Hai tên đã ở cổ đại mấy chục năm mân mê năm sáu phút mới thành công thêm WeChat của nhau.
Cố Nguyên Bạch đưa Tiết Viễn lên taxi, xe vừa khởi động, vẻ bình tĩnh trên mặt Tiết Viễn ngay lập tức vỡ thành những mảnh nhỏ, y nắm chặt di động như đang nắm một bảo vật, khóe miệng cong lên có chút cứng đờ, trong lòng ngập tràn cảm giác vừa vui sướng vừa chua xót như mất mà tìm lại được.
Không có nguyên nhân mà cao hứng, cảm thấy thỏa mãn.
Y tìm được tài khoản WeChat vừa mới thêm, nghĩ nghĩ, theo trình tự như trong trí nhớ, nghiêm túc gửi đi một tin nhắn.
—— Xin chào.
Điện thoại Cố Nguyên Bạch vang lên một tiếng, hắn mở ra rồi sau đó: "......"
—— Còn chuyện gì sao?
Tiết Viễn cau mày, không biết trả lời như thế nào. Tài xế qua kính chiếu hậu liếc nhìn y một cái, vui tươi hớn hở nói: "Nhóc, tin nhắn của bạn gái à?"
"Không phải bạn gái." Tiết Viễn mím chặt môi, mặt không gợn sóng mà nhét điện thoại vào túi quần.
Trong lòng không ngừng niệm: Cố Nguyên Bạch Cố Nguyên Bạch Cố Nguyên Bạch.
Hồi ức ngày đêm bên nhau cùng người trong lòng điên cuồng hiện ra.
Tiểu hoàng đế đang chờ y, trên đường xuống suối vàng mà không gặp được y sẽ khó chịu biết bao.
Nghĩ như vậy, lại trầm mặc mà cúi người.
Thống khổ, cảm giác phản bội Thánh Thượng, để hắn lẻ loi một mình đối diện với cái chết.
Cố Nguyên Bạch kiên nhẫn đợi người kia trả lời tin nhắn, kết quả ân nhân cứu mạng hình như đã hoàn toàn quên mất chuyện này. Hắn đen mặt nhét điện thoại vào trong túi, đi được vài bước lại lấy ra, cầm lòng không đậu ấn vào tài khoản của ân nhân, trộm xem trang cá nhân của người ta.
Trang cá nhân của đối phương trống trơn, chỉ có một bài đăng vào ba ngày trước, là một chương trình ưu đãi của cửa hàng mì sợi, viết: Nếu bạn chia sẻ, sẽ được giảm giá ,% và tặng kèm một cốc Coca, số lượng có hạn, mau mau nhanh tay!
...... Đúng là nghèo thật.
Tiết Viễn nghèo khổ đã về tới phòng trọ, dùng cánh tay không bị thương đun nước nấu mì.
Phòng trọ nhỏ hẹp ẩm ướt, chỉ có một cái giường và một bộ bàn ghế, phích nước nóng và bát đũa đặt ở trên bàn, một thùng mì ăn liền chỉ còn một nửa.
Ký túc xá trong trường tuy rằng tiện nghi, nhưng không tiện đi làm, Tiết Viễn cũng không thích ở cùng người khác.
Mùi mì gói lan khắp phòng, Tiết Viễn ăn xong, lấy mấy tờ tiền nhăn nhúm trong túi ra.
Y không quen dùng di động chuyển khoản, cũng không cảm thấy đó là tiền. Tiền giấy cuộn tròn trong túi quần cả một ngày, trừ mấy tờ màu đỏ, còn lại là đủ màu sặc sỡ.
Tiết Viễn cẩn thận đặt tiền giấy vào một hộp sắt, chờ khi nào hộp sắt đầy, là sẽ đủ tiền để y đi tìm Cố Nguyên Bạch.
Xếp tiền xong, trên bàn chỉ còn một tấm danh thiếp sạch sẽ, Tiết Viễn nhìn tấm danh thiếp thật lâu, lý trí và cảm tính giằng co, hương mì gói trong không khí quanh quẩn nơi chóp mũi, ngửi lâu rồi liền cảm thấy có chút dầu mỡ.
Liên lạc.
Không liên lạc.
Tiết Viễn còn chưa rối rắm xong, đột nhiên nghĩ đến người này từng nói, hắn có bạn trai.
Bạn trai hắn dáng người còn rất đẹp.
Góc bàn phát ra một tiếng kẽo kẹt sập sệ, Tiết Viễn lúc này mới phát hiện ra mình đang tức giận đến xanh mặt mà nắm lấy cạnh bàn.
Y muốn ngăn lại cảm xúc không thể hiểu nổi, nhưng không khống chế được mà nôn nóng đứng dậy đi tới đi lui, cuối cùng cầm lên danh thiếp, hàm răng siết chặt.
Đến tột cùng là thần thánh phương nào, mà có thể khiến cho y khó xử như vậy, vừa thấy hắn là Tiết Viễn chẳng còn là chính mình, như thú dữ bị vây bắt.
Ban nãy mới chỉ thấy một mặt mà thôi.
Trên danh thiếp nền trắng chữ đen rõ ràng, phía trên số điện thoại viết ba chữ to rồng bay phượng múa: Cố Nguyên Bạch.
_______________
Trường của Cố Nguyên Bạch ở trung tâm thành phố, chờ hắn thoát khỏi tắc đường đến được cổng trường, bạn cùng phòng đã sớm trở về ký túc xá.
Ký túc xá giờ đêm đóng cửa, hiện tại đã là giờ rưỡi, Cố Nguyên Bạch còn nhàn rỗi ở sân thể dục chạy bộ hai vòng, mới thong dong về ký túc xá.
Di động rung lên, Cố Nguyên Bạch nheo mắt, lập tức nhớ tới ân nhân cứu mạng vừa mới chủ động chào hỏi rồi lại chủ động không để ý đến mình. Hắn mở ra vừa thấy, quả nhiên.
Đối phương mơ màng hồ đồ mà gửi tới một câu hỏi.
—— Cậu biết tôi là ai không?
Câu này hài hước thật sự, Cố Nguyên Bạch nghĩ thầm, con mẹ nó ai mà biết cậu là ai?
Đúng là kiêu ngạo, lúc nóng lúc lạnh, làm người ta nghẹn cả lời.
Cố Nguyên Bạch rất có giáo dưỡng gửi lại một cái icon mỉm cười, rồi bỏ thêm một câu "Cậu là ai?".
Tiết Viễn nhìn hắn gửi tới một mặt cười nhỏ màu vàng, trong mắt bắt đầu chua xót. Hắn muốn cười với y sao? Y cũng muốn nhìn thấy hắn cười.
Lại nghĩ tới chuyện hắn đã có bạn trai.
Hắn có bạn trai......
Tiết Viễn sắc mặt trầm xuống.
Cố Nguyên Bạch, người này cũng tên là Cố Nguyên Bạch. Trực giác nói cho Tiết Viễn người này chính là tiểu hoàng đế của y, nhưng tiểu hoàng đế dường như không nhớ ra y, hắn thậm chí còn có bạn trai, bạn trai còn không phải y.
Người này là kiếp sau của tiểu hoàng đế ư?
Cảm giác mà hắn mang lại cho Tiết Viễn, thậm chí động tác xoa giữa mi tâm cũng giống người ấy như đúc. Cho dù hắn trở thành bộ dạng ra sao, Tiết Viễn đều sẽ vì hắn mà một lần nữa tim đập thình thịch.
Chỉ có linh hồn này mới có thể khiến cho Tiết Viễn một lần nữa yêu trở lại. Tiết Viễn dù sống bao nhiêu kiếp cũng phải cùng Cố Nguyên Bạch ở bên nhau. Mặc kệ Cố Nguyên Bạch đã có bạn trai, đã không còn nhớ rõ tình ý kiếp trước, y cũng muốn khiến cho Cố Nguyên Bạch một lần nữa nhớ tới y, yêu y.
Theo đuổi hắn, cướp lại hắn từ tay tên bạn trai kia.
—— Tôi tên là Tiết Viễn.
Màn hình sáng lên, Cố Nguyên Bạch tùy ý cúi đầu nhìn, cứng đờ tại chỗ.
Tiết Viễn đợi thật lâu cũng không thấy người kia phản ứng, y thất vọng mà thở dài, quả nhiên vừa chuyển kiếp liền không còn nhớ y. Y lấy lại tinh thần, "Gõ nhầm, là Hoắc Viễn."
Thân thể này tên là Hoắc Viễn.
Cảm xúc phức tạp mừng như điên trong lòng Cố Nguyên Bạch như bị giội một chậu nước lạnh, hắn rũ mắt, khó chịu đến mức không muốn trả lời.
—— Ồ.
Hắn hôm nay rất kỳ quái, gặp được người tên Hoắc Viễn này hai lần, mỗi lần thấy y đều sẽ nhớ tới Tiết Viễn. Vừa gặp y là sẽ có một nỗi xúc động dâng lên, nhưng Cố Nguyên Bạch còn chưa cảm nhận được rõ ràng, đã bị thái độ lúc nóng lúc lạnh của người này làm cho đông cứng, hắn vừa mới nhìn thấy hai chữ "Tiết Viễn", đã theo bản năng cho rằng y là Tiết Cửu Dao của hắn.
Nhưng Tiết Cửu Dao của hắn, sao có thể lúc nóng lúc lạnh với hắn?
Cố Nguyên Bạch sắc mặt phức tạp mà xoa mi tâm, lấy lại tinh thần, nhìn thấy sắp đến giờ.
Hắn chạy về phía ký túc xá, di động leng keng leng keng kêu không ngừng, một hơi chạy vào trong ký túc xá vẫn còn hai phút.
Mồ hôi theo thái dương trượt xuống, khi Cố Nguyên Bạch leo cầu thang mới có thời gian xem tin nhắn.
—— Thứ bảy này có phim mới ra, cậu muốn đi xem không?
—— Tôi mời cậu.
Cố Nguyên Bạch nhướn mày, tim đập thình thịch bởi vì vừa mới chạy, nhưng hắn lại cảm tưởng như là bởi vì hai dòng tin nhắn này.
Giờ thì lại thân thiện.
Có rảnh? Trả lời như vậy thì trực tiếp quá, xóa.
Không rảnh? Nhưng Cố Nguyên Bạch muốn thử tiếp cận người này, để xem xúc động nơi đáy lòng ấy rốt cuộc là cái gì.
Sâu trong nội tâm hắn kỳ thật xuất hiện một ý tưởng mơ hồ, nhưng ý tưởng này quá mức xa vời, như là bọt biển dễ tan biến, Cố Nguyên Bạch không dám tin.
Trên khung thoại viết viết xóa xóa mấy lần, cuối cùng Cố Nguyên Bạch lên Baidu, tìm kiếm khi có người mời mình đi xem phim thì nên đáp thế nào? (ôi anh tôi =)))))
Hắn copy một đáp án trong đó rồi gửi qua.
—— Xem phim gì?
Tiết Viễn bị hỏi đến nghẹn họng, y gian nan mãi mới tìm được lịch chiếu phim ngày thứ bảy, chọn tới chọn lui không biết chọn cái nào, trực tiếp hỏi một người cùng làm thêm với mình.
"Thứ bảy thì nên dẫn người ta đi xem phim gì?"
Đối phương ngơ ngác, "Dẫn ai, bạn bè, người nhà hay là vợ?"
Tiết Viễn hàm hồ nói: "Vợ."
Vợ mình chuyển kiếp.
Đối phương vui vẻ, "Hoắc Viễn cậu trâu bò thế, mới mấy ngày mà đã tìm được vợ rồi, xuống tay nhanh thật đấy."
Tiết Viễn khiêm tốn nói: "Còn chưa theo đuổi thành công."
"Chuyện sớm muộn thôi." Đối phương hứng thú nói chuyện, liền thao thao bất tuyệt, "Vợ ấy à, không dễ theo đuổi vậy đâu. Đàn ông chúng ta phải biết chiều lòng vợ, tôi nói cậu nghe......"
Tiết Viễn cúp máy, sau đó gửi tin nhắn thoại cho Cố Nguyên Bạch: "Cậu chọn đi, muốn xem cái gì tôi dẫn cậu đi xem cái đó."
Đám bạn cùng phòng của Cố Nguyên Bạch đã ngủ, hắn xoay người trên giường, muốn chuyển tin nhắn thoại thành văn bản, nhưng mạng quá chậm, vẫn luôn quay vòng, Cố Nguyên Bạch bất đắc dĩ lại bò xuống giường gọi Tiểu Tứ.
Tiểu Tứ mơ mơ màng màng: "Bạch ca?"
Bạch ca lãnh khốc vô tình nói: "Cho tôi mượn tai nghe chút."
Nhận được tai nghe, Cố Nguyên Bạch nằm trên giường rốt cuộc cũng nghe được những lời này. Giọng nói trong tai nghe cực trầm thấp, như đang tán tỉnh. Cố Nguyên Bạch trùm chăn lên, thong thả ung dung nói nhỏ: "Tôi không đi xem phim với người không thân."
Lỗ tai Tiết Viễn tê rần, đây là ám chỉ sao?
Y nhanh chóng đáp lại một câu.
—— Thế nào mới là thân?
—— Dù sao với cậu hiện tại thì không tính là thân.
Tim Tiết Viễn càng lúc càng đập nhanh, y cảm giác Cố Nguyên Bạch đang trêu mình.
Y đánh bạo gửi một câu có chút quá phận, bởi vì quá nhớ vợ.
—— Cái gì nên nhìn không nên nhìn thì cũng đều nhìn rồi, thế mà còn chưa đủ thân ư?
Trong ổ chăn có chút khó thở, Cố Nguyên Bạch nóng đến nỗi mặt đỏ bừng mà xốc chăn lên, lựa chọn dùng tay đánh chữ.
—— Cậu vẫn mặc quần lót, nên chưa thấy thứ không nên nhìn.
Đừng nói chuyện lung tung được không?
Tiết Viễn nuốt nước miếng, nhanh chóng ra quyết định.
—— Chờ đó, tôi cởi quần chụp cho cậu xem.
"...... Đệt!" Cố Nguyên Bạch lập tức ném điện thoại.
Giây lát lại nhào qua, luống cuống tay chân chặn Tiết Viễn trước khi y kịp gửi tin nhắn.
(cười chết tôi rồi trời đấc ơi)
Ánh đèn mờ chiếu lên mặt, lửa đốt một mảnh.
Người trẻ tuổi bây giờ đều cởi mở đến vậy sao?
Ai muốn xem chứ......?
Chẳng khác nào Tiết Viễn, đều không biết xấu hổ như nhau.
Giờ mà nói người này không có quan hệ với Tiết Viễn, Cố Nguyên Bạch không tin.
Không đến một phút sau, liền có số lạ gọi tới, Cố Nguyên Bạch ấn nút từ chối. Giây tiếp theo, đối phương vẫn bám riết không tha.
Cố Nguyên Bạch nhìn khắp nơi, bạn cùng phòng đều đã ngủ, hắn liền nhấc máy, thì thầm, giả vờ không kiên nhẫn, "Sao?"
"Tôi không gửi được tin nhắn." Giọng Tiết Viễn vững vàng vang lên, "Sao cậu lại chặn tôi, không muốn xem ảnh ư?"
Cố Nguyên Bạch bất lực: "Ai thèm xem chứ, em trai, cậu đang khiêu dâm đấy."
"Sao giọng cậu nhỏ vậy?" Tiết Viễn cũng theo bản năng mà đè thấp thanh âm, "Khiêu dâm? Tôi gửi cho cậu thì không tính, chúng ta cùng gửi cho nhau thì mới tính."
"...... Tôi muốn ngủ." Cố Nguyên Bạch hàm súc biểu đạt cuộc nói chuyện nên kết thúc, "Còn nữa, không muốn bị tôi chặn thì con mẹ nó đừng có gửi bậy bạ, gia không muốn bẩn mắt."
Một chữ "gia" lọt vào tai, Tiết Viễn thất thần, trong lòng lẩm bẩm, Nguyên Bạch.
Là Nguyên Bạch của y.
Thanh âm nhu tình như nước: "Được, không gửi."
Buồn cười hai tiếng, "Bao giờ cậu muốn nhìn thì tôi gửi. Thế nào, thứ bảy muốn đi xem phim gì?"
Còn ân cần giới thiệu thứ bảy có những phim gì, Cố Nguyên Bạch nghe giọng y, bỗng tìm lại cơn buồn ngủ mà mấy ngày trước làm thế nào cũng không tìm được, mí mắt dần dần sụp xuống, thậm chí còn chưa nghe hết, di động đã rơi xuống gối, hô hấp chầm chậm.
Là yên tâm và ỷ lại mà chính mình cũng chưa từng phát hiện.
Tiết Viễn chậm rãi ngừng nói, an tĩnh mà nghe tiếng thở của Cố Nguyên Bạch. Không biết qua bao lâu, y đột nhiên cầm lấy gối chật vật lau khóe mắt.
Thật tốt quá.
Y đã tìm được hy vọng sống sót.