Ta Không Làm Thiếp

chương 68: dần khỏe lại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đến khi tan hội đua thuyền đã là đầu giờ Dậu. Thẩm Lan ở lại quán trà dùng đĩa bánh ôn đào, uống thêm chén sữa hạnh nhân rồi mới dẫn đám hộ vệ nha hoàn rời khỏi.

Nàng về đến phủ vào cuối giờ Dậu. Lúc này chiều hôm buông xuống, sao trời dần tỏ, Bùi Thận vẫn chưa trở về. Thẩm Lan cũng không vội, thong thả rửa mặt thay quần áo.

Qua thêm non nửa canh giờ, Bùi Thận mới vừa dẫn Trần Tùng Mặc, Lâm Bỉnh Trung về phủ, chợt nghe Bình Sơn tới bẩm rằng phu nhân ban nãy đi lạc.

Bùi Thận hơi ngừng chân, lạnh giọng hỏi: “Đã có chuyện gì?”

Bình Sơn là người thật thà, cũng kể tỏ tường những gì mình biết: “Khu vực đỉnh Phi Lai ở Tây Hồ rất là đông đúc tấp nập, không tiện đi xe ngựa nữa, cho nên phu nhân xuống xe đi bộ. Ty chức đang định dẫn phu nhân tới Thanh Nhuận Trà Lâu, ai ngờ phu nhân bước tới trước mấy bước, mà dòng người đông quá khiến bọn ty chức bị chen tách ra.”

Advertisement

Vẻ mặt Bùi Thận nhạt xuống: “Sau đó làm sao tìm được phu nhân?”

Bình Sơn thành thật đáp: “Phu nhân tự đi tới Thanh Nhuận Trà Lâu gặp Bình Nghiệp trước.”

Bùi Thận ngẫm nghĩ một lát, hỏi: “Nàng đi lạc lúc nào? Rồi lúc nào thì tới quán trà?”

Bình Sơn nhớ lại: “Ước chừng đi lạc vào khoảng cuối giờ Thìn. Bình Nghiệp nói phu nhân tới quán trà lúc giờ Tỵ hai khắc.”

Nghe vậy, sắc mặt Bùi Thận hơi dịu lại. Thời gian chỉ hai ba khắc mà thôi, nếu bước đi vội vã, thì đúng là có thể từ đỉnh Phi Lai tới được Thanh Nhuận Trà Lâu.

*khắc = 15 phút

Nói vậy, có vẻ đúng là bị dòng người xô đẩy tách ra, rồi vội chạy tới tụ lại ở quán trà.

Bùi Thận lạnh lùng nói: “Tự đi lãnh mười gậy đi.”

Bình Sơn nhẹ thở phào. Lãnh mười gậy này xong, chuyện này cũng coi như bỏ qua.

Bùi Thận xua tay bảo mọi người lui ra, lúc này mới cầm ngọn đèn sừng dê mà Trần Tùng Mặc mang tới đi về hướng viện trong.

Thẩm Lan tắm gội xong xuôi, bước ra khỏi phòng tắm, chợt thấy Bùi Thận ngồi trên ghế gỗ nam khắc hoa văn rồng lượn, ung dung đọc sách.

Thẩm Lan khẽ ngừng chân, đoạn ngồi xuống sập La Hán năm thành để Tử Ngọc và Lục Nhụy lau khô tóc cho nàng.

Vắt khô tóc rồi, hai nha hoàn sửa soạn châm hương trải giường thì bỗng Bùi Thận xua tay nói: “Khỏi cần, lui xuống đi.”

Tử Ngọc, Lục Nhụy nhìn nhau, không dám trái ý Bùi Thận, thế là uốn gối hành lễ, đóng cửa xin lui.

Trong nhà một mảnh lặng im, chỉ có ánh sáng leo lắt từ ngọn nến trên giá cắm nến bằng sứ thanh hoa tám mặt lẳng lặng rọi sáng không gian yên tĩnh.

Thật lâu sau, Bùi Thận gác cuốn《 Đàm Ý Ca Truyện 》Thẩm Lan đang đọc dở xuống, ôn hòa hỏi: “Tóc đã khô chưa?”

Thẩm Lan gật đầu đứng dậy nói: “Hôm nay mệt nhọc cả ngày trời rồi, ta đi ngủ trước đây.” Nói xong, nàng vén rèm châu lên, định bước vào buồng trong.

Thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh như thường, làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra, Bùi Thận không khỏi cười lạnh, nhưng ngoài miệng vẫn ấm giọng hỏi: “Hôm nay nghe nói nàng đi lạc à?”

Lòng Thẩm Lan nhảy dựng, nhưng vốn có chuẩn bị trước, nàng chỉ gật đầu đáp: “Ta lần đầu được xem hội đua thuyền, hào hứng quá nên cứ bước tới trước cố nhìn cho rõ. Chờ hoàn hồn lại, mới thấy chẳng còn bóng hộ vệ hay nha hoàn nào ở cạnh nữa.”

Bùi Thận gật đầu: “Ra thế.”

Thẩm Lan cho rằng mình đã qua cửa, đang lén lút thở phào. Bùi Thận đột nhiên khẽ cười một tiếng.

“Thế có gặp được Dương Duy Học không?”

Thẩm Lan hãi hùng khiếp vía, mặt mũi biến sắc. Y muốn dọa nạt nàng thôi, hay là thật sự đã tra được Dương Duy Học?

Thẩm Lan do dự tới lui, không biết nên phản ứng thế nào cho đúng. Nàng đứng đưa lưng về phía Bùi Thận, hít sâu mấy lần để giấu đi nét sợ hãi trên khuôn mặt, mới quay lại nhíu mày nói: “Ngài nói vớ vẩn gì đó? Chuyện này thì liên quan gì tới Dương Duy Học?”

Không đợi Bùi Thận nổi nóng, Thẩm Lan đã lạnh mặt: “Ta chẳng qua chỉ ra ngoài một chuyến, ngài vậy mà nghi ngờ ta? Đã vậy, ngài chịu thả ta ra ngoài làm gì? Sao không nhốt ta trong nhà làm một con rối gỗ, mặc ngài chơi đùa cho xong?” Dứt lời, nàng ném rèm châu đang vén xuống, sầm mặt bỏ vào buồng trong.

Bùi Thận không ngờ bị nàng bắt bẻ ngược, đứng sững sờ tại chỗ. Chờ y tỉnh táo lại, không khỏi thấy bất mãn trong lòng. Tưởng đâu gần đây đối xử tốt với nàng, cuối cùng cũng có thể khiến nàng trở nên ngoan ngoãn nghe lời, ngờ đâu vẫn là cái vẻ kiêu căng khó dạy bảo như vậy.

“Nàng chớ có được voi đòi tiên.” Bùi Thận xốc rèm châu theo vào buồng trong, cảnh cáo: “Hôm nay nàng vùng thoát khỏi bọn nha hoàn hộ vệ để làm gì, tự nàng biết lấy!”

Thẩm Lan vốn đã lên giường, nghe vậy vén chăn ngồi dậy, lạnh lùng nói: “Ta đã làm gì lén lút vụng trộm để ngài phải tới quở trách ta thế này!” Dứt lời, nàng nói một hơi: “Ngài đã nhìn ta không vừa mắt, chi bằng trước đánh ta năm gậy, nhốt ta lại, hoặc là lột xiêm y của ta ra, sau đó vẽ thêm một bức mai đỏ giữa trời tuyết lên? Dù sao mấy thứ này Bùi đại nhân cũng có thể làm ra được!”

Bùi Thận bị nàng chọc tức muốn ngã ngửa. Ngặt nỗi những việc này y đúng là đã từng làm ra, y cáu bẳn gắt lên: “Nàng đúng là cái đồ ăn cháo đá bát! Suốt ngày chỉ nhớ mấy chuyện này. Sao lúc ta cứu nàng khỏi tay lũ Oa, tìm thầy thuốc chữa bệnh cho nàng, nuôi nàng cơm ngon áo đẹp không thấy nàng nhớ tới?”

Thẩm Lan cười lạnh: “Đúng vậy, Bùi đại nhân đối với ta thật là tốt biết mấy. Cá chép Trường Giang, gạo thơm tiến cống, trà lá Đồng Sơn, lụa bạc tơ vàng lộng lẫy chói mắt. Cơm ngon áo đẹp nơi nào sánh được với ngài?”

Bùi Thận khịt mũi một tiếng: “Nàng biết thì tốt.”

Thẩm Lan tức đến đau thắt cả ngực, trách mắng: “Nhìn thì áo gấm lụa là, của ngon vật lạ, nhưng ta có phải đang sống không? Cả ngày chỉ được đọc mấy cuốn tiểu thuyết viết chuyện gió trăng tài tử giai nhân. Cái gì mà Đàm Ý Ca Truyện, Trương Sinh Thải Loan Đăng Truyện nằm đầy trên đầu giường ta. Ngài cho là ta không biết ngài tơ tưởng những gì sao!”

“Ta buồn chán ở viện sau không được ra ngoài. Mở mắt thấy một mảnh trời vuông vức, nhắm mắt thấy tấm màn lụa vuông vuông. Sống thế này thì có gì tốt đẹp ghê gớm lắm thay?”

Thẩm Lan nói tới đây, tàn nhẫn bấu vào lòng bàn tay mình, đau đến mức khiến mắt nàng rưng rưng đẫm lệ: “Ta làm thiếp vốn đã thấp hơn người khác một bậc. Trước nay ngài quen coi ta như chim chóc nuôi ngoài hành lang, rảnh rỗi mang ra cho ăn cho uống, chơi đùa một chốc thì cũng thôi. Bây giờ quá đáng tới độ không chứng không cứ cũng tới nghi ngờ ta, vu cho ta lén gặp người khác!”

Thấy đáy mắt nàng ngấn lệ, Bùi Thận đã hơi mềm lòng. Chỉ là bảo y hạ mình xuống xin lỗi, đó là chuyện khó khăn muôn vàn.

Hồi lâu sau, y mới bước lại lấy tay áo lau nước mắt cho nàng, giọng cũng dịu xuống mấy phần: “Ta có nghi ngờ gì nàng đâu? Nhân tiện thì hỏi một câu thôi.”

Thẩm Lan biết tỏng người này không có bằng chứng trong tay, mới chịu buông tha nàng dễ dàng như vậy. Ban nãy nhắc tới Dương Duy Học ước chừng cũng là để gạt nàng thôi. Hễ là hôm nay nàng ứng phó không ổn, y nhất định sẽ điều tra xem Dương Duy Học đang ở nơi nào.

Thấy vẻ mặt nàng lãnh đạm, Bùi Thận dịu dàng nói: “Hôm nay nàng ra ngoài chơi cũng đã mệt rồi, ít nữa cứ nghỉ ngơi trong nhà đã.”

Thẩm Lan cười lạnh, biết Bùi Thận tuy không có chứng cứ nhưng cuối cùng vẫn ôm mối nghi ngờ, cho nên quyết định nhốt nàng trong nhà không để nàng ra ngoài nữa.

Thẩm Lan thấu rõ mọi sự. Nếu nàng giả vờ ngoan ngoãn sau khi được dỗ dành, Bùi Thận ngược lại sẽ sinh nghi, thế là nàng giở giọng châm chọc: “Ngài cứ việc nhốt ta lại luôn đi.”

Bùi Thận nghẹn lời, tự biết mình đuối lý, ấm giọng an ủi: “Ta đâu phải định nhốt nàng? Chờ nàng khỏe hẳn tất nhiên là có thể tự do ra ngoài.”

Vẻ mặt Thẩm Lan bấy giờ mới dịu lại, hơi nguôi cơn tức, lầm bầm một câu: “Bị ngài chọc một trận, cũng chẳng biết bao giờ mới khỏe lên được.”

Bùi Thận tức đến bật cười, mắng: “Ta thấy nàng chắc cũng sắp khỏi hẳn rồi đấy, còn có sức bắt bẻ ta kia mà.” Y lại nói: “Mai mời thầy thuốc đến khám lại cho nàng xem sao.”

Nhắc tới thầy thuốc, mặt Thẩm Lan nhăn nhó: “Thuốc đắng muốn tê cả lưỡi. Thầy thuốc ở Nam Kinh còn cố bỏ thêm cho ta thật nhiều cam thảo, cuối cùng đắng đã đành, còn thêm vị chát, chẳng thấy ngọt ở đâu cả.”

Nghe nàng lầu bầu oán trách, không khí chừng như dịu đi, Bùi Thận cũng cười rộ lên: “Thế nàng cho đây là đang ăn kẹo tổ chim à.” Lại nói: “Trong thành Hàng Châu cũng có nhiều thầy thuốc có tiếng tăm. Nhưng ta nghĩ dù sao vẫn nên mời ngự y tới một chuyến thì tốt hơn.”

Thẩm Lan có hơi kinh ngạc: “Vị bên Nam Kinh chịu tới đây ư?”

Bùi Thận nhẹ nhàng bâng quơ: “Cháu trai duy nhất của ngài ấy không theo nghề y. Ta định tiến cử hắn tới thư viện Lộc Minh để đi học.”

Thẩm Lan ngơ ngẩn nhìn Bùi Thận, rồi thở dài một tiếng, không nói gì thêm nữa.

