Nữ hài trước mắt còn muốn đem hài tử của mình lần lượt giới thiệu cho Lâu Xuân Vũ, lại bị Tống Tây Tử ngăn lại.
"Tống Giai, nhanh chóng về nhà. Mẹ của ngươi gọi điện thoại tới hỏi ngươi khi nào trở về, để ngươi về sớm một chút ăn cơm."
Lúc này Lâu Xuân Vũ mới biết tiểu nữ nhân tên là Tống Giai, họ Tống, cùng họ với Tống Tây Tử.
Nàng mới nhớ lại, Tống Tây Tử ban đầu liền từng nhắc qua đây là hài tử mà người trong nhà nhờ nàng chiếu cố.
Nàng còn cho rằng... Lâu Xuân Vũ nghĩ đến chuyện bản thân suy nghĩ sai lệch, hận không thể đem trí nhớ xóa đi.
"Quá phận, ngươi liền chỉ biết thay mẹ ta nói chuyện, mẹ của ta cho ngươi chỗ tốt gì, ta nói rồi ta đây muốn độc lập a, cùng trong nhà đoạn tuyệt quan hệ, không dựa vào gia đình ăn cơm, dựa vào hai bàn tay của mình mà kiếm tiền, tỷ tỷ, ngươi làm như vậy là đang hại ta."
Tống Tây Tử bất đắc dĩ gật đầu, hại liền hại, nàng cũng phiền, chiếu cố tiểu hài tử lại là chuyện mệt mỏi như vậy.
Tống Tây Tử bỗng nhiên nhận ra Tống Giai trước mắt là sinh viên đệ nhất, chỉ kém mình hai tuổi mà thôi, vì cái gì mình lại cho rằng Tống Giai chính là một tiểu thí hài.
"Ta nói ta dựa vào bản thân kiếm tiền, ngươi còn nói với ta ngươi có một vị đồng học chính là nhân vật đáng để dốc lòng học tập, không cầm một phân tiền trong nhà, liền làm thêm để kiếm tiền sinh hoạt, đại tam đều là tự cấp tự túc..." Tống Giai thiếu chút nữa đã bật khóc, ủy khuất đến không được, nàng còn cho rằng Tống Tây Tử trước mắt là cứu tinh trong sinh mệnh của nàng, cứu mình thoát ly biển khổ, không ngờ Tống Tây Tử chẳng những không giúp mình, còn muốn kéo mình tiến vào biển khổ.
Tống Tây Tử từng nói qua với Tống Giai câu chuyện của Lâu Xuân Vũ, là muốn mượn chuyện này động viên Tống Giai, nói với nàng trên thế giới này còn có người không sợ cuộc sống gian khổ, dũng cảm lạc quan mà sống. Nhưng mà không nghĩ tới Tống Giai thế nhưng lại nói ra ở trước mặt người trong cuộc, điều này làm cho Tống Tây Tử từng nói qua những lời này cảm thấy lúng túng.
Nàng nên sớm biết Tống Giai là loại người không thể che giấu bí mật.
"Ngươi trở về ăn bữa cơm, không phải là cùng trong nhà thỏa hiệp, là chiếm tiện nghi trong nhà, ngươi ăn trong nhà dùng trong nhà, sau đó đem tiền làm thêm lưu trữ, làm quỹ đầu tư cho cuộc sống của ngươi không tốt sao?"
"Được a, ngươi nói cái gì chính là cái đó, ta đây liền trở về." Tống Giai bị thuyết phục, nàng không tình nguyện, cũng không cam tâm, nhưng mà lại cảm thấy Tống Tây Tử nói có đạo lý, bất đắc dĩ mà hướng thực tế khuất phục. Nàng vừa đi chưa được vài bước, đột nhiên lại xoay người lại, đi đến trước mặt Lâu Xuân Vũ, "Lâu tỷ tỷ, chúng ta làm hảo hữu a, lúc trước ta luôn nghe nói đến chuyện của ngươi, tỷ tỷ đặc biệt thích lấy ngươi làm ví dụ, ta muốn học tập ngươi, tuy rằng ta không có thi đậu vào F đại, nhưng mà ta đã từng có lý tưởng làm đệ tử F đại, ngươi cũng thiếu chút nữa chính là học tỷ của ta rồi, cho nên ta gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ cũng không quá đáng a."
Lâu Xuân Vũ nghe nói đến sững sờ, chỉ một lát liền cùng nàng trao đổi QQ, thêm QQ xong, Tống Giai còn chủ động cho Lâu Xuân Vũ xem qua không gian QQ của mình, bên trong đều là ảnh chụp mèo của nàng.
Lâu Xuân Vũ cũng không biết là chuyện gì xảy ra, rất tự nhiên mà đáp ứng, Tống Giai còn nói với nàng có thể gọi mình là Giai Giai, không cần xa lạ như vậy, sau nảy Tống tỷ tỷ Lâu tỷ tỷ Chu tỷ tỷ đều là của tỷ tỷ của mình.
Nàng rời đi, thế giới liền triệt để yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến có thể nghe thấy nhịp tim của hai người còn lại.
"Nàng chính là tính cách như vậy, từ nhỏ đã là người điên. Ngươi xem nàng điên điên khùng khùng, nàng lúc trước có rất nhiều ý tưởng, rõ ràng đầu óc rất tốt, chính là không muốn học tập. Cha mẹ nàng đều là bác sĩ, hy vọng nàng có thể hảo hảo làm việc, nhưng mà suy nghĩ của nàng không giống người khác, nàng không thích cuộc sống theo khuôn phép cũ, tập trung tinh thần muốn gây dựng sự nghiệp." Tống Tây Tử nói đến đề tài này, thật sự là nói không hết, lúc trước cha mẹ của Tống Giai đem Tống Giai giao cho nàng, kỳ thật là hy vọng thực tế có thể mài mòn sự kích động phi thực tế của Tống Giai, để cho Tống Giai biết bản thân không chịu nổi vất vả, như vậy có thể để Tống Giai nhận thức rõ khoảng cách giữa thực tế cùng mộng tưởng, sau đó ngoan ngoan trở về đi học.
Hiện tại xem ra là đã phản tác dụng, Tống Giai ngược lại đã tìm được niềm vui thú, tính cách của nàng vui tươi trong sáng hoạt bát, đặc biệt hướng ngoại, lại biết ăn nói, có chút cảm giác vui vẻ đến quên cả trời đất.
Loại người như Tống Giai bước vào xã hội liền nhất định sẽ trở thành một tiểu thái dương, tỏa sáng ấm áp, chiếu sáng người khác.
Mà Tống Giai lại nhiễu loạn một trì xuân thủy trong lòng Lâu Xuân Vũ.
Lâu Xuân Vũ không quên một chuyện, nàng có giữ liên lạc cùng Từ lão sư là lão sư số học của nàng thời sơ trung, bình thường thỉnh thoảng sẽ cùng Từ lão sư trò chuyện một vài lời trên QQ, nàng nghĩ nếu bản thân nhớ không sai, chính là trong tháng này, Từ lão sư sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc đó Từ lão sư chuẩn bị đi du lịch, trên đường cao tốc gặp phải tai nạn giao thông liên hoàn, Từ lão sư là bởi vì thương tổn qua nặng mà qua đời trên đường được đưa vào bệnh viện.
Khi đó Lâu Xuân Vũ đến tham gia lễ truy điệu Từ lão sư mà trường học tổ chức, ở lễ truy điệu, Lâu Xuân Vũ nghe người trong lớp nói vốn sẽ tổ chức một buổi họp lớp cùng nhau, ban đầu thời gian định ra không sai biệt lắm chính là vào lúc này, đã nói muốn mời lão sư cùng tới tụ họp, kết quả bởi vì mọi người quá bận, không có ai đứng ra chịu trách nhiệm, buổi họp lớp không có được tổ chức, đặc biệt là lớp trưởng, vừa nói xong liền khóc nghẹn, nói rằng hối hận không có tổ chức họp lớp, nếu như họp lớp, Từ lão sư nói không chừng liền sẽ không đi ra ngoài, cũng sẽ không gặp chuyện như vậy.
Hình ảnh kiếp trước vẫn còn đọng lại trong trí nhớ của Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ luôn chú ý đến các cuộc trò chuyện trong nhóm sơ trung, phát hiện mọi người quả nhiên đang thảo luận chuyện họp lớp, có vài nam sinh đối với chuyện họp lóp rất hào hứng, ở trong nhóm thảo luận qua nhiều lần, nhưng mà không có sức hiệu triệu, chỉ dừng lại ở mức độ bàn đến một chút, không có thực sự sẽ thực hiện.
Lâu Xuân Vũ liên lạc với lớp trưởng, sau khi cùng lớp trưởng tán gẫu vài câu liền nhắn đến chuyện họp lớp, lớp trưởng cũng có ý tứ này, chỉ là không có động lực.
Lâu Xuân Vũ nghĩ đây có lẽ là một cơ hội, nàng biết mình có thể thay đổi tương lai, nhưng mà không biết tương lai sẽ phát sinh biến hóa như thế nào, nàng là thật lòng muốn giúp Từ lão sư, người đã đối với nàng rất tốt.
Lâu Xuân Vũ chủ động tiếp nhận công tác lên kế hoạch, mọi người cũng không nghĩ tới Lâu Xuân Vũ thời sơ trung ở trong lớp luôn yên lặng, thế nhưng lại là người bắt đầu kế hoạch cho cuộc họp lớp này, đợi mọi người phục hồi tinh thần lại, trong nhóm đã đem hoạt động này quyết định, chủ đề về tụ hội như, thời gian, địa điểm, quá trình hoạt động cùng với chi phí dự tính đều đã được xem xét, như vậy chuyện họp lớp liền trở thành sự thật, mọi người chỉ có hai lựa chọn là đi hoặc là không đi.
Mà Lâu Xuân Vũ lo lắng nhất chính là Từ lão sư, cuộc họp lớp này là tổ chức vì hắn, từ trước đến nay nàng vẫn giữ liên lạc với Từ lão sư, chính là vì bảo đảm hắn nhất định sẽ ở nhà, không cầm tổ chức đi du lịch, Từ lão sư còn nửa đùa nói chuyến đi đã chuẩn bị nhiều năm, bởi vì Lâu Xuân Vũ đồng học mà bỏ lỡ, nghĩ đến không biết còn có cơ hội đi hay không.
Lâu Xuân Vũ mới không quản những chuyện này, nàng thầm nghĩ vãn hồi tiếc nuối đã từng xảy ra, nàng đem những đồng học có thể mời tới đều mời đến cuộc họp lớp, khi nàng ngồi xe lửa chạy trở về, không kịp nghỉ ngơi liền đến nơi họp lớp, khi nhìn thấy thân ảnh Từ lão sư trong đám người, sự thấp thỏm không yên trong lòng nàng mới xem như chậm rãi bình tĩnh trở lại, nàng đi về phía Từ lão sư, khắc chế tâm tình kích động gần như muốn bật khóc của mình, đi đến trước mặt Từ lão sư cùng Từ lão sư bắt tay, "Lão sư, đã lâu không gặp." Cũng may, còn kịp, rốt cuộc đã bù đắp được sự tiếc nuối trước kia.
Từ lão sư vốn không biết trong lòng nữ hài trước mắt đang kích động, hắn đánh giá Lâu Xuân Vũ, "Không giống a, Lâu đồng học, ta sắp không nhận ra ngươi rồi, ngươi trở nên xinh đẹp, như thế nào, có bạn trai sao?"
Lâu Xuân Vũ mỉm cười lắc đầu, trong đôi mắt nàng sắp kiềm chế không được mà tuông ra dòng nước mắt nóng hổi, nàng nghiêng người sang, cẩn thận lau đo khóe mắt ẩm ướt, nói: "Từ lão sư liền hay nói đùa, ta bận rộn học tập a, yêu đương không phải là nhiệm vụ chủ yếu. Từ lão sư, ngài thoạt nhìn càng ngày càng trẻ tuổi, một chút cũng không thay đổi."
"Thay đổi rồi, lớn tuổi. Không giống người trẻ tuổi các ngươi, các ngươi là ánh sáng mặt trời, là ánh mặt trời bảy tám giờ sáng."
"Lão sư ngài gần đây đang bận rộn chuyện gì?"
"Ta hiện tại liền muốn thực hiện những mộng tưởng lúc trước của ta, đi khắp nơi xem qua một chút, nhân sinh liền ngắn như vậy, không thể lại lãng phí nữa." Từ lão sư cười ha ha, nói ý định của mình với Lâu Xuân Vũ, hắn vẫn là cố chấp muốn đi du lịch bụi, chỉ là lần này vì chuyện họp lớp mà trì hoãn, lùi lại một đoạn thời gian.
Nói xong, trong lòng bàn tay Lâu Xuân Vũ thấm ra mồ hôi lạnh, nàng nhìn Từ lão sư quen thuộc ở trước mắt, trong lòng có một loại đau đớm giống như bị kim châm.
"Lâu đồng học, ngươi làm sao vậy?"
"Từ lão sư thật sự là người già nhưng tâm không già, non sông tươi đẹp của tổ quốc cũng sẽ không chạy mất, không thể tìm vài vị bằng hữu cùng đi sao. Nhiều người lái xe cũng sẽ không mệt a."
"Đây không phải là không có ai cùng đi sao."
Lâu Xuân Vũ vội vàng đưa ra lời khuyên, nói: "Từ lão sư có thể lên Baidu tieba tìm người a, hỏi một chút xem có ai biết lái xe hay không, mọi người cùng nhau xuất phát, tiện đường, thay nhau lái xe ít nhất sẽ tốt một chút a."
"Cũng là người trẻ tuổi các ngươi biết vui chơi, ta già rồi, Baidu tieba là cái gì cũng không biết, bất quá ngươi nói rất hữu dụng, ta nhờ nữ nhi của ta hướng dẫn ta." Từ lão sư tuy rằng không hiểu lắm, nhưng mà nghe Lâu Xuân Vũ vừa nói như vậy, cũng cảm thấy có đạo lý, liền đã tiếp nhận ý kiến của Lâu Xuân Vũ.
Lâu Xuân Vũ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, khi nàng từ trong bao sương đi ra, bàn chân giống như đang giẫm trên đám mây, cả người có chút hốt hoảng.
(Gian phòng tụ họp đã đặt trước)
Nàng nhìn thời gian trên điện thoại, ngày hôm nay trong mộng của nàng, trong nhóm phát tin nhắn thông báo Từ lão sư bởi vì tai nạn xe cộ mà qua đời, tất cả mọi người đều không thể tin được. Mà bây giờ, khi Lâu Xuân Vũ quay đầu lại liền nhìn đến Từ lão sư được đệ tử vây quanh, cầu nguyện ở kiếp trước ác mộng sẽ không lại phát sinh
Mà vừa lúc này, Tống Tây Tử gọi điện thoại tới, Lâu Xuân Vũ đi đến một góc nhận điện thoại.
"Lâu lão sư, lúc trước ta có một chuyện luôn quên hỏi ngươi, ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ, không cần phải gấp gáp, chính là ngươi có mục đích đến công ty của chúng ta công tác hay không? Tuy rằng trước mắt tốc độ phát triển của công ty chúng ta là bình thường, tiền đồ ta cảm thấy cũng liền như vậy, ta là bằng hữu của ngươi không muốn nói dối ngươi, lão bản của chúng ta là loại người không đáng tin cậy, ta cũng không biết công ty của chúng ta lúc nào sẽ đóng cửa, kỳ thật trước khi gọi điện cho ngươi ta đã suy tính thật lâu, sợ vạn nhất bản thân lại làm trễ nải tiền trình của ngươi, kia chính là tội nhân tội ác tày trời."
"Tống lão sư, ý của ngươi là, ngươi mời ta trở thành đồng nghiệp của ngươi?" Lâu Xuân Vũ lặp lại để xác định thật sự nghe đúng câu nói kia, mà không phải là mình đã hiểu lầm, Lâu Xuân Vũ giãn ra lông mày nhíu chặt, một lần nữa lộ ra dáng tươi cười.
"Đúng vậy a. Ta là có ý tứ này, là ta chưa biểu đạt rõ ràng sao? Ngươi đại tứ liền phải thực tập rồi, ngươi có thể cân nhắc đến công ty của chúng ta, trở thành đồng sự của ta. Đương nhiên ngươi cũng không cần lo lắng, nếu như công ty của chúng ta đóng cửa, ta sẽ dẫn ngươi đổi một nơi tốt hơn."
"Tống Tây Tử! Ngươi đang nói bậy nói bạ cái gì, ngươi rõ ràng là đang nguyền rủa công ty của chúng ta đóng cửa!" Trong điện thoại, có tiếng gầm gừ của Trương Hâm làm bối cảnh.
Lâu Xuân Vũ không khỏi nở nụ cười, nàng dường như là đang ngồi tàu lượn siêu tốc, tâm tình đang quanh quẩn ở thung lũng, lại được một cuộc điện thoại của Tống Tây Tử kéo lên, đưa vào đám mây.
"Ta nguyện ý a." Lâu Xuân Vũ nói với Tống Tây Tử trong điện thoại.
Tống Tây Tử còn chưa kịp phục hồi tinh thần, "Ngươi có thể suy nghĩ thêm một chút, kỳ thật ta cảm thấy ngươi đến công ty của chúng ta có khả năng chính là công ty không biết trọng nhân tài."
"Không cho phép nói công ty của chúng ta như vậy, công ty của chúng ta là một trong mười doanh nghiệp khởi nghiệp hàng đầu, đã từng được lên CCTV a!"
"Ta đã cân nhắc qua a, ta nói ta nguyện ý làm đồng nghiệp của ngươi." Lâu Xuân Vũ nhẹ nhàng lặp lại một lần.
Động tác xoay bút trong tay Tống Tây Tử dừng lại, "Khẳng định như vậy sao? Ngươi suy nghĩ lại một lần đi."
"Làm sao vậy, không chào đón ta đến công ty của ngươi?" Lâu Xuân Vũ hỏi lại nàng.
"Cũng không phải, hoan nghênh hoan nghênh, vậy ngươi tìm thời gian làm sơ yếu lý lịch, gởi vào hộp thư của ta, mặc dù chúng ta là đồng học, ta lại là người tiến cử ngươi, nhưng mà quá trình vẫn là phải đúng trình tự, chúng ta có hai bước phỏng vấn, bước đầu tiên là một người có chuyên môn đến phỏng vấn ngươi, nhân sự phỏng vấn đó có khả năng là ta, cũng có khả năng là Chu lão sư, ngươi đều không cần lo lắng, thứ hai là lão bản phỏng vấn, lão bản này hiện tại đang phi thường cao hứng vì ngươi có thể gia nhập công ty, ngươi càng không cần lo lắng."
"Ân, ta sẽ nhanh chóng viết xong sơ yếu lý lịch."
"Hảo, hảo, ngươi vì cái gì không suy tính một chút a? Ngươi cũng không hỏi xem chúng ta trả lương cho ngươi bao nhiêu, ngươi có phải có chút quá tùy tiện rồi hay không?"
"Tống Tây Tử, ngươi ngày mai không cần đi làm!" Trong điện thoại tiếng gầm gừ của Trương Hâm càng lúc càng rõ ràng, Lâu Xuân Vũ biết rõ lúc này Trương Hâm khẳng định đã vọt tới bên cạnh mà nói với Tống Tây Tử.
Tống Tây Tử nói: "Vậy chờ sơ yếu lý lịch của ngươi, qua điện thoại nói không rõ, chúng ta gặp mặt trò chuyện."
"Ân, tốt." Lâu Xuân Vũ lưu luyến không rời mà cúp điện thoại.
Tống Tây Tử kết thúc cuộc điện thoại với Lâu Xuân Vũ, đối mặt với gương mặt tràn đầy sát khí của Trương Hâm, vẫn như cũ là mặt không đổi sắc.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Tiểu kịch trường:
Tống Tây Tử: Ta muốn đi học.
Tác giả: Không, ngươi không muốn.
Tống Tây Tử: Ta vẫn là muốn đi học, ta cảm thấy đi học rất tốt, ta muốn trốn học, muốn ở phòng ngủ không biết ngày đêm mà ngủ nướng, ta còn muốn suốt đêm lên mạng chơi game.
Tác giả: Không được, ngươi không thể làm như vậy, ngươi còn phải mua phòng a!
Tống Tây Tử: Cha mẹ của ta sẽ mua cho ta a.
Tác giả: Xin ngươi, là nội dung cốt truyện, miễn cưỡng phấn đấu một chút không phải tốt hơn sao?
Tống Tây Tử: Ta đều đã phấn đấu đến sáu mươi sáu chương rồi, còn chưa đủ sao?
Lâu Xuân Vũ: Ngươi trở thành bộ dạng gì ta đều thích ngươi.
Tống Tây Tử: Được rồi, vậy ta vẫn là vì thế giới của hai người chúng ta mà cố gắng một chút a, dù sao nếu như tốt nghiệp không có chỗ ở sẽ rất phiền phức, đầu tiên, chúng ta phải có một bộ phòng ở...