~END~
“A Sắc!”
Giọng nói quen thuộc tựa như một tiếng đàn cầm trong trẻo, khiến sự ồn ào đăng gi.ằng x.é ta dường như tan biến, mọi thứ trở nên rõ ràng, ta nhìn thấy tay trái của mình đang đè TIền Quyến Nhận xuống, còn thanh đoản đao trên tay phải cơ hồ chỉ cách yết hầu hắn vài phân.
“Sở Tịnh… Quân?”
Lúc ta quay đầu lại thì người đó cũng đang chạy về phía ta, ta muốn hỏi chàng sức khỏe thế nào? Sao không tịnh dưỡng thêm mà lại chạy đến đây? Sau đó không kịp mở miệng đã được chàng đỡ dậy rồi ôm chặt lấy.
“A Sắc.”
Thanh âm run rẩy của Sở Tịnh Quân khiến ta chột dạ, ngẩng đầu lên nhìn Châu Ngọc bằng ánh mắt cảnh cáo.
“Ta đã dặn thế nào?”
“Thần không cản nổi.”
Châu Ngọc khoát tay như thể mình vô tội rồi chỉ huy các hộ vệ thu dọn tàn cuộc, ta đứng yên một chỗ mặc cho Sở Tịnh Quân ôm lấy mình.
“Đừng nhìn.”
“Gì cơ?”
Ta không nghe nõ nên theo bản năng liền hỏi lại, Sở Tịnh Quân đỡ mặt ta để ta chỉ có thể nhìn được mặt chàng ấy.
“Ta nói, không được nhìn.”
Hiền vương điện hạ lại chau mày khiến ta càng thêm khó hiểu.
“Không được nhìn gì cơ?”
“Bộ dạng đó của hắn, nàng không được nhìn.”
Ta cuối cùng cũng hiểu ra, Tiền Quyến Nhận lúc này chỉ còn lại vài mảnh vải trên người, lộ ra toàn là vết b.ầm t/ím và vết sẹo mà thôi.
“Không sao, ta quen rồi, thẩm vấn t.ội ph.ạm là sở trường của ta, mất vết thương nhìn sợ vậy thôi chứ không l/ấy m.ạng hắn đâu.”
Ta cho rằng Sở Tịnh Quân cảm thấy bộ dạng lúc này của Tiền Quyến Nhậm quá sức dọa người nên mới kiên nhẫn giải thích cho chàng rằng ta là một người chuyên nghiệp như thế nào, trình độ cao cường ra sao. Nhưng biểu tình của Sở Tịnh Quân lại càng khó coi, ta không thể nắm bắt được tâm trạng lúc này của chàng ấy, chỉ cảm thấy lửa giận hình như chẳng hề vơi bớt.
“Điện hạ, chàng sao mà…”
Nửa câu còn lại bị cánh môi mềm mỏng còn vương vị đắng của thuốc sắc chặn lại.
Tự nhiên lại h/ôn!!!
Điện hạ cũng phải xem hoàn cảnh chứ!
Nhà giam hôi tanh ẩm mốc, lại có hộ vệ của Vũ Đức ty còn đang đi qua đi lại, còn có Châu Ngọc đang xấu hổ đứng ở ngoài cửa kia.
Đây thật sự không phải chỗ thích hợp để khoe ân ái đâu!
Đến khi Châu Ngọc không nhịn được nữa mà đằng hắng hai cái thì Sở Tịnh Quân mới quyến luyến kết thúc nụ hôn này.
“Chàng sao rồi?”
“Không có vấn đề lớn gì nữa rồi.”
“Có tác dụng phụ không?”
“Trạch Hy nói chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian là không sao nữa rồi.”
“Nhưng…”, ta do dự một lúc rồi lại nói tiếp, “Nhưng ta cảm thấy chỗ này của chàng không được bình thường cho lắm.”
Ta dùng tay chỉ vào đầu mình.
Mặt Sở Tịnh Quân đen như đít nồi.
“Nếu không sao chàng lại làm chuyện đó ở đây.”
“Bởi vì… bởi vì ta ghen.”
Sở Tịnh Quân quay mặt đi, vành tai đỏ ửng.
“Ghen gì chứ?”
“Bất kể nam nhân nào chứng kiến vợ mình đ.è một kẻ quần áo không chỉnh tề dưới thân thì đều sẽ ghen thôi.”
“Rõ ràng là ban nãy ta suýt chút nữa đã xuống tay với hắn.”
“Muốn xuống tay hà tất phải đè hắn xuống hư thế? Hơn nữa bộ dạng đó của hắn thật không ra thể thống gì!”
“Điện hạ, đây là nhà giam mà, chúng ta chỉ phụ trách thẩm vấn hắn chứ đâu có quan tâm xem việc này việc nọ có phù hợp với lễ nghĩa hay không.”
Sở Tịnh Quân bị ta vặn lại, nửa ngày không nói thêm được lời nào.
Ta một lần nữa lại được chàng bế lên trong con mắt kinh ngạc của mọi người, vốn dĩ định nói gì đó để cứu vãn tình thế xong nhìn gương mặt xám xịt của chàng ta lựa chọn ngoan ngoãn nghe lời.
May mà Sở Tịnh Quân vẫn còn giữ lại chút lý trí cuối cùng, ra khỏi nhà giam chàng đã đặt ta xuống, chưa kịp đợi ta lấy lại bình tĩnh thì liền nắm tay ta đi thật nhanh về phía Bồi Nhã Hiên, ta cảm thấy giông bão sắp đến rồi, thầm cầu xin đừng để ai nhìn thấy.
Nhưng thế giới này chính xác là như vậy, những nhân vật không mời mà tới “thường rất biết chọn lúc”.
Nhìn thấy Thái Tử ta hoảng hốt đến độ phải đưa tay lên che mặt, quả nhiên vừa nhìn thấy Sở Tịnh Quân, ngài ấy đã chạy ngay đến rồi, căn bản không phát hiện ra bầu không khí lúc này có bao nhiêu phần kì dị, một mình lảm nhảm mãi không thôi.
“A Quân sao mới xuống giường đã chạy đi rồi, phụ hoàng và mẫu hậu đều lo lắng cho đệ lắm đấy, đều nói để đệ nghỉ ngơi thêm mấy ngày, đệ muốn đi tìm Cẩm Sắc sao không nói một tiếng, nếu như không an tâm để người khác đi thì ta thay đệ đi là được rồi.”
“Cẩm Sắc?”
Sở Tịnh Quân chau mày khó chịu, ta rối rít ra hiệu cho Sở Tịnh Thâm bảo ngài ấy nhanh chóng im miệng lại, nhưng Thái tử đầu đất đương nhiên không bắt được tín hiệu, lại tiếp tục hào hứng nói.
“Cẩm Sắc thực sự có bản lĩnh đấy, Châu Ngọc còn không thể cạy được miệng hắn, ngươi làm cách nào mà khiến hắn nói ra cách điều chế thuốc giải vậy? Ta cũng không biết ngươi là người của Vũ Đức ty, cưỡi ngựa bắn cung thế nào? Khi nào có thời gian chúng ta so tài nhé! Mắt ngươi sao vậy, Cẩm Sắc?”
Sở Tịnh Thâm cuối cùng cũng bắt được chút tín hiệu nhưng phản ứng của ngài ấy khiến ta suýt chút nữa phun mấy ng.ụm m.áu tại chỗ, ta đỡ gáy hít thật sâu, thật sâu, thật sâu, sau đó vỗ vai ngài.
“Thái tử điện hạ, người thật sự là thiên tài.”
“Cẩm Sắc đột nhiên khen ta khiến ta có chút không quen, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy bản thân mình…”
“Hoàng huynh.”
Sở Tịnh Quân ngắt lời Thái tử.
“Làm phiền hoàng huynh sang thông báo với phụ hoàng mẫu hậu giúp đệ một tiếng, tránh để họ thêm muộn phiền, đệ hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi rồi.”
“Đúng rồi! Vậy huynh đi trước nhé, hai người nhớ chịu khó nghỉ ngơi, đừng để đổ bệnh nữa.”
Thái tử ngốc nghếch nghiêm túc dặn dò chúng ta một hồi rồi mới rời đi, ta nhìn bóng lưng ngài ấy ngày một xa dần thì thở dài, “Thái tử như vậy, giao giang sơn cho huynh ấy không có vấn đề gì thật chứ?”
“Hoàng huynh chỉ là tính tình hơi trẻ con nhưng chuyện chính sự thì không cần lo lắng.”
Được thôi, người nhà còn không lo lắng vậy thì ta cũng không cần bận tâm nữa.
Ta giả bộ như không có chuyện gì xảy ra mà vươn vai một cái, quay người định chạy ra ngoài, “A~ Mệt thật đấy! Ta đi tắm đã, chàng nghỉ trước nhé.”
“A Sắc.”
Giọng nói trong trẻo kèm theo ý cười khiến bước chân ta khựng lại, vừa quay đầu lại thì liền nhìn thấy Sở Tịnh Quân đang đứng chống nhìn mình.
“... Được rồi, ta biết rồi, từ nay về sau ta sẽ chú ý, sẽ không tiếp xúc gần gũi với bọn họ! Trong mắt ta những người đó chẳng khác cục thịt là bao, bởi vì cục thịt không có ph/ân b/iệt nam nữ nên ta mới không để ý.”
Ta kéo tay Sở Tịnh Quân đung đa đung đưa, còn bày ra bộ mặt đáng yêu để chọc chàng cười nữa, cuối cùng cũng thành công.
“Cho nên đừng giận nữa nhé.”
“Vậy còn chuyện của hoàng huynh thì sao? Từ bao giờ lại trở nên thân thiết như thế, huynh ấy còn gọi nàng là Cẩm Sắc.”
“Ngài ấy phát hiện bản thân bị tình đầu chơi cho một vố nên chắc đã sáng mắt ra, cảm thấy ta là một người tốt, còn đơn phương tuyên bố ta là huynh đệ tốt của mình nữa.”
“Quả nhiên.”
Sở Tịnh Quân thở lại, chàng tựa đầu lên vai ta, im lặng một lúc rồi đột nhiên làm nũng, “Cho nên trước kia ta mới không muốn huynh ấy tiếp cận nàng.”
“Vì sao?”
“Bởi vì hoàng huynh dính người lắm.”
Sở Tịnh Quân đứng thẳng dậy, nắm lấy hai bàn tay ta rồi nghiêm túc nói, “Xem ra phải để huynh ấy sớm ngày thành hôn thì mới không có cơ hội bám lấy nàng nữa.”
“Hà tất phải như thế.”
Ta thật lòng quý mến Tào Trân Trân, nếu như cục đất Sở Tịnh Thâm không chịu sớm ngày tỉnh ngộ thì cũng chẳng sao cả, dù sao trong nhà ta còn hai thanh niên ưu tú vẫn đang chăn đơn gối chiếc, không cần nàng ấy phải cố đấm ăn xôi gả cho Thái Tử để rước thêm muộn phiền.
“Nàng đang nghĩ gì thế?”
Sở Tịnh Quân đến gần ghé sát vào tai ta, ta vô thúc rồi lùi về phía sau một bước.
“Không có gì, ta thật sự muốn đi tắm rồi.”
Sở Tịnh Quân vẫn không chịu buông tha cho ta, chàng cười tươi rồi cúi người bế sốc ta lên vai, sau đó đi về phía nhà tắm.
“Chàng làm gì đấy?”
Không phải là cơ thể còn yếu ớt à???
“Sở Tịnh Quân chàng bỏ ra, chàng không phải là công tử đoan trang, ôn nhu như ngọc sao, đừng làm sụp đổ hình tượng như thế!!!”
Gia Hưng năm thứ một ngày đầu hạ.
Kết thúc v.ụ á.n hơn tháng trời ở Vũ Đức ty, ta mệt mỏi trở về Vương phủ, đến cơm cũng chẳng buồn ăn liền trèo lên giường ngay, đến lúc tỉnh dậy thì đã là trưa ngày hôm sau rồi. Hôm nay Sở Tịnh Quân được nghỉ phép, chàng đang ngồi đọc sách, thấy ta tỉnh dậy thì nở nụ cười trìu mến.
“Thời tiết hôm nay đẹp quá, nàng có muốn lên thuyền uống trà không?”
Ta bị nụ cười này làm cho mất hồn, không do dự mà gật đầu luôn.
