Edit: Tracy F ( Vi Tiểu Bảo)
Đấu giá vừa bắt đầu, còn chưa kêu ra giá khởi điểm, bên dưới đã có người hô lên.
Hóa Anh Đan dù sau cũng chỉ có tu sĩ Kim Đan hậu kì dùng được, khả năng thành công tiến giai cũng không lớn, đại đa số tu sĩ sẽ dùng toàn bộ gia sản ra đánh cuộc.
Cuối cùng linh quả này dùng bốn mươi linh thạch cực phẩm bán cho tu sĩ ở trong một gian nhã các.
Anh linh quả bán xong, không khí xung quanh lại càng thêm nhiệt liệt, tất cả mọi người cơ hồ đều suy đoán phía sau sẽ xuất hiện bảo bối.
Nhưng đối với mấy thứ này, hai sư đồ nào đó lại không có hứng thú.
Tư Hằng vốn có ý dạy đồ đệ về các tình huống sẽ gặp phải trong thành, ai biết lại xảy ra loại chuyện này, y đang chuẩn bị lập tức dẫn người về đây.
Y Chu lắc lắc đầu, đóng lại cửa sổ, kéo lại Tư Hằng: "Tới cũng tới rồi nha."
Hắn từ trong mâm chọn trái cây hồng nhất, nhón chân đưa tới miệng Tư Hằng: "Trái cây còn chưa ăn xong đâu, bây giờ đi là lỗ to đó."
Tư Hằng nhíu nhíu mày giằng co trong giây lát, vẫn là cúi xuống cắn một cái: "Thứ này ra ngoài cũng có thể tìm được."
"Nhưng ta bây giờ muốn ăn ở chỗ này cơ." Y Chu nhìn y ăn xong, vẻ mặt chờ mong hỏi: "Ăn ngon không?"
Linh quả thoạt nhìn đỏ ao, kì thật vừa đắng vừa chát, nhưng linh khí bên trong lại tinh thuần.
Chút linh khí này đối với Tư Hằng mà nói chỉ như muối bỏ biển, y chịu đựng xúc động muốn nhổ ra mà chậm rãi gật gật đầu.
Sau đó đưa tay sang trái cây bên miệng tiểu đồ đệ, đoạt qua cắn một cái.
Trái cây bị nam nhân cướp mất, Y Chu có chút không vui.
Linh quả này là trái đẹp nhất trong cả mâm, hắn giữ riêng lại để ăn sau cùng, vì để trấn an sư phụ mà hào phóng dâng lên cho người nọ cắn một ngụm rồi, kết quả chính mình chưa ăn được miếng nào đã bị đoạt mất.
Trong không khí còn thoang thoảng mùi hương nước trái cây, Y Chu hít hít mũi nhỏ, mắt trông mong mở to cứ thế nhìn Tư Hằng hai ba cái đã ăn xong linh quả, sau đó hắn thở dài một hơi, xoay người bò lên trên ghế, tiếp tục xem triễn lãm đồ vật trên đài cao.
Gương đồng này rất đặc biệt, vừa rồi mở cửa sổ thì lại không nghe được âm thanh gì, hiện tại Y Chu đóng lại cửa sổ, gương đồng liền đem tất cả mọi thứ bên ngoài truyền lại chân chân thật thật.
Trong ám điển này tổng cộng có hai mươi gian nhã các, phần lớn là dành cho mấy đại gia tộc trong Ung Thành, số phòng còn dư lại thì bán ra ngoài, ngoại trừ giá thuê là một khối linh thạch cực phẩm thì còn phải đấu giá được ít nhất một kiện vật phẩm, nếu không khi rời khỏi phải giao nộp thêm mười khối linh thạch cực phẩm.
Quy củ này rất bá đạo, nhưng không còn cách nào khác, Ám Các là sản nghiệp của Tán Tu Minh, mà Ung Thành lại là đại bản doanh của Tán Tu Minh.
