(tui sẽ để Cố Nguyên Bạch - y, Tiết Viễn - hắn cho khỏi nhầm lẫn nha)
Kinh thành tháng hai, xuân hàn se lạnh.
Bên trong tẩm cung, cung nữ đi tới đi lui trên mặt đều mang theo ý mừng, bước chân vội vàng bưng nước ấm và khăn vào trong điện.
Trên long sàng của Minh Hoàng, một bàn tay trắng nõn vươn ra, thái giám đứng chờ một bên kinh hồn táng đảm nhìn hai chân trần trụi của Thánh Thượng sắp chạm xuống đất, thái giám tổng quản Điền Phúc Sinh vừa ra ngoài lấy giày ấm cho bệ hạ, trong này không ai ngăn cản, Thánh Thượng vừa mới bệnh khỏi liền muốn bước chân trần xuống giường rồi a!
Tiểu thái giám không kịp nghĩ nhiều, giật mình thoáng cái đã cúi người trước giường, đôi chân của người tôn quý nhất thiên hạ kia vừa kịp thời dẫm lên lưng của tiểu thái giám.
Tiểu thái giám đầu đầy mồ hôi, cố gắng thả lỏng cơ bắp, sợ lưng cứng quá Thánh Thượng dẫm lên không được thoải mái, trong lòng lại thầm oán trách quần áo của mình quá thô ráp, sợ làm chân của Thánh Thượng bị thương.
Thánh Thượng cười một tiếng, cười mắng: "Lăn sang một bên đi."
Tiểu thái giám không dám không nghe lời y, nhưng cũng không dám để y cứ vậy bước xuống đất, đánh bạo nói: "Thánh Thượng không thể a, trên mặt đất lạnh, sẽ làm hàn khí từ bàn chân thấm vào thân thể mất."
Điền Phúc Sinh vừa đi tới liền nghe tiểu thái giám nói những lời này, vội tiến lên quỳ rạp xuống, ôm đôi giày trong tay, giả vờ khóc ròng nói: "Thánh Thượng, để tiểu nhân hầu ngài đi xuống, ngài ngàn vạn lần không được đặt chân xuống đất a, tim của tiểu nhân sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi."
Cố Nguyên Bạch không nhịn được mà bật cười: "Trẫm thấy một ngày tim ngươi muốn nhảy ra cũng phải mười bảy mười tám lần gì rồi đấy."
Điền Phúc Sinh cười hắc hắc, cẩn thận nâng hai chân Cố Nguyên Bạch lên, rồi lại cẩn thận mang vớ mang giày vào cho y.
Cố Nguyên Bạch ngửi mùi huân hương cùng mùi thuốc tràn ngập trong phòng, trong lòng không nhịn được thở dài một hơi.
Y không phải là hoàng đế, mà là một thanh niên tích cực hướng về phía trước đầy hứa hẹn của thế kỷ , trong lúc chơi nhảy dù xuyên qua tầng mây, mở mắt ra đã thấy mình ở trong khối thân thể này rồi.
Triều đại này tên là Đại Hằng, không có trong trí nhớ của y, hẳn là hư cấu, trình độ phát triển tương đương với thời Bắc Tống.
Thân thể này của Cố Nguyên Bạch thật sự là được cả đất nước dưỡng đến vô cùng kiều quý, chỉ là quá mức ốm yếu, làm hoàng thượng cũng không có bao nhiêu thực lực.
Thời điểm Cố Nguyên Bạch xuyên tới đã xuất hiện hoạn quan chuyên chính, phải biết rằng thường thì khi xuất hiện hoạn quan chuyên chính chứng tỏ rằng vương triều đó đã đi đến hồi kết rồi.
Quyền thần cùng thế lực địa phương bành trướng, đến hoạn quan cũng muốn thao túng quân chính, Cố Nguyên Bạch ôm theo cái thân thể bệnh tật này ngủ đông ba năm, sau đó một phát liền đem quyền thần cùng hoạn quan đồng loạt kéo xuống ngựa, một lần thanh tẩy toàn bộ tiền triều và cung vua, tạm thời cân bằng thế lực tam phương, đem uy nghiêm hoàng quyền khôi phục đến thời điểm thịnh nhất.
Đang lúc y xoa tay hằm hè chuẩn bị làm một trận lớn thì thân thể lại chống đỡ không nổi, vào cuối đông gió rét thấu xương, nghênh đón một trận phong hàn oanh oanh liệt liệt.
Trong mấy ngày bệnh nặng kia, Cố Nguyên Bạch ngẫu nhiên nghe thấy một hai cái tên cực kỳ quen tai, lúc này rốt cuộc cũng nhớ ra, nơi y xuyên tới không phải là một thế giới giả tưởng, mà là xuyên thư.
Trong sách, tiểu hoàng đế sống không quá mấy năm liền chết, nhường ngôi vị cho công chính - Nhiếp Chính Vương đại danh đỉnh đỉnh, còn thụ chính là một vị thừa tướng tài ba, người sẽ trợ giúp Nhiếp Chính Vương lưu lại tiếng thơm cho đời sau.
Cố Nguyên Bạch là một thẳng nam, thẳng như sắt thép, biết đến quyển sách này bởi vì nó được chuyển thể thành một bộ phim chiếu mạng nói về cung đấu và tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa.
Sau khi biết mình còn sống không được mấy năm, Cố Nguyên Bạch liền ăn chay, toàn bộ dã tâm lúc trước đều ném sang một bên, không thèm làm gì nữa.
Ngôi vị hoàng đế này đã định sẵn không thuộc về y, bây giờ y làm nhiều như vậy, chẳng phải để cho hoàng đế tương lai nhặt được hời sao.
Lần bị bệnh này, Cố Nguyên Bạch đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định thuận theo tự nhiên, mấy năm này y sẽ tự chăm sóc bản thân, hảo hảo hưởng thụ quãng thời gian cuối cùng được làm hoàng đế, thuận tiện nhìn xem tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa của hai vị nam chính.
Cố Nguyên Bạch còn chưa từng thấy qua tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa như vậy đâu.
"Thánh Thượng, xong rồi." Điền Phúc Sinh buông hai chân Cố Nguyên Bạch xuống, tay chân nhẹ nhàng như sợ làm đau Thánh Thượng.
Cố Nguyên Bạch cuối cùng cũng được đứng lên, cung nữ mang một bộ thường phục ngập mùi huân hương tới thay cho y.
Xiêm y còn chưa thay xong, bên ngoài đã có tiếng tiểu thái giám thông báo: "Thánh Thượng, Hòa Thân Vương, Hộ Bộ Thượng Thư cùng tiểu công tử đang chờ ở ngoài điện."
"Cho bọn họ tiến vào." Cố Nguyên Bạch nói.
Thái giám dẫn ba người đi vào, ba người hướng về phía Cố Nguyên Bạch hành lễ, Cố Nguyên Bạch nhàn nhạt lên tiếng: "Đứng lên đi."
Tiểu công tử của Hộ Bộ Thượng Thư còn chưa lập quan, là độ tuổi không sợ trời không sợ đất, hồi sáng hắn đã bị cha dặn dò không biết bao nhiêu thứ, vạn lần không được phép nhìn thẳng vào thánh nhan, nhưng càng là không cho thì hắn càng muốn làm, lúc này, hắn đứng ở phía sau Hòa Thân Vương và cha, nương góc ẩn nấp, trộm nâng mắt lên.
Chủ nhân thiên hạ, giống như lời Cố Nguyên Bạch nói, là người được cả đất nước dưỡng đến kiều quý nhất.
Tiểu công tử này vừa nâng mắt, liền thấy cung nữ đang cẩn thận vén mái tóc đen nhánh của Thánh Thượng ra sau lưng, hôm nay Thánh Thượng vừa khỏi bệnh, là điềm lành, cho nên đặc biệt mặc một thân hồng bào, ngọc diện ánh hồng nhạt.
Hô hấp của tiểu công tử cứng lại, ngực bang bang nhảy loạn, vội vàng hoảng loạn cúi đầu, không dám giương mắt lên nhìn thêm một cái nào nữa.
"Đây là đại công tử nhà Thang đại nhân?"
Đoạn trên ghi là "tiểu công tử" ý muốn nói là còn nhỏ tuổi á chứ không phải là con út trong nhà đâu.
Ngữ khí của Cố Nguyên Bạch ôn hòa, Thang đại nhân thụ sủng nhược kinh, khom người nói: "Lần trước Thánh Thượng có nói qua với thần, trong cung thiếu người trẻ tuổi, khuyển tử tư chất bình thường, trời sinh ngu dốt, nhưng được cái trẻ tuổi, bình thường rất sôi nổi.
Nếu Thánh Thượng không chê, thần sẽ để nó tiến cung bồi Thánh Thượng, cũng coi như giúp Thánh Thượng giải buồn."
Cố Nguyên Bạch lại thở dài.
Thời gian trước y làm đại sự, ám chỉ như vậy là muốn để các đại thần đem hài tử trong nhà tiến cung, không chỉ làm sợi dây để kiềm chế các thần tử, mà còn tỏ vẻ ân sủng, nhằm chia rẽ mấy tên văn nhân quan liêu cấu kết với nhau, ba là muốn nhìn xem có nhân tài không để y bồi dưỡng càng sớm càng tốt.
Thế nhưng hiện tại, y không còn ý định này nữa.
"Lại đây, để trẫm nhìn một cái." Cố Nguyên Bạch vẫy vẫy tay với tiểu công tử: "Thang đại nhân chớ khiêm tốn, ngươi dạy đạo có tiếng, trẫm cũng có nghe qua rồi."
Tiểu công tử nín thở đi đến trước mặt Thánh Thượng, Thang đại nhân cũng khẩn trương đến mức mồ hôi thấm ướt lưng.
Từ khi Thánh Thượng tiến hành thanh trừng đại nội, mỗi lần hắn đối mặt với Thánh Thượng đều vô cùng khẩn trương.
Uy nghiêm của Thánh Thượng càng lớn, hắn càng lo lắng con mình phạm lỗi.
Cũng may tâm tình của Thánh Thượng hôm nay hẳn không tệ, những vấn đề y hỏi cũng rất hòa thuận, tiểu công tử đáp trả, lúc ban đầu còn lắp bắp, dần dần cũng thả lỏng ra.
Cố Nguyên Bạch đang muốn cầm ly uống ngụm trà, đột nhiên tay vô lực run lên, chén trà rớt xuống đất, phát ra một tiếng giòn vang chói tai.
Cố Nguyên Bạch nhìn mảnh nhỏ trên đất, chỉ cảm thấy một trận lửa giận công tâm, trong cổ họng hơi ngứa, bắt đầu ho khan.
Tiểu công tử bị hoảng sợ, theo bản năng nhìn về phía Thánh Thượng, ngón tay Thánh Thượng trắng đến trong suốt vuốt vuốt ngực, trường mi nhíu lại, đôi môi nhạt màu lúc trước, bây giờ vì ho mà trở nên phấn hồng.
Thánh Thượng có dung mạo xuân phong vô hạn, thu nguyệt vô biên, giống như một miếng ngọc bội hiếm có vô song trên thế gian, đẹp đến mức khiến người ta chạm một cái cũng không dám.
"Thánh Thượng." Tiểu công tử đánh bạo, duỗi tay đỡ Cố Nguyên Bạch, lo lắng nói: "Ngài có khỏe không?"
Chén trà vỡ vụn đã được dọn sạch, Cố Nguyên Bạch ngừng ho khan, nở một nụ cười: "Hảo hài tử, trẫm không có việc gì."
Hòa Thân Vương từ lúc vào điện đến nay vẫn chưa nói tiếng nào, lúc này mới cười nhạo một tiếng, lành lạnh nói: "Thánh Thượng phải bảo trọng long thể, ngày trước khi phụ hoàng truyền ngôi vị này cho Thánh Thượng, Thánh Thượng còn chưa gầy yếu như vậy đâu."
Cố Nguyên Bạch thở dài, "Hòa Thân Vương nói phải."
Cố Nguyên Bạch điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, y đứng dậy đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn thời tiết: "Hôm nay thời tiết thật không tồi.".
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
"Thân thể Thánh Thượng tốt, bầu trời liền quang đãng." Hộ Bộ thượng thư tiếp lời: "Mấy ngày Thánh Thượng bệnh, bá tánh trong thành cũng mặt ủ mày chau, ngày ngày ở trong nhà vì Thánh Thượng cầu phúc.
Thánh Thượng lấy đức trị thiên hạ, dân tâm khắp nơi đều thuận, đến ông trời cũng trân trọng Thánh Thượng."
Thánh Thượng cười, Hộ Bộ thượng thư thấy vậy không ngừng cố gắng nói: "Hai ngày nay trời đều nắng, mưa xuân quý như du, thời gian trước thỉnh thoảng mưa phùn, cỏ xanh hoa dại ở ngoại ô đều nở rộ.
Khuyển tử có nói qua, ngày mai bọn họ sẽ tổ chức thi đá cầu."
"A?" Cố Nguyên Bạch có hứng thú, "Thi đá cầu?"
Đương kim Thánh Thượng thích đá cầu, đây là chuyện mà người người trong thiên hạ đều biết.
Cả mặt tiểu công tử đều đỏ, hành lễ nói: "Ngày mai là trận đấu do học sinh trong học phủ tổ chức, tổng cộng có bốn đội, kéo dài một tiếng rưỡi."
Cố Nguyên Bạch nói: "Nghe ngươi nói trẫm cũng thấy có chút hứng thú, ngày mai học phủ các ngươi tổ chức ở đâu? Trẫm cũng muốn đến xem náo nhiệt."
Thanh âm tiểu công tử run rẩy mà đồng ý: "Vâng, vâng."
Điền Phúc Sinh tinh mắt thấy sắc mặt Thánh Thượng hơi mỏi mệt, hắn chạy nhanh lại mời Hộ Bộ thượng thư cùng tiểu công tử, còn có Hòa Thân Vương từ nãy đến giờ đứng một bên như khúc gỗ rời đi, lúc này sắc mặt hắn xanh mét, hung hăng trừng mắt liếc Cố Nguyên Bạch một cái, sau đó mới phất tay áo quay đi.
Cố Nguyên Bạch nhìn sắc mặt khó coi của hắn, cười ha ha một hồi, thẳng đến khi ngực khó chịu mới ngừng lại, khí phách hăng hái nói: "Điền Phúc Sinh, đi, đi dạo ngự hoa viên cùng trẫm một lát."
"Vâng."
Hai cha con Thang đại nhân sau khi ra khỏi cung liền vội vã chia đường mà rời đi, một người tìm Binh Bộ thượng thư để chuẩn bị tốt cho ngày mai Thánh Thượng đến xem đá cầu, một người chạy nhanh về học phủ, nói với chưởng giáo chuyện Thánh Thượng đích thân tới xem.
Việc này quả nhiên khiến cho Quốc Tử Học nổi sóng to gió lớn, chưởng giáo lập tức đứng bật dậy: "Thánh Thượng đích thân tới?"
Trợ giáo và trực giảng cũng hít một ngụm, đỡ nhau lên, tha tha thiết thiết mà nhìn con trai của Hộ Bộ thượng thư - Thang Miễn, làm gì còn chút nghiêm khắc nào của ngày thường nữa.
Thang Miễn cũng đồng dạng kích động cực kỳ: "Thánh Thượng nói muốn tới xem cuộc thi đá cầu của học phủ chúng ta."
Chưởng giáo chỉ là chức quan ngũ phẩm, bình thường chỉ có thể nhìn thấy thánh nhan từ xa, bây giờ nghe thấy tin này, lồng ngực tức khắc dâng lên một cỗ vui mừng, mặt mày hớn hở đi tới đi lui, thỉnh thoảng còn cười ha ha, hưng phấn hệt như người say rượu.
Trợ giáo cùng trực giảng chưa bao giờ gặp qua thánh nhan, trong đó có một trực giảng năm nay đã hơn tuổi, nhịn không được mà chảy xuống hai hàng lệ nóng, lẩm bẩm với người bên cạnh: "Không nghĩ tới có một ngày ta có thể diện thánh."
Trợ giáo miễn cưỡng bình tĩnh: "Chưởng giáo, bốn đội đá cầu của học phủ chúng ta đều là tùy tiện lựa chọn, bản lĩnh có tốt có dở, nếu cứ thế ra sân, nhất định sẽ làm hỏng hứng thú của Thánh Thượng."
Bước chân của chưởng giáo lập tức dừng lại, không ngừng gật đầu: "Đúng, đúng, hôm nay phải nhanh chóng chọn lại bốn đội thi đấu.
Ha ha ha, đám tiểu tử kia, nếu nghe tin Thánh Thượng muốn đến xem, sợ là tất cả đều tranh nhau muốn ra sân a."
Chưởng giáo như nhớ tới cái gì, lại quay đầu hỏi Thang Miễn: "Thánh Thượng có nói là cải trang vi hành, hay gióng chống chua chiêng không?"
Thang Miễn lúng ta lúng túng: "Thánh Thượng cũng không nói, nhưng gia phụ đã đi tìm Binh Bộ thượng thư rồi."
Chưởng giáo nghĩ nghĩ, vuốt râu gật gật đầu, cũng không nhiều lời với Thang Miễn nữa, nói: "Ngày mai ngươi nhất định phải ra sân, hôm nay hãy nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai phải khiến Quốc Tử Học của chúng ta vẻ vang."
Thang Miễn kiên định nói: "Học sinh sẽ!"
Chỉ cần nghĩ tới chuyện Thánh Thượng đến xem hắn đá cầu là hắn đã cảm thấy cảm người đều hưng phấn rồi, chỉ hận hiện tại không phải là ngày mai, để Thánh Thượng biết hắn lợi hại cỡ nào.
- ---------------------------
Tác giả có lời muốn nói: 【cp Tiết Viễn, công thực chó điên 】
① ngốc nghếch sảng văn, hư cấu xuyên thư, chớ khảo cứu, có bug
② ngày càng, mỗi ngày buổi chiều điểm đổi mới
③ tác giả sẽ tu văn, nhưng chỉ tu chữ sai cùng câu, không cần trọng xem, mỗi ngày buổi chiều giờ bên ngoài đổi mới đều là bắt trùng
④ giai đoạn trước phương pháp sáng tác vạn nhân mê, tô lôi đan xen, chương về sau cá nhân mị lực đột hiện, hảo rất nhiều.