Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
Cho nên, khi cục cưng nhỏ không biết liêm sỉ tỏ vẻ đói bụng rồi.
Vị Otis kia cũng chỉ mặt đầy áy náy nói: "Xin lỗi, ta quên mất việc quan trọng như vậy."
Hắn cư nhiên để cục cưng nhỏ chịu đói.
Hắn căn bản không phải một người chủ nhân đủ tư cách.
Mà con thú biến dị kia liền nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng, để mưu cầu lợi ích cho bản thân: "Ta muốn ăn rất nhiều món, hôm nay đánh nhau tiêu hao rất nhiều thể lực."
Nếu không ăn nhiều một chút, rất dễ dàng bị gầy đi.
Dù sao trên người y còn treo lơ lửng cái buff mỗi tháng sẽ giảm mất kg kìa.
Thật sự không được thả lỏng một giây phút nào cả.
Nếu không sơ ý gầy đi một cái liền phiền toái.
Otis cũng biết cục cưng nhỏ hôm nay rất vất vả, lập tức sờ sờ đầu đối phương, khen ngợi: "Ngươi hôm nay làm rất tốt."
Cũng rất tuyệt.
Lợi hại tới mức khiến mình nhìn chằm chằm không chớp mắt hồi lâu.
Thậm chí còn sinh ra cảm xúc ngất ngây.
Nghe được Otis khen ngợi.
Cục cưng nhỏ lập tức ưỡn ngực, cảm thấy bản thân vô cùng nở mặt nở mày.
Giống như đang nói: Ta cũng cảm thấy ta rất tuyệt vời.
Nhìn một màn vô cùng ấm áp này.
Mọi người không nhịn được lộ ra ý cười.
Cái loại cảm giác vui vẻ đến từ tận đáy lòng này, khiến cho bọn họ giảm bớt khẩn trương và sợ hãi đối với sâu biến dị một cách khó hiểu.
Không biết vì sao.
Bọn họ cũng có chút nhớ thú biến dị của mình.
Chúng nó hiện tại nhất định cũng đói bụng nhỉ.
Màn đêm đen nhánh.
Sâu biến dị cấp vẫn đang cố gắng mấp máy.
Trải qua thời gian một đêm.
Nó đã nỗ lực bò được mấy ngàn mét.
Thắng lợi gần ngay trước mắt.
Nó lập tức cảm thấy tràn đầy động lực.
Chỉ vất vả một ngày một đêm.
Nó vừa mệt vừa đói.
Thậm chí cảm giác bản thân không bò nổi nữa.
Nhưng bốn phía im ắng.
Ngay cả bóng người cũng không thấy.
Phóng tầm mắt ra xa.
Chỉ toàn mặt cỏ và cây cối thẳng tắp.
Sâu biến dị cấp do dự vài giây.
Không thể không khuất phục.
Nó kiềm chế ý niệm muốn ăn thịt người, lập tức bò tới, bắt đầu gặm cỏ.
Cũng ảo tưởng thứ này thành mùi vị của nhân loại.
Tươi ngon mỹ vị.
Đặc biệt là nội tạng của nhân loại, càng mỹ vị đến kỳ cục.
Ngày thường.
Chỉ cần muốn ăn, là có thể một ngụm nhai nát mấy nhân loại.
Khi đó cũng không cảm giác được gì.
Nhưng ai ngờ hiện tại.
Nó càng thêm hoài niệm mùi vị của nhân loại. (Bí: Mùi hách nôi à em?)
Đúng lúc này.
Nơi xa đột nhiên xuất hiện ánh sáng.
Tuy rất nhỏ không nhìn rõ lắm.
Nhưng lại khiến sâu biến dị cấp lập tức trở nên hưng phấn.
Nó rất rõ ràng.
Nó sắp được ăn thịt người rồi.
Chỉ nghĩ tới đã cảm thấy vô cùng kích động rồi.
Sâu biến dị cấp lập tức từ bỏ mặt cỏ, bắt đầu mấp máy thân thể bò về phía trước, liều mạng mà bò.
Nửa tiếng sau.
Nó thành công bò được gần mét.
Khoảng cách tới mục tiêu còn mấy ngàn mét.
Thắng lợi trước mắt.
Khiến nó không hề biết mệt mỏi tiếp tục bò về phía trước.
Khát vọng đối với nhân loại, khiến nó hoàn toàn quên tất cả mọi thứ.
Giờ phút này.
Đội quân đi ra ngoài đang chọn một chỗ để tạm thời hạ trại nghỉ ngơi.
Bởi vì kế tiếp bọn họ còn phải tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng ban đêm, thường thường xuất hiện nguy hiểm.
Cho nên Ngô Hữu Vi nhanh chóng hạ lệnh, lập tức dừng lại.
Hạ trại nghỉ ngơi.
Thứ nhất có thể nghỉ ngơi.
Thứ hai là có thể lẩn tránh một vài nguy hiểm.
Đèn ở thế giới tương lai đã không còn dựa vào năng lượng điện nữa.
Bọn họ chỉ cần ấn vào chốt mở, liền có thể khiến cho cái đèn to bằng cục đá lập tức có thể chiếu sáng một khu vực lớn.
Giống như ban ngày.
Đồng thời.
Đây cũng là lý do vì sao sâu biến dị lại phát hiện bọn họ.
Ngô Hữu Vi nằm trên giường tiện lợi, chống nửa cánh tay xem quang não.
Hắn xem hết tất cả những sự kiện có liên quan tới trùng động trong ngày.
Cũng bắt đầu suy ngẫm.
Vì sao đến giờ còn chưa phát hiện ra tung tích của sâu biến dị cấp .
Điều này thật bất thường?
Cũng không biết tự hỏi bao lâu.
Một tiếng động rất nhỏ từ bên cạnh phát ra.
Lập tức ngắt đứt mạch suy nghĩ của Ngô Hữu Vi, hắn phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía con gà trống hỏi: "Làm sao vậy Hoa Hoa?"
Gà trống đứng ở cửa, si ngốc nhìn bên ngoài.
Đáy mắt lộ ra một tia chưa đã thèm.
Hiển nhiên nó còn chưa chơi bời đủ đâu.
Ngô Hữu Vi rất là đau đầu xuống giường, cố gắng kéo Hoa Hoa tới đây, cực kỳ nghiêm túc nói: "Không được, Hoa Hoa."
Nhưng gà trống vẫn chưa từ bỏ ý định, thậm chí còn dùng móng gà kéo cửa.
Ngô Hữu Vi giật giật khóe miệng, đè lại chân gà trống, lại lần nữa nghiêm túc nói: "Như vậy cũng không được, Hoa Hoa!"
Gà trống lập tức trở nên uể oải.
Không mong đợi ra ngoài chơi.
Kết quả vẫn không thể vui vẻ ở trên mặt cỏ.
Ngô Hữu Vi thấy thế, trong lòng có chút áy náy.
Dù sao từ khi Hoa Hoa đi theo mình.
Liền chưa từng được chạy nhảy như ở trong rừng.
Càng không thể muốn đi chỗ nào thì đi.
Mà hiện tại.
Hắn còn muốn cướp đi nốt thiên tính duy nhất của Hoa Hoa hay sao?
Câu trả lời đương nhiên là—— không thể.
Ngô Hữu Vi khoác thêm áo khoác, nói với gà trống: "Lát nữa sau khi rời khỏi đây, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa?"
Đương nhiên Hoa Hoa không biết Ngô Hữu Vi đang nói gì.
Nhưng nó có thể thông qua thần sắc và động tác của đối phương, đặc biệt là ngữ khí, là có thể đoán ra được bảy tám phần.
Nó nhanh chóng phát ra tiếng kêu "quác quác quác!".
Để tỏ vẻ bản thân sẽ nghe lời.
Ngô Hữu Vi vẫn không yên tâm: "Ta coi như ngươi đồng ý rồi, nếu bị ta phát hiện ngươi không nghe lời, về sau sẽ không mang ra ngoài chơi nữa."
Hoa Hoa lay lay tay áo Ngô Hữu Vi, vô cùng vội vàng sốt ruột.
Nói nhiều như vậy.
Cũng không thú vị bằng nhanh chóng đi ra ngoài chơi.
Ngô Hữu Vi dựa gần Hoa Hoa, nhanh chóng ra ngoài cửa.
Bên ngoài bầu trời tối om.
Thành phố vốn nên phồn hoa, giờ phút này rơi vào một mảnh yên tĩnh.
Giống như một thành phố chết.
Cho dù tất cả mọi người đều đã chuyển tới khu an toàn.
Nhưng khi Ngô Hữu Vi đối mặt với một thành phố tăm tối như vậy, hắn vẫn không khỏi sinh ra một chút cảm giác sợ hãi.
Điều này không liên quan tới việc to gan hay không.
Mà nhân loại trời sinh đã có một bản năng sợ hãi với cô độc và hắc ám.
Khắc vào trong xương cốt, làm sao có thể dễ dàng biến mất được.
Đương nhiên.
Điều này cũng không quan trọng.
Quan trọng là hắn hiện tại có thể chơi với Hoa Hoa.
Màn đêm đen nhánh.
May mà có đèn năng lượng chiếu sáng xung quanh.
Mới có thể xua bớt đi phần cảm giác sợ hãi kia.
Hoa Hoa chạy như bay trên mặt cỏ, hai cái chân gà chạy nhảy vô cùng vui sướng.
Có đôi khi còn bào đất, thường thường cúi đầu bắt đầu mổ tới mổ lui.
Cũng không biết đang làm gì.
Ngô Hữu Vi dựa vào trên thân cây, khóe miệng mỉm cười nhìn chăm chú hình ảnh này.
Hắn đột nhiên phát hiện.
Mình hôm nay mang Hoa Hoa ra ngoài, quả thực là một quyết định chính xác.
Sau một lúc chơi điên cuồng.
Ngô Hữu Vi bị cơn buồn ngủ ập tới, hắn ngáp một cái, bản năng muốn gọi Hoa Hoa đi theo mình về phòng.
Nhưng Hoa Hoa đến tận giờ còn chưa có vẻ mệt mỏi gì.
Bởi vậy có thể thấy được ngày thường nó đã khát vọng chạy nhảy trên mặt cỏ cỡ nào.
Ngô Hữu Vi không đành lòng.
Liền nửa dựa vào thân cây nhắm mắt lại.
Trong bóng đêm.
Một con sâu biến dị cấp vô hình vẫn đang không ngừng cố gắng bò đi.
Tiếp tục bò bò.
Cũng không biết qua bao lâu.
Cuối cùng nó cũng đã tới nơi.
Bản năng muốn phát ra một tiếng rít gào để thể hiện sự kích động trong lòng mình.
Nhưng lại sợ khiến cho những nhân loại này chú ý.
Liền lập tức ngậm miệng tiếp tục bò về phía trước.
Nó sẽ làm suy yếu tất cả nhân loại ở đây, sau đó từ từ mà ăn.
Nhìn gương mặt giãy giụa sợ hãi của bọn họ.
Hoảng hốt kêu gào.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy sướng rơn cả người.
Nhưng bò chưa bao lâu.
Một cơn ớn lạnh chợt ập tới.
Đường đường sâu biến dị cấp , có được năng lực ẩn thân và phòng ngự mạnh mẽ, thế mà trong khoảnh khắc đó, sinh ra cái cảm giác gọi là ớn lạnh.
Nó không biết vì sao bản thân lại như vậy.
Nhưng nó rất muốn quay đầu chạy luôn.
Nhưng nó căn bản không có tay chân.
Đúng lúc đó.
Một bóng đen từ trên trời giáng xuống, phát ra tiếng kêu đáng sợ.
"Ò ó o o o!"
Một tiếng gà gáy sắc bén vang lên.
Cùng với tiếng vỗ cánh.
Móng gà chuẩn xác nhanh chóng đè lên người sâu biến dị vô hình.
Khiến nó lập tức không thể động đậy.
Sâu biến dị cấp , ngay lập tức ngây người tại chỗ.
Nó cư nhiên bị phát hiện?
Mặt gà của Hoa Hoa đầy ngơ ngác.
Nó tràn đầy nghi hoặc đè đè cảm xúc dưới chân.
Mềm mại lại co dãn.
Khiến nó theo bản năng muốn chảy nước miếng.
Thật là cực kỳ giống thứ mà mình thích ăn nhất.
Nhưng ở dưới chân nó, vì sao không có gì?
Trống trống trơn trơn.
Nó cũng không biết mình bị làm sao.
Chỉ là bản năng cảm thấy.
Nơi này có —— con sâu gì đó rất ngon.
Giờ phút này.
Toàn thế giới đều đang tự hỏi một vấn đề.
Rốt cục con sâu biến dị cấp kia đang ở đâu vậy?
Vì sao tới giờ còn chưa thấy nó xuất hiện?
Hoa Hoa lúc này cũng đang tự hỏi một vấn đề.
Đó chính là con sâu rất ngon kia, rốt cục ở nơi nào?
Để chứng minh mình không bị ảo giác.
Hoa Hoa bắt đầu liên tục mổ xuống.
Sâu biến dị có năng lực phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ: "!!!"
Đau ——
Đau quá ——
Không bao lâu.
Máu màu xanh lục chảy ra.
Sâu biến dị đang tàng hình, cuối cùng cũng hiện ra nguyên hình.
Đó là một con sâu lông.
Cả người mềm mại không có bất cứ cái chân tay nào.
Hoàn toàn dựa vào thân thể mềm mại để hoạt động đi lại.
Quan trọng nhất là, trên người nó che kín rất nhiều sợi lông nhìn thì bình thường, nhưng kỳ thực chứa đựng kịch động.
Sâu biến dị cấp cố gắng ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt như này 囧.
Nhìn nhau ba giây với con —— gà nhìn thế nào cũng thấy rất chi là bình thường này.
Nhưng Hoa Hoa lại hưng phẫn quác quác quác kêu to.
Đây là con sâu lông lớn nhất mà nó nhìn thấy cho tới giờ!
Ngon quá đi mất.
Nó muốn nuôi con sâu biến dị này, chờ nó to lên rồi một ngụm ăn luôn!
Sâu biến dị cấp vốn có thể oai phong một cõi, chớp mắt liền có thể hủy diệt một hành tinh, cứ như vậy không thể hiểu được, biến thành đồ ăn của một con gà bình thường _ _!
Toàn thế giới, vẫn còn đang cố gắng tìm kiếm sâu biến dị cấp .
Rốt cục nó ở nơi nào?
Vì sao con chưa xuất hiện!