Cường long khó áp bọn rắn độc, cho dù là Tư Hằng cũng phải ngoan ngoãn tuân theo quy củ.
Nếu đã không vội rời đi, Tư Hằng tự nhiên cũng sẽ đem một phần tâm tư để cạnh tranh đấu giá, tới cảnh giới của y, đại đa số thiên tài địa bảo đối với bọn họ cũng không có tác dụng gì, muốn tăng cảnh giới thì bản thân phải tự lĩnh ngộ, cho nên mấy thứ y chú ý đến đều là những thứ cần dùng cho tiểu đồ đệ về sau.
Đồ đệ tuổi nhỏ thiên phú cao, mấy thứ đan dược lung tung đều có thể loại bỏ, là kiếm tu, kiếm của mình dĩ nhiên là muốn chính mình chế tạo, cho nên pháp bảo binh khí cũng có thể loại bỏ.
Càng đừng nói tới mấy thứ yêu thú linh tinh.
Nhìn tới nhìn lui, Tư Hằng cũng không tìm được thứ gì có ích, mắt thấy ám điển sắp kết thúc, chỉ còn một món áp đáy rương mà thôi.
Mâm linh quả cũng chỉ còn lại một trái, Y Chu nhìn chằm chằm trái cây lớn kia một hồi, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, lại nhìn đến sư phụ đang "chán muốn chết", nghĩ nghĩ lại đem mâm quả đẩy đẩy về phía Tư Hằng: "Sư phụ, ngươi ăn đi."
Tư Hằng đối với trái cây này đó không có hứng thú, bất quá biểu tình trên mặt tiểu đồ đệ quá thú vị, y cuối cùng không cự tuyệt, mới vừa cầm lấy linh quả, kiện vật phẩm cuối cùng của ám điển cũng được đưa lên.
Đó là một cái hộp dùng linh thạch cực phẩm điêu khắc thành.
Linh thạch trong Tu chân giới lấy từ linh mạch, các khối linh thạch trong đó lớn nhỏ không đồng nhất, lúc đầu giao dịch linh thạch, các tu sĩ còn vì độ lớn nhỏ mà tranh cãi một hồi.
Sau đại chiến Tiên Ma, sáu phái thống lĩnh chính đạo, làm ra một loạt quy định, trong đó có một điều chính là thống nhất hình dạng linh thạch lớn nhỏ trong giao dịch.
Mọi người đều biết linh thạch cực phẩm được sản sinh ra trong linh mạch cực phẩm, mà linh mạch cực phẩm phần lớn đều ở trong mấy tông môn đứng đầu, trên tay Tư Hằng cũng có mấy khối, một phần là do phát hiện trong bí cảnh, một phần là được tông môn khen thưởng.
Nhưng cho dù linh mạch ở trong tay y, khối linh thạch cực phẩm lớn như vậy cũng là rất hiếm thấy.
Nhìn thấy thứ này Tư Hằng rốt cuộc cũng có chút hứng thú, Tán Tu Minh chơi lớn như vậy, thứ đựng bên trong khẳng định cũng không kém.
Sau khi mang hộp lên cũng không lập tức mở ra, vị tu sĩ trên đài cao đột nhiên thay đổi thái độ nói về con đường tu hành.
Mấy người đối với việc hắn thao thao bất tuyệt có chút không kiên nhẫn, nói được một hồi, trên nhã các liền truyền ra âm thanh: "Ai cũng biết Hóa Thần đại năng thọ nguyên hai ngàn năm, Giới Sơn ngươi cứ nói thẳng ra là muốn bán cái gì đi."
Tu sĩ tên là Giới Sơn cũng không xấu hổ, không nhanh không chậm nói: "Chư vị đạo hữu đừng vội, ta sở dĩ lắm lời là có đạo lí."
Hắn nói tiếp: "Đối với tu sĩ mà nói, tu chân mục tiêu lớn nhất là phi thăng Tiên giới, có thể vĩnh sinh trường tồn."
"Chẳng lẽ trong hộp này của ngươi đặt chính là Phi Thăng Đan?" Có người cười nhạo nói.
"Tất nhiên là không phải." Giới Sơn đạm cười: "Nhưng thứ này có liên quan đến thọ nguyên."
Hắn vừa nói xong cũng không thừa nước đục thả câu, vỗ tay cho người mở hộp ra.
Trong hộp là linh quả hình dáng hồ lô, trông rất bình thường, nhưng mấy người ngồi trên nhã các lại phát ra âm thanh kinh nghi, ngay cả Tư Hằng cũng nhịn không được đứng lên.
"Sư phụ, đây là cái gì?" Y Chu khó hiểu hỏi.
Tư Hằng chậm rãi thở ra một hơi, nhẹ nhàng nói: "Đây là Thọ Nguyên Quả."
Thọ Nguyên Quả tên đơn giản dễ hiểu, khiến người vừa nghe liền biết dùng để làm gì, Y Chu "nha" một tiếng, lại hỏi: "Nhưng ngươi không phải còn có thể sống rất lâu rất lâu nữa hay sao?"
Tư Hằng năm nay mới năm trăm tuổi, tính ra ít nhất còn có thể sống năm, Y Chu nghiêng đầu, không hiểu y vì sao lại kích động như vậy.
Thọ Nguyên Quả đã nhiều năm chưa từng xuất hiện ở Tu Chân giới, cũng không biết giá cả sẽ cao thành cái dạng gì, Tư Hằng kiểm kê lại tài sản chính mình, nghe vậy thuận miệng nói: "Không phải tranh giành cho ta."
Y Chu còn cho rằng Tư Hằng muốn lấy cho mình, hắn liên tục xua tay: "Ta đây cũng không dùng đến a, ta khẳng định có thể tiến giai trong giới hạn thọ nguyên."
"Ngươi nếu dùng mấy thứ này ta liền đem ngươi đuổi khỏi sư môn." Tư Hằng trừng mắt nhìn đồ đệ, lại xoa xoa đầu hắn, nói thứ này cho người khác dùng.
"Nga." Y Chu lập tức uể oải, không quá hứng thú dời mắt đi không nhìn nữa, nửa ngày sau lại chua chua hỏi: "Chuẩn bị cho ai a?"
"Huyền Trạch sư bá của ngươi, còn nhớ không?"
Tư Hằng vừa nói Y Chu liền nhớ ra ngay, ở đại điển bái sư hắn đã gặp qua vị sư bá này, là một tu sĩ trông rất già nua.
Y Chu đã nghe qua lời đồn, nói Huyền Trạch sư bá thiên phú thường thường, hơn tám trăm tuổi rồi vẫn là Nguyên Anh kỳ, không có chút đột phá nào.
Tư Hằng từ nhỏ được Phi Vân chân nhân nuôi dạy, mà Huyền Trạch sư bá lại là đệ tử thân truyền của Phi Vân chân nhân, nếu là cho vị này, vậy cũng hợp lí.
Y Chu thu hồi tia không vui khó hiểu trong lòng, rất rộng lượng mà nói: "Nếu Huyền Trạch sư bá cần dùng, vậy thì phải lấy."
Lúc nói chuyện hắn đem túi trữ vật của mình móc ra, đưa qua: "Linh thạch ngươi có đủ hay không a, không đủ thì lấy của ta này."
Tư Hằng không nghĩ đến hắn sẽ có hành động này, y không nhận túi trữ vật Y Chu đưa qua, ngược lại vươn tay nhéo nhéo mặt tiểu đồ đệ.
Y Chu bị hắn "bắt nạt" mà không hiểu gì, lui về sau bụm mặt ủy khuất: "Làm gì nhéo ta!"