Một hai tháng nữa lại trôi qua, bấy giờ đã là đầu tháng bảy, cái nóng bức của mùa hè chưa tan đi mà gió heo may mùa thu đã bất chợt ùa về. Thẩm Lan ăn không ngồi rồi, đứng tựa cửa sổ ngắm mưa lất phất.

Mưa thu nhảy múa rơi trên sàn gạch đá xanh, nhẹ nhàng rửa sạch bụi chuối tây xanh mướt. Cơn mưa rào khiến những khóm trúc được tỉa tót cẩn thận tươi tỉnh lên, bóng tùng bóng bách trước đình càng thêm xanh ngắt.

Thẩm Lan đang xem chăm chú, chợt thấy Bùi Thận dẫn Trương viện phán tiến vào. Nha hoàn bà vú dâng lên khăn bông mềm, lau đi những giọt mưa còn vương trên áo quần cả hai.

Trương viện phán trông thấy Thẩm Lan, vuốt râu cười nói: “Nhìn sắc mặt của phu nhân thì thấy khí huyết bây giờ đủ đầy hơn nhiều.”

Thẩm Lan thả cây quạt tròn thêu bức lá đỏ mùa thu trong tay xuống, cười khanh khách đứng dậy nói: “Phiền ngài ngàn dặm xa xôi tới đây một chuyến, thật là ngại quá.”

Trương viện không khỏi đùa nàng: “Bùi đại nhân và phu nhân tình sâu như biển. Nếu lão phu không thể chữa khỏi cho phu nhân, chẳng phải buồn cho thế gian này thiếu đi một đôi tình lữ sao.”

Thẩm Lan im bặt không đáp, có lẽ Trương đại phu cho rằng nàng là vợ của Bùi Thận nên mới nói những lời như vậy.

Thấy vẻ mặt nàng nhạt nhẽo chẳng biết đang suy tư gì, Bùi Thận hắng giọng nói: “Phiền Trương viện phán vậy.”

Trương viện phán bắt mạch cho Thẩm Lan xong, trầm ngâm một lát mới hỏi: “Chu kì kinh nguyệt của phu nhân có đều đặn không?”

Trương viện phán đã qua bảy mươi, thành một cụ ông râu tóc bạc phơ, nên những người trong phòng cũng không có gì phải ngại ngùng e thẹn nữa.

Tử Ngọc thấp giọng đáp: “Bẩm đều đặn ạ.” Những tháng gần đây đều tới đúng vào mùng năm đầu tháng, không lệch một ngày.

Trương viện phán lại bắt mạch kỹ càng lần nữa, đổi xem cả tay trái lẫn tay phải, ông trầm tư một lát, mới cười nói: “Phu nhân bây giờ đã rất tốt rồi.”

Tinh thần Thẩm Lan thả lỏng ra, cười đáp: “Nhờ công Trương viện phán cả.”

Nghe nói nàng đã khỏe, Bùi Thận thở phào nhẹ nhõm, tán gẫu thêm với Trương viện phán vài câu, rồi mới đứng lên tiễn người ra cửa.

Ngoài hiên mưa rơi nặng hạt, leng keng như hạt châu lăn trong mâm ngọc. Nương tiếng mưa rơi, Bùi Thận khoanh tay trầm giọng hỏi: “Trương viện phán, cơ thể nàng thật sự đã khỏe hẳn rồi sao?”

Trương viện phán biết lần trước ông gọi y ra riêng để nói chuyện, khiến y sợ hãi trong lòng, nên lúc này mới tránh khỏi vị phu nhân kia để hỏi lại lần nữa.

Thấy Bùi Thận vẫn đang nhìn mình, Trương viện phán vuốt râu cười nói: “Tất nhiên là đã khỏi hẳn thật rồi.”

Khuôn mặt Bùi Thận lúc này mới giãn ra, lại húng hắng nói: “Vậy chuyện phòng the……”

Trương viện phán cười cười: “Nếu muốn sinh con thì không còn trở ngại gì nữa.” Nói rồi, ông lại dặn dò vài câu “Đừng để nhiễm lạnh”, “Ăn uống thì kỹ càng một chút”, mới theo chân nha hoàn dẫn đường về phòng nghỉ cho khách. Ông đường sá xa xôi tới đây chỉ ở tạm Hàng Châu mấy ngày sẽ phải về lại Nam Kinh.

Bùi Thận nhìn ông đi khỏi, cũng chưa vội quay vào nhà, chỉ là vẻ mặt tĩnh lặng ngắm mưa rơi trên mái ngói, không nói một lời. Hồi lâu sau, y mới rời khỏi hành lang, dời bước đến thư phòng để xử lý việc công.

Đến tối, nhà bếp đưa lên món cơm túi tiền, dùng gạo tẻ ngâm vào nước ngải cứu. Chân giò hun khói, cồi sò, thịt cá hố, gà tam hoàng cắt hạt lựu, lấy lá sen gói lại, đem đi hầm trên lửa nhỏ.

Thẩm Lan mở lá sen ra, mùi thơm xông lên mũi khiến khẩu vị nàng không tệ lắm, ăn được một chén cơm lá sen rồi mới đứng lên đi tắm rửa.

Lúc này đã vào giữa giờ Tuất, trăng ẩn sao thưa, trời đen như mực. Thi thoảng nghe từng tiếng mưa lành lạnh nện lên những chạc tùng chạc bách ngoài đình.

Thẩm Lan tắm gội xong, rảnh rỗi không có việc gì, vẩn vơ nghĩ dạo gần đây Bùi Thận về nhà ngày một muộn hơn, hẳn là công sự ngày càng thêm bận rộn.

Mới nghĩ tới Bùi Thận, liền thấy y cất bước tiến vào, cười nói: “Sao chưa ngủ? Hay là đang đợi ta đấy phỏng?”

Thẩm Lan trừng y một cái: “Ta ở nhà cả ngày, không phải đọc sách thì là ngủ, tối tới làm gì còn ngủ nổi.” Dứt lời, nàng lại nói: “Sách trong phòng này toàn là tiểu thuyết giai nhân tài tử, ta đã đọc phát chán rồi, ít ra ngài cũng đổi mấy cuốn khác tới đây đi chứ.”

Bùi Thận nghe nàng nói thời gian buồn tẻ, khẽ cười một tiếng: “Ta đi tắm trước đã.” Nói đoạn, y đứng lên đi vào nhà tắm.

Bóng đêm dần sâu, Thẩm Lan cũng có phần buồn ngủ, thế là đứng dậy vén rèm đi vào buồng trong.

Chừng ba mươi phút sau, Thẩm Lan đang lim dim chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, chợt thấy bên cạnh nóng hừng hực, bên tai là giọng Bùi Thận khàn khàn thủ thỉ.

“Không phải nàng nói thời gian trôi qua rất nhàm chán sao? Vậy bây giờ làm những việc thú vị có được không?” Nói rồi, y cúi người xuống.

Bên ngoài mưa hơi ngớt, sương dần dày lên, tí tách từng giọt rơi mãi đến bình minh.

Trong nhà màn gấm chăn thêu, sóng đỏ cồn cào, hương ngào ngạt, sương rưng rưng, cá nước vui đùa xuân ấm nồng.

Lời Editor: Gần đây mình thấy có một vài bạn thắc mắc liệu Thẩm Lan đã thích Bùi Thận chưa?

Vì tác giả vẫn chưa hé lộ nhiều về nội tâm của Lan, mình xin phép trích lại một số đoạn suy tư của Thẩm Lan để cả nhà cùng bàn luận nhé.

Chương 61 – Trong màn tối đen, chỉ còn tiếng tim đập vững chãi của Bùi Thận là chân thực. Hai mắt Thẩm Lan cay cay, không nói lời nào mà áp mặt vào vòm ng/ực ấm nóng của y, lắng nghe tiếng con tim y đập thật mạnh mẽ và mãnh liệt.

Một nhịp, một nhịp, lại một nhịp.

Nàng hiếm hoi mới dịu ngoan thế này, lòng Bùi Thận như mềm tan thành một vũng nước đường ngọt lịm, ngọt đến độ sắp chảy được ra thành mật.

“Đừng sợ, có ta đây.”

Nghe y thốt ra câu này, hốc mắt Thẩm Lan cay xè, dùng gương mặt cọ cọ vào y.

Chương 63 – Thẩm Lan vuốt ve mấy đồng tiền trên cổ tay, giữa làn khói tỏa từ mấy cành bách ngẩn ngơ trông sang gương mặt tươi cười của Bùi Thận. Thật lâu sau, nàng rũ mi mắt, lặng yên không nói.

Chương 68 – Thẩm Lan có hơi kinh ngạc: “Vị bên Nam Kinh chịu tới đây ư?”

Bùi Thận nhẹ nhàng bâng quơ: “Cháu trai duy nhất của ngài ấy không theo nghề y. Ta định tiến cử hắn tới thư viện Lộc Minh để đi học.”

Thẩm Lan ngơ ngẩn nhìn Bùi Thận, rồi thở dài một tiếng, không nói gì thêm nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio