Đi tới nhà Tống Tây Tử, Lâu Xuân Vũ thuần thục tìm được chìa khóa trên chiếc kệ bên ngoài cửa.
Từ khi Tống Tây Tử nói với Lâu Xuân Vũ ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, không lâu sau, Tống Tây Tử liền tín nhiệm nàng càng sâu hơn một bước, thậm chí nói cho nàng biết nơi cất chìa khóa dự phòng.
Mà Lâu Xuân Vũ dùng chìa khóa mở cửa nhà Tống Tây Tử ra, lúc đổi giày ở cửa ra vào cũng đã nghe được tiếng cười dễ nghe của Tống Tây Tử.
Trong phòng khách, Tống Tây Tử ngồi xổm bên cạnh bàn trà vừa điều chỉnh máy chiếu vừa dùng bờ vai kẹp lấy điện thoại bên tai.
Tiếng mở cửa của Lâu Xuân Vũ kinh động đến Tống Tây Tử, Tống Tây Tử nhìn thấy Lâu Xuân Vũ đứng ở cửa ra vào, vội đè lại điện thoại, phất tay gọi nàng tới, "Bảo bối, ngươi tới giúp ta điều chỉnh máy chiếu một chút, ta nghe điện thoại. Đúng, Tiểu Diệp lão sư vài ngày trước đã nói chuyện này với ta, chúng ta cũng đang thương lượng xem có nên sắp xếp các buổi học nhóm hay không, nhưng mà nhân thủ không đủ, không có khả năng để Tiểu Diệp lão sư một mình chạy hai phía..."
Ban đầu, khi Tống Tây Tử học được cách gọi bảo bối, Lâu Xuân Vũ phi thường không thích ứng, mỗi lần đều nói Tống Tây Tử đừng nói nữa, buồn nôn đến chết rồi.
Nhưng mà Tống Tây Tử vẫn không thay đổi, thời gian dần trôi qua, Lâu Xuân Vũ cũng quen rồi, khi bị gọi bảo bối còn có thể là mặt không đổi sắc.
Lâu Xuân Vũ tiếp nhận công việc của Tống Tây Tử, đem máy chiếu điều chỉnh đến trạng thái có thể chiếu phim, trên màn hình lớn trong phòng tiếp khách hiển thị dòng chữ Chờ đợi chương trình.
Trong lúc chở đợi Tống Tây Tử, Lâu Xuân Vũ cũng không dừng lại, khi nàng nhìn thấy trái cây trên bàn còn bảo trì bộ dạng khi vừa mua về, thân thể tự động phản ứng, đem trái cây rửa sạch sắp xếp dĩa, đem lên bàn trà.
Mà lúc này Tống Tây Tử vừa vặn đã nói chuyện điện thoại xong, trái cây đã chuẩn bị sẵn sàng, nàng khom lưng cầm lấy một quả nho nhét vào trong miệng.
Hai người rất ăn ý mà cùng ngồi trên ghế sa lon, sóng vai, giống như hành động như vậy đẫ lập lại vô số lần.
Tống Tây Tử chọn một bộ điện ảnh nước ngoài, vừa xem phim trên màn hình lớn, vừa bắt đầu trò chuyện.
Tống Tây Tử đã tạo thành thói quen chia sẻ cuộc sống và học tập gần đây với Lâu Xuân Vũ, mà Lâu Xuân Vũ cũng thích nghe nàng nói những việc vặt này, khoảng cách giữa hai người đang càng lúc càng gần hơn, có càng nhiều những liên hệ trong cuộc sống, trong công tác Tống Tây Tử dần dần trưởng thành, nhưng mà ở trước mặt Lâu Xuân Vũ rất tự phát mà để xuống mọi thứ, cùng người kia thoải mái nói chuyện phiếm, nói chuyện linh tinh.
Công tác của Tống Tây Tử cũng không phải là thuận buồm xuôi gió, nàng vẫn còn là một đệ tử, chưa kịp thích ứng xã hội, liền bị đẩy đến trước mặt người khác, Trương Hâm đối với nàng cũng quá yên tâm, không chút để ý đến chuyện nàng ở độ tuổi này có thể đảm nhiệm hay không, theo ý hắn, Tống Tây Tử là một tài năng có thể đào tạo, không hảo hảo nghiền ép làm sao lại không có lỗi với tiền lương mỗi tháng phát cho nàng a.
Mà làm việc như vậy cũng rất có thể rèn luyện người, bất tri bất giác làm cho Tống Tây Tử nhanh chóng trưởng thành, Lâu Xuân Vũ nhìn cận cảnh sự thay đổi của Tống Tây Tử, vì nàng kiêu ngạo, cũng vì nàng mà đau lòng.
Mà càng nhiều thời điểm Tống Tây Tử liền hoài nghi liệu mình có bị xã hội hủy hoại mà già đi nhanh chóng hay không, nàng rõ ràng nhìn thấy một nếp nhăn trên gương mặt mình, đây là điều mà cô nương ở độ tuổi của nàng không nên có không phải sao.
Trong lòng Tống Tây Tử khổ sở a. Trước mặt người khác, nàng nhất định phải lâm nguy bất cụ xứ sự bất, trong lúc bất tri bất giác nàng cũng học được cách nghiêm mặt, khi thực tập sinh đại tứ cẩn thận gọi nàng là Tống tỷ tỷ, nàng thậm chí sẽ hoài nghi nhân sinh.
(Khi gặp chuyện không hoảng sợ, không hoảng loạn)
Nhưng mà trong cuộc sống, nàng không muốn mệt mỏi như vậy, nàng bắt đầu hoài niệm cuộc sống ở trường học, hoài nghi mình ly khai trường học quá sớm có phải là một quyết định sai lầm hay không.
Mà ở cùng Lâu Xuân Vũ, để cho nàng tìm về một chút cảm giác tự tại, nàng không biết vì cái gì đối với Lâu Xuân Vũ đặc biệt yên tâm, thậm chí còn có thể đem nơi để chìa khóa dự phòng nhà mình nói cho người kia biết, hoan nghênh Lâu Xuân Vũ đến nhiều một chút, không chút lo lắng Lâu Xuân Vũ đến nhà khi bản thân không có mặt.
"Mấy ngày nay chúng ta cần hơn mười nhân viên làm thêm, cũng đã tìm được không ít, nhưng mà rõ ràng đều không ổn, không chịu nổi vất vả, khi có mặt chúng ta liền làm việc, chúng ta vừa đi, liền trở nên lười nhác, còn có một người bị chúng ta bắt được đem tài liệu quảng cáo trực tiếp ném vào thùng coi xong việc, làm cho Chu lão sư tức muốn chết, nàng nói đây là lứa đệ tử làm thêm kém nhất nàng từng gặp qua. Nếu như mỗi người đều giống như ngươi, nàng cũng không cần nát tâm như vậy."
"Là Chu lão sư quá tốt, muốn trách thì trách nàng đối với mọi người đều là khách khách khí khí, bày không ra được cái giá. Đệ tử khi dễ nàng tính tình mềm mỏng." Lâu Xuân Vũ cười cười.
"Không phải, bây giờ người làm thêm đều không giống như ngươi, bọn họ kỳ thật không quan tâm, kiếm một ngày tiền tiêu vặt, trở về liền ăn sạch uống sạch." Tống Tây Tử không khỏi cảm khái, khi đó nàng gặp đến một Lâu Xuân Vũ, thật sự là vận khí tốt, làm cho nàng giảm đi bao nhiêu tâm tư. "Đúng rồi, cửa hàng của ngươi thế nào rồi?" Tống Tây Tử không quên Lâu Xuân Vũ còn đang quản một cửa hàng Taobao.
"Khá tốt, mỗi ngày đều có vài đơn hàng, vận hành không tệ. Kỹ thuật trang trí mà ngươi giới thiệu cho ta đã phát huy công dụng, chúng ta đem phong cách trang web thay đổi toàn bộ, dùng kỹ thuật của bản thân, thoạt nhìn đã chính quy hơn rất nhiều, sửa chữa một vài từ mấu chốt, hấp dẫn hơn lượt truy cập cũng tăng lên, cửa hàng Taobao cũng không cần chi phí nhân công, áp lực trữ hàng cũng không lớn, cho nên có thể nói là vẫn có lợi nhuận."
Ánh mắt Tống Tây Tử đặt trên gương mặt Lâu Xuân Vũ bất động, khiến cho Lâu Xuân Vũ không khỏi cảm thấy mất tự nhiên.
Tống Tây Tử xúc động mà thốt ra, "Lâu lão sư, ngươi về sau nhất định là tương lai tươi sáng, tài nguyên dồi dào. Ta tin tưởng ngươi."
"Cám ơn Tống lão sư, Tống lão sư mới thật sự là tiền đồ vô hạn, hiện tại được công ty coi trọng như vậy, tương lai nói không chừng có thể trở thành một mảnh bầu trời ở công ty."
"Khách khí khách khí, Lâu lão sư đối với ta đánh giá tốt như vậy, ta không nỗ lực biểu hiện vậy chính là có lỗi với tâm ý này rồi."
Sau vài ngày, lúc ăn cơm tối Tống Tây Tử bỗng nhiên trò chuyện đến một việc, nàng được người nhà nhờ cậy, đưa một tiểu muội muội đến công ty trải nghiệm cuộc sống, nàng cho rằng đó là một tiểu cô nương không chịu nổi vất vả, không nghĩ tới lại rất hữu dụng, lại nói thật sự là có vài phần chịu khó giống Lâu Xuân Vũ, có thể chịu được cực khổ lại rất chủ động, mới một ngày cách xưng hô đã từ Tống tỷ tỷ biến thành tỷ tỷ, còn muốn QQ của nàng, miệng lưỡi thật ngọt, mới đi qua một lần, người trong công ty từ trên xuống dưới đều quen biết, còn thường lên QQ tìm nàng, Tống Tây Tử thậm chí cảm khái, cô nương này da mặt dày như vậy, thật sự có phẩm chất làm bán hàng
Tống Tây Tử nói đùa với Lâu Xuân Vũ: "Lâu lão sư ngươi đều phải đến công ty nhiều thêm vài lần, nếu không vị đệ tử này liền muốn thay thế ngươi rồi. Nàng a, thật đúng là chủ động, ưu điểm đại khái chính là da mặt dày, nói nàng thế nào cũng không sao, một giây trước ngươi mắng nàng nàng suýt chút nữa đã rơi nước mắt, một giây sau nàng liền lập tức tươi cười với ngươi nói xin lỗi lần sau ta nhất định sửa lại. Thật là, không biết làm sao để hình dung nàng. Chỉ có thể nói là hiếm thấy, đương nhiên là theo mặt tích cực."
Câu nói kế tiếp, Lâu Xuân Vũ không có nghe thấy, vài câu nói của Tống Tây Tử, nói là vô tâm, đối với Lâu Xuân Vũ mà nói lại trở thành độc dược, những bất an trong lòng Lâu Xuân Vũ, đều bị những lời này kéo ra.
Trong bóng tối vô hình Tống Tây Tử nhìn không thấy, dáng tươi cười của Lâu Xuân Vũ dần dần dập tắt.
"Ai ai!!!, ai đây, đây là Lâu lão sư của chúng ta, Lâu lão sư xin chào, một ngày không thấy như cách ba thu, hoan nghênh quang lâm." Tại trong phòng làm việc tạm thời của Tống Tây Tử, Lâu Xuân Vũ vừa đi vào cửa bất quá ba giây đồng hồ, còn chưa nhìn thấy Tống Tây Tử, liền đã bị Chu lão sư nhiệt tình ôm vào lòng. Lâu Xuân Vũ cùng Chu lão sư ôm lấy một lát, đều là Chu lão sư gắt gao ôm lấy nàng không chịu buông tay.
Chu lão sư cũng là trong lòng khổ sở a."Biết rõ Lâu lão sư hiện đang bận với chuyên ngành thứ hai, việc học quan trọng, ta cùng Tiểu Tống nói để ngươi chuyên tâm học tập tốt, không muốn tìm ngươi tới đây, nhưng mà vẫn là nhịn không được nghĩ nếu như có Lâu lão sư giúp ta, sự tình nhất định có thể thoải mái hơn rất nhiều." Chu lão sư cảm thấy trong số nhiều trợ lý như vậy, người hữu dụng nhất thật sự chính là Lâu Xuân Vũ. Những người khác đều là không được.
Ở đại tam Lâu Xuân Vũ cũng rất ít ra ngoài làm thêm, Tống Tây Tử hoàn thành tín chỉ trước thời hạn, mà Lâu Xuân Vũ cũng đang cố gắng, nàng cũng lựa chọn chuyên ngành thứ hai, hơn nữa đang vì điểm số mà nỗ lực. Bởi vì có học bổng của trường, ở phương diện kinh tế nàng sẽ có chút dư dả, hơn nữa làm Taobao có chút tiền, nàng không lại cần dựa vào việc làm thêm để kiếm tiền sinh hoạt.
"Trong khoảng thời gian này là không bận, nếu như Chu lão sư còn cần nhân thủ, có thể để Tây Tử gọi ta, ta là không để ý kiếm thêm chút tiền a."
"Hảo hảo, ngươi nguyện ý đến liền chính là quá tốt. Tiểu Tống đang họp ở phòng bên cạnh, ta vừa vặn cũng có chuyện muốn tìm nàng, cùng đi a."
Khi đến gần phòng hợp, liền đã nghe được bên trong truyền đến thanh âm huyên náo, tiểu nữ nhân trẻ tuổi cùng tiểu nam sinh bảy miệng tám lưỡi mà thảo luận đề xuất vấn đề của mình, trong không gian ầm ĩ khắp nơi, thanh âm của Tống Tây Tử không cần quá lớn tiếng, nhưng khí thế lại có thể che phủ bọn họ, "An tĩnh nghe ta nói, liền quan đến hoạt động hôm nay, ta đã làm một bản khai, sắp xếp của các ngươi đều ở đây, đồng học có dấu sao sau danh tự chính là trưởng nhóm, người phụ trách các công tác, quen thuộc với các tổ viên trong nhóm của mình..."
Từ ồn ào đến yên tĩnh, khác nhau là ở chỗ Tống Tây Tử có mở miệng hay không, chờ đến khi Lâu Xuân Vũ cùng Chu lão sư đi tới cửa, nghe thấy bên trong chỉ còn lại tiếng nói chuyện của Tống Tây Tử, mọi người im lặng mà lắng nghe nàng nói.
Tống Tây Tử đem mọi chuyện sắp xếp xong, để mọi người đến giảng đường chờ, mọi người nối tiếp rời đi, Lâu Xuân Vũ vẫn là đang chờ ở cửa, không có đi vào.
Trong phòng họp có một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn từ lúc bắt đầu liền đã đứng ở nơi gần Tống Tây Tử nhất, mọi người đều đi hết, nàng còn không hề có ý tứ rời đi, "Tỷ tỷ, lần này ngươi sao lại không an bài nhiệm vụ cho ta a, tỷ tỷ, ngươi sắp xếp ta ở bên cạnh ngươi a, ta nhất định có thể phát huy được tác dụng."
"Ngươi chờ sắp xếp của ta, chúng ta xem xem chỗ nào cần người liền sẽ gọi ngươi."
"Ta đây là hậu viện sao?" Tiểu nữ nhân phi thường vui vẻ.
"Ân ân, ngươi trước đến giảng đường chờ, chúng ta sẽ có những nhiệm vụ cụ thể trong thời gian tới."
"Dù sao ta cũng không có việc gì, chờ ở đây cũng giống nhau, tỷ tỷ, ngươi không phải là không muốn thấy ta đi?"
Từ góc độ của Lâu Xuân Vũ có thể nhìn đến vẻ mệt mỏi viết trên gương mặt Tống Tây Tử, dù vậy, nàng vẫn rất kiên nhẫn cùng tiểu nữ nhân kia giải thích: "Sáng sơm năm giờ ta liền đến công ty chuẩn bị, còn phải ứng phó nhiều người như vậy, ta muốn nghỉ ngơi một chút, ngươi nhanh đến phòng học, để tránh tình trạng số người không đủ lại phải thay đổi nhân số."
"Được rồi được rồi. Thật là, lại đuổi ta." Tiểu nữ nhân rất không tình nguyện mà rời đi, lúc đi ngang qua Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ theo bản năng mà đem ánh mắt di chuyển.
Đó là một người trẻ tuổi toàn thân tràn đầy khí tức thanh xuân, trong mắt tựa hồ có cất giấu ánh sao, nếu không vì cái gì lại luôn phát sáng.
"Xuân Vũ, ngươi đến rồi, ta không có thời gian tiếp đãi ngươi, ngươi tìm chỗ ngồi xuống đi. Chu lão sư, ta đang chuẩn bị tìm ngươi, ngươi cùng ta đi đến phòng bên cạnh họp a." Tống Tây Tử nhìn thấy Lâu Xuân Vũ xuất hiện ở đây, trước tiên đứng lên, nàng vốn muốn cùng Lâu Xuân Vũ đến văn phòng trò chuyện, nhưng mà vừa nghĩ tới trên tay còn một danh sách dài những người làm thêm cần liên hệ, bờ vai của nàng liền rũ xuống, trên đầu còn có nhiều chuyện phải làm như vậy, nàng liền nói nhiều một câu đều là đang tiêu hao thể lực.
"Ta đến giúp đỡ, không phải là đến làm gia tăng phiền phức cho ngươi." Lâu Xuân Vũ cười cười, ngồi xuống bên cạnh Tống Tây Tử, "Có chuyện gì cần ta giúp sao?"
Một chồng danh sách giao cho Lâu Xuân Vũ, sau đó là một cái điện thoại, một cây viết, "Giúp ta gọi điện thoại, xác định những số điện thoại trong danh sách đều có thể liên lạc được, còn có xác nhận những người này ngày mai có thể có mặt đúng giờ." Tống Tây Tử nghe được Lâu Xuân Vũ đồng ý giúp đỡ, cao hứng còn không kịp, không khách khí mà giao việc cho nàng.
"Được. Ta đến làm là được rồi." Bởi vì lúc trước Lâu Xuân Vũ từng làm qua chuyện như vậy, nàng không cần Tống Tây Tử hướng dẫn, cần nói gì, nói như thế nào, trong lòng nàng đều có tính toán."Xin chào, xin hỏi là Lý Tề Lý đồng học sao, quấy rầy, ta là Lâu lão sư ở công ty đào tạo XX, lúc trước từng liên lạc cùng ngài, thứ bảy chủ nhật tuần này hai ngày có việc làm thêm, ngài cũng đã hồi đáp tin nhắn, đúng không?..."
Tống Tây Tử quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâu Xuân Vũ ở trong phòng họp đang chuyên tâm gọi điện thoại, lúc này Lâu Xuân Vũ giống như cùng nàng tâm linh tương thông mà ngẩng đầu lên, giao thoa cùng ánh mắt của nàng,
Lâu Xuân Vũ điểm điểm ngón tay, dùng khẩu âm nói yên tâm, có nàng ở đây.
Tống Tây Tử nâng tay làm một động tác ok.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, Lâu Xuân Vũ tiếp tục gọi điện thoại.
Chu lão sư nói riêng với Tống Tây Tử: "Ngươi có từng nới với Tiểu Lâu hay không."
"Nói cái gì? Chu lão sư, ngươi nói chuyện sao lại lấp lửng như vậy a."
"Lần trước Trương lão bản không phải đã từng nói với ngươi sao, để Tiểu Lâu đến công ty của chúng ta thực tập, ta cảm thấy Tiểu Lâu rất tốt, không bằng liền đến công ty của chúng ta làm nhân viên dự bị, từ đại tứ chúng ta bắt đầu bồi dưỡng nàng, vừa vặn công ty của chúng ta cũng chuẩn bị phát triển lâu dài, Trương Hâm nhận định là Tiểu Lâu là nhân tài, nếu đã là nhân tài, liền nên làm cho nàng tỏa sáng, nếu như nàng có ý hướng làm lão sư, có lẽ liền bồi dưỡng để trở thành lão sư kim bài của chúng ta, nếu như nàng muốn làm quản lý trong công ty, hiện tại liền có thể tham dự vào."
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Tiểu kịch trường:
Tống Tây Tử: Có một tân nhân rất chủ động a, nàng a...
Lâu Xuân Vũ thầm nghĩ, đây không phải là con đường ta đã đi năm đó sao, thẹn quá hoá giận nói: Là ai không biết xấu hổ như vậy, học theo ta!
Tống Tây Tử:???