Gió lạnh thổi qua, đêm đã khuya, hẳn ai cũng đã chìm vào giấc mộng.
Ngọc đèn dầu vẫn sáng, ta biết, hắn vẫn chưa ngủ, vì phiền lụy? Có lẽ là hắn không muốn ngủ.
Lặng lẽ tiến đến gần, mái tóc đen dài gọn gàng búi cao, bán lộ thân thể trắng nõn, so với một năm trước đã gầy đi thật nhiều.
Lần đầu tiên gặp hắn, ta nghĩ hắn chính là Văn Dận Từ tám tuổi vào phủ; lần thứ hai gặp hắn, ta liền biết hắn không phải Văn Dận Từ, hắn không cười đến đáng yêu như Tiểu Từ, không vui vẻ như Tiểu Từ!
“Vương gia, nên đi ngủ thôi!”
Nhẹ giọng khẽ nhắc, sợ quấy nhiễu đến màn đêm yên tĩnh, cũng là, sợ đánh vỡ sự im lặng khó có được này.
Vài tháng trước, từ khi Chập Tích (hoàng đế) triệu hắn vào cung, hắn đã hoàn toàn trở thành công cụ, một thứ công cụ tranh đoạt vương vị!
Ngươi lừa ta gạt, xuất sinh nhập tử, mọi người xa lánh, một màn kịch được đem ra trình diễn, một hồi cuộc dần kết thúc, phấn khích, kích thích, đành phải giấu đi nỗi bi ai tràn ngập bên trong.
Từng nhìn thấy đại hoàng tử rõ ràng ngã xuống trước mắt, đau khổ van nài, cầu xin hắn thả nữ nhân của gã đi, thế nhưng, gã lại bất giác cầu được cái chết, là bị giết không tha…
Không rõ Chập Tích vì sao lại cho hắn phân quyền lợi này, là vì quá thương hắn đến mức trở nên hồ đồ, hay đó vẫn chỉ là suy tính của hoàng đế?
Ngẩng đầu khẽ cười, tựa như đó đã trở thành thói quen của hắn, mặc kệ đối phương là ai, hắn vẫn mỉm cười, rồi sau đó mới hành động.
“Là ngươi a ~!” Cúi đầu, lại mỉm cười, “Nhưng ta thật không ngủ được a!”
Thực điềm đạm, thế nhưng, lại có thể không chần chừ hạ sát thủ. Hắn thật sự từ bi, hay đó chỉ là sự thương hại giả dối?
Rút ra cây trâm cài trên đầu, mái tóc dài đen nhánh thẳng xõa xuống, dưới ánh nến trở nên dị thường xinh đẹp, dị thường chói mắt, thế nhưng ánh mắt vốn nên sáng nhất lại chỉ có sự ảm đạm che khuất đi!
Mỉm cười, mỉm cười đứng bên cửa sổ, không phải ở dưới ánh dương quang chói rạng, có lẽ, chỉ có trong màn đêm đen thẳm này, hắn mới khẽ để lộ ra đạm đạm đau thương mà chính hắn cũng không nhận ra.
Gió lùa qua mái tóc hắn, lướt qua ánh mắt hắn, hòa trong thanh âm hắn ~
“Ta là cái gì? Khanh?”
“Ngìa là thập thất hoàng tử ~!”
“Ngươi biết ta không phải mà, đúng không?”
Nửa năm, lần đầu tiên hắn thừa nhận bản thân không phải Văn Dận Từ, không phải hài tử của nam nhân hoàng đế luôn yêu thương kia,
Điều ấy nói lên cái gì? Ta không biết!
Không trả lời, đúng vậy, ta biết hắn không phải, ngay từ đầu ta đã biết, ngươi không phải, không phải Tiểu Từ mà ta quen, thế nhưng ta vẫn ở bên bảo hộ ngươi, tựa như vẫn đang bảo hộ Tiểu Từ năm nào, thế nhưng, khi đó ta là hộ ảnh, mà hiện tại ta là quản gia của hắn, Quang Vinh Hoán Khanh. (Hộ ảnh: có ý nghĩa như ảnh vệ, bảo vệ chủ nhân)
Từng hỏi Tiểu Từ, hỏi y vì sao không yêu thất hoàng tử,
Tiểu Từ cũng không nói gì, thế nhưng ta biết, Tiểu Từ không yêu là vì y đã biết trước sẽ có ngày này, đã biết trước bản thân sẽ bước trên con đường như hiện tại, cho nên y quyết định không yêu.
“Ngươi có yêu thất hoàng tử không?”
“Rất nhiều người hỏi ta điều này, đã từng nói yêu, thế nhưng hắn không yêu ta, còn bây giờ……!”
Mỉm cười, hắn nhìn xuống hai bàn tay mình mà khẽ mỉm cười,
“Hắn hận ta, hận ta giết ca ca hắn, hận ta sắp giết đi hoặc sẽ cướp đi quyền lực của huynh đệ hắn. Hắn sẽ không yêu ta, sẽ không!”
Bình tĩnh kể ra, hắn vẫn luôn đạm đạm đối diện mọi thứ, mà thống khổ tràn ngập mạt cười trên môi hắn.
“Vì sao không chịu buông tay, buông tha mọi quyền lợi phân tranh kia?”
Xoay người, đưa tay chạm vào thành bồn tắm vẫn hơi bốc lên chút nhiệt khí,
“Khanh, quyển sách kia, không dạy ta cách làm thế nào để buông tay a!”
Ta biết quyển sách đó là gì, bởi vì nữ nhân viết cuốn sách ấy chính ta đã chứng kiến nàng lớn lên, theo nàng lúc nàng xuất thân, cùng nàng trưởng thành, trở nên thành thục, mãi cho đến khi tin dữ truyền đến.