Nước sông chảy cuồn cuộn vĩnh viễn không ngừng.
Có bao nhiêu người còn nhớ dòng sông Cửu Đầu chảy vắt ngang Thập Cửu Châu này vì sao lại được gọi như vậy?
Đỉnh núi Côn Ngô vốn huyên náo lúc này đã chìm vào trong yên tĩnh.
Lạch xạch...
Có cá đen to bằng bàn tay nằm trong giỏ cá như một con cá mắm, nghe thấy bên cạnh một hồi lâu không có tiếng động nào liền lật mình nhìn về phía người đang ngồi ở đầu thuyền.
Da trắng xanh gần như trong suốt, chiếc nón rộng vành đội trên đầu phủ bóng che khuất nửa thân thể hắn.
Phó Triêu Sinh ngẩng đầu nhìn trời.
Côn tin rằng lúc này trên Côn Ngô sợ là cũng có vô số người có cùng tư thế như nó, à không, như hắn.
Ảo giác uy nghi xuất hiện trên cao, nơi rất gần bầu trời.
Quỷ Phủ ba trượng, cổ kiếm sáu thước, vương miện mười hai chuỗi ngọc đội trên đỉnh đầu nàng...
Người thống trị cao cao tại thượng không cần buông mắt nhìn tất cả mọi người. Vạn quỷ như giun dế phủ phục dưới chân nàng.
Lông mày giống nhau, mắt giống nhau, hình dáng giống nhau.
Ảo thân của người “bạn cũ” không nhất định phải là chính nàng, nhưng ít ra cũng có gương mặt của nàng.
Ánh mắt Phó Triêu Sinh rơi vào trên vương tọa xương trắng, rơi vào chín ngàn chín trăm chín mươi chín bộ xương nàng giẫm dưới chân, rơi vào cảnh tượng tối tăm âm u như địa ngục sau lưng nàng.
”Diêm Quân?”
Dưới Cực Vực có âm tào địa phủ, từ sáu trăm năm trước loạn chiến tới nay chỉ có bát phương Diêm vương điện, tám vị Diêm Quân.
”Kiến Sầu” lúc này lại đến từ nơi nào?
Vốn chỉ định tới đây mượn mắt trụ, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại tận mắt nhìn thấy hình ảnh trước mặt.
Phó Triêu Sinh hơi nheo mắt suy nghĩ, lại nhớ tới đình úy Trương Thang bị hắn hãm hại mất mạng, cuối cùng bị áp vào Tần Quảng Vương điện.
Chuyến đi này xem như một thu hoạch bất ngờ?
Trên đỉnh núi chính, tất cả mọi người đều không thể tin được mắt mình.
Côn Ngô là nơi đứng đầu chính đạo, ngày thường có mây trắng bao phủ, nắng vàng chiếu sáng khắp nơi, quảng trường Vân Hải chính là nơi mặt trời mọc sớm nhất, mặt trời lặn muộn nhất.
Bởi vì nó quá cao, quá cao.
Bây giờ lại có mây đen dày đặc bao phủ, mấy vạn ác quỷ gào thét.
Dù là thánh địa tiên gia, lúc này lại cũng như địa ngục u ám.
Ảo thân của đại sư tỷ Nhai Sơn không ngờ lại là chính nàng, cao cao trên vương tọa xương trắng, như đang bao quát chúng sinh!
Vào cửa thị phi nhân quả, ra sẽ có ảo thân.
Nhưng ảo thân của Kiến Sầu trước mắt rốt cuộc có lai lịch gì?
Là quá khứ của nàng, là tương lai của nàng?
Hay là chấp niệm, là tâm ma của nàng?
Là thứ nàng từng nhìn thấy, hay là thứ nàng vô cớ nghĩ ra?
Không ai có thể đưa ra đáp án khẳng định.
Ngay cả Phù Đạo sơn nhân giờ khắc này cũng không còn ngôn ngữ.
Đứng cao cao phía trước đại điện Chư Thiên, xưa nay núi lở trước mặt vẫn bình thản ung dung, khi thấy rõ dung mạo người phụ nữ lẫm liệt trên bảo tọa xương trắng đó, Hoành Hư chân nhân cũng không khỏi hơi biến sắc mặt.
Quỷ khí dày đặc, xương trắng khắp nơi.
Quỷ Phủ trên tay phải “nàng” chính là pháp khí của Kiến Sầu bây giờ, có điều hình dáng hơi khác một chút. Còn “thanh kiếm” nàng cầm trên tay trái...
”Nhất Tuyến Thiên!”
Cách đó không xa, các đệ tử Nhai Sơn đang đứng túm tụm lúc này mới bừng tỉnh sau chấn động.
Cuối cùng có người tinh mắt để ý tới thanh kiếm “nàng” cầm trong tay trái.
Tất cả môn hạ Nhai Sơn Trúc Cơ kì trở lên đều đã từng vào kho vũ khí Nhai Sơn. Nào có ai chưa từng ao ước thanh cổ kiếm sáu thước bị niêm phong trong núi băng, mũi kiếm cắm xuống dưới đó?
Dù han gỉ loang lổ cũng không ai có thể gạt bỏ được uy áp của nó.
Vệt đỏ kéo dài từ mũi kiếm dọc theo thân kiếm chính là khởi nguồn cái tên của nó.
Bây giờ thanh kiếm Nhất Tuyến Thiên Nhai Sơn này lại xuất hiện trước mặt bọn họ.
Xuất hiện trong tay ảo thân của Kiến Sầu.
Ảo thân...
Rốt cuộc có nguồn gốc thế nào?
Tu sĩ chính đạo tuy có giết chóc nhưng không vào tà ma.
Ảo thân này của Kiến Sầu lại khiến mọi người nhìn mà trong lòng phát lạnh, phát rét, thậm chí không nhịn được run lên từng trận.
Nếu là thứ khác thì còn đỡ, còn nếu ảo thân này thật sự có liên hệ gì với bản thân Kiến Sầu...
Chỉ nghĩ như vậy đã có người bắt đầu kinh hãi.
Mấy ảo thân đang hỗn chiến cũng toàn bộ dừng lại vì khiếp sợ trước uy thế của ảo thân Kiến Sầu.
Tả Lưu đã mất ý thức, bị Tam Tỉnh Nhai buông ra rơi thẳng từ trên tầng mây xuống như một tảng đá.
Tả Lưu bị loại.
Khương Vấn Triều nhìn nàng, Tam Tỉnh Nhai lui lại ba trượng, dường như có chút kiêng kị.
Như Hoa công tử nhìn nàng, người khổng lồ giữa không trung lắc lắc cái đầu thật lớn, lộ ra vài phần bất an.
Tiểu Kim cũng nhìn nàng, quả dưa hấu bay trên trời chuyển mắt há miệng nhanh chóng phun ra vô số hạt dưa về phía Kiến Sầu.
Ngất!
Lúc này Tiểu Kim quả thực rất muốn đâm đầu chết quách cho xong.
Quả dưa ngu xuẩn kia, mày muốn chết thì chết một mình đi, đừng liên lụy đến tao.
”Kiến... Kiến... Kiến Sầu sư tỷ, nó không phải cố ý!”
“...”
Kiến Sầu đứng ở chỗ cũ, tiếng kêu kinh hoàng của Tiểu Kim lọt vào tai nàng, lại không để lại bất cứ dấu vết nào trong đầu nàng.
Người ngoài đang nhìn “nàng” Giữa không trung, nàng cũng đang nhìn chính mình giữa không trung.
Quỷ Phủ hoàn chỉnh, Nhất Tuyến Thiên nắm trong tay.
Thanh kiếm mà nàng kêu gọi kiểu gì cũng không chút động lòng.
Nhai Sơn, Nhất Tuyến Thiên!
Người ngoài cũng không biết ảo thân này có quan hệ gì với nàng, chỉ có nàng biết...
Bước vào cánh cửa đó, toàn bộ đều là tương lai.
Một loạt hạt dưa hấu bắn tới, còn chưa tới ba trượng phía trước ảo thân đã như bị chấn động gì đó, đột nhiên vỡ thành bột mịn, tiêu tan giữa không trung.
Quả dưa hấu thấy một đòn không trúng, không ngờ lại sợ đến run rẩy, không hề do dự quay đầu chạy thẳng.
Kiến Sầu trên bảo tọa chỉ mơ hồ ngước mắt lên.
Tay phải giơ Quỷ Phủ, cổ tay xoay một cái, hạt châu đen trắng trên lưng Quỷ Phủ liền lóe lên hai vệt sáng một đen một trắng.
Nhẹ buông tay, Quỷ Phủ lập tức rời tay bay ra.
Nhát búa này không có phủ ảnh đầy trời, cũng không có tiếng xé gió chói tai, càng không có ác quỷ dữ tợn.
Chỉ có...
Tốc độ cực nhanh, ánh sáng đen trắng.
Thuần túy làm mọi người kinh hãi.
Phản phác quy chân, trở lại tầm thường.
Quả dưa hấu đang bỏ chạy chợt phát hiện khí tức xem như bình tĩnh kì thực lại rất đáng sợ sau lưng, sợ hãi kêu lên một tiếng: “Ngao!”
Vù vù vù!
Một loạt thân dưa hấu màu xanh ngắt không ngờ lại bắn ra từ đỉnh đầu quả dưa hấu, điên cuồng quấn quanh vách đá Tam Tỉnh Nhai, mạnh mẽ nhổ vách đá cao mấy trượng lên ném thẳng về phía sau quả dưa, cũng chính là trên hướng Quỷ Phủ đang bay đến.
Trên vách đá Tam Tỉnh Nhai, mấy trăm chữ cổ cũng cảm giác được nguy hiểm, bắn ra ánh sáng màu tím loạn xạ nhưng lại không thể ngăn cản quả dưa hấu chút nào.
Sắc mặt Khương Vấn Triều trở nên khó coi.
Vách đá Tam Tỉnh Nhai có tác dụng với người thân có sai lầm, lòng có áy náy, nhưng đối với quả dưa hấu tinh không biết lai lịch gì này lại không hề có tác dụng gì.
Quả dưa hấu kéo Tam Tỉnh Nhai làm lá chắn, Tam Tỉnh Nhai lại không có bất cứ phảng kháng gì.
Ầm!
Gần như Tam Tỉnh Nhai vừa mới được ném ra, Quỷ Phủ của Kiến Sầu cũng đã tới phía trước nó.
Lưỡi búa bổ thẳng vào mặt ngoài Tam Tỉnh Nhai, lập tức chém vỡ cả vách đá.
Đá dăm bay tứ tung về bốn phương tám hướng.
Khương Vấn Triều bị loại.
Búa vẫn bay về phía trước.
Chém vỡ Tam Tỉnh Nhai chỉ như đâm xuyên qua một miếng đậu phụ, tốc độ của Quỷ Phủkhông giảm chút nào, vẫn tiếp tục đuổi theo quả dưa hấu.
Quả dưa hấu đáng thương không dễ gì kéo được vách đá Tam Tỉnh Nhai lên chặn Quỷ Phủ, đâu ngờ vẫn không thể ngăn cản được đối phương chút nào?
Một bóng người như hòn núi nhỏ chạy phía trước quả dưa hấu.
Ngay cả người khổng lồ lúc này cũng không hề có ý chí chiến đấu.
Khi vừa nhìn thấy ảo thân của Kiến Sầu, sự sợ hãi ẩn sâu trong nội tâm nó liền bị kích thích, nó tuyệt đối không dám dừng lại ở đây một chút nào nữa.
Trốn!
Trốn chết!
Người khổng lồ rảo bước chạy rất nhanh.
Bàn chân rộng rãi đạp xuống bề mặt quảng trường, chấn động làm tất cả mọi người ngả nghiêng.
Quả dưa hấu phía sau cũng đang chạy trối chết, nhưng vừa nhìn thấy người khổng lồ ở phía trước, vỏ dưa hấu sau lưng nó đã phát ra tiếng vỡ vụn giòn tan.
Không cầm cự được bao lâu nữa.
Hai con mắt của quả dưa hấu lập tức biến thành màu đỏ.
Không muốn chết!
Chúng không hề biết mình chỉ là ảo thân, chỉ có thời gian tồn tại nhất định, nhưng dù biết thì chúng cũng sẽ liều chết một lần, dù chỉ để sống lâu thêm một lát.
Hai mắt màu đỏ lập tức lộ vẻ dữ tợn, quả dưa hấu há to miệng, không ngờ cả người nó lai như tách làm đôi.
Tốc độ của nó cũng đột nhiên nhanh hơn.
Cái miệng há rộng tợp về phía trước.
Răng rắc!
Người khổng lồ đang chạy phía trước chợt thấy trước mắt tối sầm.
Quả dưa hấu khổng lồ không ngờ lại nuốt chửng cả người khổng lồ vào bụng.
Như Hoa công tử bị loại.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng đầy bạo lực này đều nổi da gà.
Cả một người khổng lồ cao ba trượng thoáng cái đã biến mất trước mắt tất cả mọi người, bị quả dưa hấu nhai nát nuốt xuống, sau đó còn ợ một cái như đã ăn no.
”Ợ!”
Một âm thanh vang lên, quả dưa hấu đường kính vốn cũng đã mấy trượng không ngờ lại tiếp tục lớn lên.
Một trượng, hai trượng, ba trượng!
Như là hút vào sức mạnh của người khổng lồ, quả dưa hấu nhanh chóng biến thành to lớn như một ngọn núi.
Một con quái vật khổng lồ.
Vỏ dưa màu đậm nhạt đan xen bên ngoài lúc này đã biến thành áo giáp đao kiếm khó xuyên qua, gần như không thể phá vỡ.
Tiểu Kim bên dưới ngẩng đầu lên nhìn, cảm thấy rất mỏi cổ.
Quả dưa hấu to lớn này vừa kì quái vừa đáng sợ, vừa khôi hài vừa hung ác, làm mọi người cảm thấy tim mình như bị bóp chặt, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Dường như cảm thấy mình có sức mạnh thừa thãi, cuối cùng quả dưa hấu cũng xoay mình quay về phía Kiến Sầu, cũng quay về phía ảo thân giống Kiến Sầu như đúc.
Ánh sáng hai màu đen trắng luân phiên sáng tối trên Quỷ Phủ vốn đã theo sát phía sau quả dưa hấu, vừa rồi qủa dưa nuốt người rồi quay lại mất một chút thời gian, thế là Quỷ Phủ cũng đã bay đến trước mặt.
Ánh sáng màu xanh màu đỏ lan rộng ngăn cản trước người, quả dưa hấu dùng hết sức mạnh ngăn cản một đòn mãnh liệt của Quỷ Phủ.
Có điều chán động dữ dội như trong dự đoán không hề xảy ra.
Quỷ Phủ không tiếng động, ánh sáng bình thản, không ngờ lại như một ảo ảnh, vừa chạm vào quả dưa hấu đã lập tức biến mất.
Như là tan biến vào không khí.
Cũng như đã xuyên qua người quả dưa hấu.
Quả dưa hấu không nhịn được đưa mắt xuống nhìn, trên người nó không có bất cứ vết thương nào, giáp trụ hoàn hảo cũng không bị vỡ vụn, không đau, không ngứa, không trầy da, không chảy máu.
Cực kì kinh ngạc.
Không chỉ có quả dưa hấu mà tất cả mọi người đang xem chiến đấu cũng đều sửng sốt.
Chỉ có Phù Đạo sơn nhân và Hoành Hư chân nhân là đồng tử nhất tề co rút.
Thứ hai người họ nhìn thấy không phải quả dưa hấu hoạt kê đó mà là...
Bóng người vẫn ngồi ngay ngắn trên vương tọa xương trắng.
Tay trái cầm kiếm, tay phải cầm búa!
Quỷ Phủ dữ tợn vừa rồi rõ ràng đã từ trong tay nàng lượn vòng bay ra, lúc này không ngờ lại xuất hiện trong tay nàng như chưa từng bay ra ngoài, bị nàng cầm trong bàn tay nhỏ nhắn, lẳng lặng đặt trên tay vịn của vương tọa.
Nó quay về lúc nào?
Rốt cuộc là quay về rồi hay là căn bản chưa từng bay ra?
Một người nhìn nhầm là bình thường, nhưngbao nhiêu tu sĩ ở đây còn có thể cùng nhìn nhầm hay sao?
”Nàng” như chưa từng xuất thủ, hoặc như vẫn đang xem trò.
Ánh mắt trầm tĩnh mà cơ trí xuyên qua hư không trên biển mây bắn vào người quả dưa hấu.
Trong nháy mắt, thế giới không còn có âm thanh, nhưng trong tai tất cả mọi người lại vang lên tiếng co rút kì dị, giống như tiếng xương gãy vụn.
Quả dưa hấu đứng yên tại chỗ, định ngẩng mặt cười dài khi thấy mình “sống sót”, miệng vừa há ra đã không cử động được nữa.
Một màn đen sáng lên quanh thân dưa hấu, lan rộng rồi nhanh chóng biến mất.
Một luồng sáng trắng lóe lên, bao bọc cả quả dưa hấu.
Thịch!
Thịch!
Thịch!
Là tiếng tim đập.
Sau ba tiếng, kịch liệt thu nhỏ!
Vốn to lớn như núi cao, chớp mắt đã bé như hạt bụi.
Nếu dùng mắt thường, lúc này các tu sĩ sẽ hoàn toàn không nhìn thấy chỗ đó có bất cứ thứ gì.
Sự co rút đáng sợ tạo thành năng lượng khổng lồ, quả dưa hấu nhỏ như hạt bụi sao có thể thừa nhận được?
Trong lúc mọi người còn chưa phản ứng lại, quả dưa hấu đã bé bằng hạt bụi này liền ầm ầm nổ tung.
Tự... tự bạo?
Đương nhiên không phải!
Đáy mắt Hoành Hư chân nhân có ánh sáng lấp lánh.
Đó là...
Sức mạnh gần như quy tắc.
Dù chỉ là ảo thân, bị giới hạn bởi tâm cảnh và tu vi của tu sĩ nên không thể phát huy toàn bộ uy lực, nhưng chỉ một góc núi băng này đã đủ để làm mọi người hoảng sợ.
Tu sĩ lĩnh ngộ quy tắc không nhất định sẽ thành tiên.
Nhưng nếu không lĩnh ngộ quy tắc thì nhất định không thể thành tiên!
Quỷ Phủ một đen một trắng, nối liền hai giới âm dương.
Lưỡng nghi châu khảm trên lưng Quỷ Phủ tượng trưng cho hai mặt chính phản tương đối của vạn vật trên thế gian.
Là chí cường và chí nhược, chí thân và chí sơ, chí chính và chí tà...
Cũng là chí đại và chí tiểu.
Nhỏ đến mức mắt thường khó phân biệt, gần như tương đồng với hư vô.
Thế là như sinh ra từ hư không, vỏ dưa màu xanh từ “hư vô” nổ tung như ngọc vỡ bắn ra, thịt dưa màu đỏ cũng từ hư vô nổ tung như một màn hào quang màu đỏ máu.
Sức mạnh tinh túy ngưng tụ đến cực điểm ầm ầm nổ tung.
Tiểu Kim đứng gần đó đứng mũi chịu sào, bị hất tung ra ngoài.
Sáu cánh cửa thị phi nhân quả đứng lặng trên quảng trường bị nhổ tận gốc, ầm ầm vỡ vụn.
Các tu sĩ đứng xme xung quanh quảng trường đã lùi rất xa nhưng vẫn như bị người ta đấm thẳng vào ngực, dù chưa đến mức bị thương hộc máu nhưng khí huyết cũng cuồn cuộn, suýt nữa không khống chế được pháp khí dưới chân.
Bọn họ lảo đảo, chỉ chốc lát nữa là sẽ lộn cổ ngã xuống, may mà từ quảng trường Vân Hải có ánh sáng phát ra, đan xen vào nhau, thu gom luồng khí hỗn loạn lại, tất cả mọi người mới có thể ổn định được thân hình.
Thế là toàn bộ những chấn động vừa rồi bây giờ mới đồng loạt ập tới trong lòng.
Cuồng phong cuốn tới, nữ tu sĩ trên vương tọa xương trắng lại không động chút nào.
Thậm chí ngay cả thần thái lẫm liệt trên mặt nàng cũng như điêu khắc không có nửa phần thay đổi.
Nhưng chính là một búa như thật như ảo vừa rồi của nàng đã một mạch đánh bại ba đối thủ, mà bọn họ lại không hề có sức chống cự, thậm chí không thể sinh ra ý chí chống cự.
Dường như giữa trời đất này không có bất kì ai ngăn cản được một búa của nàng.
Kiến Sầu có được ảo thân này chỉ còn kém một bước là có thể trở thành “một người” cuối cùng trèo lên Nhất Nhân đài.
Mà một bước cuối cùng này đã lặng lẽ xuất hiện.
Một khắc cuối cùng trước khi cánh cửa khổng lồ vỡ vụn, trong cánh cửa ở hướng đông nam, một bóng người màu đỏ sậm cuối cùng bước, vừa kịp tránh thoát một kiếp.
Hạ Hầu Xá mở hai mắt đỏ sậm, nhìn thấy cảnh tượng bừa bãi lúc này, cũng nhìn thấy...
Hai Kiến Sầu.
Một như mây mờ gió nhẹ đứng trên quảng trường, một uy nghi cao quý ngồi ngay ngắn trên bảo tọa.
Trong nháy mắt, ánh ắm Hạ Hầu Xá lộ vẻ vùng vẫy.
Một vùng hư không chậm rãi ngưng tụ sau lưng hắn như số mệnh.
Cánh chim màu vàng to lớn, mỗi một chiếc lông đều lấp lánh ánh sáng chói mắt.
Đùng một tiếng, có tia sét màu lam chạy qua, nhưng lại không hề làm tổn thương chiếc cánh mà còn loại trừ tạp chất trên đó, làm cho ánh vàng lấp lánh càng thêm sáng ngời.
Chiếc cánh dang ra dài mấy trượng, hơn nữa...
Đây là chiếc cánh tất cả mọi người vừa mới nhìn thấy không lâu trước trong không hải.
Đế Giang, Phong Lôi Dực!
Một bóng người mơ hồ cũng dần dần rõ ràng.
Y bào trắng nhạt bị gió thổi động như phải hòa làm một với không trung, hoặc như là muốn hòa vào gió, bay khắp vạn dặm non sông.
Gương mặt dịu dàng, vẻ đẹp thuần khiết.
Đó là...
Kiến Sầu thứ ba trên quảng trường Vân Hải này!
Tất cả mọi người đồng loạt hít sâu một hơi.
Trái tim tựa nhu vẫn bị người ta bóp trong tay cuối cùng bị bóp nổ tung.
Điên rồi!
Phong Ma kiếm phái, binh chủ Hạ Hầu Xá!
Ảo thân của hắn lại là đối thủ tử chiến đến cùng với hắn trong vòng trước: Kiến Sầu Nhai Sơn!