Ta Không Thành Tiên

chương 111-2: một trăm hai mươi tiếp thiên đài (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau đại hán này lập tức có người vội vàng nhận đạo giám rồi phi thân thẳng lên Tiếp Thiên Đài.

Quả nhiên chân núi lại có tiếng rung động ầm ầm, Tiếp Thiên Đài này cũng bay lên khỏi mặt đất, lơ lửng giữa không trung.

Một tòa, lại một tòa...

Rất nhiều người đều mở Tiếp Thiên Đài.

Bốn phía Côn Ngô lập tức xuất hiện một cảnh tượng hùng tráng. Một trăm hai mươi tòa Tiếp Thiên Đài không ngờ lại lần lượt bay lên cao như những hòn đảo trôi nổi.

Vô số người nhìn thấy, mắt lộ vẻ thán phục.

Cao cao giữa không trung, tất cả mọi người đứng bên dưới đều phải ngẩng đầu nhìn lên.

Tòa Tiếp Thiên Đài thứ mười ba ở phía đông.

Cố Thanh Mi cầm đạo giám hạ xuống Tiếp Thiên Đài, Tiếp Thiên Đài cũng bay lên.

Phía dưới lập tức có tiếng bàn tán xôn xao.

”Là Cố tiên tử Côn Ngô!”

”Trời ạ, không ngờ Cố tiên tử lại lên Tiếp Thiên Đài sớm như vậy, chắc là phải tự tin vào mình lắm“.

”Lần này Cố tiên tử xếp thứ bảy, nhất định có thể giữ Tiếp Thiên Đài đến cùng“.

Trong quá trình cùng Tiếp Thiên Đài bay lên cao, tầm nhìn của Cố Thanh Mi cũng ngày càng trở nên rộng rãi.

Đương nhiên ả cũng nghe thấy tiếng thảo luận phía dưới, lại hoàn toàn không để ý.

Bây giờ ả cũng đã đột phá kim đan, lại là đệ tử Côn Ngô, trong tay có rất nhiều đạo ấn, vì sao không thể cuồng vọng một lần?

Trên mặt Cố Thanh Mi lộ ra nụ cười đúng mực, thể hiện rõ phong phạm đệ tử đại phái Côn Ngô, nhận được vô số tiếng xuýt xoa.

Trong rừng cây xa xa.

Tám người đẹp mặc váy trắng, chân ngọc cách mặt đất một thước, lơ lửng trên mặt đất, không hề bám bụi bẩn dưới đất.

Các nàng đứng xung quanh một đài hoa lơ lửng được kết từ vô số hoa tươi đủ mọi màu sắc, phát ra hương hoa thoang thoảng mê người.

Một người đàn ông y bào trên người cũng thêu hoa văn các màu các kiểu, thậm chí còn kiều diễm, hoa mỹ hơn hoa tươi trên đài hoa này vài phần. Hắn đi chân đất, tóc buông xõa, đang nửa nằm trên đài hoa liền chống tay đứng lên, lười nhác chống đầu nhìn chân núi Côn Ngô đã sôi trào.

”Công tử, chúng ta không đến sao?”

Một người đẹp giọng nói trong trẻo nhìn phía trước một cái rồi hỏi.

Đôi mắt hẹp dài của người đàn ông đó nheo lại, lộ ra một vẻ đẹp không liên quan đến giới tính.

Ngón tay khẽ chạm lên đôi môi mỏng trơn bóng, hắn lộ ra một nụ cười, nói thản nhiên: “Còn chưa nhìn thấy con mồi nào vừa ý, không vội“.

Chỗ các tu sĩ Phong Ma kiếm phái tụ tập.

Trương Toại từng đồng hành với Kiến Sầu trên mười ba đảo tiên lộ khi mới vào Thập Cửu Châu, sau khi nhận đạo giám liền đưa mắt nhìn ra bốn phía.

Hắn chỉ là một trong những người tới tham gia tiểu hội Tả Tam Thiên năm nay của Phong Ma kiếm phái.

