Ta Gả Cho Một Công Tử Mà Ta Không Yêu

chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Pt.

Bạch nguyệt quang của Sở Tịnh Quân là tiểu thư Trần Uyển Quân của Trần gia.

Tịnh Quân, Uyển Quân, sao mà lại vần nhau như thế chứ!’

Thật lòng mà nói thì hai bên cũng môn đăng hộ đối, vì sao lại không thể thành đôi?

Chuyện này ta cần đi thăm dò thêm mới được.

Mấy ngày nay ta và Sở Tịnh Quân rất hòa hợp, vì mới xong hôn sự nên chàng không cần phải đến ty Quang Lộc để làm việc, mỗi ngày đều cùng ta dùng bữa, thời gian còn lại thì ở trong thư phòng, đọc sách, luyện chữ, xử lý giấy tờ này kia. Có mấy lần được bạn bè mời đi uống rượu đều tới chỗ ta thông báo, hơn nữa đều về nhà trước lúc nửa đêm.

Mặc dù ta cảm thấy không cần thiết lắm.

Nam nhân mà, ra ngoài nhiều một chút cũng là chuyện bình thường.

Nhưng con người Sở Tịnh Quân thanh liêm, đoan chính, ta cũng không thể xui khiến chàng ấy qua đêm không cần về, dù sao danh phận chỉ mang tính hình thức, nhưng chính phi thì vẫn là chính phi, không thể ăn nói tùy tiện được.

Sở Tịnh Quân mỗi ngày đều ở nhà, ta không thể nghe ngóng được gì hết, thật là chán quá!

“Hiền Vương điện hạ, ngài suốt ngày chỉ ở trong phòng như vậy không tốt cho thân thể đâu!”

Ta không nhịn được mà đến thư phòng than vãn với chàng, Sở Tịnh Quân cuốn công văn lại, nở nụ cười vừa hòa nhã vừa thân thiết.

“Nàng muốn đi đâu?”

“Phường Tây Hà.”

“Được.”

Nói rồi chàng liền đi thay một bộ đồ giản dị, cùng ta ra ngoài.

Điều này không giống với suy nghĩ ban đầu của ta cho lắm, nhưng mà thôi kệ đi, ra ngoài thật là vui, mấy ngày nay chỉ loanh quanh trong Vương Phủ, ta sắp khó chịu chếc mất, mấy cuốn truyện ở chỗ Ngũ Muội cũng xem xong rồi.

Vậy sao ta lại không ra ngoài một mình?

Có kẽ là vì ta ngốc đi!

Aaaaaaaaaa!!!

Ta đúng là đồ ngốc!

Phường Tây Hà là nơi náo nhiệt nhất thành Tân An, mấy tiệm may lớn đều tọa lạc ở đây cả, tiệm trà rồi tửu lầu cứ gọi là san sát, sầm uất vô cùng. Vốn dĩ ta dự định sẽ tơi đây để thăm dò chuyện của Sở Tịnh Quân và Trần Uyển Quân, nhưng nhân vật chính là cứ đi bên cạnh ta, còn thăm dò cái quần gì được nữa.

Ta đi đến thư cục mua rất nhiều truyện, ông chủ giúp ta bao bọc cẩn thận rồi đưa tới, ta định bụng sẽ tự mình ôm luôn nhưng Sở Tịnh Quân lại bước lên trước ta một bước.

“Không sao, ta có thể tự mình xách được.”

Sở Tịnh Quân chỉ cười mà không chuyển lại, ta chỉ đành lấy khăn tay ra luồn qua sợi dây gói truyện đã được ông chủ buộc vào trước, rồi buộc thành hình tròn vừa với tay chàng, “Chàng cầm ở đây, sẽ không bị đau tay nữa.”

“Nàng mua nhiều truyện như thế, lát nữa đi dạo không tiện cho lắm.”

Ta chớp mắt rồi lại chớp mắt.

“Nàng không định đi dạo ư?”

“Không phải, ta quên mất…”

Sở Tịnh Quân trầm mặc một lát rồi phì cười, chàng đưa tay ra vuốt tóc ta, bất lực nói, “Nhìn cơ trí lanh lợi mà sao lại ngốc như thế này?”

“Thật là ngại quá, ta chỉ có một gương mặt như thế thôi, còn đầu óc thì không được nhanh nhẹn cho lắm, khiến chàng hiểu lầm rồi.”

Ta lườm chàng một cái, bực mình đi trước, “Vậy để truyện ở đây nhé, lát nữa chúng ta quay lại lấy.”

Sở Tịnh Quân đem truyện gửi lại ở đó nhưng không trả lại khăn cho ta.

Sau đó chàng kéo ta đi mua rất nhiều bánh điểm tâm.

Ta cũng ngại không hỏi chuyện chiếc khăn tay nữa, xem như ta tặng chàng đi.

Ta đã tìm được niềm vui của một Vương phi rồi.

Ta bây giờ là một phu nhân vừa có tiền vừa có quyền, lại không bị phụ mẫu, đại ca, nhị ca quản thúc, ta có thể làm mọi điều mà ta muốn.

Mỗi ngày ăn sáng xong ta đều chạy ra ngoài, đến lầu hai của quán trà tìm một chỗ ngồi yên tĩnh, ở đây đọc truyện thoải mái hơn nhiều so với ở Vương Phủ, ta có thể tùy ý cắn hạt dưa, còn có thể nhờ một tỷ tỷ ở đây đọc truyện giúp mình nữa.

Mặc dù có những tình tiết đọc to lên sẽ khá ngại ngùng.

Cả hai người nhìn nhau, mặt đỏ hồng.

“Vương phi… đọc tiếp không ạ?”

Tỷ tỷ lắp bắp, ta cố tỏ vẻ bình tĩnh đằng hắng một cái, “Có gì mà phải ngại chứ?”

Tỷ tỷ rất xinh đẹp, giọng đọc lại rất hay nữa, ta muốn đưa tỷ về phủ nhưng tỷ ấy nhất định không chịu.

“Đợi đến khi ta không làm Vương phi nữa, ta sẽ đến Giang Nam mở một quán trà, đọc truyện cho mọi người cùng nghe.”

“Không làm Vương phi nữa là có ý gì?”

Chính là ý trên mặt chữ đó chứ còn ý gì nữa…

Tỷ tỷ do dự một hồi rồi mới dám hỏi ta, “Vương phi có biết tiểu thư Trần Uyển Quân của Trần gia không?”

Ai, xem ra lần này có chút thu hoạch rồi.

Đại khái là câu chuyện tình yêu người tình cờ gặp gỡ trong đêm hội hoa đăng, Thái tử gặp Trần Uyển Quân trước, nàng ta là người giúp chàng ấy giải câu đố, cầm chiếc đèn hoa đăng được nàng tặng trong tay, Thái tử ngỡ như đã có cả bầu trời trong tay, cũng trong ngày hôm đó Hiền Vương cũng vô tình gặp gỡ Trần Uyển Quân đang đi dạo cùng với gia nhân của mình, sau đó còn đưa nàng ta về phủ.

Kì thực, Trần Uyển Quân này xinh đẹp lại tài năng, làm Thái tử phi hay Vương phi đều không phải là chuyện khó, khó chính là chỗ Thái tử đã hứa hôn từ lúc còn ở trong bụng mẹ với cháu gái của Thừa Tướng, bảo bối của Tào gia, ai cũng biết rằng không nên vì một nữ tử mà đắc tội với Thừa tướng, vì vậy cái kết thì mọi người cũng biết rồi.

Thái tử nói cưới Trân Trân cũng được, nhưng hôn sự của Hiền Vương cũng phải tổ chức ngay sau đó, ý tứ chính là chàng ta không thể có được Trần Uyển Quân thì người khác lại càng không thể. Quân thượng bất lực, cuối cùng chọn trúng nhà ta, dù sao Tô Phủ cũng có vị thế tương đối nhạy cảm, nếu như cha ta và Hiền Vương liên hợp lại với nhau thì Tô Gia sẽ vững chãi hơn nhiều, cha ta biết không thể làm căng, bèn gọi ta đang ở Tây Vực trở về.

Sau khi biết được ngọn nguồn sự việc ta cảm thấy hơi hoài nghi về đầu óc của Thái tử.

Ta cảm thấy nếu như muốn trốn chạy thì tốt nhất nên hành động trước khi chàng ta thừa kế ngai vị, nếu không ai mà biết được trong cơn tức giận Thái tử sẽ hành hạ cái Vương Phủ này như thế nào/

Trở về Vương phủ trước giờ ăn, nên ta vẫn dùng bữa cùng Hiền Vương như mọi khi, có điều hôm nay ta không nói nhiều như mọi hôm nữa, bận suy nghĩ về cuộc đời mất rồi, trên bàn ăn chỉ có tiếng đũa bát va chạm vào nhau mà thôi.

Sau đó Sở Tịnh Quân khẽ cất lời, hình như cũng đem theo chút muộn phiền, “Hôm nay nàng gặp chuyện không vui ư?”

“Không ạ.”

Ta tập trung gắp đồ ăn, món thịt lợn chua ngọt nhà bếp hôm nay làm ngon quá, ta sắp ăn đến bát cơm thứ rồi!

“Nàng… cảm thấy phủ Hiền Vương như thế nào?”

Sở Tịnh Quân mọi khi kiệm lời như vậy mà hôm nay lại chủ động hỏi ta ư?

“Rất tốt, không có chỗ nào phải chê cả, chỉ có điều hơi yên tĩnh quá. Chàng biết đấy, nhà ta có tới huynh đệ tỷ muội, mặc dù ta và đại ca thường xuyên vắng nhà, nhưng mỗi lần trở về đều ồn ào náo nhiệt.”

“Trước kia ta rất lấy làm thắc mắc, Tô Gia vì sao lại giao cơ nghiệp cho nàng và đại công tử quản lý vậy?”

“Bởi vì nhị ca ta không thích chứ sao hahaha! Bây giờ ta gả cho chàng, huynh ấy buộc phải phụ trách phần của ta, chàng không biết bộ dạng lúc đó của huynh ấy trông buồn cười như thế nào đâu! Ấy, con tôm này từ đâu ra vậy?”

Sở Tịnh Quân thuần thục bóc tôm bỏ vào bát ta, chàng vừa cười vừa hỏi, “Có ngon không?”

“Ngon ạ.”

Sau đó Sở Tịnh Quân lại bóc một con tôm nữa.

Thật là tốt bụng quá!

Ta nhồi nhét mấy con tôm vào miệng, bụng bảo dạ, mặc kệ Thái tử gì đó, ta nhất định phải tác hợp cho Sở Tịnh Quân và Trần Uyển Quân mới được!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio