Lâu Xuân Vũ cúi đầu, nàng không muốn giải thích, cũng không muốn nói chuyện, ban công nho nhỏ phi thường an tĩnh, thế giới bên ngoài ban công lại tràn đầy ồn ào náo động, hình thành sự đối lập với không gian yên tĩnh nơi này
"Ta không phản đối ngươi yêu thích nàng, ta không phản đối bất luận tình yêu nào, chỉ cần thiệt tình yêu nhau, nam nam nữ nữ nam nữ nhân thú... Không không, cái cuối cùng ta phản đối. Ta nói với ngươi chuyện này, là ta lo lắng ngươi sẽ bắt chước theo nàng, cách ăn mặt của ngươi liền rất giống nàng a, còn có ngươi còn học nàng kep tóc lên, còn có chiếc túi xách ngươi mới mua kia, cũng là kiểu dáng nàng sẽ chọn. Nàng có nét đặc sắc của nàng, ngươi có nét đặc sắc của ngươi a, ngươi làm chính bản thân ngươi là được rồi." Tề Nhã Nhã một hơi nói xong, sau khi nói xong, cẩn thận mà chậm dần dần hít thở, lo sợ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến Lâu Xuân Vũ trước mắt.
Lâu Xuân Vũ nói: "Túi xách là nàng tặng cho ta, nàng nói xem như sư phụ của ta, có thể cho ta một món lễ vật, sau đó nàng liền đưa cho ta một cái túi xách, ngươi không nhìn lầm, đó là kiểu dáng nàng sẽ chọn, bởi vì là nàng mua."
"Ah, là như vậy." Tề Nhã Nhã không lên tiếng nữa, nàng vẫn là suy nghĩ quá phiến diện rồi, kỳ thật quan hệ giữa Tống Tây Tử cùng Lâu Xuân Vũ đã tốt đến mức độ này rồi.
"Ta và nàng vẫn chỉ là bằng hữu. Không nói dối ngươi." Lâu Xuân Vũ nhìn Tề Nhã Nhã trước mắt đã cao hơn mình, bề ngoài nhìn như tiêu sái nhưng trong lòng lại dị thường mềm mại, đưa tay ôm lấy nàng, chỉ là Tề Nhã Nhã thật sự cao, Lâu Xuân Vũ còn phải nhón chân lên một chút mới có thể với đến, "Cám ơn ngươi, Nhã Nhã. Ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta."
"Vậy còn Tây Tử, ta và nàng ai xếp trước?" Cảm giác khẩn trương vừa rồi tản đi, Tề Nhã Nhã thậm chí còn có tâm tư cùng Lâu Xuân Vũ nói giỡn.
"Nàng không giống ngươi." Ở trước mặt Tề Nhã Nhã, nội tâm đóng chặt của Lâu Xuân Vũ từng chút từng chút mà buông lỏng, chỉ bởi vì các nàng có cùng một chủ đề, đó chính là Tống Tây Tử.
Bắt đầu từ đêm đó Tề Nhã Nhã chính thức có thêm nhận thức về Lâu Xuân Vũ, trong giấc mộng thời gian ba năm đại học của nàng giống như một con ngựa trắng lướt qua trong tâm trí nàng, một giấc tỉnh lại đã là giữa trưa, nàng mang một quầng thâm dưới mắt ngẩn người ngồi trên giường, Lâu Xuân Vũ lại là người có tâm cơ sâu như vậy, nàng là lúc nào đã yêu thích Tống Tây Tử, vì cái gì bản thân lại nửa điểm đều nhìn không ra? Lâu Xuân Vũ nằm ngủ ở đối diện mình ai, hai người còn thường xuyên cùng lên lớp cùng tan học, có thời gian liền nói chuyện phiếm, đều là sớm chiều ở chung, ba năm qua lại không có nhìn thấu được ý tưởng của Lâu Xuân Vũ, đôi mắt này của mình có phải là nên ném đi rồi hay không?
Tề Nhã Nhã nghĩ tới đây, từ từ nhìn về phía giường ngủ của Lâu Xuân Vũ ở đối diện, Lâu Xuân Vũ đã sớm không có ở đây, chăn gối được gấp chỉnh tề, đây là thói quen của nàng suốt một thời gian dài, căn bản không có bị những người khác trong phòng là hư. Có thể tiếp tục kiên trì, nói rõ nàng có sự tự chủ rất mạnh mẽ.
Thân thể Tề Nhã Nhã kìm lòng không được mà run lên vài cái, nàng tự nói với bản thân, sau này tìm bạn gái nhất định phải tìm một người đơn thuần, đáng yêu, ngàn vạn không thể tìm loại người nhìn cũng nhìn không thấu, ví dụ như bạn gái cũ, ví dụ như Lâu Xuân Vũ, còn có XXXX, XXX, XXX...
"Vẫn còn đang bận rộn sao? Đến giờ tan tầm rồi." Tống Tây Tử đứng ở cửa ra vào văn phòng, chỉ vào đồng hồ trên tường, kim đồng hồ đã hướng năm giờ, Lâu Xuân Vũ từ trước màn hình máy tính ngẩng đầu lên, nếu như không có Tống Tây Tử nhắc nhở, nàng thật sự quên mất đã đến giờ tan tầm.
Máy tính của Lâu Xuân Vũ không ngừng có thanh âm nhảy ra, là tiếng tin nhắn trên QQ.
Bởi vì chuyện công việc, Lâu Xuân Vũ theo thói quen mà cau lông mày. Nếu như là người không phải đã biết rõ độ tuổi của nàng, liền sẽ hoài nghi kỳ thật Lâu Xuân Vũ đã làm việc ở đây được một thời gian dài, bởi vì sau khi nào vào công ty một điểm không hợp phong thổ cũng không có, ngược lại rất nhanh mà tiến vào trạng thái, so với những tân nhân cần đến người khác hướng dẫn, một đồng sự hiểu đạo lý đối nhân xử thế như Lâu Xuân Vũ, mới là người được mọi người thích nhất.
Lâu Xuân Vũ không tiện rời đi lúc này, hướng Tống Tây Tử lộ ra nụ cười áy náy, "Ta có thể là phải tan tầm muộn một chút, công tác bên này còn chưa hoàn thành."
Lâu Xuân Vũ ngồi trong văn phòng của Tống Tây Tử một thời gian, lại bắt đầu đảm nhiệm công tác dịch vụ khách hàng, bộ phận dịch vụ khách hàng trước mắt không có người chuyên môn phụ trách, bình thường đều là các lão sư khác thay phiên kiêm chức làm chuyện này, sau khi Lâu Xuân Vũ đến liền đem tất cả tài khoản đều cho nàng quản.
"Công việc là trên hết, ta để bọn họ liền chờ một chút." Tống Tây Tử đi ra ngoài cùng đồng sự nói chuyện phiếm một hồi, nàng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chú ý tới Lâu Xuân Vũ vẫn còn đang bận rộn, lúc này, Lâu Xuân Vũ giống như tâm linh tương thông mà tiếp nhận được tầm mắt của nàng, từ sau bàn công tác đứng lên, nhanh chóng đi ra, giọng điệu mang theo áy náy nói: "Lần này ta đi không được rồi, ngươi cùng mọi người đi ăn đi."
"Xảy chuyện gì ra?"
"Ta không thể gửi thông báo về việc mở lớp vào ngày mai, dịch vụ nhắn tin hàng loạt của chúng ta bị chặn, chuyện có chút đột ngột, ta hiện tại liên hệ với đệ tử, chờ sau khi hệ thống được sửa chữa, lại xem xem có thể gởi tin nhắn đi hay không."
Bởi vì có đệ tử còn đang bận, hồi đáp tương đối chậm, hiện tại chỉ mới nhận được một vài phản hồi.
Nàng không tiện để người khác chờ nàng, liền để Tống Tây Tử tan tầm trước không cần đợi nàng.
Nói xong, Lâu Xuân Vũ lại ngồi xuống trước máy tính.
Chỉ một lát sau, Lâu Xuân Vũ duỗi cái lưng đã mỏi, xoay cổ, hiện tại trong văn phòng liền chỉ có một mình nàng, buổi tối trong không gian rộng hàng mét vuông, liền có vẻ đặc biệt trống trải, thanh âm rất nhỏ cũng sẽ bị vô hạn phóng đại.
Có tiếng bước chân từ nơi xa xa truyền đến, càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng.
Lâu Xuân Vũ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang khép hờ, lông tơ dựng đứng lên.
Cửa bị người từ bên ngoài khe khẽ mở ra, Tống Tây Tử nửa nghiêng người vào trong phòng, hỏi: "Hiện tại có thể tan tầm chưa? h rồi."
"Ngươi chưa đi sao, các nàng thì sao?" Lâu Xuân Vũ không biết tâm tình là kinh hay là hỉ.
"Ta để các nàng đi trước." Tống Tây Tử suy nghĩ một chút, nếu như nàng cùng đồng sự đi rồi, lưu lại Lâu Xuân Vũ một mình tăng ca cũng không tốt, nàng càng không thể để mọi người lưu lại cùng nàng chờ. Cho nên biện pháp duy nhất chính là để các đồng nghiệp đi ăn trước, nàng ở trong văn phòng xử lý công chuyện một lát, lại viết một chút gì đó, bất tri bất giác đã hai giờ trôi qua.
"Ta cho ngươi xem thứ tốt a." Tống Tây Tử thần thần bí bí nói.
Lâu Xuân Vũ không khỏi tò mò mà đi theo Tống Tây Tử tiến vào phòng làm việc của nàng, Tống Tây Tử từ trong ngăn kéo lấy ra một sấp phiếu giảm giá, đều là những nhà hàng trong khu thương mại gần đây, nhỏ là quán cơm gà kho, lớn là nhà hàng Tây, mà khi Tống Tây Tử lấy đi, Lâu Xuân Vũ thậm chí còn nghĩ rằng mình nên ghen tị với lòng tốt này của Tống Tây Tử.
"Ngươi muốn ăn cái nào, chọn cái ngươi thích. Chúng ta chút nữa liền đi ăn."
"Cái này là thứ tốt mà ngươi nói?" Lâu Xuân Vũ còn cho rằng là thứ gì đó khác.
"Còn chưa đủ tốt sao, ăn miễn phí, cả công ty cũng chỉ có hai người mới có tư cách được nhận, một là ta, một là Trương Hâm. Hiện tại ngươi là người thứ ba, còn không vui sao?"
Trên đường đi, Tống Tây Tử còn bổ sung một câu: "Tống Giai vẫn luôn hỏi xin ta, ta cũng không cho. Nàng luôn là nhìn trộm những bảo bối này, liền nói có những thứ này, giống như là được ăn uống chùa a."
Nói đến Tống Giai, Lâu Xuân Vũ lại có vài lời muốn nói với Tống Tây Tử, trong khoảng thời gian này Tống Giai bị hai vị gia trưởng trong nhà không chút lưu tình mà nghiêm khắc trông giữ. Chỉ có thể lên mạng tìm đối tượng tốt nhất để thổ lộ là Lâu Xuân Vũ để tố khổ.
Trong lúc cùng Tống Giai nói chuyện phiếm, Lâu Xuân Vũ nghe được Tống Giai có ý tứ là muốn độc lập, có thể gần đây là muốn làm một đại sự, nhưng mà cụ thể là muốn làm gì, Tống Giai lại giữ kín như bưng.
Rất nhanh, Tống Tây Tử liền biết cái Tống Giai gọi là độc lập là có ý gì.
Nàng vừa đến nhà, nhận được cuộc điện thoại của văn phòng bất động sản gọi đến nhận người, trong văn phòng bất động sản, nàng nhìn thấy Tống Giai, cũng nhìn thấy túi xách phía sau lưng Tống Giai.
"Tỷ tỷ, ngươi nhanh cứu ta. Ta thật sự đã đến bước đường cùng rồi." Thời khắc Tống Giai nhìn thấy Tống Tây Tử, nước mắt đều muốn chảy xuống.
Tống Tây Tử dùng vài giây đồng hồ để kết nối các manh mối với nhau, cũng hiểu rõ nguyên nhân vừa rồi Lâu Xuân Vũ muốn nói lại thôi.
"Trước khi người rồi đi có nói qua với người nhà sao?"
"Ta có nói qua a. Ta nói đi tìm tỷ tỷ." Tống Giai nhỏ giọng giải thích.
"Ngươi có nhiều tỷ tỷ như vậy, tỷ tỷ của ngươi ở khắp thiên hạ, trong nhà ngươi biết là vị tỷ tỷ nào sao?"
Cái này Tống Giai cũng không thể nói gì nữa.
Lúc này, Tống Tây Tử nhân lúc Tống Giai cúi đầu, gởi tin nhắn cho cha mẹ Tống Giai, nói cho bọn họ biết Tống Giai chạy trốn tới cửa nhà nàng rồi, người là an toàn.
Nàng đem di động chậm rãi bỏ lại vào túi, bình tĩnh giống như những tin nhắn kia không phải do nàng nhắn.
"Ngươi liền chứa chấp ta a." Tống Giai lộ ra ánh mắt đáng thương, đây là tuyệt chiêu của nàng, trên cơ bản một loạt trưởng bối trong nhà đều không thể chống cự được ánh mắt vô tội như tiểu cẩu của nàng.
Tống Tây Tử không cần suy nghĩ liền cự tuyệt, "Không được, ta không thể lưu ngươi lại."
"Vì cái gì a, nhà của ngươi lớn như vậy, không phải còn có một phòng ngủ là trống sao?"
"Không có, không có phòng ngủ trống, Lâu tỷ tỷ của ngươi sắp dọn vào. Nàng bây giờ là đồng nghiệp của ta, luôn ở trường sẽ bất tiện, đã sớm chuẩn bị dọn ra rồi." Tống Tây Tử cảm thấy đây là ý kiến hay, chút nữa nói với Lâu Xuân Vũ một tiếng, để nàng hỗ trợ lừa dối, Tống Giai hỏi tới liền trả lời là sắp dọn vào, làm cho Tống Giai từ bỏ ý niệm này.
Cuối cùng, Tống Tây Tử lái xe, đem Tống Giai tâm như tro tàn bên cạnh rời khỏi nhà mình.
"Ngươi không phải là đang gạt ta đi, ta hôm nay còn cùng Lâu tỷ tỷ tán gẫu, nàng cũng chưa từng nói qua nàng cùng ngươi thuê nhà." Đầu óc Tống Giai bỗng nhiên xoay chuyển, liền phát hiện ra điểm không thích hợp.
"Ta đương nhiên không lừa ngươi, chúng ta đã sớm thương lượng xong rồi, dù sao đi làm cùng một công ty, ở cùng một chỗ bình thường đi làm cũng thuận tiện, dù sao là tiện đường, lại nói, thuê cùng cũng không phải là đại sự gì, ngươi cho là kết hôn sao, chẳng lẽ phải phát thiệp để mọi người khắp thế giới biết rõ sao, ngươi không biết cũng rất bình thường."
Chiếc xe, đang từng chút một rời xa nhà của mình, là hướng về phía nhà của Tống Giai. Trong xe đang mở CD đàn dương cầm mà Tống Tây Tử yêu thích, tiếng âm nhạc chậm rãi vang lên.
"Ta không tin." Tống Giai suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra bấm dãy số đã sớm lưu trong máy, "Lâu tỷ tỷ, là ta, ta là tiểu Giai Giai, ân, muộn như vậy lại quấy rầy ngươi, ngươi đang bận sao, nghe ra được ngươi thật giống như đang rất mệt mỏi, a, là như vậy, chính là ta chuẩn bị thuê phòng ở bên ngoài, hai phòng ngủ một phòng khách, có dư một phòng ngủ, ngươi muốn thuê cùng ta hay không a, ta để ngươi tiện nghi một chút, bởi vì là phòng ở của người thân trong nhà ta, phòng ở cam đoan rất sạch sẽ..."
Nghe đến đó, Tống Tây Tử đang cầm tay lái nheo mắt, tiểu nha đầu Tống Giai này thế nhưng còn lượn một vòng để nghe câu trả lời của Lâu Xuân Vũ.
"A, vì cái gì không muốn a, ta muốn ở cùng Lâu tỷ tỷ nha, Lâu tỷ tỷ tốt như vậy, ngươi ở cùng ta khẳng định mỗi ngày đều sẽ rất vui vẻ. Hơn nữa trong nhà của ta sẽ thay ta trả tiền thuê phòng a, thật sự là vô cùng tiện nghi."
Tống Tây Tử nghẹn thở ra một hơi, nàng nhân lúc đèn đỏ dừng lại, nghe tiểu lừa đảo Tống Giai này làm sao lừa gạt Lâu Xuân Vũ.
"Ngươi có chỗ ở, tìm bên ngoài sao? Bên ngoài rất loạn, tỷ tỷ ngươi vì cái gì không cân nhắc ở cùng ta a, đồng học, ngươi nói đồng học không phải là Tống tỷ tỷ đi? Thật sự chính là Tống tỷ tỷ a, ah, vậy không có biện pháp nào, được rồi, nhưng mà ta thật sự muốn ở cùng Lâu tỷ tỷ a."
Cúp điện thoại, Tống Tây Tử cười lạnh: "Tống Giai, ngươi rất lợi hại, ngươi có khả năng diễn xuất như vậy vì cái gì không đi làm minh tinh. Ngươi đem tiểu động tác của ngươi thu lại, không có tác dụng với Lâu tỷ tỷ của ngươi."
Tống Giai dùng mũi phát ra một tiếng hừ, tựa vào ghế, "Ta tuyệt vọng rồi, ta cam chịu số phận a."
Tống Tây Tử tự thân đưa Tống Giai vào trong tay của cha mẹ nàng, cha mẹ Tống Giai đối với Tống Giai cũng hết cách rồi, hơn nữa xem bộ dạng này hẳn là cũng không phải lần đầu tiên.
Sau khi đưa người trở về lại vòng lại, đã hơn nửa đêm, Tống Tây Tử không quên gọi điện thoại cho Lâu Xuân Vũ, trong điện thoại, Tống Tây Tử nói với Lâu Xuân Vũ chuyện đêm nay Tống Giai chạy tới tìm nàng hơn nữa còn chuẩn bị muốn ở lại nhà nàng lâu dài.
Cũng may cuối cùng nàng đã đưa Tống Giai trở về rồi, nếu không sau này nàng liền từ tỷ tỷ biến thành bảo mẫu, chẳng những phải vội vàng đi làm, còn phải chiếu cố một hài tử, nếu như nàng chiếu cố tốt cũng đỡ, nhưng mà nàng không giỏi chiếu cố người khác, nàng bỏ mặt sự cầu khẩn của Tống Giai, đem người đưa về nhà.
Lâu Xuân Vũ nghe nàng nói xong những chuyện này, tư duy nhanh chóng xoay chuyển, buổi chiều khi nhận được cú điện thoại kia của Tống Giai, nàng liền cảm thấy kỳ quái, Tống Giai liên hệ với nàng không sâu, bỗng nhiên hỏi nàng muốn chuyển ra ngoài sống cùng nhau hay không, nàng trực giác chính là không nên tiếp nhận đề tài này, nàng nghe được tiếng âm nhạc, có một chút suy đoán, cho nên khi Tống Giai hỏi tới nàng liền nói muốn ở cùng Tống Tây Tử.
Sau khi Tống Giai nói chuyện xong, Lâu Xuân Vũ vẫn còn đang nghĩ xem suy đoán của mình có đúng hay không, thẳng đến khi Tống Tây Tử gọi điện thoại cho nàng, nàng mới xác định, khi đó Tống Giai thật sự đang ở trên xe của Tống Tây Tử.
Nhìn lại vấn đề nàng đã hỏi, liền trở nên có hứng thú rồi.
"Tống Giai tâm tư thật nhiều." Tống Tây Tử có phần xúc động, "Ngươi không nên bị vẻ ngoài của nàng đánh lừa."
"Như vậy rất tốt, nhiều tâm nhãn một chút cũng sẽ không bị xã hội lừa gạt."
"Nàng không gạt người thì tốt rồi. Hôm nay ta nói với nàng phòng phụ dự định là để cho Lâu tỷ tỷ của nàng tới ở, không thể cho nàng thuê, nàng cũng không trực tiếp hỏi ngươi để chứng thực, liền xoay chuyển góc độ nói những lời khách sáo kia với ngươi, ngươi nói nàng có phải là rất lợi hại hay không."
"Thì ra là như vậy. Ta cảm thấy rất kỳ quái, nàng bỗng nhiên hỏi ta có muốn chuyển ra ngoài hay không, trước mắt ta liền có một dấu chấm hỏi thật lớn (???)."
"Ha ha, cũng may là có ngươi, ta bảo vệ được phòng phụ."
Nói đến đây, Lâu Xuân Vũ nổi lên dũng khí, nói: "Ta là thật sự muốn dời ra ngoài, ngươi có ý định tìm người cùng thuê sao?"
Vừa dứt lời, Lâu Xuân Vũ liền ngừng hô hấp, chờ đáp án từ đầu bên kia điện thoại.
Không biết qua bao lâu, Lâu Xuân Vũ chán nản thất vọng nghĩ, nếu như Tống Tây Tử không nguyện ý, lại nên làm thế nào để giảm bớt sự lúng túng khi bị cự tuyệt.
"Có thể a. Ngươi lúc nào sẽ dọn ra, ta đến giúp ngươi." Thanh âm của Tống Tây Tử nhẹ nhàng từ trong điện thoại truyền tới, Lâu Xuân Vũ không thể tin được, trong lòng lặp lại xác nhận, nàng cảm thấy sự tình không có dễ dàng như vậy, nhưng mà trên thực tế, Tống Tây Tử liền đáp ứng rất nhẹ nhàng, hơn nữa là không chút do dự.
"Ngươi nói là có thể cùng thuê phòng?" Thanh âm Lâu Xuân Vũ run lên nhè nhẹ.
"Uhm, ta không diễn đạt sai đi. Ta là chủ nhà thứ hai, tuy rằng chúng ta là đồng sự, nhưng mà hợp đồng vẫn là phải ký, còn có, một vài thói quen sinh hoạt vẫn là phải nói trước rõ ràng, không cần đến sau này lại làm tổn thương tình cảm." Qua điện thoại, Tống Tây Tử cũng không biết một câu nói của mình, đối với Lâu Xuân Vũ sinh ra ảnh hưởng lớn đến thế nào, Tống Tây Tử chỉ cần dùng một chút thời gian liền đã tiếp nhận chuyện sắp có một người bạn cùng phòng, hơn nữa phát hiện mình cũng không bài xích chuyện này.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Tiểu kịch trường:
Tống Giai: Ta đáng yêu như vậy, hoạt bát như vậy, thiên chân vô tà như vậy, vì cái gì tỷ tỷ không chịu đối tốt với ta một chút?
Tống Tây Tử: Trong kịch bản này chỉ có thể có một tiểu khả ái, đó chính là ta.
Lâu Xuân Vũ: Ân! Tây Tử nói đều đúng.