Tư Hằng cười cười, dùng pháp thuật kéo hắn trở về bên người, đem mặt bên kia cũng nhéo nốt: "Không cần linh thạch của ngươi, nếu ta tính không lầm, thì thứ này không phải dùng linh thạch để đổi."
Thọ Nguyên Quả là chủ dược của Duyên Thọ Đan, mà một viên Duyên Thọ Đan có thọ nguyên ngàn năm, Tư Hằng không tin sẽ có người vì chút linh thạch mà từ bỏ nó, chỉ có thể giải thích chính là so với linh thạch, người nọ càng muốn thêm thứ đồ vật gì đó.
Quả nhiên sau khi Giới Sơn hộp ra, mọi người cũng đều biết vật bên trong rồi mới chậm rãi lên tiếng: "Thọ Nguyên Quả phương thức đấu giá không giống trước đó, vị đạo hữu gửi bán vật này không cần linh thạch, muốn là một môn công pháp, chư vị hão hữu có thể nguyện ý viết ra công pháp của bản thân trao đổi, giao cho người hầu gửi đến cho vị đạo hữu kia chọn lựa, người được chọn sẽ có được Thọ Nguyên Quả".
Có người phát ra nghi vấn: "Nực cười, Thọ Nguyên Quả là thật hay giả còn chưa biết được, lại muốn chúng ta đem công pháp cùng nhau giao ra, vạn nhất bị học trộm thì làm sao bây giờ?"
Giới Sơn hiển nhiên không để bụng chút khó dễ này: "Đạo hữu kia cũng hiểu rõ điểm này, chư vị giao lên pháp quyết, bên trên chỉ cần viết ra phân loại, uy lực, cũng không cần đem công pháp sao chép lại hoàn toàn."
"Nếu thật sự sao hết ra, đạo hữu dám cho, Ám Các cũng không dám thu a."
Hắn vừa nói xong, không ít tu sĩ phía dưới cười lên ha ha, không khí cũng không còn căng thẳng như trước.
Tu sĩ tu luyện quan trọng nhất chính là công pháp, từ cấp thấp đến cao giai, cho dù là tán tu không bối cảnh, cũng có thể ở một động thiên phúc địa phát hiện pháp quyết đỉnh cấp tiền nhân lưu lại cũng không chừng.
Cho nên nghe Giới Sơn nói vậy, không ít tu sĩ không có bối cảnh tu vi không cao đều sinh ra chút hy vọng, nói không chừng công pháp của bọn họ thích hợp với người gửi bán đó? Đến lúc đó Thọ Nguyên Đan tới tay, dù không luyện thành Duyên Thọ Đan, cứ trực tiếp ăn vào cũng có thể gia tăng vài trăm năm thọ nguyên.
Dần dần không ít tu sĩ đều đem công pháp giữ cửa của mình viết lại trên ngọc giản, giao cho người hầu, sau đó nhìn chằm chằm người hầu đi đến cánh cửa bên cạnh đài cao.
Y Chu bọn họ cũng giống vậy, thị nữa dẫn đường bọn họ trước đó tiến vào, giao cho Tư Hằng một khối ngọc giản, nói viết công pháp trên đây là được.
Tư Hằng không chút nghĩ ngợi, lướt qua mặt trên liền giao qua.
"Đem đi đi."
Thị nữ có chút kinh ngạc, không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, nàng cũng không dám mở miệng dò hỏi, chỉ hành lễ: "Vâng, tiền bối."
Nàng không dám hỏi, Y Chu thì dám a, sau khi đám người lui ra, hắn liền phóng tới trên người Tư Hằng, "Ngươi viết cái gì vậy a?"
Tư Hằng ngồi trên ghế, tùy ý để hắn ôm cổ, bị hắn nháo tới nháo lui đến phát phiền, liền đưa tay gỗ đầu tiểu đồ đệ: "Không biết lớn nhỏ."
Y Chu căn bản không coi chuyện đó có gì to tát, cả người hắn đều dán trên người Tư Hằng.
"Nếu thứ ngươi viết không phải là thứ mà người ta muốn thì làm sao bây giờ? Vậy Huyền Trạch sư bá không phải không còn sống được bao lâu a!"
"Ngươi lo lắng cho hắn như vậy làm gì!" Tư Hằng có chút không vui, đem đồ đệ dán trên người mình gỡ xuống vòng lại ôm vào trong ngực.
Y Chu thuận thế ngồi xuống trên đùi y, chỗ này so với ghế thoải mái hơn nhiều, bất quá loại tư thế này có chút bất tiện, cho nên hắn lại xoay người ôm cổ sư phụ.
"Huyền Trạch sư bá không phải là sư huynh ngươi sao? Nếu hắn chết ngươi khẳng định sẽ rất thương tâm a!"
Tư Hằng nhướng mài, muốn nói chính mình cùng vị sư huynh này quan hệ cũng không thân, muốn giành Thọ Nguyên Quả cũng không phải vì tình cảm sư môn, mà là nhắm đến mấy thứ trong tư tàng của hắn.
Bất quá mấy thứ này để tiểu đồ đệ biết cũng không có ý nghĩa gì, Tư Hằng liền nhảy qua vấn đề này, ngược lại nói với Y Chu: "Hắn nhất định sẽ chọn ta."
"Vì sao nha?" Y Chu kinh ngạc, suy nghĩ tự mình cho ra đáp án, "Chẳng lẽ ngươi biết chủ nhân của linh quả này là ai sao?"
"Ta làm sao biết được chứ?" Tư Hằng đem cái tay tác loạn phạm thượng trên đầu mình kéo xuống, không nói đáp án cho Y Chu biết, làm hắn tức suýt nữa nhảy dựng lên.
Hai sư đồ nháo không bao lâu, liền có thị nữ gõ cửa.
Y Chu từ trên người Tư Hằng nhảy xuống, chạy tới ghế bên cạnh ngồi nghiêm chỉnh, Tư Hằng cười cười liếc mắt nhìn hắn, để cho thi nữ tiến vào.
Thị nữ bước vào hành lễ ở cửa, nói người gửi bán Thọ Nguyên Quả cho mời, kết quả giống như những gì Tư Hằng dự đoán. Y Chu trừng mắt không thể tưởng tượng nổi, nháy mắt cảm thấy sư phụ chính mình liền trở nên thần bí.
Hai người theo sau thị nữ tiến vào Đạo Môn, phía sau có vô số ánh mắt phát sáng nhìn bọn họ chằm chằm, nhìn tới mức Y Chu lạnh sống lưng.
Hắn nhớ tới vị tu sĩ tế luyện pháp bảo lúc ám điển vừa bắt đầu kia, Tư Hằng từng nói Ung Thành cũng không an toàn, cũng không biết sao khi bọn họ lấy được Thọ Nguyên Đan, có thể bị người phục kích hay không?
Nghĩ đến đây Y Chu có chút sợ hãi, hắn tiến hai bước nhanh về trước bắt lấy ống tay áo Tư Hằng.
Người bên cạnh tựa hồ biết hắn đang lo lắng cái gì, cầm lấy tay hắn, nhẹ nhàng lên tiếng: "Đừng sợ."
Ba người vào cửa lại đi thêm một đoạn đường, thị nữ mở ra một gian phòng khác, sư đồ hai người mới gặp được vị chủ bán Thọ Nguyên Quả kia.
Chủ quán vượt qua những gì hắn tưởng tượng, thế nhưng là người chỉ qua ba mươi tuổi, là một phàm nhân trên người không hề có pháp lực dao động.
Ngoại trừ người này, trong phòng còn có hai vị tu sĩ khác, thế nhưng đều là Nguyên Anh kỳ, thấy bọn Tư Hằng tiến vào cũng không có ý định rời đi.
Tư Hằng nháy mắt lạnh mặt, trực tiếp thả ra uy áp, hai vị tu sĩ Nguyên Anh lúc đầu còn có thể kiên trì, chốc lát mũi và miệng chảy ra máu loãng, bất đắc dĩ hành lễ với Tư Hằng, nghiêng ngã rời khỏi phòng.
"Tiểu bối An Thuận, gặp qua nhị vị tiên trưởng." Khi trong phòng chỉ còn sư đồ hai người và vị chủ bán kia, chủ bán liền đi tới chắp tay thi lễ với bọn họ, thời điểm đứng dậy khăn bằng vải đay trên đầu đáp trên trán hắn, hắn duỗi tay vén lại nó ra sau, có chút co quắp mà cười cười.
"Lại đây."
An Thuận vốn cách hai người một khoảng, nghe Tư Hằng gọi liền đi đến bên cạnh.
Tư Hằng bắt lấy cổ tay hắn, đưa vào một cổ pháp lực, sau đó lui lại, người này kinh mạch nhỏ hẹp, toàn bộ lại tắc nghẽn, nếu là để tu sĩ tầm thường dùng pháp thuật mạnh mẽ bài trừ, kết cục chính là chết bất đắc kì tử.
Loại kinh mạch này nếu sinh ở thế gia tu đạo, từ nhỏ sẽ dùng thiên tài địa bảo ôn dưỡng, kinh mạch dần dà sẽ kiên cường dẻo dai, sao đó từng chút đem tạp chất bên trong bài trừ ra ngoài.
Nhưng hắn đã lơn tuổi như vậy, kinh mạch sớm đã hình thành, cho dù dùng nhiều thiên tài địa bảo cũng không có tác dụng gì.
"Công pháp đưa cho ngươi cũng luyện không được." Tư Hằng buông tay, thanh âm nhàn nhạt.
"Tiểu bối biết." An Thuận cúi đầu, có chút chua xót.
Từ lúc bắt đầu biết đến Tu chân giới, hắn đã thử vô số lần, mỗi lần nghe tin tông môn thu người, hắn đều vạn dặm xa xôi đi đến, chỉ là chờ đợi cơ hội xa vời kia.
Nhưng đa phần thời điểm bắt đầu đã bị loại, chỉ có ở Thái Diễn Tông sau khi vượt qua Vấn Tâm Lộ, sau đó đến sờ cốt mới bị tiên trưởng loại bỏ.
An Thuận nhớ rất rõ vị tiên trưởng kia liên tiếp nói "đáng tiếc" ba lần, sau đó liền để hắn rời khỏi Thái Diễn Tông, lại như vô tình nói hắn căn bản không có khả năng bước vào con đường tu đạo.
Mà Thọ Nguyên Quả đối với An Thuận mà nói chính là thứ duy nhất xuất hiện ngoài ý muốn.
Thọ Nguyên Quả là do tổ tiên hắn truyền lại, làm phàm nhân loại linh quả này đối với hắn mà nói không khác gì kiến huyết phong hầu - hắn không dùng được, thì đem nó tạo cho mình một con đường khác.
An Thuận biết Thọ Nguyên Quả là dạng linh quả gì, chủ biết được Tu Chan giới hiểm ác nên rất cẩn thận che chở linh quả này, tra xét nhiều năm mới lựa chọn Ám Các của Tán Tu Minh làm đối tượng giao dịch.
Tán Tu Minh tuy thành lập nhiều năm, nhưng trong mắt đệ tử môn phái như cũ không lên được mặt bàn, đừng nói đến chuyện cùng sáu đại môn phái cùng ngồi ăn, cũng chỉ là tiểu tông môn phụ thuộc vào sáu tông, bọn họ cũng chướng mắt nhìn.
Những người đứng đầu Tán Tu Minh có dã tâm, tự nhiên không cam lòng như thế, lúc này An Thuận đến vừa lúc cho bọn họ cơ hội một lần nổi danh.
Thọ Nguyên Quả ở Tu Chân giới ngàn năm chưa xuất hiện, tu sĩ thọ nguyên đến cực hạn lại nhiều như vậy, Ám Các lần này tung ra linh quả này, không quá năm ngày, toàn bộ Tu Chân giới đều sẽ biết.
Sau khi đấu giá kết thúc An Thuận cùng Thọ Nguyên Quả có đi đâu về đâu, cũng không còn quá quan trọng nữa.
Tư Hằng lần đầu tiên nhìn thấy An Thuận đã biết được tính toán của Tán Tu Minh, dùng Thọ Nguyên Quả để làm sáng tên tuổi, sau đó giết người cướp của, cuối cùng đem linh quả luyện thành đan dược cho chính mình dùng, đến lúc đó tiếp tục phát ra từng hồi tinh phong huyết vũ, để xem bọn họ lựa chọn như thế nào.
Hiện tại bên ngoài không chừng đã có người chờ sẵn, Tư Hằng thật ra không sợ, nhưng y còn mang theo tiểu đồ đệ, nghĩ vậy y liền không nhịn được một trận bực bội, ánh mắt nhìn An Thuận mang theo một tia không kiên nhẫn.
An Thuận bị Hóa Thần đại năng nhìn chằm chằm như vậy, thiếu chút nữa đã quỳ xuống, hắn sợ hãi mở miệng, "Thượng... Thượng tiên, nếu là không có biện pháp... Vậy tiểu bối trước liền... "
"Ai nói ta không có biện pháp?" Tuy rằng phiền, nhưng Tư Hằng không có ý định từ bỏ, y nói: "Linh quả ở đâu?"
"Ở trong tay tiểu bối." Một lần nữa tia hy vọng triệt tiêu một phần sợ hãi, An Thuận rốt cuộc nói chuyện trôi chảy, từ trong màng bao tùy thân mang theo lấy ra một quả.
So với vật mà Giới Sơn triển lãm qua, bên ngoài có một tầng sần sùi bao quây, lớp da phía sau quả cũng có chút nhăn nheo.
Nhưng Tư Hằng chỉ liếc mắt một cái liền biết đây là quả thật, tuy rằng da hơi cứng, nhưng bên ngoài bọc một tầng linh khí, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến dược tính bên trong.
"Tiền bối, ngài nói phương pháp?" An Thuận lợi nhỏ giọng hỏi.
"Phương pháp là có, phải xem ngươi có dám dùng hay không?" Bên ngoài nhiều thêm vài đạo khí tức, Tư Hằng vô tình lại ở đây dây dưa, mở miệng nói, "Chuyện tiếp theo ra ngoài rồi nói, chỗ này không tiện ở lâu."
Y nói xong cũng không đi ra ngoài, ngược lại giơ tat vẫy vẫy ống tay áo, khi tay áo rơi xuống, An Thuận trước mặt đã không còn thấy bóng dáng.
Xong xuôi, Tư Hằng lại ngồi xổm xuống đối mặt với Y Chu, nhỏ nhẹ nói: "Bên ngoài nhiều người, Chu Chu trước tiên ở trong tay áo sư phụ ngốc một hồi, trong đó có chút tối, đừng sợ."
Y Chu gật gật đầu: "Ta không sợ."
"Ngoan." Lại nhéo tiểu đồ đệ, Tư Hằng cười cười, lúc này mới đem tiểu đồ đệ thả vào trong tay áo càn khôn.
Thời điểm lần nữa quay người, trên mặt nam nhân đã là một mảnh lạnh băng.
___________________
Editor lảm nhảm: chương này chúng ta thấy gì? chua, Chuchu, giấm,....
Ps: mọi người mau khen tui đi, khen đi khen đi, nay ưu tiên bộ này trước đó, up cả chương dài dài dài luôn... Hiuhiu... (bộ nào đến hồi gay cấn là tui mần trước ngay và luôn )