Thời gian này gió trên hồ vẫn còn khá lạnh, ta lười biếng cuộn mình trong chiếc áo lông cáo nghe tiếng đàn ai đang ngân nga, cô nương ở bàn bên cạnh đột nhiên nhắc đến chủ đề “Ta gả cho một công tử mà ta không yêu”, âm thanh không quá lớn nhưng đủ để ta nghe rõ được câu chuyện.
Ta vừa ăn bánh đậu vừa nghe, không nhịn được mà bật cười, thì thầm với người đang ngồi bên cạnh, “Bây giờ nghĩ lại, năm đó ta gả cho chàng cũng chính là gả cho một công tử mà ta không yêu đó.”
Sở Tịnh Quân đang chăm chú nghe đàn, thấy ta nói vậy thì mộng mị quay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, chính là kiểu tiên nhân ăn cánh hoa uống sương mai mà lớn ấy.
Chàng nghe ta nói xong lại tình cờ nghe thêm được đôi ba câu của cô nương bàn bên thì liền hiểu ra vấn đề, khóe miệng cong lên, nhấc ly trà làm một ngụm.
“Khiến Tô tiểu thư phải chịu thiệt thòi rồi.”
“Phu nhân, ta không vui.”
“Không vui gì mà không vui, ta sinh cho chàng bảo bối rồi còn muốn gì nữa.”
“Lần này nàng bận bịu cả tháng trời không về phủ, bọn trẻ ngày nào cũng kêu ca đòi đi tìm mẫu thân.”
Quả thật, lần này ta vì bận rộn công sự mà bỏ bê Vương phủ quá, ta vừa mới nói hai câu an ủi chàng, Sở Tịnh Quân liền nắm lấy tay ta rồi cả người sáp đến, “Phu nhân nếu như cảm thấy có lỗi, vậy thì bồi thường cho ta đi.”
“Bồi thường gì chứ?”
Ta mơ hồ cảm nhận được điều chẳng lành, một mực gỡ tay chàng ta, nhưng Sở Tịnh Quân vẫn cười tươi như hoa nhìn ta chớp mắt, rồi đem tay ta đặt lên môi chàng ấy.
“Ngủ cùng ta.”
Sở Tịnh Quân vậy mà lại giăng bẫy với chính thê tử của mình
Nam nhân này ngày càng được đằng chân lân đằng đầu rồi, ỷ mình anh tuấn nên muốn làm gì thì làm, năm đó ta đúng là kém mắt mới tưởng rằng chàng là một công tử ôn nhu.
Đang vào lúc ta định cho Sở Tịnh Quân một cái tát để tỉnh ngộ thì chàng đột nhiên đổi chủ đề, “Phu nhân, hơn nửa năm nay rồi nàng cũng không nghỉ phép được bao nhiêu ngày, hiện tại thời tiết đã đễ chịu hơn nhiều, chi bằng chúng ta nghỉ vài ngày đến ngoại ô phía Bắc thưởng hoa, đồng thời thăm hỏi Phụ hoàng và mẫu hậu luôn.”
Từ sau khi thoái vị, Quân thượng và Hoàng hậu dành nhiều thời gian để đi ngao du đây đó, cho dù có trở về cũng là về trạch viện ở ngoại ô phía Bắc, tự do tự tại vô cùng.
“Chàng định làm gì?”
Ta cuối cùng cũng thu được tay về, Sở Tịnh Quân ghé sát lại chỗ ta, “Đương nhiên là để giao Thính Hiền và Niệm Ca cho bọn họ rồi, phu nhân có thể toàn tâm toàn ý bù đắp cho ta.”
“Im miệng ngay!”
Ta nhét một chiếc bánh vào miệng chàng, xem ra lần tăng ca siêu dài này đã khiến Sở Tịnh Quân rất để bụng, nhìn chàng lúc này tựa như một chú sóc chuột đáng thương vậy.
“Vậy ngày mai… ta đi hỏi Châu Ngọc xem, nửa tháng chắc không thành vấn đề, chàng thì sao?”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề!”
Sở Tịnh Quân gật đầu như giã tỏi, “A Sắc, lần này chúng ta sinh một bé gái nhé!”
“... nằm mơ đi..”
Ta gả cho công tử mà ta không yêu, nhưng ta của hiện tại chuẩn bị sinh cho chàng ấy bảo bối thứ ba rồi, hy vọng lần này sẽ là một tiểu cô nương đáng yêu…