Cô, Diệp Khả Ninh, là một giáo viên tiểu học tuổi có giấc mơ trạch nữ và là một fan cuồng của tiểu thuyết ngôn tình. Cuộc sống hàng ngày của Diệp Khả Ninh cứ lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn không có gì đặc biệt ngoại trừ...
h tối, như thường lệ Diệp Khả Ninh lại đi vào giấc mơ mà cô vẫn luôn chờ đợi:
- Ninh Ninh, người có đó không?
Trực tiếp bỏ qua xưng hô “Ninh Ninh” kì quái kia, ngay lập tức có giọng nữ nhẹ nhàng đáp lại đúng theo suy nghĩ của Diệp Khả Ninh:
- Mục nhi nha, ngươi hôm nay lại có gì hoan hoan hỉ hỉ muốn kể tỷ tỷ nghe?
Lại là giọng một nam hài khoảng ; tuổi vang lên:
- Nha, hôm nay ta đã theo Truyền đại nhân học tập lễ nghi...
Rồi những câu chuyện ở một thế giới hoàn toàn khác lại hiện ra trước mắt Diệp Khả Ninh, những căn nhà kiểu cổ nhỏ nhỏ, rồi cả những trang viện xa hoa, và rồi là hình ảnh một nam hài đáng yêu lộ diện... Thực ra nam hài mang dáng vẻ của một đại nhân nghiêm nghị nhưng đặt trên thân thể nhỏ bé cùng gương mặt hài tử thực không thích hợp, trưng ra bộ dạng ông cụ non.
h sáng. Vừa mở mắt ra đã thấy những ngôi sao lấp lánh trên trần nhà, đây chính là một trong những sở thích trẻ con của Diệp Khả Ninh. Bữa sáng là một tô mì trứng cùng rau chân vịt yêu thích và bản tin buổi sáng không có gì thú vị. Diệp Khả Ninh sống một mình từ năm tuổi,vì mẹ mất sớm, cha lấy vợ khác tháng sau đó, tự học đại học, tự làm thêm kiếm tiền, rồi tốt nghiệp và có một công việc bình yên, đây vốn là giấc mơ của cô. Nhưng năm trước, bắt đầu có giọng nam hài luôn vang trong những giấc mơ của Diệp Khả Ninh, gọi cô như từ rất xa, kể cho cô nghe về những chuyện vui và buồn mà cậu trải qua, nhưng chưa bao giờ nói cho cô nghe tên, chỉ tự xưng Vu Mục và đêm nào cũng lặp lại “Ngày mai gặp lại”. Diệp Khả Ninh thực vô cùng hoảng sợ, cô nghĩ mình bị bệnh tâm lí và đã tìm gặp bác sĩ nhưng chỉ nhận được câu trả lời: “ Cô vẫn khỏe mạnh về mặt tinh thần”...
Là một giáo viên, dĩ nhiên, Diệp Khả Ninh thực yêu thích những đứa trẻ vẫn chưa bị sự ích kỷ và tham lam của người lớn vẩy đục, chính vì vậy, cô đã bắt đầu làm quen với những câu chuyện xưa của hài tử. Cảm giác lãnh mạc từ giọng điệu của một đứa trẻ có vẻ không thích hợp nhưng có lẽ cũng đúng vì Diệp Khả Ninh biết Mục nhi là một hoàng tử tồn tại giữa hoàng tộc, nơi cao đón gió... Mỗi ngày trò chuyện cùng cô có thể khiến Mục nhi bớt cô đơn thì cứ như vậy đi...
Chiều nay tan làm, Diệp Khả Ninh ghé vào siêu thị nhỏ gần nhà mua thức ăn, về nhà và chuẩn bị bữa ăn, rồi kiểm tra cho bài giảng ngày mai,… chẳng có gì khác thường ngoại trừ (vâng lại là “ngoại trừ”)… Vang lên trong giấc mơ hôm nay lại là giọng nói của một lão giả già nua mà từ tốn:
- Diệp Khả Ninh, ngươi có thể nghe lão già ta nói một chút chuyện xưa hay không?
“Ong” một tiếng trong đầu, Diệp Khả Ninh hoàn toàn hoảng loạn rồi, bạn thử nghĩ xem, khi trong giấc ngủ của bạn bỗng nhiên vang lên một giọng nói già nua lạ lẫm từ cõi xa, thực dọa người, trong phút chốc Diệp Khả Ninh chẳng biết nên phát biểu gì nữa… Nhưng có vẻ lão giả kia cũng không quan tâm câu trả lời cho lắm:
- Một đứa trẻ lớn lên giữa hoàng tộc luôn sẽ có những thương tổn, hắn chỉ có thể cố gắng để trở nên cường đại. Ngoại trừ một vị phụ thân chỉ có thể lấy đất nước, dân chúng để xoay quanh trong cuộc sống, một người mẫu thân bị bó buộc trong chiếc lồng son hoàng cung, những người huynh đệ thân tình lại luôn có thể ám hại hắn, những khuông mặt a dua nịnh nọt, những khuông mặt ganh ghét hoặc sợ hãi,… hắn chỉ có thể trò chuyện cùng ngươi, một con người dị giới.
Dừng lại một chút, lão giả lại nói:
- Cứu một người hơn xây tòa tháp, ngươi bằng lòng giúp Mục nhi thoát khỏi tình kiếp trong số mạng hay không, Diệp Khả Ninh?
Vướng lại trong đầu Diệp Khả Ninh chỉ có từ “Mục nhi” và “tình kiếp”, nhanh chóng xuất hiện một đẳng thức:
tình kiếp = kiếp nạn trong tình yêu = Mục nhi sẽ gặp nguy hiểm với một nữ nhân mà cậu yêu.
Oa, chuyện gì đang xảy ra, cô đáng lẽ nên trả lời an toàn theo lí trí “Ta có thể giúp gì được cho Mục nhi?” nhưng chết tiệt, cái miệng lại nhanh hơn đầu óc:
- Được.
Diệp Khả Ninh tuyệt vọng nghe câu trả lời của mình vang lên, “trời ạ, chẳng lẽ bảo mình bán thân cũng được sao?? Thực ngu ngốc mà!!”.
- Đừng suy nghĩ liên miên nữa.
Được rồi, Diệp Khả Ninh thực xấu hổ, lão giả có khả năng đọc được suy nghĩ của cô, ha ha.
Để kết thúc thời kì xấu hổ của Diệp Khả Ninh, lão giả lại lên tiếng:
- Lão già ta sẽ mang ngươi rời khỏi thế giới này đến nơi của Mục nhi, sẽ có người hướng dẫn ngươi một cuộc sống mới, ta thực mong ngươi hạnh phúc....
Diệp Khả Ninh rơi vào trạng thái hoàn toàn hôn mê.
~~~~pct~~~~
Mở mắt ra đã là một thế giới mới...
Diệp Khả Ninh đang nhìn chằm chằm lên bầu trời kia, mây thực trắng, trời thực xanh... “Thực nhảm nhí...” Đây là suy nghĩ bây giờ của Diệp Khả Ninh. Nàng đang nằm giữa một rừng trúc xanh tốt... một mình.
Suy nghĩ đầu tiên: Ta bị lạc sao?
Suy nghĩ thứ : Ta nên chờ có người đến cứu hay tự tìm đường ra nhỉ?
Suy nghĩ thứ :Có ai biết ta bị lạc không? Quyết định: sẽ ngồi chờ một lúc nếu không được thì tìm đường ra.
Diệp Khả Ninh cảm thấy bản thân thực bình tĩnh, phi thường bình tĩnh suốt một canh giờ qua. Nàng bây giờ là một đứa bé tầm ; tuổi, vâng, từ một trạch nữ tuổi đã hoàn thành hóa trình biến thân thành một oa nhi tuổi, trên người mặc bộ quần áo bằng lụa, nhưng trọng điểm không phải ở đó, đây là một kiểu y phục cổ đại, ha ha.
Là fan cuồng của truyện ngôn tình, Diệp Khả Ninh tất nhiên biết tình huống bây giờ... Nàng “xuyên không”. Đây cũng là chuyện được dự đoán trước bởi những hình ảnh trong giấc mơ với Mục nhi đều là ở cổ đại.
Nói thực ra, Diệp Khả Ninh không biết giọng nói đó có phải là giọng nói thật của Mục nhi hay không nữa bởi giọng của nàng trong giấc mơ không phải giọng thật. Nói đùa, giọng của Diệp Khả Ninh nàng làm sao mà dịu dàng, ngọt ngào được như vây cơ chứ, y như có một chiếc máy đổi giọng vậy ... Cũng chẳng biết hình ảnh của Diệp Khả Ninh có hiện lên trong giấc mơ của Mục nhi không nữa?? Thật phức tạp...
- Tất nhiên là không rồi!
Dọa chết người, Diệp Khả Ninh hoảng hồn bật dậy nhìn về phía phát ra giọng nói. Một lão giả mập mạp, luộm thuộm chạy về phía nàng, tay cầm một cây gậy,...m, m, m tiến lại gần. “Chết tiệt, chạy thôi...” suy nghĩ là lập tức hành động, nhưng Diệp Khả Ninh không ngờ lão giả kia chợt lóe rồi nhanh chóng xuất hiện bên cạnh mà kéo tay nàng lại.
- Sao ngươi lại muốn chạy chứ, tiểu oa nhi bướng bỉnh này!
Diệp Khả Ninh chậm quay đầu, nhìn vào khuông mặt đầy gian xảo của lão giả kia.
- Thử hỏi có ai nhìn thấy nụ cười bây giờ cùa ngài mà không bỏ chạy không!?
- Ha ha, ta chỉ vui mừng khi sắp có một đồ đệ thôi mà, ngươi thật khó tính nha. Được rồi, về thôi. Ta đoán chắc ngươi không muốn ngủ lại trong rừng một mình với cái bụng rỗng đâu nhỉ. Đi thôi, đừng cố kị nhiều như vậy, tiểu oa nhi ngốc... BlaBlaBla
Vừa nói huyên thuyên vừa ẵm thân thể nhỏ bé của Diệp Khả Ninh mà hướng đi. Diệp Khả Ninh thực không biết nên phát biểu gì nữa...
canh giờ sau, trời nhá nhem tối...
Diệp Khả Ninh lúc này đang ngồi trước một bàn thức ăn, à, nói như thế nào nhỉ, “hỗn tạp”, rau (không rõ nguồn gốc) hơi đen trộn cùng cái gì đó đỏ đỏ (chắc là cà chua); một đĩa thịt nửa nạt nửa mở, nửa sống nửa chín, lại trộn cùng đỏ đỏ (chắc lại là cà chua); một dĩa trứng nát không nhìn ra hình dạng và màu sắc lại trộn cùng cái gì đó đỏ đỏ... ha ha.
Diệp Khả Ninh buông đũa nhìn lão giả đối diện:
- Lúc nãy người nói “Tất nhiên là không!” là như thế nào?
Miệng nhồm nhoàm trả lời lại:
- Tiểu Vu Mục không hề biết về giọng nói hay hình ảnh của ngươi nhưng giọng nói và hình ảnh của nó gửi đến ngươi đều là thật, ha ha, đây chính là chủ ý của lão biến thái kia, vẫn là mệnh của các ngươi đi...
- Canh đến rồi ạ!
Bước vào là một tiểu nữ hài xinh xắn tuổi, cũng mặc quần áo bằng lụa nhưng hơi lấm lem, trên tay bưng một bát canh cá, ừm, thịt cá đã rã vào trong nước chỉ lộ ra bộ xương cá trơ trọi giữa bát cùng một vài lá rau.
Diệp Khả Ninh không thể ngồi yên được nữa:
- Một lão giả như người mà lại bóc lột sức lao động của một oa nhi, thật biến thái!
- A, tiểu Ninh, ta gọi như vậy được chứ, thực ra không phải tại Lô gia gia đâu, ngươi đừng trách trách Lô gia gia…
Tiểu Huyên lo lắng giải thích mà hỗn loạn:
- Khi Lô gia gia đưa ta về đây đã muốn tự tay nướng gà đãi ta nhưng suýt chút nữa phá hủy luôn nhà bếp a~… nên ta quyết định sẽ là đầu bếp nấu thức ăn nha!
Diệp Khả Ninh nhanh chóng quyết định vì cái bụng của mình:
- Từ mai ta sẽ nấu cơm cùng ngươi nha, tiểu Huyên!
Diệp Khả Ninh không chắc nhưng nàng nghe lão giả gọi cô bé kia như vậy.
Tiểu Huyên tươi cười đáng yêu với lúm đồng tiền:
- Được, tiểu Ninh.
Nhìn tiểu oa nhi tươi cười trong sáng, Diệp Khả Ninh nghĩ nàng sẽ bị luyến đồng mất thôi, ha ha…
Sau khi giải xong bữa ăn, cái người được kêu “Lô gia gia” kia nhanh chóng vào vấn đề chính:
- Được rồi, ta là Lô Hồng, ngươi muốn gọi ta như thế nào cũng được, Lô gia gia, sư phụ đều được. Bắt đầu từ mai, ta sẽ dạy ngươi và tiểu Huyên cả một đời y, độc và võ công củata, ha ha… Ta thực trông chờ vào thành tựu của những tiểu oa nhi các ngươi nha.
Nói rồi lão giả đi mất, Diệp Khả Ninh quyết định sẽ gọi ông là “sư phụ”, nghe thật kiếm hiệp nha. Diệp Khả Ninh quyết định tìm hiểu cuộc sống sắp tới:
- Tiểu Huyên, ngươi ở đây bao lâu rồi?
- A, tiểu Huyên đến đây khoảng hơn tháng rồi, ta lạc mất gia đình trong một chuyến vận chuyển hàng hóa xa thật xa, cũng chỉ trách tiểu Huyên không ngoan, không ngồi yên chờ cha mẹ, còn có đại ca và đại tỷ a…
Haiz, đúng là tiểu hài tử, chỉ mới một chút mà mũi và vành mắt đã đỏ đỏ như con thỏ nhỏ,người làm tỷ tỷ như nàng cũng thật bối rối:
- Tiểu Huyên nhi, đừng khóc, chẳng lẽ Lô gia gia kia không dắt ngươi đi tìm sao?
- Có nha, nhưng khi tiểu Huyên lạc mất gia đình gần một tháng, không biết bản thân đang ở đâu thì mới gặp Lô gia gia, người dẫn tiểu Huyên đi tìm gia đình nhưng ở quê ta xảy ra ngập lụt, mọi người đều thất lạc…
- Ngoan, đừng khóc, tỷ tỷ ta sẽ dắt tiểu Huyên tìm gia đình nha~ ngoan.
- A, tại sao tiểu Ninh lại là tỷ tỷ, tiểu Huyên lớn tuổi hơn nha, tiểu Huyên đã tuổi rồi
Đứa trẻ thực mau quên nha, mới vừa khóc đó giờ lại quay lại tranh cãi cùng Diệp Khả Ninh ngôi vị tỷ tỷ…