Trở lại “Tinh trúc”, Diệp Khả Ninh nhanh chóng chuẩn bị kĩ lưỡng cho cuộc gặp mặt ngày sau...
Hôm nay Diệp Khả Ninh đi một mình, lần gặp mặt này được sắp xếp ở một căn phòng tách biệt ở lầu , lần này do chính Mạnh Bách dẫn đường cho Diệp Khả Ninh cùng tiểu Huyên.
- Hàn công tử, đây chính là vị chủ lực còn lại: Linh Sách, Linh Tuyên là huynh đệ trụ ở Minh Hải Quốc, Tiêu Sơn cùng Hách Miên đóng ở kinh thành Liệt Đô Quốc, còn lại là nữ nhân duy nhất trong người, Tuệ Hương chính là ở Kì Lê Quốc.
Linh Sách cùng Linh Tuyên có diện mạo cao cao khá giống nhau, tuổi khoảng ; , bộ dạng thư sinh chính trực, diện mạo có chút giống Gia Cát Lượng trong phim Tam quốc diễn nghĩa bản đầu tiên. Tiêu Sơn có chút thấp cùng béo phệ kết hợp với nụ cười gian xảo, rõ ràng không có bộ dáng của “sơn” vững chắc như tên gọi. Hách Miên chính là một hán tử thô lỗ đúng nghĩa đen. Cuối cùng là Tuệ Hương lại có một bề ngoài quyến rũ trái ngược với tên gọi, bộ sa y bó sát vào người, đôi mắt phóng ra mị nhãn sắc sảo và Mạnh Bách thư sinh thân hình nhỏ gầy nhưng thông thái.
- Nhiệm vụ lần trước Hàn công tử giao, ta đã xử lí ổn thỏa, cửa hàng trang sức phục trang cùng kĩ viện đã chuẩn bị để khai trương...
- Cái gì chứ, từ khi nào chủ lực chúng ta lại đi kinh doanh kĩ viện cùng trang sức như vậy chứ?
Người vừa lên tiếng là Hách Miên, một nam nhân cơ bắp vạm vỡ, diện mạo thô dữ tỏ vẻ bất mãn. Diệp Khả Ninh cũng hiểu bọn họn là bằng mặt mà không bằng lòng, không chỉ có nam nhân kêu Hách Miên kia. Ai cũng vậy, từ thược hạ của Võ lâm minh chủ trở thành người của một thiếu niên non nớt tuổi, quả thực khó chấp nhận!
- Chẳng lẽ các người chỉ muốn phát triển ở phương diện tửu lâu, tầm nhìn hạn hẹp như vậy mà cũng tự xưng là người của Lâm minh chủ.
- Cái gì! Ngươi lặp lại...
- Không được vô lễ, Hách Miên... Đây là người mà Lâm minh chủ muốn chúng ta phục vụ!
- Nhưng mà Mạnh huynh, hắn chỉ là một đứa nhóc...
- Được rồi, mọi người đừng tranh cãi, để công bằng, Hàn Thiếu Yên ta sẽ cho mọi người một cơ hội chứng minh thực lực, được chứ? Các ngươi, nếu có thể hạ được ta thì coi như các ngươi thắng... Kẻ nào không dám là con rùa rụt đầu!
Nói rồi Diệp Khả Ninh nhanh chóng mở cửa sổ mà nhảy ra. Công phu gần năm theo học những cao thủ như Lô gia gia, Lâm Văn, tuy không tính là bất khả chiến bại nhưng cũng có mức độ nhất định rồi. Từ nhỏ, Diệp Khả Ninh luôn được giáo dục để có thể bảo vệ an toàn của chính mình bởi thân là dược sư, nếu nàng chết đi thì những người còn lại sẽ không có ai chữa trị, trong tình thế cấp bách sẽ mang nguy hiểm cho tất cả. Chưa tính đến những kẻ tham lam thần dược hoặc độc dược sẽ tìm mọi cách hủy diệt nàng.
Huống chi Diệp Khả Ninh nàng còn có độc châm độc nhất vô nhị... Diệp Khả Ninh sẽ cố gắng hết sức để thu phục thuộc hạ.
người còn lại nhanh chóng đuổi theo, bọn họn cũng muốn thử sức tên thiếu niên kiêu căng kia. Mạnh Bách là người luống tuổi cũng là người có ánh mắt nhìn người nhất, y biết nếu là người Lâm Văn tin tưởng chắc chắn là có đầy đủ thực lực, thở dài một hơi, đuổi theo bọn họ.
Vị Hàn công tử đó tuy gương mặt luôn mang nụ cười nhưng đáng tiếc, nụ cười không đạt được đến đáy mắt, tại sao gương mặt rõ ràng là ôn hòa, nhu hiền nhưng lại phát ra khí chất lãnh mạc. Đôi mắt thiếu niên đen tuyền như hồ nước sâu không thấy đáy, tựa như ẩn chứa bi thương tựa như nhìn thấu lòng người, nhưng khi nhìn kĩ lại cũng chỉ thấy một đôi mắt cười thanh lãnh... Một con người ẩn chứa như đã nhìn thấy cả thế gian, chắc chắn không phải tầm thường!
Trên một khu đất rộng gần bìa rừng, chỉ thấy một thiếu niên hai tay chắp sau lưng, khuôn mặt bình thương, miệng nhoẻn cười, trên thân là một bộ y phục màu xanh dương, lưng đeo đai ngọc... không có gì đặc biệt ngoại trừ đôi mắt kia, một đôi mắt sáng ngời màu đen, tỏa ra tia nhìn bình tĩnh đến kì lạ. Mà đối diện thiếu niên kia là người nam nhân ngoại bang cùng một nữ tử quyến rũ.
Cả hai đều không hề yếu thế...
- Nhóc con, mau ra tay!
- Mời ra chiêu, tại hạ xin lãnh giáo.
- Hừ! Vậy thì ta không khách khí.
Nói rồi một hán tử thô lỗ nhanh chóng vận động xuất ra chưởng phong mang theo kình lực mạnh mẽ như bạo long lao về phía thiếu niên kia. Chỉ sợ sau chiêu này, thiếu niên sẽ nhanh chóng bị hã gục bởi vì khi kình phong chỉ còn cách thiếu niên thước nữa mà chẳng thấy hắn có hành động gì, vẫn chắp tay tươi cười như tượng gỗ... Xong rồi, xong rồi, chắc chắn là vì hán tử ra đòn quá nhanh nên thiếu niên không kịp hành động, trận đấu này kết thúc quá nhanh!
Nhưng kìa, tại sao lại như vậy, rõ ràng là hán tử kia không đánh lệch mà thiếu niên kia cũng không tránh né, rõ ràng là thiếu niên đã trúng đòn nhưng tại sao hắn vẫn đứng đó, lông tóc vô thương?
- Kia, kia... tại sao lại như vậy?
Hán tử giật mình quay lại nhìn đồng bạn của mình cũng chỉ nhận lại gương mặt ‘không thể tin’ được giống mình...
- Các ngươi thật nông cạn.
Lúc này Mạnh Bách mới lộ diện mà nói, hắn đã quan sát ở ngoài cũng thấy rõ ràng Hàn công tử không có hành động gì tránh né, cũng chỉ đứng yên một chỗ mà cười ôn hòa, như vậy cũng chỉ có thể là...
- Hoàng Hoa Địa Đinh, các ngươi có biết loại hoa này không?
Diệp Khả Ninh đột nhiên lên tiếng lên tiếng, trên mặt bỗng nhiên thay đổi biểu tình, trở nên thật nghiêm túc, nàng đang định nói cho họ biết bài học đầu tiên của nàng. Diệp Khả Ninh nàng thật ra rất nhát gan, luôn sợ đủ thứ loại tình huống nhưng hôm nay nàng kiêu ngạo như vậy chính là vì muốn cho bọn họ thấy, nàng, Diệp Khả Ninh có đủ tư cách để kiêu ngạo!
- Tại sao một bông hoa Hoàng Hoa Địa Đinh nhỏ bé đôi khi lại chống chọi được với bão táp tốt hơn cả đại thụ? Chính là vì nó nhỏ yếu, nương theo chiều gió hòa cùng những trạng thái thiên nhiên xung quanh, như vậy không có đòn tấn cong vũ lực nào có thể hạ gục được ta!
Đây chính là bài học đầu tiên mà Lô gia gia dạy các nàng, hòa cùng thiên nhiên.
- Hừ, quá kiêu ngạo, nếu tấn công mạnh không được vậy hãy thử xem công phu của ta...