Pt.
Bên này vừa mới giải quyết xong chuyện của Hiền Vương, bên kia đã có người tới gõ cửa hỏi thăm, Châu Ngọc phần anh tuấn phần nho nhã, trên mình bận một bộ y phục thắt eo màu xanh đậm, khí chất của một bậc quân tử cứ phải gọi là ngút ngàn, nom chẳng giống người của Vũ Đức ty chút nào.
Ngài ấy hành lễ với Sở Tịnh Quân, lúc đối mặt với ta thì lại hơi có đôi chút lúng túng, ta nhìn thấy ngài ấy thì cũng có đôi chút ngại ngùng, hai chúng ta rốt cuộc là phẩm cấp của ai cao hơn ai?
“Châu đại nhân, có việc gì xin ngài cứ nói.”
Ta mạnh dạn bỏ qua những bước rườm rà, quyết định này hình như đã giúp ta lấy được hảo cảm của Châu Ngọc thì phải, ánh mắt của ngài trở nên ôn hòa hơn nhiều, nhưng vẫn nói bằng giọng điệu đầy nghiêm túc.
“Vũ Đức ty đã bắt tay điều tra hoa văn trên con d.ao g.ăm đó rồi, những người ở chỗ ta chắc Vương phi cũng đều biết rất rõ.”
“Chỉ chào hỏi qua mà thôi.”
“Đến đây gặp riêng Vương phi như vậy, về sau sẽ dễ dàng hành động hơn, đây là lệnh tiêu của ta.”
Châu Ngọc đưa cho ta một cây tiêu trúc và một chiếc lệnh bài.
“Đa tạ Châu đại nhân.”
“Đúng rồi, đây là trâm ngọc của người, d.ao g.ăm ta sợ là hỏng rồi, mong Vương phi thứ lỗi.”
Trâm ngọc được bao bọc cẩn thận trong một chiếc khăn tay, ta không ngờ ngài ấy lại tinh tế như thế, cười hiền đưa tay ra đón lấy, “Ta còn tưởng là không lấy về được nữa, không ngờ Châu đại nhân còn nhớ cả những chuyện nhỏ nhặt như vậy.”
“Vương phi quá lời rồi, vậy ta xin phép cáo từ.”
Tiễn Châu Ngọc rời đi, ta đem món đồ quay vào phòng, lúc đi qua Sở Tịnh Quân, chàng đột nhiên nói, “Nàng rất kích động.”
“Dạ?”
“... Chú ý an toàn?”
Sở Tịnh Quân nói xong thì đi vào phòng trước ta, lúc này ta mới nhận ra lòng bàn tay mình đã đổ đầy mồ hôi…
Kích động ư?
Đương nhiên, đáp án ta tìm kiếm suốt năm sắp được công bố rồi, nói ta kích động còn có phần khiêm tốn.
Gả cho Hiền Vương quả nhiên là một chuyện vô cùng tốt đẹp!
Từ lúc bắt đầu ta đã biết một trong những nguyên nhân quan trọng khiến Quân thượng muốn ta gả cho Sở Tịnh Quân chính là muốn ta rời xa Tây Vực, người hy vọng ta sẽ không nhúng tay vào chuyện năm đó nữa, muốn nhân cơ hội này để ta ra khỏi Vũ Đức ty.
CHính xác, trước khi thành hôn, ta là chỉ huy của Vũ Đức ty, nhưng ta không ở kinh đô Tân An mà đảm nhiệm chức vụ ở Tây Vực, một trong những mục tiêu lớn nhất chính là, vén màn vụ á.m s.át Quân thượng năm đó.
Năm đó, đoàn vi hành của Quân thượng bị phục kích ở Thành Trúc, mẫu thân của ta là biểu tỷ bên ngoại của Quân thượng cũng có mặt ở đó, không may bị chúng t.ấn c.ông, cuối cùng b.ỏ m.ạng nơi xứ người. Khi đó ta mới chỉ tuổi, thường xuyên đóng giả làm cung nữ để đi theo mẫu thân, lúc đoàn người của Quân thượng đuổi đến thì chỉ kịp cứu ta đang bị hôn mê, còn mẫu thân thì đến th.i th.ể cũng không tìm thấy. Quân thượng trong lúc tức giận đã điều động chỉ huy của Vũ Đức ty lúc bấy giờ là Triệu Húc tự mình điều tra từ Dinh Đại Lý, QUang Lọc ty, hình bộ, đến cả những vị cốt cán của Đô Sát Viện cũng bị bắt tới điều tra, chỉ đáng tiếc là không chút manh mối.
Chuyện này như một mũi kim độc ghim vào trái tim ta, theo thời gian nó trở nên mưng mủ, xâm chiếm cả tâm trí của ta rồi.
Tận mắt nhìn thấy ta ngày một trở nên đ.iên d.ại, phụ thân và cữu cữu đã bắt tay để dựng lên một màn kịch không thể nào vụng về hơn, quyền lực mất rồi có thể lấy lại, gả cho người mà ta không thích có thể ra đi, chỉ cần người còn thì mọi thứ vẫn còn. Ta cảm thấy mình cần phải sống một cuộc sống tử tế hơn một chút, nếu đến lúc ngũ muội xuất giá mà vẫn chưa tìm ra h.ung th.ủ vậy thì thôi đi, đến Giang Nam mở một quán trà, làm một bà chủ nhàn nhã, tận hưởng những ngày tháng vô tư lự.
Nhưng không ngờ rằng, ta vừa mới về kinh được hai tháng đã tìm được manh mối liên quan đến đám người kia rồi.
Ý trời!
Lấy cớ hồi phủ dưỡng thương, ta đổi đồng phục của Vũ Đức ty, che mặt rồi vào vai một chỉ huy lạnh lùng, sắt đá. Không ai hoài nghi thân phận của ta cả, thậm chí cũng chẳng có ai hoài nghi giới tính của ta.
Ta bằng phẳng như thế sao??
Ta không vui đưa tay lên kiểm tra vòng một của mình, cũng đâu đến nỗi nào đâu chứ.
Lạnh lùng đi tới nhà giam, kẻ bị bắt lúc trước quả nhiên rất cứng đầu, bị Vũ ĐỨc ty thẩm ẫn một ngày một đêm mà vẫn không chịu khai ra, [...]
Muốn c.hết? Đâu có dễ dàng như thế/
“Châu đại nhân, ở đây giao cho ta, thời gian này phải đặc biệt chú ý sự an toàn của Quân thượng.”
Châu Ngọc do dự nhìn ta, cuối cùng không nói gì, gật đầu rồi rời đi, ta ôm gối thích thú nhìn người đàn ông trước mắt, không nhịn được mà nhoẻn miệng cười.
“Đưa hắn ra khỏi đây.”
Ta ở trong nhà giam năm ngày, lúc trở ra thì đã có được kết quả mà mình muốn, đồng thời cũng có được sự hoài nghi ngày một lớn của mọi người:>
Châu Ngọc vẫn giống như trước, không có gì thay đổi, ngài ta thậm chí còn đưa ta đến tiểu viện của mình để ta tắm rửa rồi nghỉ ngơi, sau đó lấy tờ giấy ghi những nội dung ta tự mình ghi chép được đi trước.
Tiểu viện này chỉ có một phòng ngủ và một phòng tắm, nếu như không phải đồ dùng trong này đều thuộc hàng chất lượng, người ngoài chắc chắn sẽ tưởng rằng triều đình quá mức hà khắc với quan tam phẩm của Vũ Đức ty mất. Trong phòng còn có đồ mới đã chuẩn bị sẵn cho ta, nước tắm cũng nóng đến độ vừa phải, bồn tắm còn rải sẵn cánh hoa.
Châu Ngọc quả nhiên tinh tế.
Ta ngồi lên ghế đẩu gội đầu và phần bụi bẩn ỏ trên người trước rồi mới bước vào bồn tắm. Nước nóng làm mọi mệt mỏi tan biến đi đâu hết, hương thơm nhè nhẹ của cánh hoa còn có tác dụng an thần, ta thầm cảm thán người đàn ông chu đáo như Châu Ngọc mà tuổi rồi vẫn còn độc thân thì quá sức vô lý, vừa nghĩ ta vừa tựa người vào thành bồn, mí mắt nhăm nghiền.
Thì ra là hắn, kẻ đã gi.ày v.ò ta năm trời, cuối cùng cũng lộ diện rồi, vào khoảnh khắc biết được đáp án, ta hận không thể không màng tất cả mà m.ột đ.ao kết liễu hắn luôn!
Nhưng ta không thể, g.iết đ.ược hắn cũng không thể giải quyết được gốc rễ của vấn đề.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động lạ cắt đứt dòng suy nghĩ của ta, hình như có người đột nhập vào tiểu viện rồi, tiếng bước chân còn tương đối gấp gáp.
Châu Ngọc làm sao lại hoang mang như thế.
Nhận ra sự tình không đơn giản như thế, ta vội nhảy ra khỏi bồn tắm, không kịp lau khô thân thể liền khoác vội tấm áo mỏng lên. Người kia loạng choạng chạy vào, đến lúc quay lại thì đối diện với ta.
! Ban nãy ta tắm mà quên đóng cửa???
“Chàng sao thế?”
Ta khôi phục ý thức vội vàng chạy qua, bộ dạng của Sở Tịnh Quân hình như không được ổn cho lắm, có điều không kịp hỏi han gì thì bên ngoài lại truyền đến tiếng người hỗn độn.
“Chàng trốn trước đi.”
Đỡ Sở Tịnh Quân vào trong bồn tắm, mấy cánh hoa mà Châu Ngọc chuẩn bị quả thật rất hữu dụng, đợi đến lúc ta kịp ăn vận kín đáo trở lại thì cánh cửa lại bị đẩy ra một lần nữa.
Sở Tịnh Quân sao mà cũng không khóa cửa cơ chứ?
Ta nhặt thanh đao lên, tháo vỏ, ánh sáng lạnh lẽo của nó vừa lóe lên thì ngoài cửa bắt đầu rào rào tiếng hô hét, ta lạnh lùng nhìn bộ dạng hoảng hốt của đám cung nữ, khó chịu hỏi, “Các ngươi là ai?”
Đám cung nữ lắp bắp nửa ngày chẳng hết câu, một giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên, “Kẻ d.âm đ.ãng đó chắc chắn đang lẩn trốn ở đây!”
Ồ, người quen!
Đức phi cao quý bước tới, cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa cho một trận. Ta s.át kh.í đùng đùng, tư thế sẵn sàng đ.ộng th.ủ bất cứ lúc nào, một nữ tỳ cả gan cất lời mắng nhiếc, “To… to gan! Đây là Đức Phi nương nương, không được làm càn!”
“Phi tần hậu cung cả gan xông vào nội viện của Vũ Đức ty, rốt cuộc, ai mới là kẻ làm càn?”
Ánh mắt lạnh lùng của ta vừa lướt qua thì tỳ nữ lúc nãy mặt mũi trắng bệch, tứ chi bắt đầu run rẩy. Sắc mặt của Đức phi giờ đây cũng không được tốt cho lắm, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, chất vấn, “Vậy ngươi là ai?”
“Chỉ huy thân sự của Vũ Đức ty.”
Ta giơ lệnh bài của Châu Ngọc ra, lúc này, cả Đức phi cũng bắt đầu run sợ, ta để ý đầu ngón tay của bà ấy đã run lẩy bẩy rồi.
Vũ Đức ty là cánh tay phải của Quân thượng, không ai có thể mảy may động chạm, đừng nói là phi tần, đến cả Thái hậu cũng không được.
“Thì ra là là ngài chỉ huy, mạo phạm rồi, không biết người có nhìn thấy một nam tử chạy vào tiểu viện hay không?”
Thái độ của Đức phi mềm mỏng thấy rõ.
“Không thấy.”
“Chúng ta rõ ràng đã trông thấy… trông thấy hắn chạy về phía này…”
Lại là tỳ nữ nhiều chuyện đó.
Ta khẽ rút đao, một nửa búi tóc của ả ta nhẹ nhàng rơi xuống đất, ả ta ôm đầu, cả người tê liệt như người mất hồn, trông cũng có chút tội nghiệp.
Cho nên nói, họa từ miệng mà ra, muốn sống lâu thì nên ít lời một chút.
Ta một tay thu đao về, hất cằm lên, mặc dù dung mạo đã bị mặt nạ che đi hết nhưng vẫn toát ra sự khí tức lạnh lùng không dễ động chạm, “Nếu như có nam nhân xông vào đây thì thứ hiện tại rơi xuống đất, chính là đầu của hắn!”
Có một số người chính là, không b.ạo l.ực thì không chịu hợp tác mà!
Đợi đến khi đám người kia đi hết, ta vội vàng trở vào khóa cửa, hơn nữa còn khóa thật cẩn thận, thiếu chút nữa thì bê hết đồ đạc ra để chặn cửa rồi. Xong xuôi thì lật đật chạy đến bên bồn tắm, nhẹ giọng hỏi, “Hiền vương điện hạ, điện hạ còn ổn không? Điện …”