Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

chương 165: phiên ngoại 1: thu hoạch lớn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trùng kiến con đường tơ lụa trên đất liền bởi vì Khang Quốc và Phược Tứ chiến hỏa mà tạm kết thúc sau ba năm, nhóm thần tử hoàn thành gửi gắm của Thánh Thượng trở về lần lượt được phong thưởng.

Ba vị thần tử dẫn đầu ấn công phong thưởng, thăng quan tiến chức. Tiết Viễn phong thiêm thư Khu Mật Viện sự, lãnh chức võ tán quan từ tam phẩm trở lên, thụ phong nhị đẳng Bác Viễn Hầu.

Thiêm thư Khu Mật Viện sự chỉ đứng sau khu mật sử, là ứng cử viên cho chức vụ khu mật sử sau này, chưởng quân cơ đại sự, vừa vặn có thể toàn quyền hiệp trợ Thánh Thượng.

Tiết Viễn không cần điều đi đã có thể lên đến chức quan tam phẩm, tuy là có công trùng kiến, nhưng càng nhiều vẫn là do bản thân y có năng lực mạnh mẽ, được Thánh Thượng kỳ vọng.

Khu Mật Viện và Chính Sự Đường trực tiếp nghe lệnh Thánh Thượng, không chịu sự khống chế của bất kỳ đại thần nào. Quyền lực trong tay hoàn toàn do Cố Nguyên Bạch khống chế, có thể buông xuống cũng có thể cầm lên, điều này đối với Tiết Viễn ngày xưa mà nói rất khó có thể chịu đựng, nhưng hiện tại thì y vui vẻ chịu đựng.

So với con đường tơ lụa trên đất liền, con đường tơ lụa trên biển đã thong thả được năm năm, năm năm sau, đoàn Lâm Tri Thành mới mang theo thuyền cắm cờ hiệu Đại Hằng che trời lấp đất trở về.

Bọn họ mang về thật nhiều tài phú, ngoại trừ trăm ngàn vạn lượng vàng bạc đồng ở ngoài, còn có hàng hóa đổi được từ các quốc gia, nhưng càng quan trọng hơn tài phú, chính là tình hình hải ngoại hiện giờ.

Lâm Tri Thành dâng lên một quyển tấu chương thật dày, bên trong kỹ càng tỉ mỉ viết lại hiểu biết và vị trí địa lý của mỗi quốc gia. Còn có một ít đảo nhỏ không người chiếm cứ, Lâm Tri Thành khi diện thánh có chút nôn nóng: "Thánh Thượng, những đảo nhỏ đó chúng ta đều có thể chiếm được."

Cố Nguyên Bạch cũng cảm thấy vậy, hắn khẳng định gật đầu, "Khanh nói đúng."

Hắn dò hỏi Lâm Tri Thành rất nhiều, Lâm Tri Thành nhất nhất đáp, "Một số quốc gia ở ngoài tuy rằng giàu có, nhưng tình hình trong nước rất phức tạp. Có một số nơi ẩm thực khác chúng ta như trời với đất, thậm chí có nơi còn ăn tươi nuốt sống. Chúng thần căn cứ vào đường hàng không cũ mà đi, một số quốc gia vào thời Đại Đường chưa hiển lộ thanh danh hiện giờ cũng đã có thực lực bất phàm, nhưng vẫn chưa bằng Đại Hằng chúng ta. Lần này ra biển, Đại Hằng cũng nổi danh trong và ngoài nước, không ít nước nhỏ rất sùng kính Đại Hằng, không ngừng đưa lên cống phẩm, còn có ý muốn cùng Đại Hằng ta thành lập thương đội trên biển."

Lâm Tri Thành lần này quay về, còn mang theo mấy người ngoại quốc muốn tới Đại Hằng để tìm hiểu, bọn họ muốn xem thổ địa của quốc gia phương đông xa xôi này, muốn cảm nhận xem quốc gia có thể sản sinh ra lá trà, tơ lụa, đồ sứ này có bao nhiêu phồn hoa và văn minh.

Cố Nguyên Bạch thầm nghĩ, vào thời điểm này, còn chưa xuát hiện bá chủ trên biển, những quốc gia Châu Âu kia còn đang ở thời kỳ Trung cổ hỗn loạn, không ai nhận thức được tầm quan trọng của hải dương, trong khi đó Trung Hoa có thể coi như phát triển nhất thế giới, và hiện nay Đại Hằng cũng có năng lực tương xứng, có tàu thuyền có thể làm thế giới kinh sợ.

Lâm Tri Thành lúc này đây ra biển, chỉ riêng tài phú đã chấn động người của cả Đại Hằng.

Có lẽ tương lai một ngày không xa, trên hải dương nơi nơi sẽ xuất hiện cờ hiệu của Đại Hằng.

Cố Nguyên Bạch cười cười, lại hỏi đến một số hạt giống mà hắn để tâm. Đường hàng không cũ không đến khu vực Châu Mỹ, Châu Âu, mấy thứ sản lượng cao như bắp hay khoai lang, khoai tây hẳn là sẽ không có.

Nhưng ngoài sự dự kiến của hắn, Lâm Tri Thành đã mang về cho hắn một kinh hỉ!

Cố Nguyên Bạch bỗng chốc từ long ỷ đứng dậy.

Lâm Tri Thành bị hắn làm hoảng sợ, "Thánh Thượng?"

Cố Nguyên Bạch nhìn chằm chằm ba túi hạt giống nhỏ trên bàn không rời, bị mấy thứ này làm cho kinh hỉ đến mức ngơ ngác choáng váng, "Hạt giống này là từ nơi nào tới?"

"Thần gặp được một người tự xưng là đến từ một quốc gia gọi là Tây Ban Nha," Lâm Tri Thành nói, "quốc gia này hình như cách chúng ta rất xa, theo như lời của người đó, quốc gia của bọn họ hiện giờ đang có chiến tranh. Mà hắn thì trong lúc chiến đấu bởi vì ngoài ý muốn mà một mình lưu lạc ra nước ngoài, hắn dùng những hạt giống này để trao đổi với thần, nhờ thần đưa hắn đến Đại Hằng. Thần vừa nhìn, liền cảm thấy hạt giống màu vàng trong túi giống với hạt "bắp" mà Thánh Thượng miêu tả, đều là vàng tươi, hình dáng giống như hàm răng. Hai loại còn lại thì thần không nhận ra."

Cố Nguyên Bạch trong lòng lúc này đã xao động lên, hắn lật đi lật lại hạt bắp, lại mở hai cái túi khác ra, hạt giống một vàng một thâm, đều đã thiếu nước đến mức khô khốc, rõ ràng chính là hạt giống khoai tây và khoai lang.

Những hạt giống nhìn qua tầm thường đó trong mắt Cố Nguyên Bạch lại như vật báu vô giá, Cố Nguyên Bạch kinh hỉ thật lâu rồi lại bắt đầu ngưng trọng, mấy hạt giống này nhìn đã không còn ổn, ai biết còn có thể trồng được hay không?

Cơ hội ở ngay trước mặt, nếu còn không cứu sống nổi chẳng phải là sẽ tức chết?

Cố Nguyên Bạch nhanh chóng quyết định: "Người đâu!"

Có thể sống hay không, cứ thử là biết, chỉ cần có một tia hy vọng, Cố Nguyên Bạch sẽ nghĩ mọi cách để khiến cho những hạt giống này sinh trưởng trên đất Đại Hằng.

_______________

Hoàng đế bệ hạ như tìm được bảo vật trong trồng trọt, cả thiên hạ không ngoài dự liệu của hắn mà chấn động bởi lần ra biển này của Lâm Tri Thành.

Có rất nhiều thương hộ lớn cùng quan viên trong triều, hoặc nhiều hoặc ít đều vì những thứ thu về mà bỏ ra một khoản tiền. Tài vật đó trải qua năm năm chờ đợi, hoàn toàn đắt lên gấp mấy lần, lợi ích lớn như vậy khiến cho mọi người mê mẩn, dùng một ánh mắt khác để nhìn về thương mại trên biển.

Theo sau thượng thư đến trên bàn Cố Nguyên Bạch, đều là tấu chương hỏi hoàng đế bệ hạ lúc nào lại ra biển tiếp.

Nếu không phải có quân đội cường đại cùng chiến thuyền bảo hộ, thương đội bọn họ thật sự không dám đi quá xa trên hải dương.

Dân gian bắt đầu dấy lên cơn sốt ra biển, du ký hải ngoại trong một đêm như trăm hoa nở rộ, không chỉ có du ký, còn có càng nhiều truyện ký do những người ra biển tự mình kỹ càng tỉ mỉ biên soạn.

Mấy thứ này càng nhiều, mọi người càng có thể nhận thức được nhiều. Khi bộ Hộ và bộ Hình đem vàng bạc và hàng hóa vận chuyển từ khoang thuyền vào quốc khố, rất nhiều người đều ý thức được một sự thật —— hải ngoại là cái chậu châu báu.

Bọn họ ngo ngoe rục rịch, nhưng Cố Nguyên Bạch không rảnh để ý đến bọn họ.

Hiện giờ vừa lúc là thời tiết làm nông, hắn triệu tới mấy trăm danh nông hộ giỏi gieo trồng nhất, đem ba túi nhỏ không đến một trăm hạt giống giao cho bọn họ, thần sắc nghiêm túc, dặn đi dặn lại, hứa hẹn vinh hoa phú quý cho những người gieo trồng thành công.

Mấy trăm nông hộ hai mặt nhìn nhau, chậm rãi há to miệng. Đến khi bọn họ phản ứng lại được, ánh mắt đều nhiệt liệt hẳn lên.

Nông hộ khí thế ngất trời, Cố Nguyên Bạch rất coi trọng chuyện này, hắn nhớ rõ ba loại này thích hợp gieo giống vào tháng tư, trong đó bắp là vật chịu được khô hạn, khả năng gieo trồng thành công hẳn là sẽ không quá thấp.

Hắn ban đêm cũng nhắc mãi chuyện này, "Khoai lang thật ra cũng chịu được hạn, chỉ là kém bắp một chút. Khoai tây lại cần dùng nhiều nước, để ta nghĩ lại, xem còn có thể nhớ được cái gì nữa nào......"

Tiết Viễn không nhịn được ngồi dậy gãi gãi gan bàn chân hắn, Cố Nguyên Bạch cả người run lên, cười mắng: "Ngươi làm cái gì thế!"

Tiết Viễn từ cẳng chân hắn chậm rãi hướng lên trên, mê muội mà ngửi mùi hương của Thánh Thượng sau khi tắm gội, trong miệng oán giận, "Thánh Thượng, trong miệng trong lòng ngươi toàn là khoai tây, khoai lang, bắp, nhắc một hai ngày thì cũng thôi đi, giờ đã bao nhiêu ngày rồi? Còn có thể cho ta một ánh mắt nữa không?"

Cố Nguyên Bạch duỗi thẳng hai chân lên người y, "Xoa bóp cho ta đi. Tiết Cửu Dao, ngươi bao nhiêu tuổi rồi, làm ông chồng ghen tuông cả đời rồi còn chưa đủ sao."

Tiết Viễn cho xoa bóp chân cho hắn, nghe vậy biểu tình cứng đờ, nỗ lực bày ra nụ cười ôn hòa mà không phải dáng vẻ ghen tuông, "Thánh Thượng, sao thần lại thành ông chồng ghen tuông rồi?"

Thân hình cao lớn giúp y thoải mái ôm Cố Nguyên Bạch vào trong ngực, thỉnh thoảng lại hôn tai hắn, "Thần mà ghen tuông, chẳng phải là sẽ ghen sống ghen chết khi nhìn thấy ngài nói chuyện nhiều hơn một câu với người khác sao?"

Cố Nguyên Bạch bình tĩnh hỏi: "Hôm nay trẫm cười với biên tu Viện Hàn Lâm mấy lần?"

Tiết Viễn đáy mắt trầm xuống, xương ngón tay niết đến khanh khách rung động, "Ngươi cười hai lần."

Nói xong, cả người y cứng đờ.

Cố Nguyên Bạch đáy lòng hừ một tiếng, ông chồng ghen tuông.

Tiết Viễn đột nhiên nói: "Thần cũng chỉ là tình cờ nhìn thấy thôi, tại Thánh Thượng cười là thần lại không nhịn được nhìn chằm chằm, hai lần đúng không nhỉ?" Y làm bộ làm tịch mà vuốt cằm, "Hay là ba lần?"

Cố Nguyên Bạch phối hợp y, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Là trẫm trách oan Tiết khanh rồi. Có điều vị biên tu hôm nay đến điện tiền tướng mạo đường hoàng, rất có vài phần phong tư giống Cửu Dao ngươi hồi còn trẻ."

Tiết Viễn ngừng cười, thật lâu sau, y mới liếm liếm vành tai Cố Nguyên Bạch, triền miên nói: "Thánh Thượng, ta ở đây, ngươi nhìn ta là đủ rồi, còn nhìn những người khác rồi hình dung ta hồi trẻ làm cái gì? Chẳng lẽ ta bây giờ còn không so được với ta ngày xưa sao?"

Y ôm Cố Nguyên Bạch vào trong ngực, nắm tay hắn sờ lên cổ mình, chậm rãi lướt xuống phía dưới, "Ta hồi trẻ ấy à, mười thằng cũng không đánh lại ta bây giờ nhé."

Ngực y ấm áp, cơ bắp rắn chắc, sờ lên co dãn mười phần, vai rộng eo thon, nam sắc mười phần mười.

Tiết Viễn rất coi trọng thể lực và vẻ ngoài, y từ trước đến nay đã tự đắc có thể lấy sắc thị quân, dù đã ba mươi tuổi cũng không chút nào thả lỏng. Mỗi ngày thao luyện đến khi mồ hôi ướt đẫm, mồ hôi nóng hổi sẽ theo đường hàm sắc bén tụ lại, y thích cõng Thánh Thượng luyện tập động tác hít đất mà Thánh Thượng dạy cho y, phập phập phồng phồng mỗi ngày có thể làm ba trăm cái, Cố Nguyên Bạch liền ở trên lưng y bị xóc đến lảo đảo lắc lư, chóp mũi đều là mùi mồ hôi trên người Tiết Viễn, quần áo bên dưới đều bị mồ hôi trên lưng y tẩm ướt.

Cố Nguyên Bạch lần đầu bị y kéo đến ngồi trên lưng còn ghét bỏ, nhưng sau này không cần Tiết Viễn nói, hắn liền mỗi ngày cố định làm một cái công cụ luyện tập hình người.

Bởi vì một Tiết Viễn ướt đẫm mồ hôi, đôi khi sẽ khiến cho Cố Nguyên Bạch đầu óc mê muội, nước trong lòng cuộn trào, cũng đổ mồ hôi theo.

Có đôi khi cũng sẽ ở trong lòng kinh ngạc cảm thán, tên này rốt cuộc ăn cái gì lớn lên? Sao có thể khỏe như vậy?

Lâu dài gió mặc gió, mưa mặc mưa rèn luyện, làm đôi tay đôi chân y căng tràn hữu lực đến mức có thể một quyền đánh chết tươi, nếu là vật nặng mà người khác khó có thể nâng nổi thì y sẽ nâng được, nhưng mười thằng cũng không đánh lại y? Cố Nguyên Bạch thật sự không tin, "Ngươi hồi trẻ bản lĩnh đã dọa người lắm rồi."

Tiết Viễn nhìn Cố Nguyên Bạch nghiêm túc, vậy mà thật sự ghen tỵ với cả chính mình trong quá khứ, thần sắc âm u chưa hiển lộ trước mặt Cố Nguyên Bạch, Thánh Thượng chẳng lẽ chê y lớn tuổi sao?

Nhưng mỗi lần đều là Thánh Thượng chịu không nổi thể lực của y, còn chê chỗ nào nữa?

Tiết Viễn quy tất cả tội lỗi ngày hôm nay lên vị biên tu Viện Hàn Lâm kia, trong lòng lạnh lùng cười hai tiếng, ngay sau đó thu liễm biểu tình, nắm tay Thánh Thượng nghiêm túc nói: "Thánh Thượng, ngài vẫn là nói tiếp về khoai lang và khoai tây đi."

Đừng nói những chuyện khiến cho ông chồng ghen tuông này sôi máu nữa.

Cố Nguyên Bạch: "......"

Hừ, nam nhân.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio