Mạc Kỳ Tuyên trợn mắt nhìn Thương Lam Hàn, cả người ngay đơ. Đại não của hắn vẫn chưa tiêu hóa được câu nói vừa rồi của Thương Lam Hàn. Một hồi sau, hắn mới trở lại bình thường, lập tức mở miệng trả thù:
-Tiểu tử ngươi chẳng phải cũng biết yêu rồi sao? Vậy mà lúc nãy còn lên mặt với ta, không thấy xấu hổ à!!!
Nếu là người bình thường nghe thế chắc chắn sẽ rất xấu hổ, nhưng Thương Lam Hàn căn bản không phải là người bình thường a. Gần như là ngay lập tức, y liền đáp lại:
-Bổn công tử nhìn thế nào cũng là một công tử hào hoa phong nhã, phong lưu đa tình. Hơn nữa lại ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, khí khái bất phàm, biết yêu thì có gì là lạ chứ. Chỉ có tiểu tử mặt liệt nhà ngươi mà biết yêu thì mới gọi là chuyện lạ thôi. Lại còn đỏ mặt khi nhắc đến người ta. Ta thấy chắc trời cũng sắp sụp xuống rồi.
Mạc Kỳ Tuyên khóe mắt giật giật, trán nổi gân xanh. Tên bệnh hoạn biến thái cuồng tự luyến này quả nhiên vẫn như xưa, chẳng thay đổi gì. Da mặt của tiểu tử này so với tường thành tuyệt đối còn dày hơn vài lần, sao có thể biết xấu hổ được chứ? Hắn đúng là hỏi thừa mà. Nếu là bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, nhưng bây giờ mình có việc cầu người ta nên đành thôi vậy.
Mạc Kỳ Tuyên cố hết sức kiềm nén để không đá bay Thương Lam Hàn ra ngoài, sau đó quay lại nói “chính sự”. Sau một hồi bàn bạc, cả hai quyết định trước tiên sẽ hạ thủ Nam Cung Ngọc trước. Nếu thật sự không được thì sẽ áp dụng phương pháp khác.
Tại thừa tướng phủ, Y Lam uể oải bước vào viện của Nam Cung Ngọc, không nói hai lời nằm dài xuống trường kỉ, lăn ra ngủ. Giường ở phủ thừa tướng quả nhiên nằm rất tốt, chẳng bù cho ở chỗ của nàng, vì thiếu hụt kinh phí nên nội thất cũng chưa sắp xếp gì nhiều, giường cừng như đá, nằm khó chịu muốn chết. Lại thêm mấy ngày liền làm việc không ngừng nghỉ, nàng thực sự mệt lả cả người rồi. Thôi, cứ ngủ một chút rồi tính tiếp vậy. Nghĩ thế, Y Lam nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Người hầu của phủ thừa tướng dường như đã quá quen thuộc với cảnh này nên mọi người chỉ mỉm cười chứ không nói gì. Bọn hắn có mù cũng dễ dàng nhận ra đại nhân nhà họ thích cô nương này. Biết đâu sau này bọn họ phải gọi cô nương này một tiếng “phu nhân” thì sao. Ừm, khả năng này cũng không nhỏ a. Mà vị cô nương này tính tình rất tốt, luôn hòa đồng với mọi người, không giống đám tiểu thư đài các kia. Nếu như đại nhân thật sự lấy cô nương này về thì tốt quá rồi. Nhưng nghĩ thì nghĩ thế thôi, chứ việc này thật khó a. Ai mà ngờ đại nhân nhà họ trong lĩnh vực này lại nhát thế, mãi không dám tỏ tình với người ta. Haiz, xem ra bọn họ còn phải chờ dài dài rồi!!!
Nam Cung Ngọc mệt mỏi trở về viện của mình, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Tiểu tử Mạc Kỳ Tuyên kia liên tục gây khó dễ cho hắn từ trên triều đến ngoài đường làm hắn thật không biết nói sao cho phải nữa. Hôm qua còn cho người bắt cóc hắn về hỏi cung tra khảo, suýt nữa thì ném hắn lên giường với một mụ mập. May mà hắn biết tiểu tử này tuyệt không tuyệt tình với bằng hữu nên cắn răng không khai, mãi mới được thả về. Tuy là hữu kinh vô hiểm, nhưng cũng bị hù dọa một phen đến thót tim. Hắn nghĩ là hắn nên đi ngủ một giấc cho tỉnh táo vậy.
Một điều Nam Cung Ngọc không hề nghĩ đến là khi hắn bước vào phòng lại thấy Y Lam đang nằm trên giường ngủ rất ngon lành. Nam Cung Ngọc chợt mỉm cười, ánh mắt dịu dàng dán chặt vào người đang ngủ trên giường kia. Nhìn thấy nàng như vậy, bao nhiêu mệt mỏi của hắn mấy ngày qua đều nhất nhất tan biến.
Đột nhiên, mặt Nam Cung Ngọc chợt ửng hồng, sau đó dáo dác ngó qua ngó lại, xác định không có ai rồi mới đánh liều, chậm rãi cúi đầu hôn nhẹ lên trán Y Lam. Mặt Nam Cung Ngọc đã đỏ lại càng thêm đỏ, vội vàng lấy chăn đắp cho nàng rồi chạy thẳng sang thư phòng.
Cẩn thận đóng cánh cửa lại, Nam Cung Ngọc nở nụ cười tự giễu. Trong lòng hắn biết rất rõ, hiểu lầm giữa nàng và Mạc Kỳ Tuyên sẽ có ngày được hóa giải, biết được nếu so sánh với tên kia, hắn thực sự kém xa rất nhiều, cũng biết được, hắn cuối cùng sẽ không phải người có được nàng. Vậy nên, hắn muốn nhân khoảng thời gian này, ở một bên chăm sóc nàng, quan tâm nàng, tạo ra những kỉ niệm đẹp cùng nàng. Đây là việc duy nhất mà hắn muốn làm. Chỉ cho đi mà không cần đáp lại, không ngờ Nam Cung Ngọc hắn cũng có lúc làm việc này. Nhưng việc này chỉ nên làm một lần trong đời thôi nhỉ?