Ta Không Thành Tiên

chương 121: nâng chén đánh cờ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặc dù chưa bao giờ thật sự quan tâm đến mấy bảo bối trong kho báu thắng được của trưởng lão Long Môn Bàng Điển, nhưng khi nghe thấy Phù Đạo sơn nhân nói ra những lời này, trong lòng Kiến Sầu cũng không nhịn được sinh ra một sự hoài nghi: "Sư phụ, ngài và Hoành Hư chân nhân có giao tình sâu đậm như vậy mà lão cũng bắt ngài phải đền à?"

"Khụ khụ".

Giao tình sâu đậm hay không là chuyện khác.

Phù Đạo sơn nhân nhìn trời, chớp chớp mắt, lẩm bẩm nói: "Đây không phải chuyện của ta và Hoành Hư lão quái mà là chuyện của Nhai Sơn và Côn Ngô, làm sao có thể thoát được? Hơn nữa chẳng phải đều tại ngươi, đều tại ngươi hay sao?"

Sơn nhân ta làm sao phải chột dạ chứ?

Rõ ràng kẻ phá hoại là Kiến Sầu cơ mà?

Phù Đạo sơn nhân bừng tỉnh ngộ, lập tức cất cao giọng quát Kiến Sầu.

Lúc này đám người Thẩm Cữu đều nhìn Kiến Sầu bằng ánh mắt thông cảm.

Đại sư tỷ, gặp phải sư phụ thì chấp nhận số phận đi.

Kiến Sầu cũng không nói được gì, quay đầu nhìn cánh rừng đối diện với đỉnh núi chính bị mình phá hoại, cũng cảm thấy động tĩnh đích xác hơi lớn, nhất thời trong lòng chán nản, không biết phải nói gì nữa.

Thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, Phù Đạo sơn nhân mừng như mở cờ trong bụng, ngoài mặt lại còn giả bộ "thôi đành tha thứ cho ngươi", dẫn đám đồ đệ cùng quay về chỗ ở của Nhai Sơn trên Côn Ngô.

Trăng đã treo trên đầu cành.

Trong khu vực của Nhai Sơn có một gian phòng rộng, giữa phòng đặt một chiếc bàn lớn, bên trên bày linh quả.

Phù Đạo sơn nhân vừa đi vào đã lao tới bưng linh quả lên, mặt mày hớn hở: "Ai da, Côn Ngô đúng là lắm tiền nhiều của, sơn nhân ta cũng hơi xấu hổ. Này, các đồ nhi, sắc trời không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi, sư phụ ta đi trước!"

Oa ha ha ha, của ta của ta đều là của ta!

Không cho đám đồ đệ ngốc này.

"Sư phụ, dù ít dù nhiều cũng phải để lại một chút chứ!"

Thẩm Cữu đứng phía sau, vẻ mặt bất lực.

Khương Hạ nhìn sư phụ vui vẻ hoa chân múa tay nhảy nhót dưới ánh trăng, hồi lâu mới nói: "Côn Ngô tốt như vậy, vì sao lão không sống luôn ở Côn Ngô?"

Đây cũng là một nghi vấn.

Gã cao to Trần Duy Sơn đứng yên rất lâu, suy nghĩ suy nghĩ, cuối cùng vỗ đầu: "Điều này rất đơn giản, bởi vì Côn Ngô chắc chắn không nuôi nổi sư phụ. Bây giờ không thể không khoản đãi, chứ ngày thường sư phụ đến nhất định sẽ bị đuổi ra ngoài!"

"..."

Tất cả yên lặng.

Kiến Sầu đột nhiên cảm thấy các vị sư đệ này đều có trí tưởng tượng rất phong phú.

Nàng lắc đầu, thấy vẫn còn sớm nên định về phòng mình nghỉ ngơi một lát.

Không ngờ lúc nàng chuẩn bị cáo từ thì Thẩm Cữu lại lấy ra một quyển sách nhỏ: "Đại sư tỷ dừng bước, mời đại sư tỷ xem cái này đã".

"Đây là cái gì?"

Kiến Sầu hơi kinh ngạc cầm lấy quyển sách.

Thẩm Cữu đắc ý: "Sư tỷ cứ xem là biết, đây chính là hàng độc của Nhai Sơn chúng ta, nơi khác không có. Theo truyền thống Nhai Sơn, ta và các vị sư đệ đã sưu tầm thứ này cho sư tỷ, chắc hẳn sau này sư tỷ sẽ dùng đến. Bọn ta dám cam đoan những thứ trong này tuyệt đối nhiều hơn trong cẩm nang của Trí Lâm Tẩu!"

Nhiều hơn của Trí Lâm Tẩu?

Kiến Sầu nhìn quyển sách nhỏ, cầm lên giở ra, liền có rất nhiều văn tự hiện lên.

"Thứ ba, Như Hoa công tử Ngũ Di tông, tu luyện tâm pháp Bách Hoa Sát, ít nhất có mười sáu đạo ấn, phân làm bốn mùa xuân hạ thu đông..."

"Không có xếp hạng, Lục Hương Lãnh Bạch Nguyệt cốc, danh hiệu dược nữ, tinh thông đan đạo, trên người mang vô số đan dược, tu luyện tâm pháp Thiên Hương, có mười đạo ấn đậu khấu lan san..."

Phía sau còn có nhiều người hơn, nhiều thông tin hơn, thậm chí có cả tâm pháp tu luyện của mỗi người, đạo ấn của từng người, thậm chí phong cách chiến đấu và nhược điểm.

Dù không có đủ thông tin cũng căn cứ sư môn mà phân tích phương thức chiến đấu và nhược điểm có nhiều khả năng nhất của mỗi người, cùng với đặc điểm của sư môn.

Kiến Sầu lập tức ngẩn ra: "Các ngươi..."

"Cảm động chưa?" Thẩm Cữu lại tiếp tục khoe khoang: "Làm việc này tốn công lắm đó!"

Kiến Sầu đang định cảm ơn, Trần Duy Sơn ở phía sau đôn hậu bổ sung một câu: "Đúng vậy, từ lúc sư đệ Khương Hạ không tham gia tiểu hội, bọn ta đã rất lâu không làm việc này. Trước kia đều là nhị sư huynh dẫn bọn ta đi làm, bây giờ không biết nhị sư huynh đi đâu rồi, bọn ta làm đích xác không được thuần thục lắm".

"..."

Thằng ngốc này!

Thẩm Cữu nhìn Trần Duy Sơn bằng ánh mắt muốn giết người.

Đúng là bị tức chết rồi, vốn định chủ động khoe thành tích trước mặt đại sư tỷ, kết quả bây giờ thằng ngốc này lại nói thẳng đây là truyền thống của môn hạ Phù Đạo sơn nhân Nhai Sơn, thế thì còn khoe công trạng cái quái gì nữa.

Khấu Khiêm Chi ôm kiếm, lộ ra nụ cười chán nản.

Kiến Sầu nghe bọn họ đối thoại, lại có chút bất ngờ.

Thì ra mỗi một lần tiểu hội, các đệ tử của Phù Đạo sơn nhân lại đồng tâm hiệp lực vơ vét thông tin làm ra thứ này. Mà nàng là đồ đệ duy nhất Phù Đạo sơn nhân thu trong vòng ba trăm năm qua, cho nên đích xác là lần đầu tiên bọn họ chủ động làm chuyện này.

Nhìn quyển sách nhỏ mỏng manh, Kiến Sầu cảm thấy cầm trong tay lại rất nặng.

"Đa tạ các vị sư đệ đã vất vả vì ta".

"Ơ?"

Vẫn cảm ơn à?

Thẩm Cữu quên cả trừng mắt với Trần Duy Sơn, hơi kinh ngạc quay đầu lại.

Kiến Sầu đang nhìn bọn họ bằng một ánh mắt dịu dàng khó tả, đáy mắt ấm áp, khóe môi khẽ cong lên, làm mọi người có cảm giác như gió thổi tơ liễu bên hồ.

Thẩm Cữu có một nháy mắt trở nên hoảng hốt.

Kiến Sầu không phát hiện vẻ hoảng hốt này của Thẩm Cữu, thoáng nhìn mặt trăng nghiêng nghiêng bên ngoài, nghe tiếng côn trùng kêu xung quanh, biết thời gian đã không còn sớm, liền nói: "Ngày mai là ngày cuối cùng, ta về phòng xem quyển sách các vị sư đệ chuẩn bị này để phòng bị khi cần thiết. Các vị sư đệ..."

"Đại sư tỷ không cần quan tâm, bọn ta đang chuẩn bị đi dạo Côn Ngô đây".

Thẩm Cữu hiểu ý Kiến Sầu, bày tỏ bọn họ đã có kế hoạch chơi đêm từ trước rồi.

Đi dạo Côn Ngô...

Đích xác đã coi Côn Ngô như hậu hoa viên nhà mình rồi.

Lại nghĩ đến Phù Đạo sơn nhân ném xương gà khắp nơi mà không ai bắt lại, tâm trạng Kiến Sầu trở nên phức tạp.

Nụ cười trên mặt không thay đổi, nàng gật đầu nói: "Vậy ta về phòng trước".

"Đại sư tỷ đi thong thả".

Kiến Sầu xoay người đi, đám Thẩm Cữu đưa mắt nhìn nàng ra ngoài.

Ra khỏi phòng, Kiến Sầu có thể nhìn thấy chỗ ở của rất nhiều đệ tử Côn Ngô bên ngoài, từng đám mây trôi tới làm cho các công trình xây dựng trên núi Côn Ngô trở nên mông lung.

Phòng nàng nằm ở phía đông, Kiến Sầu mở cửa đi vào, ngón tay búng một cái, một đốm linh hỏa bắn ra thắp sáng cây đèn trong phòng.

Nàng vốn định ngồi xuống tu luyện một lát, lại phát hiện ban ngày tu luyện quá nhiều, bây giờ lại lên đến trúc cơ thượng đỉnh. Lúc này nàng giống như là một chiếc thùng đổ đầy nước, tu luyện thêm nữa cũng chỉ tràn ra ngoài.

Cảnh giới không nâng cao, tu luyện cũng không có tác dụng.

Một bước cuối cùng cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Kiến Sầu đã cảm nhận được sự gian nan khi gặp phải chướng ngại đột phá, mặc dù bản thân nàng không hề quá để bụng.

Không thể tu luyện thì dứt khoát xem quyển sách của đám Thẩm Cữu chuẩn bị vậy.

Kiến Sầu nghĩ vậy liền lấy quyển sách nhỏ ra chậm rãi lật xem.

Tu sĩ dự hội rất đông, chỉ có những người được đám Thẩm Cữu phán đoán có đe dọa với Kiến Sầu hoặc có chút đặc sắc mới được ghi lại.

Trong sách, nàng nhìn thấy tên của Khương Vấn Triều.

"Khương Vấn Triều, thông linh có thẻ là Chu Tước tứ phương, sức chiến đấu kim đan trung kì, do hắn tạm chưa ra tay nên chưa biết cụ thể".

Chu Tước?

Kiến Sầu từng giao thủ với Hạ Cửu Dịch, hiểu công pháp của Thông Linh các rốt cuộc như thế nào, kì thực có hiệu quả gần như đạo ấn bản mạng, thông linh càng lợi hại thì đạo ấn thi triển ra cũng càng mạnh mẽ.

Sử ghi, vũ trụ chia làm ba kỷ.

Đầu là thái cổ, Hồng Mông hỗn độn, chỉ có đông đảo sinh linh chém giết trong đêm dài.

Thứ là thượng cổ, trời đất phân rõ, sao được sinh ra, treo trên khung trời. Các sinh linh thái cổ tung hoành, người thì sinh ra giữa trời đất, phỏng theo trời đất mà hành đạo, chém giết nhiều yêu thần, đẩy sông dài thời gian từ từ chảy đến bây giờ.

Chu Tước là một trong thần thú tứ phương, giống như Đế Giang, cũng sống sót từ thời thái cổ.

Kiến Sầu chỉ nhận được đạo ấn Phong Lôi Dực Đế Giang mà đã khó có thể khống chế.

Vậy thì Khương Vấn Triều?

Thiên tài số một ba mươi năm trước, tu vi lại vô cớ thụt lùi, thật sự có liên quan đến Chu Tước như đám Thẩm Cữu ghi lại sao?

Kiến Sầu nhất thời hồi hộp.

Vù!

Cánh cửa sổ khép hờ đột nhiên rung động, dường như ngoài cửa sổ có một trận gió thổi qua.

Dưới ánh trăng sao, dường như có người lướt qua rất nhanh bên ngoài.

Kiến Sầu cảnh giác, vô thức gập quyển sách lại, đi tới bên cửa sổ mở cửa nhìn ra.

Ánh trăng trên núi Côn Ngô sáng tỏ, lại không vắng lạnh như trăng Nhai Sơn mà mang mùi khói lửa thế tục, lờ mờ có thể thấy nhà cửa lầu gác trên núi.

Lúc này có một vệt sáng màu trắng đỏ chạy vút qua các công trình xây dựng trên núi.

Phía sau có một luồng ánh sáng khác nhanh chóng đuổi theo, linh khí rung động làm kinh động một số người, có điều ngay sau đó vệt sáng trắng đỏ đã chui vào rừng núi Côn Ngô rậm rạp, luồng ánh sáng phái sau cũng chui vào rừng theo.

Thật to gan!

Bên cạnh núi chính Côn Ngô mà cũng dám đuổi nhau như vậy, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Kiến Sầu nhíu mày, động tĩnh như vậy mà cũng không thấy ai đi ra xem, lạ thật.

Có điều nghĩ lại nàng cũng hiểu được: Côn Ngô tuy lớn nhưng bây giờ lại có rất nhiều người tụ tập, ai biết người ta có ân oán tình thù gì? Có thể không gây chuyện tốt nhất không gây chuyện, có một số việc dù là Côn Ngô cũng không tiện xử lí, trước khi xảy ra việc lớn thì cứ làm ngơ vậy.

Thế thì nàng dường như cũng không có gì phải lo lắng.

Kiến Sầu nghĩ vậy, đưa tay định đóng cửa sổ lại, không ngờ một bóng người lặng lẽ trên sơn đạo xa xa đột nhiên làm nàng chú ý.

Đó là một phụ nữ tay ôm gì đó, dường như cũng bị hai vệt sáng đó làm chú ý, ngẩng đầu lên nhìn một lát.

Có điều nàng cũng không quá để ý, lại chậm rãi theo sơn đạo đi về phía xa xa.

Váy áo trắng như tuyết dưới ánh trăng sáng càng giống như tiên tử trên cung trăng, xuất trần thoát tục.

Kiến Sầu đột nhiên nghĩ, sau khi nàng đến Thập Cửu Châu đã thấy rất nhiều nữ tu sĩ được gọi là tiên tử, nhưng thật sự chỉ có một mình Lục Hương Lãnh là xứng với hai tiếng tiên tử này.

Tuy nhiên Lục Hương Lãnh rõ ràng không phải một người để ý đến hư danh.

"Hu hu hu..."

Con chồn nhỏ đang ngủ gà ngủ gật bị gió núi bên ngoài thổi vào run lên vì lạnh, co người trên bồ đoàn, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Kiến Sầu thoáng nhìn một cái, mỉm cười, nương theo cơn gió vừa thổi tới bay ra ngoài cửa sổ, như tiên hạc bay qua nửa đỉnh núi Côn Ngô hạ xuống dưới chân núi.

Trên một trăm mười sáu tòa Tiếp Thiên Đài đều không có một bóng người, không còn sự náo nhiệt ban ngày.

Một dòng suối trong từ đỉnh núi Côn Ngô chảy xuống rừng cây, do đã vào cuối thu, cây rừng hai bên suối đã hơi ngả vàng, lá cây bám một lớp sương trắng, thỉnh thoảng ánh trăng len qua tán lá chiếu xuống càng có một cảm giác lạnh lẽo thê lương.

Kiến Sầu hạ xuống nhưng đã mất tung tích Lục Hương Lãnh nên tiếp tục đi vo định trong rừng.

Ánh trăng lành lạnh dễ khiến người ta suy tư u sầu.

Kiến Sầu đột nhiên nhớ lại, nàng và Tạ Bất Thần từng thề trước hoa, từng nguyện dưới trăng.

Cũng trong đêm trăng như vậy, tim nàng từng loạn nhịp vì một câu "Trăng tròn ai kéo lên trời xanh" của hắn, cũng từng cùng hắn chạy trong ngõ sâu trốn kẻ thù đuổi giết, từng nắm tay dưới ánh trăng đi đến thôn làng nhỏ xa lạ mai danh ẩn tích, lúc đó hắn còn tên là Tạ Vô Danh, sau đó mới đổi tên thành Tạ Bất Thần.

Cũng ở dưới ánh trăng này, nàng cải tử hoàn sinh, dẫn Phù Đạo sơn nhân về nhà, tìm thấy chiếc khóa bạc của đứa con chưa ra đời trong rổ kim chỉ.

Vù...

Dây đàn rung lên, có tiếng đàn róc rách chảy ra.

Kiến Sầu đang đắm chìm trong kí ức, nghĩ bây giờ đứng trên địa giới Côn Ngô, nơi Tạ Bất Thần từng tu đạo hai năm, lại không gặp được kẻ thù để rút kiếm, cũng cảm thấy có chút châm chọc.

Tiếng đàn lọt vào tai, chảy vào trong lòng nàng, mang một sự bình thản khôn xiết.

Đây là tiếng đàn rất đơn giản, thậm chí còn nghe không ra là khúc nhạc nào, dường như chỉ là tiện tay gảy một điệu thử âm.

Tuy nhiên càng tùy tâm lại càng tự nhiên.

Những suy nghĩ cuồn cuộn trong đầu Kiến Sầu không lắng xuống mà bị tiếng đàn này cuốn đi.

Dòng suối dưới chân nàng dần dần trở nên rộng rãi, chảy qua đá núi mọc đầy rêu xanh, cuối cùng đổ vào hồ nước đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của Kiến Sầu.

Một khu rừng rậm rạp bao quanh hồ nước phẳng lì như gương.

Trên mặt nước gần như không có một gợn sóng, phản chiếu mặt trăng tròn vành vạnh trên trời.

Bên hồ có một con đường lát gỗ kéo dài mấy trượng vào giữa hồ, nhìn hơi cũ kĩ.

Một bóng người trắng muốt ngồi ở cuối đường gỗ, trước mặt có một đài gỗ, bên trên đặt một nậm rượu. Trên gối nàng đặt một chiếc đàn gỗ mới, đang nhẹ nhàng vuốt ngón tay trên dây đàn, thờ ơ không quan tâm đến thứ gì khác.

Kiến Sầu chậm rãi bóng tối trong rừng đi ra, đi tới bên bờ hồ.

Tiếng đàn dừng lại như người đánh đàn phát hiện có người đến.

Lục Hương Lãnh quay đầu nhìn sang bên trái, quả nhiên nhìn thấy một bóng người mặc trường bào màu trắng, có điều lúc nhận ra nàng cũng có vài phần kinh ngạc.

Một thoáng yên lặng.

"Đêm khuya khó ngủ, thấy bên ngoài có người đuổi nhau còn tưởng xảy ra việc lớn gì cho nên tiện đường đi ra ngoài một chút, không nghĩ tới lại gặp Lục đạo hữu có nhã hứng uống rượu đánh đàn, cho nên theo tiếng đàn mà đến".

Kiến Sầu chậm rãi đi theo con đường lát gỗ, nhất cử nhất động lại cực kì tự nhiên.

Vừa rồi Lục Hương Lãnh đã thấy Kiến Sầu xa xa, bây giờ thấy nàng đi tới trước mặt mình, quả thật vẫn là nữ tu sĩ ngày xưa gặp trên núi Bạch Thạch, trong lòng chợt sinh ra cảm giác kì diệu.

"Thì ra là Kiến Sầu đạo hữu".

"Đêm khuya đến đây chỉ sợ là đã quấy nhiễu nhã hứng của Lục đạo hữu, có điều cố nhân gặp nhau..." Quấy nhiễu mỉm cười: "Ngưỡng mộ đã lâu, đã lâu không gặp!"

Ngưỡng mộ đã lâu.

Đã lâu không gặp.

Lục Hương Lãnh hơi ngây người, cảm thấy mẫy chữ này rất kì diệu, có một chút trào phúng lẫn trong đó.

Ngón tay quấn khí đen của nàng đặt trên dây đàn một lúc lâu rồi cũng cười: "Đúng là ngưỡng mộ đã lâu, đã lâu không gặp. Rượu ngon dù không có, lại có vài chén nước suối trong, nếu Kiến Sầu đạo hữu không chê có thể ngồi xuống đàm đạo".

"Vậy từ chối thì bất kính".

Thế là Kiến Sầu đi tới.

Lục Hương Lãnh đặt chiếc đàn gỗ mới sang bên cạnh, lấy ra một chiếc chén rượu khác, ngón tay vừa ấn liền có một bầu rượu cổ dài xuất hiện trong tay, bàn tay khẽ nghiêng liền có quỳnh tương rót vào chén rượu.

Kiến Sầu ngồi xuống đối diện Lục Hương Lãnh, tập trung nhìn mới phát hiện đài gỗ hai bên đặt chén rượu này lại là một bàn cờ, bên trên còn có không ít quân đen quân trắng tạo thành một ván tàn cuộc.

Kiến Sầu rất hứng thú.

"Không biết đây là vị ẩn sĩ nào để lại..."

Nàng nói là ẩn sĩ để lại chứ không nói là Lục Hương Lãnh bày ra, vì Kiến Sầu biết Lục Hương Lãnh mới đến không lâu, cũng không có thời gian bày thế cờ, cho nên cũng không cần hỏi dò xem có phải Lục Hương Lãnh bày ra hay không.

Sức quan sát và khả năng suy luận khiến phán đoán và ngôn ngữ của nàng không giống người thường.

Hai hàng lông mày như làn khói cau lại, Lục Hương Lãnh dưới ánh trăng nhìn như trong suốt.

Nàng nhìn Kiến Sầu một cái, khẽ cười nói: "Lúc ta tới đã có rồi, cũng chưa hề động vào ván cờ này, chỉ làm một người phàm tục dùng bàn cờ làm bàn rượu".

"Vậy thì có chút lãng phí..."

Ánh mắt Kiến Sầu nhìn lướt qua bố cục bàn cờ.

Bàn cờ này và bàn cờ của thế tục không hề có gì khác biệt, những quân cờ đều làm bằng đá, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào thấy rất trơn nhẵn.

Lục Hương Lãnh nói: "Quân cờ này được làm từ đá đen đá trắng dưới đáy hồ, được người ta tiện tay lấy lên mài giũa thành quân cờ. CÙng là cờ đen cờ trắng nhưng kì thực màu sắc có chút khác biệt nho nhỏ, người chơ cờ này cũng là một người xuề xòa".

Kiến Sầu nghe vậy nhìn bàn cờ lắc đầu.

Nàng không tinh thông cầm kì thi họa, nhưng nhờ mưa dầm thấm đất, từng xem qua không ít cầm phổ kì phổ, từng thấy không ít thế cờ hay.

Lúc này tổng thể bố cục ván cờ, cả hai màu đen trắng đều cùng một lối đánh, rõ ràng là của một người, có lẽ là tự đánh cờ một mình.

Có điều người này tư duy tinh tế, suy nghĩ chu toàn, đặt một quân cờ đều tính toán rất nhiều nước tiếp theo, vì vậy ván cờ trước mặt nhìn rất giống một tử cục.

Đen trắng giao tranh, sát cơ từng bước.

Sát cơ đều là người chơi cờ tạo ra.

Xuề xòa?

Đương nhiên không phải.

Kiến Sầu lắc đầu khiến Lục Hương Lãnh nghi hoặc, nàng cúi đầu nhìn, cũng hiểu ra nguyên nhân Kiến Sầu lắc đầu.

"Đúng là ta không nghĩ tới".

Có lẽ là người ta sắp chết cho nên cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều làm gì.

Lục Hương Lãnh cười cười vô cớ.

Kiến Sầu nhìn thấy, ngón tay gõ lên mép bàn cờ tính toán thế đi của hai bên đen trắng, cảm thấy tâm tình nôn nóng, bị cuốn vào sát ý của bàn cờ.

"Lục đạo hữu cũng biết chơi cờ chứ?"

Lục Hương Lãnh ngẩng đầu nhìn nàng.

Ánh mắt hai người gặp nhau, Lục Hương Lãnh hiểu ý, đưa tay nhẹ nhàng chỉ xuống hồ nước, một hòn đá màu trắng dính nước hồ liền bay lên rơi vào trong lòng bàn tay nàng, chỉ nhẹ nhàng về một cái đã biến thành một quân cờ trắng nhẵn bóng.

"Cũng biết một chút, có điều..."

"Cũng không ai biết là chúng ta động vào".

Kiến Sầu đương nhiên biết Lục Hương Lãnh đang nghĩ gì, động vào ván cờ của người khác dường như cũng lễ phép lắm, có điều...

"Dù sao ván cờ này đánh tiếp cũng là tự mình đánh với mình, làm sao phân ra thắng bại được? Con người sao có thể chiến thắng chính mình? Còn không bằng để ván này cho người ngoài chơi tiếp. Nếu Lục đạo hữu ngại thì lát nữa bày lại nguyên trạng là được".

Lục Hương Lãnh hơi sửng sốt, cũng có vài phần kinh ngạc.

Kiến Sầu cũng chọn mấy hòn đá từ đáy hồ lên, thấy Lục Hương Lãnh nhìn mình như vậy, lờ mờ đoán được nàng đang nghĩ gì, liền nói: "Thoạt nhìn ta không giống một người như vậy à?"

"Kiến Sầu đạo hữu hào hiệp thoải mái hơn người khác".

Trong mắt Lục Hương Lãnh có ánh sáng nhàn nhạt, nụ cười bên môi lại mang một sự cảm khái.

Nàng quên mất, người trước mắt này chính là đại sư tỷ Nhai Sơn, tùy hứng mà đi, thích gì làm nấy, vốn rất phóng khoáng.

"Vậy chúng ta liền chơi tiếp ván này".

Kiến Sầu cầm quân đen, theo bố cục ván cờ thì bây giờ quân đen đi trước.

Thế là nàng đặt xuống một quân.

Lục Hương Lãnh suy nghĩ một lát, cũng đặt quân.

Chiếc đàn gỗ còn chưa hoàn thiện không còn được ai để ý tới nữa.

Ván cờ tàn đánh từ lúc trăng còn ở trời đông đến lúc trăng hạ dần xuống trời tây.

Một nước, lại một nước.

Cũng không biết người bày ra ván cờ là người nào, suy nghĩ chu toàn quả thực quá sức tưởng tượng, chỉ có lúc đánh tiếp mới biết những quân cờ nhìn như vô nghĩa lại đều có vai trò nhất định.

Có điều bất kể là Kiến Sầu hay là Lục Hương Lãnh đều không phải người bày ra ván cờ này nên cũng không biết cách các nàng dùng những quân cờ đặt trước đó có đúng vứoi dụng ý của nguyên chủ hay không.

"Thôi, kì nghệ của ta không tốt, làm hỏng mất ván cờ hay ban đầu..."

Một quân cờ trắng đã nằm trên đầu ngón tay, lại không làm sao đặt xuống được nữa.

Lục Hương Lãnh khe khẽ thở dài, cuối cùng thu tay lại đặt quân cờ xuống bên cạnh bàn cờ.

Trong lòng bàn tay Kiến Sầu còn nắm mấy quân cờ đen, đầu ngón tay phải nhẹ nhàng gõ bàn cờ như rất nhàm chán.

Nghe thấy Lục Hương Lãnh nói câu này, nàng chỉ nói: "Nguyên chủ đánh cờ kín đáo chu toàn, đi theo con đường một đòn giết gọn. Lục đạo hữu lòng có thiện niệm, mỗi lần đến lúc hạ thủ tàn nhẫn lại vì mềm yếu nhất thời mà để mất tiên cơ. Mặc dù... trong ván cờ này Lục đạo hữu không hề có tiên cơ gì đáng nói".

Bởi vì tiên cơ luôn nằm ở bên phía Kiến Sầu.

Những lời này quả thực không được khách sáo, thậm chí còn xem như cay độc.

Lục Hương Lãnh ngẩn ra, một hồi lâu sau mới phản ứng lại, bật cười nói: "Kiến Sầu đạo hữu nói rất phải".

Có điều...

Nàng xem cách chơi của Kiến Sầu lại không khác nguyên chủ là mấy, lúc có thể ăn được quân cờ của nàng thì không lưu tình chút nào, có thể ăn bao nhiêu là ăn bấy nhiêu, tuyệt đối không có một chút do dự.

Chỉ riêng tâm tính quyết đoán cương nghị này đã hơn những "tu sĩ hào kiệt" mà Lục Hương Lãnh biết bao nhiêu lần.

Kiến Sầu cũng biết ván này thắng bại thế nào nên không để ý nữa, quân cờ trong tay lại ném xuống hồ, cười nói: "Lúc đánh cờ quá tàn nhẫn, lời nói quá phũ phàng, thật sự rất sợ Lục đạo hữu trở mặt với ta".

Lục Hương Lãnh vẫn mỉm cười: "Kiến Sầu đạo hữu là người có thể trở thành tri kỉ".

Có thể trở thành tri kỉ.

Dược nữ Lục Hương Lãnh vốn là một người kiêu hãnh, một câu "có thể trở thành tri kỉ" này nếu bị người ngoài nghe thấy chỉ sợ sẽ rất kinh ngạc.

"Vậy xem ra chúng ta xem như hữu duyên".

Kiến Sầu bưng chén rượu đặt bên bàn cờ lên, khẽ ngửi một cái, không hề có mùi rượu. Nàng biết quả thật không phải rượu ngon gì, trực tiếp lật tay đổ thẳng xuống hồ nước.

Lục Hương Lãnh kinh ngạc.

"Kiến Sầu đạo hữu..."

Kiến Sầu cũng không giải thích, lại đưa tay ra đổ chén rượu trước mặt Lục Hương Lãnh xuống hồ.

"Ngày xưa trên núi Bạch Thạch Hương Lãnh đạo hữu từng tặng con chồn của ta một chiếc bát, chính là có ơn. Hôm nay đánh cờ một ván cũng xem như tri kỉ, Hương Lãnh đạo hữu có tư thái tiên nhân, sơn tuyền quỳnh tương tầm thường này cũng không phải thứ gì quý hiếm, sao có thể xứng với tiên tử?"

"..."

Lục Hương Lãnh không nói được gì.

Nàng chưa nói với Kiến Sầu, hai chén quỳnh tương này được chế từ thủy tinh lưu băng lấy từ linh hà chảy ngầm dưới đất, có công hiệu giải độc tỉnh thần, được tu sĩ thông thường cũng là khó gặp.

Có điều thấy Kiến Sầu đã đổ mất, nàng cũng không nhiều lời, chỉ than thở: "Tiên tử thì không dám nhận, Hương Lãnh chỉ mong mình là một người phàm tục".

Một người sắp chết, thủy tinh lưu băng này cũng không thể giải được độc bọ cạp đất của nàng, chỉ là sự vùng vẫy cuối cùng, trì hoãn một vài ngày mà thôi.

Bây giờ Kiến Sầu đổ đi cũng không sao cả.

Kiến Sầu đặt hai chén rượu đã trống không bên cạnh nhau, lộ ra một nụ cười trong sáng.

Nàng lật tay, một chiếc chén ngọc lập tức xuất hiện trong tay nàng.

Trên chén có hoa văn cổ xưa và văn tự thượng cổ, trong chén có ngọc dịch băng hàn, một làn khí lạnh mỏng manh bao phủ trên mặt nước, nhìn như sương lạnh dưới ánh trăng trên trời chiếu xuống.

Chiếc chén vừa xuất hiện, một cảm giác mát lạnh lập tức tràn ra, lan cả ra ngoài hồ nước.

Chỉ một thoáng sau, trên mặt hồ nước đã đóng một lớp băng mỏng.

Ngón tay Lục Hương Lãnh đặt trên bàn cờ lập tức cứng đờ.

Nàng sửng sốt.

Kiến Sầu lại rất bình thường, chỉ thầm nghĩ sau khi ra khỏi Sát Hồng Tiểu Giới, uy lực của chén băng đằng ngọc thấm này dường như còn mạnh hơn tưởng tượng của mình nhiều.

Nàng nghiêng chén rót băng đằng ngọc thấm vào hai chén rượu nhỏ hơn bên bàn cờ rồi đưa tay mời.

"Dưới ánh trăng có mĩ nhân, tiên tử và ta đều là anh hào. Lúc này, nơi đây, sao có thể không có ngọc dịch quỳnh tương thật sự? Mời Hương Lãnh đạo hữu uống hết chén này!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio