- Ngươi cái thứ nghịch đồ này, nói năng xằng bậy cái gì đấy hả?
Giọng điệu Lãnh Vô Yên hoảng loạn.
Tai đỏ bừng khiến cho gương mặt xinh đẹp cũng đỏ lên.
- Cho dù xuất phát thì chân tâm thì thế nào? Chênh lệch giữa hai người lớn như vậy, ngươi căn bản là đang si tâm vọng tưởng!
Lý Nhiên gật gật đầu.
Quả thực, so với thân phận Thánh Tử của hắn thì tiểu sư muội kém hắn không phải một tí đâu.
Nhưng vì khôi phục tu vi, hắn cũng không thể kén chọn được.
- Những gì ngài nói ta đều hiểu cả, nhưng ta tin, sở ái cách Sơn Hải, Sơn Hải giai khả bình! ()
(): 所爱隔山海, 山海皆可平: Ý chỉ tình yêu cách núi cách biển, núi biển cũng không thể san lấp được!
Lãnh Vô Yên ngây ngẩn cả người.
Sở ái cách Sơn Hải, Sơn Hải giai khả bình?
Nhiên Nhi vì theo đuổi mình, mà có dũng khí san bằng Sơn Hải sao!
- Vậy ngươi có biết lời đồn đãi nhảm nhí vô căn cứ tích tụ lại sẽ khiến người ta tan xương nát thịt không, nếu như Bổn Tọa thực sự đồng ý, rất có thể ngươi sẽ bị người người chỉ trỏ?
Lãnh Vô Yên nói.
Lý Nhiên chân thành nói.
- Dù có người người chỉ trỏ, ta cũng sẽ trừng mắt lạnh lùng đối điện, vì phần chân ái này, lời đồn đãi chuyện nhảm gì đó ta đều không để ý!
- Ngươi.
.
.
Lãnh Vô Yên cắn môi, trong đầu thiên nhân giao chiến.
Mặc dù nàng có tất cả tu vi, nhưng đối mặt với phần chân tâm nồng nhiệt này, hoàn toàn không thể dùng được.
- Chân ái?
Từ này khiến nàng cảm thấy thật xa lạ, cũng mơ hồ có chút mong mỏi.
Ánh mắt Lãnh Vô Yên phức tạp, nhẹ giọng nói.
- Nếu như, ngươi vì vậy mà mất mạng thì sao?
Lý Nhiên không chút do dự.
- Chỉ cần có thể ở bên cạnh người mình yêu, cho dù Thân Tử Đạo Tiêu, đệ tử cũng cam tâm tình nguyện!
Lãnh Vô Yên trầm mặc.
Lý Nhiên khẩn trương nhìn nàng.
Một lúc lâu, nàng hất đầu nói.
- Nếu đã như vậy, vậy thì ngươi đi chết đi.
- Hả?
Lý Nhiên còn chưa kịp phản ứng, quay cuồng trời đất một trận, cảm giác mất trọng lượng mãnh liệt truyền đến, bên tai vang lên trận cuồng phong vù vù.
Hắn đang rơi tự do xuống đất!
Hắn từ đỉnh núi La Sát, bị Lãnh Vô Yên ném xuống dưới!
- Mẹ nó, chơi quá trớn rồi đấy, nữ nhân này xuất chiêu không theo bài võ gì thế này, lần này thì chết chắc rồi!
Tu vi của Lý Nhiên bị phong ấn, từ trên núi cao ngàn trượng rơi xuống, chết chắc rồi!
Nhìn thấy mình sắp tiếp đất rồi, hắn tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Nhưng mà trước khoảnh khắc rơi xuống đất, một làn gió thơm mát kéo tới, hai chân lại đứng vững trên mặt đất.
Mở to mắt, chỉ thấy bản thân vẫn đang đứng trên đỉnh núi, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Ánh mắt Lãnh Vô Yên phức tạp nói.
- Tại sao vừa rồi không phải vận chuyển công pháp, chẳng lẽ ngươi thực sự muốn chết hay sao?
Vận chuyển công pháp ?
Ngươi cho rằng Lão Tử không muốn sao?
Lý Nhiên môi tái nhợt, dùng chút sức lực cuối cùng, nắm lấy cổ tay trắng ngần của nàng.
- Không thể ở bên cạnh người mình yêu, đệ tử sống còn có ý nghĩa gì chứ?
-.
.
.
Phòng tuyến của Lãnh Vô Yên hoàn toàn bị đánh tan.
Lý Nhiên vì muốn ở bên cạnh nàng, cư nhiên thực sự cam nguyện đi tìm cái chết!
Mặc dù bây giờ khoảng cách của hai người thực sự rất lớn, nhưng dựa vào thiên phú của hắn, nhất định sẽ có ngày đăng lâm đế vị.
Quan trọng nhất là, hắn vì phần cảm tình này, không sợ lời đồn đãi phỉ nhổ vô căn cứ, có dũng khí san bằng Sơn Hải.
Thậm chí cho dù bỏ mạng cũng không lùi bước.
Tình cảm mãnh liệt như vậy, sao nàng có thể cự tuyệt được chứ?
- Sư tôn?
Lý Nhiên tràn đầy mong đợi nhìn nàng.
Lãnh Vô Yên xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt phượng ngập nước, nhỏ giọng đáp.
- Đừng nhìn ta như vậy, Bổn tọa.
.
.
Đồng ý là được chứ gì.
- Sư tôn vạn tuế!
Lý Nhiên hưng phấn ôm nàng.
Thật không ngờ, sư tôn không những không xử phạt hắn, ngược lại còn đồng ý cho hắn và tiểu sư muội yêu đương, vậy há chẳng phải là phụng chỉ tán gái sao?
Sảng khoái quá đi mất!
- Ngươi, ngươi cái đồ háo sắc này, Bổn Tọa vừa mới đáp ứng ngươi mà ngươi đã bắt đầu động tay động chân rồi…
Lãnh Vô Yên đỏ mặt tránh khỏi vòng ôm của hắn, tránh ra thật xa.
- Hắc hắc.
Lý Nhiên nhức đầu.
- Ngại quá, đệ tử kích động quá ấy mà.
- Mặc dù ta đã đồng ý với ngươi rồi, nhưng dù sao quy tắc này cũng là do Bổn Tọa lập ra, chuyện này tuyệt đối không thể để cho những người khác biết!
Lãnh Vô Yên căn dặn nói.
- Yên tâm, đệ tử rất kín miệng.
Lý Nhiên gật đầu.
Hắn đã không kịp chờ đợi nữa muốn đi bắt tiểu sư muội rồi!
Lúc này, trong đầu vang lên âm thanh của hệ thống.
[Hoàn thành nhiệm vụ.]
[Đối tượng bày tỏ: Lãnh Vô Yên]
[Độ khó: Cấp độ Địa ngục]
[Xác xuất thành công: , %]
[ Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: Hoàn mỹ]
[Chúc mừng kí chủ vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, thưởng cho thăng cấp trung…]
[Giải trừ tu vi bị phong ấn, giành được Bảo Rương siêu cấp .]
-.
.
.
Lý Nhiên.
- ???
- Đối tượng bày tỏ… Lãnh, Lãnh Vô Yên?
Rõ ràng hắn đang bày tỏ với tiểu sư muội mà, sao lại thành chưởng môn chứ!
Lý Nhiên nghĩ tới cái gì đó, hỏi dò.
- Sư tôn, ai đưa Lưu Ảnh Thạch cho ngươi vậy?
Lãnh Vô Yên ngượng ngùng nói.
- Còn giả vờ nữa hả, không phải ngươi nhét vào trong hộp đan sao, thông qua cách này để tặng cho ta sao.
.
.
Sau này đừng làm như vậy nữa, lỡ như bị người khác phát hiện, chuyện của chúng ta có thể bị lộ tẩy đấy.
Lý Nhiên.
-.
.
.
Hắn đã hiểu toàn bộ mọi chuyện rồi.
Tiểu sư muội căn bản không tố giác, mà hiểu nhầm đưa cái hộp đó cho chưởng môn.
Bởi vì toàn bộ quá trình hắn không nói ra tên ai cả, cho nên chưởng môn cho rằng hắn đang tỏ tình với nàng ấy.
Hai người từ đầu tới đuôi đều không có chung tần số!
Bản thân chỉ muốn bắt tiểu sư muội, không thể ngờ trời xui đất khiến, trực tiếp bắt được chưởng môn!
Lý Nhiên quả thực khóc không ra nước mắt.
- Làm ơn, ta thực sự không muốn yêu đương với chưởng môn đâu!.