Được đám tu sĩ Phong Ma kiếm phái vây ở chính giữa là một thiếu niên mặc trường bào đỏ sậm. Vết sẹo màu đỏ máu từ mi tâm kéo xuống mang vài phần yêu dị, hai tay hắn buông bên người, trong tay áo bên trái có thể thấy một góc của chiếc đạo giám.

Ánh mắt chuyển một vòng xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Trương Toại.

Thiếu niên này hơi buông mắt, đột nhiên mở miệng: “Nghe nói Trương sư huynh từng quen biết vị đại sư tỷ Nhai Sơn đó“.

Đang chuẩn bị một mình đi sang tụ họp với hai người Chu Cuồng, Niếp Tiểu Vãn bên kia, Trương Toại dừng bước nhìn về phía thiếu niên đó.

Trong đám đông.

Một tay vân vê hai chòm râu cá trê, một tay cầm cây trường côn rắn chắc, Kim Toán Bàn Tiền Khuyết cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, nghênh ngang đi qua dưới tòa Tiếp Thiên Đài của Cố Thanh Mi.

Sau khi đi được rất xa, hắn mới không ngừng đưa tay xoa ngực.

Mẹ nó chứ, mặc dù biết tỉ lệ bị phát hiện trong đám đông thế này là quá thấp, hơn nữa còn có ngụy trang, nhưng vẫn không thể không sợ hãi được.

May mà cuối cùng đã tránh được một kiếp.

Tiền Khuyết nhìn về phía trước, đang chuẩn bị đến nhận một chiếc đạo giám.

Không ngờ chỉ nhìn một cái mà lại thấy ngay một bóng người cao lớn trong đám đông.

Mạnh Tây Châu trên vai vác trường côn nhìn về phía trưởng lão Côn Ngô phát đạo giám.

Rất nhiều người...

Xếp hàng cũng mất một thời gian, hay là đợi chút nữa?

Hắn phân vân suy nghĩ.

Tiền Khuyết bên kia đột nhiên có một dự cảm rất kì diệu. Cúi xuống nhìn trường côn trong tay mình, lại nhìn thanh niên cao to phía trước, con ngươi hắn nhanh chóng quay tròn.

Lần trước cái khó ló cái khôn giả mạo Mạnh Tây Châu, lúc gặp Cố Thanh Mi đã tránh được một kiếp, nhưng Mạnh Tây Châu thật thì trông như thế nào?

”Ôi, vị đạo hữu này, giúp ta giao viên linh thạch này cho nam tu sĩ bên kia được không? Đây là thù lao“.

Tiền Khuyết vỗ vai một tu sĩ mới trúc cơ sơ kì bên cạnh, lấy ra một nắm linh thạch, tay kia thì chỉ Mạnh Tây Châu cách đó không xa, lộ ra một nụ cười nhã nhặn.

Tiểu tu sĩ này hơi ngẩn ra vì chưa bao giờ thấy nhiều linh thạch như vậy.

Gần như vừa mới nghe Tiền Khuyết nói xong, tiểu tu sĩ đã gật đầu như đập tỏi: “Tốt tốt tốt!”

Một nơi khác.

Một thiếu niên sau gáy để bím tóc cúi đầu gặm nửa quả dưa hấu, lúc ngẩng đầu từ vỏ dưa lên, trên mặt dính đầy hạt dưa.

Hắn nghi hoặc nhìn xung quanh, sờ sờ đầu mình.

Lạ thật, tại sao vừa rồi hình như nghe thấy có ai đang gạt người mà?

Chẳng lẽ là nghe nhầm rồi?

Ờ, nhất định là nghe nhầm.

Thiếu niên lộ ra một nụ cười rạng rỡ, hàm răng trắng phản chiếu ánh mặt trời, sau đó lại cúi đầu xuống tiếp tục ăn dưa.

Một góc khuất trong rừng núi.

Nhìn rõ cảnh này trong mắt, một lão già mặt đỏ cắn chuôi dao khắc nhẹ nhàng chấm vào dòng “Thứ mười hai, Tiểu Kim” trên bản cẩm nang Nhất Nhân đài. Sau đó lão suy nghĩ một lát, dùng dao khắc nhẹ nhàng khắc thêm vào sau hai chữ Tiểu Kim.

”Tiểu Kim, hay cười, thích ăn dưa“.

Cuối cùng lão cất dao khắc, dùng chuôi đao nhẹ nhàng gõ lên cẩm nang dài sáu thước.

Đinh.

Một tiếng lanh lảnh khẽ vang lên.

Trên toàn bộ Thập Cửu Châu, tất cả cẩm nang Nhất Nhân đài bản mới nhất đều có một vệt lưu quang lướt qua, tạo thành một kí hiệu hình con dao khắc tượng trưng cẩm nang vừa mới được chỉnh sửa.

Vô số người cầm cẩm nang lập tức bắt đầu mở ra xem.

”Chỉnh sửa rồi!”

”Ha ha, cuối cùng cũng có giới thiệu đơn giản về các tu sĩ trên bảng xếp hạng rồi“.

”Mẹ nó chứ, đây là cái gì?”

”Ha ha ha, các ngươi xem thứ mười hai đi, ăn dưa, ha ha, ăn dưa!”

Một loạt tiếng thảo luận đột nhiên truyền vào trong tai Kiến Sầu.

Nàng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy không ít người đang giơ quyển cẩm nang nho nhỏ lên xem, hình như là cẩm nang Nhất Nhân đài đã có thay đổi gì đó.

Hay là...

Nàng cũng đi mua một quyển chơi?

”Kiến Sầu sư tỷ!”

Một tiếng chào đột nhiên vang lên chéo phía trước nàng.

Kiến Sầu đưa mắt nhìn là Ngô Đoan từ trên núi đi xuống.

”Ngô sư đệ?”

Ngô Đoan đi tới trước mặt Kiến Sầu, cũng nhìn xung quanh một cái, cười nói: “Thấy đã sắp đến lúc náo nhiệt rồi, ta cũng xuống dưới này xem. Thật sự muốn biết bao giờ Kiến Sầu sư tỷ lên đài. Xin Kiến Sầu sư tỷ đừng trách“.

”Chỉ sợ là Ngô sư đệ phải thất vọng rồi“.

Kiến Sầu thở dài một hơi trong lòng.

Sau khi nàng đánh với Chu Thừa Giang một trận trên sông Cửu Đầu, dường như Ngô Đoan liền sinh ra hứng thú rất lớn với nàng.

Chỗ ở của đệ tử Nhai Sơn trên Côn Ngô, thế là Ngô Đoan thường xuyên đến tìm nàng nói vài câu, nói cho dễ nghe là trao đổi tâm đắc tu luyện, thực tế đều là vài chuyện không đâu.

Kiến Sầu cho rằng đầu Ngô Đoan chắc là bị cửa kẹp rồi, nhưng trong lòng đích xác lại cảm thấy Ngô Đoan là một người không tồi, mỗi lần cũng trò chuyện không lâu cho nên cũng không muốn tính toán.

Bây giờ Ngô Đoan lại đến, Kiến Sầu quả thực không hiểu lắm.

Ngô Đoan lại không khó xử chút nào, chỉ nói: “Vậy xem ra Kiến Sầu sư tỷ cũng phải nghỉ ngơi dưỡng sức trước đã. Nhân tiện vừa rồi ta nhìn thấy cẩm nang Nhất Nhân đài của Trí Lâm Tẩu mới được sửa lại, rất nhiều đối thủ tương lai của Kiến Sầu sư tỷ cũng đã có một ít thông tin. Nghe nói Kiến Sầu sư tỷ còn chưa chuẩn bị một quyển cẩm nang, hay là Kiến Sầu sư tỷ cứ cầm quyển này xem tạm“.

Nói xong hắn đưa tay ra, một quyển sách màu xanh ngọc nho nhỏ liền xuất hiện trước mặt Kiến Sầu.

Quyển này và quyển của Ngự Sơn Hành giống nhau như đúc. Kiến Sầu vốn định từ chối nhưng Ngô Đoan lại bổ sung một câu: “Chỉ là một quyển sách thôi mà, Kiến Sầu sư tỷ không muốn biết về đối thủ của mình sao?”

”Tò mò thì tò mò...” Kiến Sầu nhìn hắn một cái, đột nhiên thấp giọng thầm thì một câu: “Chỉ là sợ nhận lễ này rồi trả không nổi thì làm thế nào...”

Có điều dù nói vậy nhưng nàng cuối cùng vẫn nhận lấy quyển cẩm nang của Ngô Đoan.

Kiến Sầu vừa đi giữa sóng người cuồn cuộn vừa mở cẩm nang ra.

Ngô Đoan đi theo bên cạnh nàng, nhìn gương mắt dịu dàng của nàng, đáy mắt mang nét cười, mở miệng nói: “Bây giờ cả Trung Vực có rất ít người biết sức mạnh thật sự của Kiến Sầu đại sư tỷ, Ngô mỗ miễn cưỡng coi như biết một nửa. Nhưng Ngô mỗ luôn cảm thấy hôm đó Kiến Sầu sư tỷ còn chưa dùng toàn lực. Tuy Ngô mỗ là một tu sĩ Nguyên Anh kì nói lời này thì tỏ ra cậy mạnh bắt nạt yếu, có điều... Ngô mỗ đích xác rất muốn hỏi Kiến Sầu sư tỷ một câu, sau tiểu hội Tả Tam Thiên có thể hẹn Kiến Sầu sư tỷ một lần không?”

Phách!

Quyển cẩm nang bị Kiến Sầu run tay khép lại.

Nàng cố nén co giật, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Ngô Đoan rất nghiêm trang không giống như là đang nói đùa.

Ha ha...

Ngươi cũng biết ngươi là Nguyên Anh kì, ngươi cũng biết ngươi cậy mạnh bắt nạt yếu...

Thế mà còn dám mở miệng?

Kiến Sầu thầm nghĩ, ta mà Nguyên Anh kì thì đã đánh ngươi thành đầu lợn rồi, không cần ngươi hẹn.

”Kiến Sầu sư tỷ?”

Thấy Kiến Sầu im lặng không đáp, Ngô Đoan lại không nhịn được hỏi một tiếng, trong lòng lại có vài phần thấp thỏm hiếm thấy.

Kiến Sầu lấy lại tinh thần, trên mặt mang nụ cười bình thản: “Nếu là luận bàn...”

”Ngô sư huynh!”

Một tiếng gọi trong trẻo đột nhiên vang lên cắt ngang lời Kiến Sầu.

Nghe thấy Kiến Sầu có vẻ sắp đồng ý, Ngô Đoan rất vui vẻ trong lòng, nhưng còn chưa kịp vui vẻ bao lâu đã bị ngắt lời.

Hắn cảm thấy bực bội vô cớ, cau mày ngước mắt nhìn lên.

Âm thanh này từ trên cao vọng xuống, chính là Cố Thanh Mi trên Tiếp Thiên Đài.

Thì ra không biết Kiến Sầu và Ngô Đoan đã đi đến dưới Tiếp Thiên Đài thứ mười ba ở hướng đông của Cố Thanh Mi từ khi nào, vì thế bị Cố Thanh Mi nhìn thấy.

Cố Thanh Mi và Ngô Đoan vốn là đồng môn, Ngô Đoan xuất thân bình thường nhưng lại là đệ tử chân truyền của Hoành Hư chân nhân, dù Cố Thanh Mi là con gái của trưởng lão Cố Bình Sinh cũng khó mà sánh được.

Mười ba đệ tử chân truyền của thủ tọa Côn Ngô, mỗi một người đều có địa vị cao hơn bất cứ đệ tử nào khác, mỗi một người đều là sư huynh của những đệ tử bình thường.

Cho nên giọng Cố Thanh Mi gọi Ngô Đoan cũng mang vài phần thân thiện.

Kiến Sầu cũng ngước mắt nhìn lên, nghe giọng này quen quen, quả nhiên chính là Cố Thanh Mi.

Chuyện này vui rồi đây.

Con chồn nhỏ vẫn ngoan ngoãn ngồi trên vai Kiến Sầu, từ khi vào Côn Ngô đến giờ vẫn chưa từng kêu tiếng nào, chính là vì Kiến Sầu đã cảnh cáo nó để tránh lộ ra thân phận.

Có điều...

Khi đột nhiên nhìn thấy Cố Thanh Mi, cái đuôi lông xù của con chồn nhỏ giấu ở sau lưng Kiến Sầu liền vẫy lên vui sướng, thậm chí nó còn đứng lên khẽ cọ vào má Kiến Sầu: Chủ nhân, chủ nhân! Là con gà trong Sát Hồng Tiểu Giới!

Kiến Sầu cảm thấy cái đuôi con chồn nhỏ quẹt vào lưng mình, nụ cười trên gương mặt lại không thay đổi chút nào, dường như trước kia mình chưa bao giờ biết Cố Thanh Mi.

Bây giờ Cố Thanh Mi cũng đã nhìn thấy Kiến Sầu.

Ả chợt phát hiện Ngô Đoan và Kiến Sầu đứng quá gần nhau, vì thế lại hơi do dự.

Ngô Đoan vốn không hề thích những người như Cố Thanh Mi và Tạ Bất Thần, giọng nói cũng lạnh nhạt, không hề thật sự thân thiện, chỉ nở một nụ cười xã giao: “Cố sư muội lên sớm thế. Bây giờ phải trông chờ sư muội và Tạ tiểu sư đệ làm vẻ vang cho Côn Ngô ta. Ta đang dẫn Kiến Sầu sư tỷ đi xem xét một chút, Cố sư muội nhất định phải cố gắng!”

Cố Thanh Mi nhìn Kiến Sầu một cái, phát hiện Kiến Sầu cũng đang nhìn mình.

Trong lòng nàng đột nhiên sinh ra một cảm giác rất kì diệu...

Chẳng lẽ Kiến Sầu lại là người Ngô Đoan sư huynh thích?

Ơ...

Như vậy hình như cũng không tồi?

Nhất thời Cố Thanh Mi lại cảm thấy mình không còn quá ghét Kiến Sầu nữa.

Đây là đại sư tỷ Nhai Sơn, cũng là người nổi danh toàn Trung Vực.

Nếu có thể kết giao được...

Kì thực cũng coi như là mình với cao.

Tâm tư trong lòng xoay chuyển, Cố Thanh Mi cũng ôm quyền chào Kiến Sầu:“Thì ra là đại sư tỷ Kiến Sầu Nhai Sơn, ngưỡng mộ đã lâu, Thanh Mi hữu lễ!”

”Cố sư muội không cần khách khí“.

Kiến Sầu lạnh nhạt đáp lễ, trong lòng hết sức kì dị.

Con chồn nhỏ ngồi trên vai Kiến Sầu thấy hai người chào nhau như vậy liền đưa chân lên che miệng.

Hu hu hu...

Không được cười, nhất định không được cười.

Cười là sẽ bị đánh, sao ta khổ thế này...

Nhưng thấy chủ nhân diễn như thật, cảm giác thật sự thật tuyệt!

Hành động này của con chồn nhỏ đã thu hút sức chú ý của Cố Thanh Mi.

Con vật nhỏ lông xù mềm mại đáng yêu, hai mắt sáng lấp lánh.

”A, đây là linh thú Kiến Sầu sư tỷ nuôi à? Đáng yêu quá!”

”Ờ... Xem như thế đi“.

Linh thú nhưng mà hơi ngu ngốc.

Kiến Sầu cũng không biết nên trả lời thế nào, thậm chí còn có một cảm giác hoang đường.

Nhìn Cố Thanh Mi lúc này rất giống một cô nương ngốc nghếch, trong lòng Kiến Sầu lại không khỏi có chút nghi hoặc, kẻ ra tay tàn nhẫn trong Sát Hồng Tiểu Giới đó thật sự là cô gái này sao?

Nếu để Cố Thanh Mi biết con chồn nhỏ ngồi trên vai nàng từng gầm một tiếng phá tiếng lục lạc đoạt hồn của ả, làm hỏng chuyện tốt của ả, nếu để Cố Thanh Mi biết vị đại sư tỷ Kiến Sầu đang đứng trước mắt ả là người đã đoạt mất cơ duyên, phá hỏng đại sự của ả trong Sát Hồng Tiểu Giới, nếu để Cố Thanh Mi biết nàng từng là người vợ kết tóc của Tạ Bất Thần, còn cướp mất cốt ngọc Đế Giang vốn nên thuộc về Tạ Bất Thần, hơn nữa còn tu luyện ra Phong Lôi Dực Đế Giang...

Kiến Sầu nghĩ như vậy, quả thực cảm thấy trong lòng rất vui sướng.

Nàng thầm hạ quyết định, Phong Lôi Dực Đế Giang phải hạn chế sử dụng, Quỷ Phủ nếu có thể không dùng thì cũng không dùng, cùng lắm là một quyền một cước đánh thiên hạ, không đến lúc vạn bất đắc dĩ vẫn không nên lộ ra thân phận của mình trong Sát Hồng Tiểu Giới.

Dù sao thì...

Ai biết cô nương ngốc nghếch trước mắt này khi trở mặt sẽ biến thành kiểu gì?

Thôi cứ để ả ngây ngô đáng yêu thế này nhìn vừa mắt hơn một chút.

Trong lòng tính toán như vậy, nụ cười trên gương mặt Kiến Sầu càng trở nên rõ ràng hơn.

Cố Thanh Mi lại cho rằng Kiến Sầu có thiện cảm với mình, tất cả ác cảm với Kiến Sầu trước đó không ngờ lại dần dần biến mất, trong lòng không khỏi sinh ra ý thân cận: Vị đại sư tỷ Nhai Sơn này hoàn toàn không giống các đệ tử Nhai Sơn lỗ mũi nhìn trời khác, chẳng hạn như tên Khúc Chính Phong đáng chết kia.

”Ta cũng muốn có một con linh thú đáng yêu như vậy... Có điều Tạ sư huynh nói linh thú nhỏ như vậy bình thường sẽ không có tác dụng gì quá lớn nên ta cũng không nuôi...”

Ngô Đoan đang định nói “Ngươi có nhiều linh thú hoàn như vậy, nuôi chơi vài con thì đã làm sao”, nhưng linh châu trong tay áo đột nhiên rung lên. (ND: Giống điện thoại di động nhỉ)

Hắn duỗi tay ra, linh châu đã xuất hêện trong lòng bàn tay hắn.

Linh thức vừa chạm vào linh châu, Ngô Đoan đã nhíu mày: “Cái gì? Không thể vào được?”

Linh châu truyền tin!

Cố Thanh Mi đương nhiên nhận ra thứ này.

Ả nghĩ đến chuyện gì đó, đứng trên Tiếp Thiên Đài, lại vội vàng hỏi:“Ngô sư huynh, có phải là tin tức từ chỗ Triệu sư huynh truyền về?”

Triệu Trác, đại sư huynh Côn Ngô, phụng mệnh Hoành Hư chân nhân đến ẩn giới Thanh Phong am xem xét chuyện sống chết của Tạ Bất Thần, đối với hai phái Côn Ngô Nhai Sơn đều không phải bí mật gì.

Vì vậy Kiến Sầu vừa nghe thấy cũng lập tức hiểu ra.

Tạ Bất Thần...

Khúc Chính Phong thật sự đã để lại cho hắn một mạng sao?

Nàng cũng nhìn về phía Ngô Đoan.

Có điều chuyện này liên quan trọng đại, Ngô Đoan cũng không nói nhiều, chỉ chắp tay với Kiến Sầu, nói: “Trong môn phái có chuyện quan trọng phải báo lên sư tôn, đại sư tỷ, xin lỗi không cùng đi tiếp được“.

Kiến Sầu mỉm cười, bình tĩnh xoa đầu con chồn nhỏ.

”Không sao, Ngô sư đệ cứ tự nhiên“.

Ngô Đoan liền hóa thành một vệt lưu quang trắng tinh lao vút lên sườn núi chỗ Hoành Hư chân nhân đang đứng.

Trên Tiếp Thiên Đài, Cố Thanh Mi nhìn theo bóng Ngô Đoan, sốt ruột cắn răng, giậm chân một cái, không ngờ cũng trực tiếp rời khỏi Tiếp Thiên Đài.

Phụt!

Gần như ngay lúc ả rời khỏi Tiếp Thiên Đài, đạo giám đeo trên người cũng lập tức tối đi một góc.

Không ngờ Cố Thanh Mi lại chủ động bỏ qua một lần cơ hội để đi cùng Ngô Đoan.

Thế này có phải là si tình không?

Kiến Sầu nghiêng nghiêng đầu, đột nhiên lộ ra một nụ cười châm chọc khó tả.

Năm xưa nàng cũng từng mê muội vì phong thái của Tạ Bất Thần không thể tự giải thoát được, dù là bây giờ nàng cũng không phủ nhận sự hấp dẫn của bản thân Tạ Bất Thần, nhưng chuyện này thì có liên quan gì với thù hận giữa nàng và hắn?

Không biết Tạ Bất Thần có kịp về dự tiểu hội lần này hay không?

Kiến Sầu mở cẩm nang Nhất Nhân đài mới chỉnh sửa ra, bầm thẳng vào dòng chữ “Thứ mười, Tạ Bất Thần”, một loạt chữ nhỏ giới thiệu liền hiện ra.

”Tạ Bất Thần Côn Ngô, đệ tử chân truyền thứ mười ba của Hoành Hư chân nhân. Mười ngày trúc cơ, mười ba ngày dễ dàng đánh bại Chu Thừa Giang Long Môn, ghi danh trên bia Cửu Trùng Thiên thứ hai. Cảnh giới trúc cơ thượng đỉnh, có thể có thiên bàn. Sức chiến đấu tạm ước tính: Kim đan trung kì. Chú thích: Sức mạnh dị thường, được trời ưu ái, hiện đang kẹt ở một ẩn giới trên cô đảo nhân gian, tạm chưa về tiểu hội“.

Nhìn những hàng chữ này, Kiến Sầu buông mí mắt, chậm rãi gấp cẩm nang lại.

Phía trước, một thiếu nữ áo đỏ và một tráng hán vạm vỡ cầm búa cùng nhau đi đến.

Khi nhìn thấy Kiến Sầu, thiếu nữ đó lập tức vui vẻ gọi một tiếng: “Đại sư tỷ Kiến Sầu!”

Âm thanh thánh thót truyền tới. Kiến Sầu ngước mắt nhìn lên, đáy mắt lập tức toàn là ý cười: “Sư muội Tiểu Vãn!”

Chính là Niếp Tiểu Vãn Vô Vọng trai chưa hề gặp lại từ khi ở mười ba đảo tiên lộ đến nay.

Đang tuổi ăn tuổi lớn, Niếp Tiểu Vãn đã cao hơn trước một cái đầu, thấy Kiến Sầu tươi cười nhìn tới nhất thời lại hơi xấu hổ, đỏ mặt không dám đi lên.

Dù sao trong hai ba năm nay, Kiến Sầu cũng đã thay đổi rất nhiều.

Chu Cuồng vẫn hào sảng như trước, dù biết bây giờ Kiến Sầu đã thay da đổi thịt nhưng vẫn cho rằng nàng không phải loại người kiêu ngạo.

Vì thế hắn đi thẳng tới, cởi mở chắp tay với Kiến Sầu: “Bái kiến sư tỷ Kiến Sầu!”

”Chu sư đệ, đã lâu không gặp, dạo này vẫn khỏe chứ?” Kiến Sầu cũng đáp lễ.

”Cảm ơn sư tỷ Kiến Sầu quan tâm, ta vẫn rất tốt, dù chưa kết đan nhưng cũng đã là trúc cơ thượng đỉnh, cho nên năm nay cũng tới tham gia tiểu hội“.

Chu Cuồng cầm chiếc búa lớn, sờ sờ đầu mình, cười đôn hậu.

Niếp Tiểu Vãn cuối cùng cũng đi tới gần, rụt rè nói: “Tiểu Vãn ra mắt sư tỷ Kiến Sầu!”

”Thương thế khỏi hẳn rồi chứ?”

Kiến Sầu hơi cúi xuống hỏi cô bé.

Hai tai đỏ lên, Niếp Tiểu Vãn gật đầu, ngập ngừng nói: “Khỏi hẳn rồi, nhờ có sư tôn hỗ trợ nên đã may mắn kết đan...”

Ngay cả Tiểu Vãn cũng đã Kết Đan rồi.

Nhanh thật.

Trong lòng Kiến Sầu cũng vui vẻ, nhớ tới Hứa Lam Nhi không hiểu sao lại được xếp thứ mười một lại không khỏi cau mày, nói: “Lần này không dễ gì tụ tập cùng nhau, các ngươi đều đã nhận đạo giám rồi chứ? Mà Trương sư đệ đâu?”

”Trương sư huynh còn ở chỗ Phong Ma kiếm phái bên kia, hình như đang nói chuêện gì đó, bọn ta không tiện quấy rầy nên đến đây trước“.

Chu Cuồng quay lại nhìn về phía đó, có điều đã bị đám đông che khuất, không thấy rõ các tu sĩ Phong Ma kiếm phái nữa.

Niếp Tiểu Vãn cũng nói: “Hình như là tên Hạ Hầu gì đó. Có điều bọn ta còn chưa nhận đạo giám, sư tỷ Kiến Sầu cũng chưa nhận à?”

”Vậy chúng ta cùng đi nhé!”

Nhận sớm nhận muộn cũng thế cả, thôi thì nhận luôn cho xong chuyện.

Ba người Kiến Sầu đi tới, trưởng lão Côn Ngô giữ đạo giám nhìn Kiến Sầu một cái, đưa tay vạch lên đạo giám rồi đưa cho Kiến Sầu.

Đạo giám giống hệt như trong hư ảnh lúc trước.

Sau khi Kiến Sầu lấy xong, Chu Cuồng và Niếp Tiểu Vãn cũng nhanh chóng nhận được đạo giám của mình.

Lúc này trên một trăm hai mươi tòa Tiếp Thiên Đài xung quanh đã bắt đầu có người khiêu chiến, phía dưới đều là người xem, cũng có người bay lên giữa không trung để xem cho rõ ràng hơn.

Kiến Sầu ngước mắt nhìn, nghe thấy dưới tòa Tiếp Thiên Đài thứ ba ở phía nam có tiếng hô kinh ngạc.

Một bóng người bị đánh bay ra khỏi Tiếp Thiên Đài, rơi xuống mặt đất bên dưới làm bay lên một đám bụi.

”Thắng rồi!”

”Không hổ là xếp hạng thứ ba, thật là lợi hại!”

”Tạ tiểu lang quân, danh bất hư truyền!”

Xếp hạng thứ ba?

Nếu nàng nhớ không lầm thì xếp hạng thứ ba chính là một tu sĩ Côn Ngô tên là Tạ Định.

Kiến Sầu tập trung nhìn.

Một tu sĩ hào hoa phong nhã tay cầm một chiếc quạt gấp nhẹ nhàng phe phẩy, hơi cúi người thi lễ với tu sĩ vừa bị mình đánh bay ra khỏi Tiếp Thiên Đài: “Cảm ơn!”

Gió Côn Ngô thổi qua bên người hắn, vẻ thư sinh tao nhã lịch sự, mày thanh mắt sáng, lại là một cao thủ Côn Ngô cực kì phong độ.

Có điều...

Vì sao nhìn dáng vẻ của hắn, Kiến Sầu lại có một cảm giác quen thuộc?

Niếp Tiểu Vãn đứng bên cạnh Kiến Sầu cũng nhìn theo ánh mắt nàng, nhỏ giọng nói: “Đây là một trong những hạt giống sáng giá của tiểu hội năm nay, Tạ Định Tạ tiểu lang quân Côn Ngô, chính là đệ tử nội môn Côn Ngô, dù không bằng Tạ Bất Thần nổi danh vang dội nhưng cũng cực kì lợi hại. Người ngoài gọi hắn là Tạ tiểu lang quân vì hắn và Tạ Bất Thần có vài phần giống nhau. Bây giờ Tạ sư huynh Côn Ngô không có ở đây, mọi người đều nói lần này hắn sẽ có thể trở thành Tạ đại lang quân rồi“.

Tạ tiểu lang quân?

Ánh mắt Kiến Sầu trở nên kì dị.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio