à?” Trương Cường khinh thường nhìn Đường Ân, kiêu ngạo đẩy bả vai của anh: “Bớt nói nhảm ở đây đi, cũng không nhìn thử mình nghèo đến mức nào? Còn muốn làm cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga à? Tôi cảnh cáo cậu, bây giờ Nguyễn Thấm là người phụ nữ của tôi, đừng có ở đây khiến chúng tôi thấy ghê tởm!” Đường Ân nghe thấy lời của Trương Cường thì nghiến chặt răng, quay đầu lại nhìn chằm chằm Nguyễn Thấm, lạnh lùng hỏi: “Nguyễn Thấm, tôi hỏi lại em một lần cuối, em thật sự vì tiền mà rời khỏi tôi? Thật sự vì tiền mà ở bên người kia? Sau khi em làm thế, không sợ tương lai sẽ hối hận ư?” “Hối hận? Anh cho rằng tôi sẽ hối hận vì anh hả?” Cuối cùng trên mặt Nguyễn Thấm cũng lộ vẻ ghét bỏ: “Vì theo đuổi Chuyện ngoại ình bị vạch trần tôi, mới một tháng mà anh Trương đã tặng tôi món quà hơn mười nghìn tệ, mua điện thoại cho tôi, tặng tôi đồ trang điểm hàng hiệu, nếu là anh, anh có thể làm được sao?”