Thẩm Lan yên tĩnh nhìn y, đôi mắt trong trẻo sâu thẳm, sạch sẽ như dòng suối đổ từ đỉnh núi tuyết, Bùi Thận cầm bút, chẳng biết vì sao bỗng khựng lại, trong lòng chợt thấy có mấy phần ê ẩm.
Nàng sinh ra nơi bùn lầy, nhưng không cam cúi đầu khom lưng.
Bức Mai đỏ giữa trời tuyết này đề thêm câu thơ nàng vừa đọc, khiến cho thứ vốn lấy ra làm nhục nàng lại trở thành bằng chứng cho sự thanh khiết của nàng.
Bùi Thận yêu nàng nhanh nhạy sắc sảo, lại bực nàng vì sao bướng bỉnh như thế, ngay cả nửa câu dịu giọng cũng không chịu nói.
Hồi lâu sau, y bỏ bút đứng dậy, sầm mặt cầm một miếng khăn bông tới.
Thẩm Lan tựa lên chăn gấm, trời đã vào cuối tháng tám, đêm thu gió lạnh, sống lưng trắng ngần nằm lộ trong bóng đêm khiến thân thể cũng hơi trở lạnh.
Ngay sau đó, khăn bông ấm áp chạm vào, có người tỉ mỉ chà lau tấm lưng của nàng.
Lau đi cành mai đen nhánh khúc khuỷu, lại lau đi hoa mai rực rỡ đỏ bừng.
Buổi đêm tĩnh lặng, Thẩm Lan không nói một lời, nằm đó mặc kệ Bùi Thận loay hoay.
Mà Bùi Thận cũng chẳng nói gì, hoặc cũng có thể là không biết nên nói cái gì, nói như thế nào, đành phải giữ trầm mặc.
Từng cành lại từng cành, một đóa lại một đóa, đổi qua mấy lần khăn bông cho đến khi toàn bộ đều đã được lau sạch sẽ.
“Xong rồi.” Bùi Thận đứng dậy nói.
Thẩm Lan không để ý đến y, cũng chẳng ừ hử gì, chỉ cuốn chăn lăn vào trong, úp mặt vào tường đi ngủ.
Thấy nàng như vậy, Bùi Thận cầm khăn đứng sững tại chỗ.
Ngặt nỗi lúc này y đúng là có hơi chột dạ, thấy hành động của mình có phần quá quắt, nhưng vừa nghĩ tới nàng gọi Dương Duy Học là tri kỷ, nói mình là chủ của nàng, lòng y lại bắt đầu cáu bẳn.
Tất cả nỗi lòng lẫn lộn lại, cuối cùng y giận dỗi ném khăn bông vào thau đồng, nghĩ bụng thôi thì tha nàng lần này.
Dù sao nàng và Dương Duy Học cả đời này cũng đừng mong gặp lại.
Nghĩ vậy, y tháo ủng, cũng lên giường đi ngủ.
Bóng đêm dần sâu, trăng thu nhàn nhạt cùng vài ba ngôi sao thưa, ngoài cửa nước chảy róc rách, óng ánh sáng.
Nửa đêm, Thẩm Lan đột nhiên sốt cao.
Trong cơn mê man, phảng như có tiếng ai đang gọi.
“Thấm Phương, tỉnh lại.”
“Thấm Phương, Thấm Phương.”
Sau đó là những tiếng bước chân vội vội vàng vàng.
Thẩm Lan đã không rảnh màng đến nữa.
Nàng hoa mắt ù tai, tứ chi rã rời, cơ thể nóng hừng hực, trời đất như cũng lộn ngược xoay tròn.
Trong cơn phiêu bồng vô thực, nàng dường như thấy lại những cảnh tượng ngày xưa.
Ngồi cùng cha mẹ trên tấm thảm trắng ấm áp chơi Lego.
Canh chuông tan học để chạy như bay tới căn tin ăn cơm.
Lúc thi đại học xong, sách vở bài thi tung bay như trời đổ tuyết lớn.
Đội mưa đi ăn liên hoan với bạn bè… Những hình ảnh nàng cố ghì chặt nơi đáy lòng, chưa từng dám suy nghĩ đến, bất thình lình đều hiển hiện lên.
Giống như trò chơi ghép hình, từng khối từng khối, ghép thành một Thẩm Lan xinh đẹp trong sáng, kiêu hãnh tự do.
Mà không phải một con chó nhà có tang, thần sắc hoảng hốt, không thấy ngày mai như lúc này.
Giữa cơn u mê lơ lửng, khóe mắt Thẩm Lan như chảy xuống một giọt lệ buồn.
Thấy nàng sốt cao không hạ, má phấn đỏ bừng như hoàng hôn sắp tàn, Bùi Thận khó nén sầu lo, nhíu mày hỏi: “Không phải nói là ưu tư quá độ, tinh thần kích động mới trúng gió độc, phế khí không thông sao? Sao đã châm cứu rồi mà vẫn chảy nước mắt vậy?”
Đại phu tuổi ngoài sáu mươi bị Cẩm Y Vệ mang đến trong đêm đứng cạnh, đội mũ tròn mang ủng trắng, mặc áo duệ tát vải bố xanh, eo đeo dây lụa đen, tay ôm hòm thuốc gỗ, nghe vậy cúi người đáp: “Bẩm Đại nhân, ta chỉ vừa châm cứu xong được một nén hương thôi, sao đã kịp trở tốt.
Còn chảy nước mắt thì…”
Đại phu già nhìn người nam trước mặt, trù trừ một lúc, cuối cùng cũng không dám mở miệng nói phu nhân này có lẽ là bi thương quá độ, chỉ nói: “Lúc sốt cao, trong người khó chịu nên chảy nước mắt cũng bình thường.”
Bùi Thận liếc nhìn ông ta, biết người này đang nói vớ vẩn thôi.
Mấy trò xiếc này ở Thái Y Viện y đã thấy nhiều.
“Vậy viết đơn thuốc đi.” Bùi Thận nói.
Đại phu kia lớn tuổi lành nghề, cũng không luôn y theo những phương thuốc cũ mà muốn bốc thuốc đúng bệnh, thế là hỏi: “Biết đâu là các thuốc này kia xung khắc với nhau.
Gần đây phu nhân có dùng hương, thuốc mỡ gì đó không?”
Bùi Thận hơi ngừng lại, sau đó bình tĩnh hắng giọng: “Hôm trước uống một bình Thiêu Đao Tử, mới rồi trên người dính chút mực nước, son môi.”
Đại phu già vốn đã gặp nhiều việc hiếm lạ, lại chưa từng nghe nói đàn bà chốn khuê phòng nội trạch vậy mà đi uống Thiêu Đao Tử, càng không hiểu dính chút mực nước, son môi tức là sao?
“Thiêu Đao Tử nếu uống từ hôm trước thì chắc không vấn đề gì.
Có điều rượu này rất mạnh, tôn phu nhân vốn là thể hàn, dạ dày hư, ngày sau nên hạn chế thì hơn.”
Bùi Thận liên tục gật đầu, lại nói: “Mực kia là mực Tùng Yên, son môi là son cao cấp làm từ bột hoa giềng giềng, dính một lúc thì lau sạch.
Chắc không có ảnh hưởng gì chứ?” Y cố tình chọn son môi chứ không dùng chu sa, cũng vì sợ chu sa tính độc, dính lên da có thể thấm vào người.
Đại phu gật đầu: “Thế thì không sao đâu.” Nữ tử dùng son môi cũng không phải hiếm, còn mực kia chắc có lẽ là lỡ làm đổ lên người.
Nghĩ vậy, đại phu kê một ít ma hoàng, phòng phong, kinh giới, lại bỏ thêm ít táo tàu, phục linh, lúc này mới thong thả ung dung tiếp tục châm cứu cho Thẩm Lan.
Bận rộn suốt đêm, trăng đã buông xuống chân trời, sương đêm tan đi, muôn sao giấu mình.
Thẩm Lan bị người ta bế lên, ép uống một chén thuốc, trong thuốc hẳn có bỏ thêm dược liệu an thần, Thẩm Lan lần nữa mơ màng ngủ.
Đợi khi nàng tỉnh lại, đã là nửa buổi chiều hôm sau.
“Tỉnh rồi?” Bùi Thận bước vào, đằng sau có một bà vú trung niên búi tóc bưng cái bàn con khắc hoa, phía trên có cái chén sứ Thanh Hoa đựng đầy nước thuốc đen tuyền.
Thẩm Lan ngửi được mùi đắng liền bắt đầu buồn nôn, nàng nghiêng đầu quay sang chỗ khác.
Thấy nàng như vậy, Bùi Thận mở miệng dỗ dành: “Thuốc đắng dã tật mới mau hết bệnh, ráng uống đi.”
Thẩm Lan tuy đã hạ sốt, nhưng cơ thể mệt mỏi vô lực, nằm tựa vào gối lụa Sơn Tây lắc đầu, ý bảo nàng không muốn uống.
Bà vú kia là tối qua Bùi Thận sai người đi mướn, lần đầu gặp được Thẩm Lan, thấy dáng vẻ nàng nhẹ chau mày đẹp, tựa Tây Thi ôm ngực mà âm thầm líu lưỡi.
Đây là thần tiên ở đâu hạ phàm thế này, quá mức xinh đẹp.
“Nàng chớ có xằng bậy, bệnh mà không uống thuốc thì sao khỏe lại được?” Bùi Thận nhíu mày cầm lấy chén sứ, bưng tới trước mặt Thẩm Lan.
Trải qua sự việc hôm qua, cả người Thẩm Lan rất là mỏi mệt, bắt đầu nảy sinh cảm giác chống đối, lại thêm bệnh tật khó chịu, thế cho nên ngay cả mở miệng đáp lời với y nàng cũng lười làm.
Thẩm Lan không muốn tranh cãi, liền nhận lấy chén thuốc.
Nước thuốc vào họng, đắng đến run rẩy ruột gan.
Thẩm Lan cau mày nhịn cơn buồn nôn, uống cạn một hơi.
Vừa thả chén thuốc bỗng thấy Bùi Thận duỗi tay nhét thứ gì vào miệng nàng.
Thẩm Lan hơi giật mình, nhai vài lần, ước chừng là mứt quả khô gì đó, ngọt lịm.
“Thấy vị mứt khế rim mật này ra sao?” Bùi Thận ngồi xuống đầu giường cười hỏi.
Thẩm Lan liếc nhìn y, cũng không đáp lời.
Không biết mua từ cửa tiệm nhà ai, hương vị cũng không tệ lắm.
Thấy nàng không đáp, Bùi Thận lại cười: “Nàng không nói gì, vậy nghĩa là vị cũng tạm được.
Chứ nếu không, chắc chắn phải nhăn nhó với ta.”
Thẩm Lan lại liếc nhìn y lần nữa, thấy tròng mắt y hơi đỏ, râu dưới cằm lún phún mọc, hẳn là đã bận rộn cả đêm.
Thấy y như vậy, Thẩm Lan chỉ thầm cười nhạo.
Làm gì bận đến độ không rảnh đi rửa mặt, rõ là ra vẻ cho nàng xem.
Chẳng qua thấy cứng rắn làm nhục như tối qua không thành, bây giờ đổi sang dụ dỗ khiến nàng mềm lòng thôi.
Thẩm Lan vốn nên thuận bậc thang trèo xuống, giả ý hòa hảo, ý đượm tình nồng với y trận nữa, lại tìm cơ hội khác chạy trốn.
Nhưng nàng chồng chất cảm xúc quá nhiều, hai độ đào vong, hai lần bị bắt, đêm qua lại bị làm nhục như vậy, rồi lại mơ thấy rất nhiều chuyện cũ ngày xưa.
Lòng nàng khó tránh chán chường, thậm chí bắt đầu có mấy phần tuyệt vọng.
Ánh mắt nàng ngơ ngác nhìn ra phía trước, ngày tháng thế này bao giờ mới chấm dứt? Nàng thật sự có thể chạy thoát sao?
Thấy nàng không mở miệng, lòng nhiệt tình của Bùi Thận như bị hắt chậu nước lạnh.
Một lần cũng thôi, hai ba lần liên tục, cao ngạo như y sao có thể nhịn được, đang định nổi nóng, chợt thấy Thẩm Lan không rên tiếng nào, nắm gối ngã đầu đi ngủ.
Bùi Thận sửng sốt, bắt đầu bùng lửa giận, lạnh lùng ra lệnh: “Đi ra ngoài.” Vú già kia hốt hoảng bưng bàn con, đóng cửa chạy ra.
“Đứng lên nói chuyện.” Bùi Thận đứng trước giường, ánh mắt lạnh lẽo.
Thẩm Lan nhắm mắt, cả người nàng uể oải, nhìn dáng vẻ Bùi Thận nổi giận tự nhiên thấy hơi buồn cười.
Không được tự do hành động thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả quyền giữ im lặng cũng không có.
Chẳng lẽ muốn nàng thành con rối gỗ, Bùi Thận muốn nàng nói thì nói, không cho nói thì phải im.
Thẩm Lan bịt kín chăn, không muốn nhìn thấy y nữa.
Ai ngờ nàng càng như vậy, Bùi Thận càng thêm tức giận, oán trách nói: “Nàng đúng là cái đồ không có lương tâm.
Ta bận bịu trước sau cả đêm, nàng vậy mà bày ra vẻ mặt đó cho ta nhìn!”
Thẩm Lan đầu choáng mắt hoa cần đuổi y để đi ngủ, nàng kéo chăn xuống, khịt mũi một cái, mở miệng nói: “Ta là cái đồ không có lương tâm, ngươi cứ việc thừa dịp ta sinh bệnh chèn ép ta đi.”
Thấy nàng rốt cuộc chịu nói chuyện, Bùi Thận vậy mà vô thức thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm tính từ tối qua tới giờ, coi như đã chịu mở miệng.
Y cũng khịt mũi một cái: “Cái miệng này của nàng quý quá, bình thường không dễ gì chịu mở miệng vàng.
Ta nào dám quở trách?”
Thẩm Lan cả người uể oải, thật sự không muốn cãi cọ tới lui, thế là hỏi: “Khế rim mật ban nãy còn nữa không?”
Bùi Thận lấy túi giấy trong tay áo ra: “Ăn ít thôi.” Sinh bệnh nặng đâu nên suốt ngày ăn mấy thứ ngọt gắt như vậy.
“Là lấy cho ngươi ăn.” Thẩm Lan sửa lời y: “Chẳng lẽ ăn còn không chặn họng được ngươi!”
Bùi Thận cầm túi giấy lại bắt đầu bị nàng chọc tức.
Y ngồi ở địa vị cao lâu ngày, làm gì có ai dám nói với y như thế!
Y định quát lại, nhưng hồi sau lại vuốt trán, nghĩ bụng giận dữ với nàng làm chi, cũng đâu phải mới biết nàng nhanh mồm dẻo miệng.
Huống hồ nàng đang bệnh nặng, thôi, coi như tha nàng lần này.
Bùi Thận quyết định xong mới mở miệng nói: “Chờ nàng đỡ bệnh, ta dẫn nàng đi Nam Kinh.”
Thẩm Lan tuy người khô héo, tinh thần cũng hơi lâng lâng, nhưng năng lực phán đoán cơ bản vẫn phải có, nàng hồ nghi: “Đi Nam Kinh làm gì?”
“Tế tổ.” Bùi Thận quay đầu nhìn nàng.
Hôm qua không phải nói tên Dương Duy Học kia coi nàng là người, còn y coi nàng là đồ chơi sao?
Nhắc tới đây, Bùi Thận lại cáu giận lên, lạnh lùng nói: “Ta gần đây ngẫm nghĩ, có lẽ trước giờ nàng không phải nô tài, cũng chẳng ra thiếp thất, ở với ta không danh không phận nên mới sinh lòng sợ hãi.
Lâu ngày chuyển thành bất an, lại nhiều lần muốn chạy, chui rúc vào sừng trâu, suốt ngày tính tình bướng bỉnh lạ kỳ.”
“Lần này ta dẫn nàng về quê Nam Kinh một chuyến, cũng tiện đây cho nàng ra mắt người trong tộc, coi như chính thức xác định.”
Thẩm Lan tròn mắt nhìn Bùi Thận, làm như không hiểu ý của y lắm.
Bùi Thận thấy đôi mắt nàng trong trẻo sâu thẳm, dường như ẩn chứa sương mù, người cũng đờ đẫn, hiếm hoi mới thấy dáng vẻ này của nàng, y bật cười nói: “Chờ ta tế tổ xong, sẽ dẫn nàng quay lại Kinh đô, chính thức ký công văn nạp thiếp.
Sau này nàng hãy cứ ổn định theo ta.”
Nói xong, thấy Thẩm Lan như vẫn chưa kịp phản ứng, Bùi Thận lại nghiêm mặt: “Có điều, nàng phải đồng ý với ta.
Ngày sau chớ có lại cau có quạu quọ, cũng không được phép hở cái là chạy ra ngoài, đã rõ chưa?”
Thẩm Lan nghe rõ, cho nên không nhịn được rùng mình một cái.
Hình như bệnh của nàng vừa trở nặng thêm, yết hầu, thực quản, dạ dày đều cảm thấy đau nhức râm ran khắp.
Dường như nước thuốc ban nãy vừa nuốt xuống, cả khế chiên mật Bùi Thận đút cho đều biến thành thứ gì kịch độc, khiến nàng hận không thể nôn hết toàn bộ ruột gan phèo phổi ra ngoài.
Thẩm Lan rốt cuộc không nhịn nổi, nàng như là ăn phải thứ gì cực kỳ chua chát, lại như là nghe phải câu từ quá ác độc đến không chịu được thêm nữa, nàng cúi gập người nôn khan mấy tiếng.
Bùi Thận kinh hãi vội đỡ lấy nàng, Thẩm Lan hất tay y ra, trợn to hai mắt, cố nén bi thương phẫn uất: “Ta không làm thiếp!”
Tác giả có chuyện nói:đội mũ tròn mang ủng trắng, mặc áo duệ tát vải bố xanh, eo đeo dây lụa đen, tay ôm hòm thuốc gỗ là quần áo thường mặc của bác sĩ thời nhà Minh vùng Nam Kinh.
《 đời Minh xã hội sinh hoạt sử 》 ( không tìm thấy tư liệu bác sĩ Tô Châu nên ta dùng Nam Kinh.).