Chân núi Côn Ngô.
”Bên kia rốt cuộc thế nào rồi?”
”Tại sao cửa mộ mắt cá vừa đóng lại là không nhìn thấy gì nữa?”
”Sẽ không xảy ra nguy hiểm gì chứ?”
Rất nhiều tiếng thảo luận liên tiếp vang lên.
Trên hư ảnh màn chắn phía trước chỉ có hình ảnh “mộ mắt cá” dột nát, cũng chính là “điện Ngư Cốt” mà Phù Đạo sơn nhân và Hoành Hư chân nhân đã nói lúc trước.
Lúc này Phù Đạo sơn nhân đứng trên sườn núi đang nhìn chằm chằm tòa đại điện đó, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu lớp xương cá dày vào bên trong.
Trên hình ảnh rõ ràng không có gì cả, nhưng lão lại như nhìn thấy hết.
Phù một tiếng, Phù Đạo sơn nhân phun ra cái xương gà đã ngậm trong miệng đến hết cả mùi vị, cười lạnh một tiếng: “Côn Ngô của ngươi mấy năm nay đúng là ngày càng không có quy củ. Đứa hậu bối ác độc đó là con của Cố Bình Sinh à?”
”Hắn chỉ có một đứa con gái này, khó tránh khỏi nuông chiều một chút...”
Hoành Hư chân nhân nói rồi khẽ thở dài một hơi, dường như biết lí do mình đưa ra cũng rất miễn cưỡng.
”Ta sẽ nhắc nhở hắn“.
Ánh mắt Phù Đạo sơn nhân nhìn lão lập tức trở nên trào phúng: “Trước có tên sư đệ ngốc của ngươi dùng kiếm 'ngộ thương' Khúc Chính Phong, nay lại có thần đồng Cố Thanh Mi thông tuệ của Côn Ngô được nuông chiều đến mức muốn hạ thủ với đại đồ đệ của ta... Hoành Hư ơi Hoành Hư, bố chính là người trong tay cầm Hoàng Thiên Giám đấy!”
Câu cuối cùng đột nhiên vút lên như sấm sét.
“...”
Hoành Hư chân nhân nhìn đôi mắt đầy tức giận của lão, một câu cũng không nói.
Xung quanh không có bất kì ai chú ý tới cảnh đối chọi gay gắt giữa hai lão già này, càng không có bất kì ai nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Phù Đạo sơn nhân vừa rồi.
Một hồi lâu sau Hoành Hư chân nhân mới nói: “Sau tiểu hội sẽ là hội nghị thường lệ các một hồi lâu Tả Tam Thiên, vị trí trưởng lão chấp pháp của ngươi còn khó giữ... Hoàng Thiên Giám thì sao? Phù Đạo huynh không nên dùng thứ đó để uy hiếp ta. Huynh và ta vốn nên đồng tâm hiệp lực để cho Côn Ngô Nhai Sơn sánh vai trên đời“.
”Sánh vai?”
Phù Đạo sơn nhân ngẩng mặt cười lớn một tiếng.
”Sơn nhân ta còn tưởng Côn Ngô ngươi muốn độc tôn trên Thập Cửu Châu chứ?”
Hoành Hư chân nhân lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh: “Ít nhất ta chưa từng có ý đó, ngươi biết rõ điều đó mà“.
“...”
Lần này Phù Đạo sơn nhân không nói nữa. Ánh mắt lão lại quay về hư ảnh trên màn chắn, tình hình trong ngôi điện xương cá đó toàn bộ đều hiện rõ trong lòng.
Dù sao Mê Vụ Thiên cũng là đồ của lão, hết thảy đều rõ như lòng bàn tay.
Tất cả mọi người cũng không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì, chỉ có một mình lão là rõ ràng nhất.
Từ mắt cá phát ra hào quang hai màu đen trắng, dường như tượng trưng cho gì đó.
Nhưng lúc chúng bắn đến nơi thì Kiến Sầu đã tiến vào một trạng thái hoảng hốt, rơi vào trong một loại hỗn độn nào đó.
Nàng nhắm mắt lại, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích như một bức tượng gỗ.
Trong mộ mắt cá, tất cả dây leo đều biến mất, chỉ có con mắt cá và bức họa trên tường còn tản ra ánh sáng.
Tất cả mọi người ngã xuống đất sau một hồi kinh hãi cuối cùng tới tấp phản ứng lại, toàn bộ từ dưới đất bò lên, hoặc mệt mỏi đặt mông ngồi dưới đất.
Không còn bị những dây leo kì lạ đó tấn công, trong mộ mắt cá đột nhiên yên tĩnh lại, không ngờ lại khiến mọi người cảm thấy không quen.
Tiền Khuyết nhe răng trợn mắt đứng dậy, nhìn thấy hai sắc đen trắng như một màn hào quang bao Kiến Sầu trong đó, linh thức cũng không thể xuyên qua làn ánh sáng đen trắng này. Nàng như đã mất tất cả ý thức, cứng nhắc đứng yên tại chỗ.
Không... không phải đã gặp chuyện đấy chứ?
Tiền Khuyết hơi lo lắng.
Những người còn lại cũng chú ý tới cảnh này, đưa mắt nhìn nhau.
Cố Thanh Mi ho một tiếng, chống thanh kiếm băng từ dưới đất đứng dậy.
Ánh sáng của tử cực huyền âm châu thu lại, ả lau vết máu bên môi, ngẩng đầu lên nhìn về phía Kiến Sầu, ánh mắt lấp lánh.
Có lẽ nên nói là ác giả ác báo.
Đây là một cơ hội cực tốt!
Trước muốn thừa dịp Kiến Sầu bị nhốt trong dây leo đâm cho một kiếm để báo hết thù hận trong Sát Hồng Tiểu Giới, không ngờ lại bị Tiền Khuyết can thiệp. Bây giờ còn ai có thể ngăn cản được mình?
Ả cầm kiếm đi về phía trước.
”Kiến Sầu tiên tử cẩn thận!”
Tiền Khuyết thấy thế kinh hãi, lập tức sợ hãi kêu lên lên tiếng.
Kiến Sầu chính là người có sức chiến đấu mạnh nhất trong số mấy người bọn họ, nếu lúc này Cố Thanh Mi lợi dụng lúc nàng gặp khó khăn mà hạ thủ, chỉ sợ một kẻ tép riu như hắn sẽ bị vị đại tiểu thư này vê tròn bóp dẹp, đánh cho mẹ hắn cũng không nhận ra.
Tiền Khuyết sao có thể ngồi nhìn Cố Thanh Mi hạ thủ với Kiến Sầu cho được?
Nhưng mà...
Tiếng kêu sợ hãi của hắn cũng không làm Kiến Sầu có một chút phản ứng nào.
Nàng đứng ở đó như hoàn toàn không nghe thấy, cũng không cử động, ngay cả khí tức trên người dường như cũng bị hai sắc đen trắng che mất.
”Ha ha...”
Cố Thanh Mi lập tức bật cười.
Ả quay lại nhìn Tiền Khuyết một cái, nhùn vai xòe tay làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Xem ra lần này thượng đế đứng về phía ta rồi“.
Tiền Khuyết cắn chặt khớp hàm, lại không biết phải nói cái gì.
Tính khí của vị Cố đại tiểu thư này đúng là không thay đổi chút nào.
Có điều hắn cũng không làm gì được.
Đã bị Cố Thanh Mi đâm ba nhát kiếm, dù có thể cử động cũng không còn bao nhiêu sức chiến đấu.
Thấy Tiền Khuyết đã ngoan ngoãn thu mình lại, Cố Thanh Mi hừ một tiếng, đưa ánh mắt nhìn Kiến Sầu, cầm kiếm đâm thẳng về phía người đang đứng yên như tượng gỗ này.
Mũi kiếm sắc nhọn lấp lánh ánh sáng lạnh trở thành chỗ sáng nhất trong mộ mắt cá.
Keng!
Bất ngờ có một tiếng động trong trẻo vang lên.
Kiếm của Cố Thanh Mi đâm vào màn hào quang đen trắng, bị màn hào quang nhìn như hư vô kì thực lại rất cứng rắn này chặn ở bên ngoài thân Kiến Sầu ba thước.
Cố Thanh Mi trợn mắt, không thể tin được chuyện mình đang gặp phải.
”Sao lại thế được?”
Rõ ràng đã...
Ả không sao hiểu nổi.
“...”
Sửng sốt.
Ngay sau đó: “Ha ha ha ha! Ha ha ha...”
Tiền Khuyết ôm bụng phá lên cười, mới ăn đan dược, vết thương đang nhanh chóng liền miệng lại vỡ ra vì cử động của hắn.
Không hổ là Kiến Sầu tiên tử, nhân vật xếp hạng thứ nhất tiểu hội Tả Tam Thiên lần này, bất kể đối nhân xử thế, sức chiến đấu hay là độ may mắn đều làm mọi người không thể không phục, không thể không phục!
Bây giờ nàng hoàn toàn không có phòng bị, chỉ đứng ở đó, Cố Thanh Mi cũng không chém chết được nàng.
”Tức quá, tức quá, có người sắp tức chết rồi! Ha ha ha!”
Tiếng cười cực kì càn rỡ của Tiền Khuyết vang vọng trong mộ mắt cá làm người nghe kinh hồn táng đảm.
Cố Thanh Mi tức giận đến mức toàn thân run lên, suýt nữa không giữ nổi thanh kiếm trong tay.
Sao có thể như vậy?
Rõ ràng là một cơ hội tuyệt hảo!
Sao lại không làm gì được nó?
Ả không tin!
Cầm kiếm giơ lên, đấu bàn một trượng tám dưới chân Cố Thanh Mi xoay tròn xuất hiện, hư ảnh kim đan to bằng nắm đấm nằm ở chính giữa thiên nguyên.
Vô số linh lực từ thân thể ả rót vào đấu bàn, từng đường tuyến khôn nhanh chóng sáng lên.
Một đạo ấn do mười ba đạo tử tạo thành sáng lên lấp lánh.
Thanh kiếm băng trong tay Cố Thanh Mi đột nhiên phát ra tiếng ong ong, một hư ảnh lưỡi kiếm hiện ra bên ngoài trường kiếm.
Vẻ tàn nhẫn hiện ra trong mắt.
Lúc ả còn ở Trúc Cơ kì đã thua dưới tay Kiến Sầu, nhưng bây giờ ả đã là tu sĩ Kim Đan kì, sao có thể còn thua trong tay Kiến Sầu được nữa?
Lần này phải trả lại tất cả mọi sỉ nhục lúc trước.
Lưỡi kiếm vút lên, Cố Thanh Mi chém xuống không có một chút do dự.
Ầm một tiếng, lưỡi kiếm thám thẳng xuống bên ngoài màn hào quang đen trắng do mắt cá sinh ra, lập tức có chấn động kịch liệt, ngay cả màn hào quang cũng hơi rung động.
Nhưng cuối cùng...
Ánh sáng đen trắng lại không hề tiêu tan.
Cố Thanh Mi kinh ngạc.
Ngay sau đó, một vệt kiếm bị bắn ra, không ngờ lại bắn thẳng về phía Cố Thanh Mi đang đứng.
”Cái gì!”
Lúc trước ả đâm ra một kiếm rõ ràng không có phản kích mà!
Ả hoảng hốt giơ kiếm lên cản, vệt kiếm kia chém thẳng vào thanh kiếm băng, đánh bay cả người lẫn kiếm về phía sau.
Rầm!
Cố đại tiểu thư cao cao tại thượng bị đánh đập lưng vào tường.
Phù!
Trong cơ thể khí huyết cuồn cuộn, ả không sao chịu được, cuối cùng phun ra một ngụm máu.
“...”
Lúc này xung quanh cực kì yên lặng.
Vì sao Cố Thanh Mi là đệ tử Côn Ngô lại hạ thủ tàn nhẫn với đại sư tỷ Nhai Sơn Kiến Sầu như thế? Giữa hai người này rốt cuộc có thâm thù đại hận gì?
Côn Ngô và Nhai Sơn luôn luôn là hai trụ cột của Trung Vực, nhưng cảnh tượng mấy người bọn họ đang chứng kiến bây giờ lại dường như hoàn toàn không phải như vậy.
Có phải bọn họ sơ ý phát hiện ra bí mật nào đó hay không?
Chỉ có Tiền Khuyết lờ mờ đoán được một chút nguyên do.
Phải biết lúc trước Cố Thanh Mi vẫn coi như khách khí với Kiến Sầu, tại sao đột nhiên lại trở mặt?
Người trong Sát Hồng Tiểu Giới lần đó...
Có thể đúng là Kiến Sầu.
Trong số những người tham gia tiểu hội Tả Tam Thiên lần này, sợ là không tìm được người thứ hai có sức mạnh như vừa rồi. Cũng sẽ không có người nào khác phù hợp với phỏng đoán của hắn hơn Kiến Sầu.
Hơn nữa còn có thái độ của Cố Thanh Mi...
Tiền Khuyết cảm thấy tim mình run rẩy.
Kiến Sầu vô cớ bị nhốt, cả đám bọn họ bị kẹt trong mộ mắt cá không ra được...
Cố Thanh Mi lảo đảo đứng lên.
Ánh mắt âm trầm của ả lại đưa lên nhìn bóng dáng Kiến Sầu đang đứng yên.
Rõ ràng rất gần, cực gần...
Lại không thể tổn thương một cọng tóc của nàng.
Uất ức đến mức nào?
Cố Thanh Mi quay lại nhìn về phía sáu người xung quanh.
Mấy người Tần Lãng, Chu Khinh Vân cũng không tốt đi đâu, trong tay Triệu Biển Chu vẫn cầm lưỡi câu liêm, ánh mắt cảnh giác nhìn bọn họ.
Và cả...
Tiền Khuyết.
Cố Thanh Mi nhìn về phía hắn.
Tiền Khuyết thấy trong lòng thắt lại, thầm kêu một tiếng không tốt, hô lớn: “Ngươi muốn làm gì?”
”Làm gì à?”
Cố Thanh Mi cười lạnh một tiếng: “Ta không giết được nó, chẳng lẽ còn không giết được ngươi sao? Mối nhục Sát Hồng Tiểu Giới, bản tiểu thư vẫn còn để trong lòng!”
”Ý ngươi là gì?”
Tiền Khuyết sợ mất hồn mất vía, lập tức cố gượng đứng lên, nhớ mình từng kề vai chiến đấu với hai người Tần Lãng, Chu Khinh Vân, hắn vô thức dịch về phía hai người này.
Cố Thanh Mi cười nhạo một tiếng, nhìn về phía hai người đó: “Kiến Sầu Nhai Sơn bị mắt cá vây khốn, các ngươi định trợ giúp Tiền Khuyết ngăn cản ta sao?”
Ngăn cản Cố Thanh Mi ả chính là ngăn cản Côn Ngô!
Ả thử nhìn xem ai có lá gan này?
Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân chạy lên, Tiền Khuyết quay lại nhìn về phía Tần Lãng và Chu Khinh Vân.
Đôi đạo lữ này cũng nhìn hắn một cái.
Sau đó hai người bọn họ lặng lẽ lùi lại một bước, chỉ một bước nhỏ.
Cố Thanh Mi lập tức bật cười.
Tiền Khuyết lại nhìn về phía ba người do Triệu Biển Chu dẫn đầu phía bên phải.
Trong mộ mắt cá cực kì tĩnh mịch.
Con mắt cá trôi nổi giữa không trung tỏa ra ánh sáng ảm đạm, từ trên bức họa thì toát ra khí đen, đen trắng hòa vào nhau khó mà tách ra.
Kiến Sầu đứng giữa quầng sáng đan xen này, không nghe thấy âm thanh bên ngoài, không cảm nhận được thế giới bên ngoài.
Đối với nàng, lúc này thế giới đã biến thành một vùng hư vô.
Mộ mắt cá biến mất, trường mâu xương trắng lạnh lẽo đầy đất biến mất, dây leo uốn éo cũng biến mất.
Thậm chí không còn cả con mắt cá, không còn bức tranh treo trên tường.
Tất cả đều biến mất.
Nàng dường như đang đứng giữa một vùng hỗn độn hư vô, mở mắt ra lại không hề cảm thấy tối tăm mà chỉ thấy không có bất cứ thứ gì, không phải tối, lại còn hơn cả tối.
Chủ nhân của con mắt cá này nói, hủy tay chân của hắn, phải vào thế giới của hắn?
Đó rốt cuộc là một thế giới như thế nào?
Kiến Sầu nhíu mày.
Trong vùng hư vô hỗn độn này, nàng không cảm thấy có một chút linh lực nào tồn tại, cũng không cảm thấy sự tồn tại của bất cứ pháp khí nào. Dường như lúc này nàng đã mất liên lạc với tất cả Lý Ngoại Kính, túi càn khôn, thậm chí là Quỷ Phủ.
Có lẽ lúc nàng đi vào đây, mấy thứ này đã hoàn toàn không tồn tại.
Một tia sángyeeus ớt đột nhiên từ cuối vùng hư vô hỗn độn chiếu tới.
Cổ xưa, bể dâu, mênh mông.
Huyền ảo và khó lường vô cùng vô tận.
Kiến Sầu ngẩng đầu lên nhìn.
Tia sáng yếu ớt này đến gần, hóa thành một dòng nước lũ cuồn cuộn lao về phía nàng.
Đó là...
Dòng lũ thời gian từ một vùng hỗn độn bay ra, lập tức nhấn chìm nàng như một hạt bụi nỏ.
Trời sao vô tận xẹt qua trước mặt nàng.
Trong lòng Kiến Sầu đột nhiên có chút rung động vô cớ.
Khi dòng lũ đập vào người nàng, thế giới trước mắt nàng đột nhiên thay đổi.
Hỗn độn, vẫn là hỗn độn như cũ.
Vũ trụ mênh mông, đục trong lẫn lộn, trời đất không phân, quyện vào một khối.
Nhưng hỗn độn không phải là hoàn toàn trống rỗng.
Trong đêm dài vạn cổ, từ vùng hỗn độn này sinh ra vô số vũ trụ tung hoành, các vị thần thượng cổ ngang dọc hồng hoang, có lớn có nhỏ, cũng khó có thể thấy rõ tướng mạo rốt cuộc thế nào, lại càng không biết rốt cuộc là thật sự tồn tại hay chỉ là hư vô trong hỗn độn.
Họ đều sinh tồn trong hỗn độn không có ánh sáng, cũng không chia trời đất này, chém giết trong đêm dài vô tận.
Vô tận...
Dường như họ vĩnh viễn không biết dừng lại, cũng không bao giờ chịu dừng lại.
Trận đại chiến có từ lúc vũ trụ sinh ra này kéo dài bao lâu, không có bất kì ai biết được.
Chỉ biết đến cuối trận đại chiến này, vị thần lớn nhất, mạnh nhất cũng ầm ầm ngã xuống đất.
Cùng với cái chết của họ, sức mạnh vô tận của hỗn độn lại dc phóng thíđược ra vũ trụ, cuối cùng phá vỡ một sự cân bằng nào đó, thế là...
Một vụ nổ vô tận xảy ra.
Từ một phương hướng của vũ trụ đột nhiên xuất hiện một tia ánh sáng nhạt nhỏ bé xé rách tối tăm.
Thời thái cổ của vũ trụ kết thúc.
Một thời đại mới đã đến.
Tia sáng này sinh ra từ hỗn độn vô tận, như một thanh kiếm sắc phá vỡ lớp vỏ trứng của vũ trụ.
Rất nhiều tia sáng lần lượt sáng lên từ các phương hướng trong vũ trụ.
Chúng là những hình cầu to lớn lơ lửng trong vũ trụ, hoặc một vùng tinh vân lộng lẫy nhạt nhòa, hoặc dòng xoáy màu đen to lớn cắn nuốt hết thảy. (ND: Đó là các ngôi sao, tinh vân là hố đen. Các bạn có thể lên youtube xem “Hành trình đến tận cùng vũ trụ” để biết thêm chi tiết).
Trong đục cuối cùng phân chia, trong vũ trụ có sự tồn tại của ánh sáng, tất cả các vị thần sống sót sau cuộc hỗn chiến đến trường vạn cổ này cuối cùng cũng lộ ra dưới ánh sáng rực rỡ.
Khi thấy rõ hình dạng của các vị thần này, trong ămts Kiến Sầu đột nhiên lộ rõ vẻ chấn động mãnh liệt.
Đó là sự kính nể vô hạn đối với sức mạnh thần kì của vũ trụ hỗn độn.
Những vị thần này phân bố trên các phương hướng của vũ trụ, lớn nhất có thân thể khổng lồ như một tinh vực, mềm mại trôi trong hư không vô tận, cũng có thần có một đôi cánh, tung hoành trong thế giới rộng lớn...
Đủ loại hình thù kì quái.
Thậm chí còn có mấy con phù du nho nhỏ, thân thể chỉ bằng một hạt gạo, vẫy đôi cánh mỏng manh bay trong tinh vân.
Vũ trụ bắt đầu cuộc diễn hóa vô tận, lâu dài mà ổn định.
Các vị thần không hề để ý đến vạn vật sinh trưởng trên các tinh cầu.
Trong nháy mắt, ngàn vạn năm đã qua, con người cuối cùng xuất hiện trong vũ trụ. Bọn họ tuân theo ý chỉ của một số thần để lại, làm đầy tớ của họ, được họ dạy bảo, thờ phụng họ là thần, quỳ bái với họ.
Nhưng môi trường vũ trụ đang thay đổi.
Từ khi ánh sáng xuất hiện, những sợi tơ vô hình cũng bắt đầu len lỏi trong vũ trụ.
Lúc đầu thưa thớt, sau đó dày đặc.
Những sợi tơ này không thể ảnh hưởng đến con người nhỏ yếu, nhưng dần dần lại trói buộc các vị thần mạnh mẽ.
Các vị thần thái cổ vốn tung hoành vũ trụ bị những sợi tơ ngày càng dày đặc này trói buộc, trở nên yếu ớt, thậm chí hành động cũng khó khăn.
Các vị thần còn sống sót cảm thấy sự đe dọa to lớn đến từ chỗ sâu trong vũ trụ.
Cũng không biết đã qua bao lâu, chợt có một ngày, một con đường to lớn xuyên qua hư vô xuất hiện giữa tinh không.
Tinh Không Cổ Lộ!
Sau khi con đường cổ này xuất hiện, từ vị thần mạnh mẽ liền bắt đầu mất tung tích một cách thần bí.
Những vị thần còn lại trên đời phần lớn yếu ớt, thậm chí còn bị các tu sĩ mạnh mẽ giết chết, đoạt lấy vô vàn đạo ấn từ trên người họ.
Khi vị thần mạnh mẽ cuối cùng có thể tung hoành vũ trụ cũng biến mất, thời đại này cuối cùng cũng hạ màn.
Thượng cổ kết thúc.
Trên những vùng đất rộng lớn, các tu sĩ nhỏ yếu trở thành kẻ thống trị.
Sông dài thời gian nhấn chìm Kiến Sầu.
Tất cả những hình ảnh trong sông dài này đều nhanh chóng xuất hiện trước mặt nàng, rất sinh động.
Kiến Sầu nhìn thấy các tu sĩ xây dựng tế đàn to lớn, nhìn thấy các tu sĩ đại năng giơ tay nhấc chân có thể phá hủy cả một đại lục, còn nhìn thấy vô số yêu thú ẩn hiện trong rừng, ba đào mãnh liệt trên biển lớn.
Một đốm sáng đột nhiên đến gần.
Không nghiêng không lệch, chạm vào chính giữa mi tâm Kiến Sầu.
Thế là hình ảnh trước mắt nàng chợt biến đổi.
Gió biển tanh mặn thổi đến, trước mắt không ngờ lại là một vùng biển cả vô tận.
Không trung xanh thẳm.
Một con cá nhỏ bơi bên biển, vảy màu xám đen, dưới ánh sáng từ trên trời chiếu xuống dường như trở nên trong suốt.
Kiến Sầu nhận ra, đó là một chỉ cá thờn bơn nho nhỏ.
Nó vẫy đuôi khua nước, tránh đàn cá nhỏ tôm nhỏ bên cạnh, bơi tới gần bờ rồi lại bơi xuống đáy biển sâu hơn.
Ánh mắt Kiến Sầu bất giác đi theo nó, cũng chìm xuống đáy biển.
Đá ngầm như rừng cây màu đen, nước biển xanh ngắt che mất bảy phần ánh mặt trời, dưới dáy biển lờ mờ như ánh sáng đom đóm.
Con cá thờn bơn bơi qua một bãi san hô sáng màu, bơi qua bên cạnh một con tôm lớn toàn thân trong suốt như pha lê, bơi qua mấy con bạch tuộc tám chân, cũng bơi qua một con cua lớn bò dưới đấy biển một hồi lâu không động.
Cuối cùng nó dừng lại trước một tảng đá ngầm.
Dưới đá ngầm có một con rùa biển mai rộng hai trượng, trong nước biển cuồn cuộn vẫn không hề nhúc nhích, trên mai rùa mọc đầy rong rêu màu lục.
”Thờn bơn về rồi à...”
Âm thanh già nua.
Cá thờn bơn dừng lại một chút, bơi qua bơi lại trước mặt con rùa biển, nói: “Hôm nay vẫn không nhìn thấy cô ấy. Động Nguyên tiên sinh, cô ấy không đến sao?”
”Cô ấy sẽ đến“.
Rùa già nói cực kì thong thả, lại mang một sức mạnh xoa dịu lòng người.
Cá thờn bơn lắc đầu, không làm sao bình tĩnh được.
”Nhưng cô ấy vẫn chưa tới. Cháu phải làm thế nào mới có thể nhìn thấy cô ấy?”
”Ha ha“. Rùa già cười: “Nếu cháu muốn sớm nhìn thấy cô ấy thì phải chăm chỉ tu luyện. Hai mắt thờn bơn có thể nhìn thấu thiên cơ, mắt trái là hoành, có thể thông với vũ, nhìn khắp bốn phương tám hướng. Mắt phải là tung, có thể thông với trụ, nhìn rõ từ cổ chí kim. Đợi cháu luyện thành con mắt nhìn thấu thiên cơ, xem khắp vũ trụ, muốn nhìn thấy cô ấy chẳng phải rất dễ sao?”
Tất cả những tiếng đối thoại này đều tự nhiên truyền vào trong đầu Kiến Sầu.
Tinh thần nàng đột nhiên chấn động.
Mắt trái là hoành, có thể thông vũ, xem bốn phương tám hướng.
Mắt phải là tung, có thể thông trụ, nhìn từ cổ chí kim.
Xưa nay từ cổ chí kim được gọi là trụ, bốn phương tám hướng được gọi là vũ.
Mà nàng đứng trước dòng sông dài thời gian đằng đẵng...
####
ND: Chương này khá trừu tượng. Liên quan đến vũ trụ hình thành và phát triển thế nào. Về nghĩa đen thì đúng như tác giả nói, vũ là không gian, trụ là thời gian, vũ trụ là khái niệm chỉ không-thời gian.