Ta Không Thành Tiên

chương 151-2: ta không thành rồng (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sợi gân rồng màu đỏ thẫm cuối cùng run rẩy như cảm thấy sợ hãi trước tình hình hiện tại.

Vù vù...

Gân rồng điên cuồng rung động, ánh sáng đỏ thẫm như máu phủ đầy bên ngoài, gân rồng vốn đỏ thẫm không ngờ lại biến thành đỏ đen.

Cùng với sự xuất hiện của làn sáng này, một cảm giác kì lạ khó lường cũng dâng lên trong lòng Khương Vấn Triều.

Gần như ánh sáng này vừa xuất hiện, vẻ đau khổ trong mắt con rồng khổng lồ cũng biến mất, thay vào đó là vẻ hung ác.

”Cẩn thận!”

Kiến Sầu phản ứng rất nhanh, biết là tình hình có biến, lập tức ra tay.

Khương Vấn Triều nghe thấy tiếng của Kiến Sầu vang lên bên cạnh mình, nhưng lúc ngẩng đầu lên nhìn lại thấy bóng người màu trắng nhạt đã xuất hiện phía trước, không ngờ lại là...

Thủy không độn!

Không hề có dấu hiệu báo trước, Kiến Sầu biến mất rồi xuất hiện phía sau con rồng khổng lồ, ở đúng vị trí đuôi nó.

Trên gân rồng, ánh sáng màu đỏ thẫm lại lóe lên, sau đó biến thành đen như mực.

Một khí tức lạnh lẽo làm người ta rét run tràn ra.

Trong mắt con rồng đen lập tức không còn tâm tình gì khác, sự thân cận với Khương Vấn Triều lúc trước cũng biến mất vô tung.

Thân rồng lao thẳng về phía trước, sừng rồng cứng rắn đâm thẳng về phía bàn tay trái Khương Vấn Triều đang đè nó lại.

Sức mạnh toàn thân Khương Vấn Triều gần như đều rơi vào hai tay, tay trái dĩ nhiên có thể buông ra nhưng sẽ không khống chế được con rồng đen nữa, tay phải dĩ nhiên có thể đưa lên hỗ trợ nhưng buông ra cũng sẽ tuột mất gân rồng.

Không thể buông tay nào ra!

Trong nháy mắt, vô số ý nghĩ đã lướt qua trong đầu Khương Vấn Triều, hoàn toàn không kịp cân nhắc tỉ mỉ.

Pặp!

Khi sừng rồng đâm về phía hắn, không ngờ hắn lại tóm chặt cái sừng to lớn của nó.

Sức mạnh cực lớn, hổ khẩu rách toạc, máu tươi văng khắp nơi.

Hai mắt rồng đen màu đỏ thẫm, hiển nhiên đã bị gân rồng bám vào người khống chế, lộ ra vẻ âm hiểm vì thực hiện được ý đồ, chuẩn bị húc thêm phát nữa để thoát khỏi bàn tay Khương Vấn Triều.

Thân rồng quá dài, nếu muốn lấy đà thì phải co người lại, đặc biệt là phần eo.

Rồng đen định co người lại, vươn người lên lấy đà lao tới.

Nhưng ngay sau đó, nó lại phát hiện mình không thể thu lại nửa thân thể phía sau.

Ngược lại, một sức mạnh đáng sợ lại từ đuôi rồng truyền đến, kéo mạnh nó về phía sau.

Đây...

Rốt cuộc là cái gì?

Trên gân rồng gần như màu đen, ánh sáng đỏ đậm chấn động, vừa hoảng sợ lại vừa giận dữ!

Trong không hải, tất cả mọi người bao gồm Khương Vấn Triều đều đưa mắt nhìn về phía đuôi rồng, sau đó nhất tề há hốc mồm hít sâu một hơi.

Đứng bên đuôi rồng không phải Kiến Sầu vừa dùng thủy không độn dịch chuyển tức thời đến đó thì là ai?

Khi gân rồng sắp khống chế rồng đen phát động đòn tấn công thứ hai với Khương Vấn Triều, nàng đã vung tay tóm lấy cái đuôi rồng to lớn.

Bàn tay nhỏ nhắn trên vảy rồng đen tuyền càng trắng đến mức gần như trong suốt.

Chỉ có những vệt gân xanh lờ mờ chạy trên mu bàn tay và khớp xương trắng nhợt cho thấy nàng đã dùng hết sức.

Sức một người, sức một phụ nữ yếu đuối.

Không ngờ lại có thể tóm chặt đuôi rồng, hai mắt lấp lánh thần quang, tư thế hiên ngang lẫm liệt.

Ôm chặt, tóm chặt!

Gầm!

Con rồng khổng lồ lập tức phát ra một tiếng kêu đau thê thảm.

Cùng với tiếng kêu đau đớn này, ánh sáng màu đỏ thẫm trên gân rồng không ngờ lại ầm ầm vỡ vụn, khí tức trên sợi gân rồng lộ ra ngoài hơn mười trượng lập tức yếu ớt.

Màu đỏ trong mắt rồng biến mất, tiếng kêu lại càng thêm thê thảm đáng thương.

Đối với con giun này, đây đúng là một hồi tai bay vạ gió.

Khương Vấn Triều bắt được cơ hội lập tức buông sừng rồng ra, tóm lấy sợi gân rồng vừa nổi loạn không thành kéo mạnh về phía sau.

Một người hướng đông, tóm gân rồng. Một người hướng tây, nắm đuôi rồng.

Vù!

Một tiếng kêu dài làm người ta ghê răng vang lên sắc bén chói tai.

Vô số người đều nỏi gai ốc: Hai người này quả thực điên rồi.

Con rồng đen đáng thương vô lực vùng vẫy, lại bị mất không ít máu.

Đáng thương hơn nữa là sợi gân rồng vừa rồi còn diễu võ dương oai, chỉ sau chớp mắt đã bị kéo ra hàng chục trượng.

Cuối cùng chỉ còn lại một đoạn rất ngắn ở trong thân rồng.

Sợi gân rồng màu đỏ thẫm lúc kéo ra lại rất nhỏ, không ngừng run rẩy trong không trung như một sợi chỉ.

Và Kiến Sầu đều không phải người thiện tâm, thương xót sợi gân rồng không có ý tốt này.

Đưa tay kéo mạnh, hai người cực kì ăn ý, chuẩn bị cho sợi gân rồng một đòn cuối cùng, hoàn toàn tách nó ra khỏi người con rồng khổng lồ.

”Hê hê“.

Trên đỉnh núi chính Côn Ngô là biển mây vô tận, đại điện Chư Thiên nằm ở cuối biển mây đó.

Không biết từ khi nào Phù Đạo sơn nhân và Hoành Hư chân nhân đã đứng trên quảng trường trôi bên trên đỉnh núi ba trăm thước.

Thấy Kiến Sầu và Khương Vấn Triều đã sắp thành công, Phù Đạo sơn nhân không nhịn được phát ra một tiếng cười gian trá.

Hoành Hư chân nhân nhìn chằm chằm sợi gân rồng run rẩy vô lực phản kháng, không nhịn được hơi nhíu mày như nhìn ra manh mối trong đó.

Chưởng môn trưởng lão các môn phái còn lại cũng đều đứng trên quảng trường, chỉ có điều cách xa một chút.

Chu Thừa Giang mặc trường bào màu xám đậm đứng bên cạnh sư tôn, trưởng lão Long Môn Bàng Điển, nói mấy câu, trên mặt không nhìn ra một chút áy náy nào mà chỉ có chút chán nản vì phải chịu oan thay người khác.

Trên gương mặt già nua của Bàng Điển tràn ngập tức giận, hai mắt trợn trừng nhìn Chu Thừa Giang, quả thực không thể tin được những lời hắn vừa mới nói.

Cả Long Môn đều sôi sục vì Kiến Sầu sử dụng đạo ấn vảy rồng lúc đối chiến Đường Bất Dạ, mài đao soàn soạt chờ đến Nhai Sơn hỏi tội, xem công pháp độc môn của Long Môn tại sao lại xuất hiện trong tay đệ tử Nhai Sơn, còn bị người ta sử dụng công khai nữa.

Nhưng đâu ngờ bây giờ Chu Thừa Giang lại nói đó là hắn cho đối phương trong quá trình luận bàn trao đổi.

Tức điên, Bàng Điển quả thực đã tức điên lên.

”Ngươi, ngươi...”

Ngón tay nhăn nheo giơ lên chỉ Chu Thừa Giang, một câu “nghịch đồ” đã ra đến đầu lưỡi.

Chu Thừa Giang cũng đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón cuồng phong bão táp, có vẻ như đã chấp nhận số phận.

Đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng cười to như cười trên nỗi đau của người khác: “Ha ha ha ha, hiện ra rồi, ha ha ha ha...”

Bàng Điển thấy tiếng cười này rất quen tai, như là Phù Đạo sơn nhân.

Chẳng lẽ vòng thứ hai đã kết thúc rồi?

Hắn không khỏi quay đầu lên nhìn, chỉ thấy Phù Đạo sơn nhân vung đùi gà trong tay ngẩng mặt cười to. Trên không hải lại xuất hiện một cảnh tượng dị thường...

***

Sợi gân rồng chỉ còn lại một đoạn dài mấy tấc trong thân rồng như biết số mệnh sắp hết nên điên cuồng vùng vẫy.

Trong tay Khương Vấn Triều đang nắm gân rồng, gân rồng vốn mềm mại không ngừng vùng vẫy không ngờ lại biến thành một mũi dùi đâm thẳng vào lòng bàn tay hắn.

Phừng!

Một ngọn lửa hừng hực lập tức bùng lên từ lòng bàn tay Khương Vấn Triều, nhanh chóng bao trùm cả người hắn.

Trên mặt biển lập tức hừng hực lửa nóng.

Đã thấy tình cảnh bi thảm của con giun bị sợi gân rồng này hành hạ, biết rõ nếu để gân rồng bám vào xương thì mình sẽ biến thành con giun tiếp theo, Khương Vấn Triều thà hủy sợi gân rồng này đi còn hơn là để nó bám vào người mình.

Lửa cháy ngập trời, gân rồng bị bỏng, một ngọn lửa lập tức bao trùm bên ngoài nó.

Sợi gân rồng vừa đâm thủng bàn tay Khương Vấn Triều lập tức bị đốt co lại, không ngừng vùng vẫy.

Gân rồng rất mỏng manh không ngờ lại có sức mạnh đáng sợ, Khương Vấn Triều nhất thời không giữ nổi, bị nó giãy tuột khỏi tay.

Sợi gần rồng mang ngọn lửa không ngờ lại dần dần chuyển sang màu vàng.

Ầm!

Một đóa hoa mai đỏ nho nhỏ từ trong hư không bay tới, đập thẳng vào sợi gân rồng rồi lập tức nổ tung. Cánh hoa bắn ra ánh sáng rực rỡ, chấn động làm sợi gân rồng rũ xuống.

Đây là Như Hoa công tử đã xuất thủ. Hắn và Kiến Sầu vẫn cảnh giới bên cạnh chính là để phòng ngừa tình hình này xuất hiện.

Kiến Sầu phản ứng cũng nhanh, có điều nàng hạ thủ tàn nhẫn quyết đoán hơn Như Hoa công tử nhiều, mục tiêu của nàng lại không phải gân rồng mà là bản thân con rồng.

Cánh tay giơ lên, Quỷ Phủ phát ra ánh đen lạnh lẽo.

Ngao ngao...

Vô số bóng ma từ hoa văn han gỉ loang lổ chui ra, nhe nanh múa vuốt.

Nhưng chúng có hung ác hơn nữa cũng không bằng Kiến Sầu lúc này.

Nàng giơ búa chém xuống, lưỡi búa nhìn có vẻ không được sắc bén chém thẳng vào cổ con rồng.

Con rồng đen do giun biến thành sợ đến mất hồn mất vía, vừa bị gân rồng khống chế lại bị người phụ nữ điên cuồng phía sau kéo mạnh, sức mạnh đáng sợ quả thực khiến nó cảm thấy mình sắp bị kéo đứt đôi đến nơi.

Bây giờ không dễ gì thoát khỏi sự khống chế của gân rồng, còn chưa vui vẻ được mấy hồi, người phụ nữ vốn như Bồ Tát sống kia lại giơ chiếc búa đáng sợ lên với mình?

Mẹ ơi!

Bị lừa rồi!

Đám người xấu này!

Oa oa oa...

Rồng đen không có tâm tư nghĩ ngợi thêm nữa, liều mạng chạy thẳng về phía trước.

Có điều nó làm sao nhanh bằng Kiến Sầu đã kết đan được?

Sức mạnh tinh túy vô cùng cô đọng, vẫn là một nhát búa, sức mạnh tăng gấp bội, tốc độ cũng cực nhanh.

Xẹt!

Ngắn ngủi như một tia chớp.

Rồng đen cảm thấy cổ mình đau buốt, khổ sở gầm lên một tiếng.

Tiếng rồng ngâm lập tức rung động trời đất.

Kiến Sầu vung búa chém qua cổ rồng đen, một tảng thịt to bằng nắm đấm liền bị chém xuống, mang theo một đầu sợi gân rồng rơi thẳng xuống mặt biển.

Phụt!

Lại là một tia máu rồng vàng đen.

Có điều cái cổ con rồng khổng lồ này không hề bị chặt đứt. Kiến Sầu rất có thiện cảm với con giun nhỏ này, có thể không hạ sát thủ đương nhiên sẽ không vô cớ động thủ.

Gân rồng chỉ còn một đoạn rất ngắn trong thân rồng, thay vì để nó tìm cơ hội bật lại, không bằng một búa chấm dứt luôn cho xong chuyện.

Người bị mất một miếng thịt còn không chết, huống hồ là một con rồng có sức sống mạnh mẽ, hoặc nói một con giun có sức sống đáng sợ.

Nhát búa này của Kiến Sầu vừa quyết đoán vừa mạnh mẽ, rất nhiều người căn bản còn chưa phản ứng lại đã thấy sợi gân rồng hoàn toàn bị bóc ra khỏi người con rồng, quằn quại trên mặt biển như một con rắn, quanh thân vẫn còn lửa Chu Tước từ lòng bàn tay Khương Vấn Triều và linh quang vỡ vụn từ đóa mai đỏ của Như Hoa công tử.

Gân rồng vốn đỏ thẫm bị hành hạ không ngừng, màu đỏ dần dần biến mất, lộ ra một điểm màu vàng nhàn nhạt.

Khi ỉiẻm màu vàng này xuất hiện, cả không hải đột nhiên chấn động một chút, ngắn ngủi giống như là ảo giác.

Kiến Sầu đang cảnh giác quan sát tình hình, còn chưa kịp suy nghĩ về dị biến này, một chấn động mãnh liệt hơn đã xuất hiện.

Trên gân rồng, ánh vàng dần dần trở nên mãnh liệt.

Trong trận chấn động của trời đất, sợi gân rồng không ngờ lại hoàn toàn không chịu để đám Kiến Sầu khống chế mà bay thẳng lên trời cao.

Ầm ầm...

Cả đáy biển cũng chấn động, như là có một con quái vật lớn sắp ngoi từ dưới biển sâu lên.

Khi chấn động này xuất hiện, một cảm giác sợ hãi vô cớ dâng lên trong lòng con rồng đen khiến nó không hề do dự quẫy đuôi chui ra nấp phía sau Kiến Sầu vừa mới chém rơi một miếng thịt của nó, không ngừng run rẩy.

Cảnh này cực kì khôi hài, có điều lúc này ai cũng không cười được.

Bốn người Tiểu Kim, Tả Lưu, Như Hoa công tử và Khương Vấn Triều gần như lập tức áp sát Kiến Sầu, quan sát tình hình xung quanh.

Ùng ục...

Nước biển sôi trào.

Một luồng sáng màu trắng xám khổng lồ từ đáy biển chiếu lên, dần dần biến thành màu vàng nhạt, càng lên đến gần mặt biển lại càng mãnh liệt.

Xung quanh đám Kiến Sầu, chín cây long trụ màu trắng to hơn mười người ôm nhanh chóng phá vỡ mặt biển đâm thẳng lên trời cao.

Đồng thời phía trước bọn họ, ánh vàng chói mắt đột nhiên bao trùm nửa bầu trời, chiếu sáng cả vùng biển sâu tối tăm.

Một cánh cửa màu vàng khổng lồ chậm rãi từ đáy biển nhô lên, càng ngày càng cao...

Trong nháy mắt, cánh cửa khổng lồ đã cao đến một trăm hai mươi trượng.

Hoa văn màu vàng cổ kính uốn lượn trên cánh cửa khổng lồ, ánh vàng lấp lánh chạy trên hoa văn hình vảy rồng, tỏa ra một khí tức cổ kính xa xưa.

Ngang tàng, mênh mông, cổ xưa!

Trên khung cửa to lớn không ngờ lại là một loạt rồng khổng lồ nối đuôi nhau, đủ chín con, mười tám con mắt rồng tất cả đều nhắm chặt.

Nhưng trong lúc cánh cửa khổng lồ màu vàng tiếp tục trồi lên, toàn bộ mười tám con mắt rồng lại mở ra như cảm ứng được gì đó.

Sởn tóc gáy!

Cảm giác đó giống như bị chín con rồng vàng đến từ thượng cổ nhìn chằm chằm, cảm giác lạnh toát từ đáy lòng dâng lên, nhanh chóng chạy khắp toàn thân.

Uy áp nặng nề.

Dưới mười tám ánh mắt uy nghiêm cổ kính này, Kiến Sầu chỉ có cảm giác bị áp chế, ngay cả linh lực vận chuyển trên người cũng trở nên cực kì gian nan, sắc mặt nàng biến thành trắng bệch.

Ầm!

Gần như ngay lúc mắt rồng mở ra, đạo ấn vảy rồng của nàng cũng được kích phát không khống chế được.

Lấy mi tâm Kiến Sầu làm trung tâm, vô số vảy rồng màu vàng kim nhạt lan rộng phủ kín người nàng, một khí tức thần bí xa xăm lập lức xuất hiện.

Uy áp dến từ cánh cửa màu vàng và chín con rồng khổng lồ nhanh chóng giảm bớt.

Nhưng những người bên cạnh Kiến Sầu thì không may mắn như vậy, gần như ai cũng sắc mặt đỏ bừng, khí huyết cuồn cuộn.

Con rồng đen đã cuộn mình thành một đống.

Sau khi mất gân rồng, thân thể nó cũng dần nhỏ đi, có điều vẫn chưa hóa thành giun như cũ.

Nó cực kì sợ hãi, ánh mắt lại rơi vào trên sợi gân rồng đang lơ lửng phía trước cánh cửa khổng lồ.

Khi cánh cửa khổng lồ xuất hiện, sợi gân rồng dài gần trăm trượng không ngờ hoàn toàn biến thành màu vàng, sau đó đột nhiên co lại chỉ còn năm trượng, tự động uốn lượn thành một kí hiệu màu vàng bám vào cánh cửa khổng lồ.

Vù!

Như mở ra một phong ấn cổ xưa nào đó, cánh cửa khổng lồ màu vàng đột nhiên rung lên, phát ra ánh sáng chói mắt làm thiên địa cũng phải nhợt nhạt thất sắc.

Chín con rồng khổng lồ cuốn quanh khung cửa gần như đồng thời quay đầu, mười tám con mắt rồng đồng loạt nhìn vào trong cửa, đồng thời há miệng. Chín tiếng rồng ngâm vang lên chấn động lòng người, tinh thần tất cả mọi người đều chấn động, trong đầu không có bất cứ tạp niệm nào, trong mắt cũng không còn thứ gì khác.

Cánh cửa đóng chặt cuối cùng chậm rãi mở ra.

Thế là cảnh tượng bao la hùng vĩ phía sau cửa cũng hiện ra trước mắt mọi người.

Đó là một vùng biển rộng lớn hơn không hải rất nhiều, lộ ra một màu lam ảm đạm, như là được vớt ra từ trong năm tháng vô cùng vô tận, phủ đầy bụi thời gian.

Từng long trụ đầy vết rạn lẳng lặng đứng trên biển sâu.

Giữa một vùng màu sắc ảm đạm này lại có những sắc màu sặc sỡ hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Từng con rồng khổng lồ hoặc lam bạc, hoặc đỏ đậm, hoặc màu vàng, hoặc cuốn quanh long trụ, hoặc lặn sâu dưới biển, hoặc nô đùa trên mặt biển...

Phía cuối chân trời xa xa chỉ có mây đen màu xám như chì, không thể dò xét được vùng biển này rốt cuộc rộng lớn đến đâu.

Long vực thượng cổ.

Cánh cửa khổng lồ vừa mở ra, một khí tức kì lạ lập tức tràn ra, như sóng lớn lan rộng bao trùm tất cả mọi người.

Bọn họ không thể phân biệt được đây rốt cuộc là chân thật hay là hư ảo.

Giữa khung cảnh u ám, những con rồng khổng lồ tỏ ra cực kì hung ác và thê lương...

Gió mạnh thổi tới vén mây đen trên long vực ra, một chiếc sừng rồng màu vàng to lớn xuất hiện giữa đám mây.

Âm thanh bể dâu mênh mông từ cánh cửa khổng lồ truyền ra.

”Đám giun dế các ngươi đã nhận được long mạch vô pháp vô thiên vô thường vô định của tộc ta, sao không thành rồng?”

Tiếng vọng vô tận chấn động trên biển.

Con rồng đen do giun biến thành đang cuộn mình sau lưng Kiến Sầu nghe thấy giọng nói này liền bị hút bay về phía cánh cửa khổng lồ như muốn nhập đàn với vô số đồng tộc trong long vực vô tận.

Gầm...

Một tiếng rồng ngâm vô lực mà bi phẫn vang lên.

Sao không thành rồng?

Trong lòng Kiến Sầu cũng rất kích động, nhưng lại có một cảm giác khó tả.

Thành rồng?

Con giun này hoàn toàn không muốn thành rồng!

Thân rồng đen vẫn còn dài hàng chục trượng nhanh chóng bay qua bên người nàng, sắp sửa bay vào trong cánh cửa khổng lồ.

Thời khắc mấu chốt, đáy mắt Kiến Sầu lại phát ra một tia sáng lạnh. Nàng không hề do dự đưa tay vồ một cái.

Năm ngón tay nhỏ nhắn mà mạnh mẽ thuận thế tóm được cái đuôi rồng đen.

Lại nữa?

Lúc này con rồng đen chỉ thấy trước mắt tối sầm.

Mặc dù ta chỉ muốn về dưới đất ăn đất, nhưng ngươi có thể đổi một cách ôm khác hay không?

Hộc máu...

Ầm!

Tay kia của Kiến Sầu cũng nắm chặt đuôi rồng, dựa vào đạo ấn vảy rồng và sức mạnh Kim Đan kì, Kiến Sầu kéo mạnh con rồng đen về, hùng hổ đập thẳng xuống mặt biển.

Nước biển bắn tung tóe làm ướt hết quần áo mọi người.

Kiến Sầu đứng giữa vùng sóng nước này, tay nắm cái đuôi rồng đã không còn sức mạnh, bình tĩnh nhìn bầu trời bên trong cánh cửa khổng lồ, ánh mắt lạnh lẽo.

”Nó chỉ là một con giun, không muốn thành rồng, tôn giá cần gì phải ép?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio