Thời gian như nước chảy, chớp mắt một cái thời tiết đã càng ngày càng nóng,
Tới khi Đường Tô Mộc biết được từ chỗ Ngụy công công rằng thật ra Nhị hoàng tử đã có ý định hồi kinh từ lâu rồi, đã là chuyện của nửa tháng sau đó.
Đường Tô Mộc tức giận không thôi, trực tiếp túm lấy vạt áo Nhị hoàng tử: "Cho nên ngươi cố ý lừa ta dọn tới Vương phủ có phải không? Còn ra lắm điều kiện như thế, uổng cho ta trước đó đã tin tưởng ngươi, kết quả ngươi vốn chỉ đang đùa giỡn ta mà thôi!"
"Ai mà biết được." Kỳ Ninh cười ôn hòa: "Ta thấy hôm đó tâm trạng ngươi không tốt nên cố ý chọc ngươi cười vui vẻ thôi mà."
"Vả lại, chuyện này tùy tiện tìm một người hỏi cái là biết ngay, sao ta lại có thể lấy một chuyện bất cứ lúc nào cũng có thể bị bại lộ ra để lừa ngươi chứ."
"Vậy điều kiện đã nói khi trước cũng hủy bỏ đúng không?" Đường Tô Mộc hỏi.
"Chuyện này thì không được." Kỳ Ninh lắc đầu một cái: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, tất nhiên đã nói được thì phải làm được. Huống hồ cũng sắp tới ngày đại hôn rồi, cho dù không tính những điều kiện trước đó thì tới thời điểm đấy ngươi vẫn phải dời đến Vương phủ ở mà thôi."
Đại hôn sắp tới cái con khỉ ấy.
Đường Tô Mộc: "Dù có thế nào ta cũng không làm, tự ngươi đi ra ngoài bắt bừa một người về thành thân đi."
Không muốn nói chuyện với đối phương nữa, Đường Tô Mộc trực tiếp dịch chuyển vào trong nông trại, xới tung một lần ruộng trong nông trại lên cho bõ ghét.
Là thật sự rất tức giận.
Trước đó Nhị hoàng tử nói đồng ý buông bỏ tất cả hồi kinh cùng mình, vốn Đường Tô Mộc còn cực kỳ cảm động.
Dù gì thì y cũng rõ hơn ai hết, mặc dù Nhị hoàng tử thân là hoàng tử, nhưng cũng không có ý tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nếu không cũng không thể nhiều lần để mặc cho Thái tử khiêu khích như thế, thậm chí cam chịu trở lại đất phong thành Đại Minh của mình.
Chuyện hồi kinh này đối với Nhị hoàng tử mà nói hoàn toàn là tự tìm phiền toái, căn bản chẳng có chút lợi ích nào có thể nhắc tới.
Thậm chí Đường Tô Mộc còn nghĩ, nếu sự tồn tại của bé con đã là thật, hơn nữa thật sự đối phương trông cũng thật lòng, vậy sau khi chuyện Hầu phủ Lâm Dương kết thúc, kêu y chân chính đồng ý ở chung một chỗ với đối phương cũng không phải là không được.
Dù gì thì trái tim con người cũng là thịt, đối phương bỏ ra nhiều thời gian quan tâm mình như thế, Đường Tô Mộc đều nhìn vào trong mắt, không thể không có chút cảm giác nào.
Kết quả thì sao chứ?
Thì ra tất cả cũng chỉ là trò lừa bịp mà thôi.
Chẳng qua người ta chỉ trêu đùa y mà thôi, chỉ thiệt cho y vẫn luôn cảm động như thế.
Gieo hạt xuống ruộng xong, Đường Tô Mộc vẫn chưa hả giận như cũ, lại luyện hết tất cả đan dược có thể một lần, tới khi đi ra thì thời gian đã điểm sau hai giờ.
Cảm một buổi chiều không thấy cha ruột, phát hiện Đường Tô Mộc trở lại, bé con rơm rớm nước mắt, cực kỳ tủi thân vươn móng mập của mình ra quơ quơ.
"A..."
"Xin lỗi bảo bối." Trái tim Đường Tô Mộc căng thẳng, vội bế bé con lên: "Cha chỉ lo tức giận, suýt chút nữa quên mất con. Sao nào, có phải khó chịu chỗ nào hay không?"
Bé con túm lấy quần áo Đường Tô Mộc, càng tủi thân hơn nữa: "Y a."
"Công tử đừng lo lắng, buổi trưa sau khi tiểu thế tử uống sữa xong vẫn ngủ suốt, cũng không có chỗ nào không thoải mái." Nha hoàn ở bên cạnh cho là đã xảy ra chuyện gì, vội vàng mở miệng giải thích: "Có lẽ bởi vì sau khi tiểu thế tử tỉnh lại phát hiện công tử không ở bên cạnh cho nên mới mất hứng thôi."
Bé con: "A."
"Không sao là được rồi." Đường Tô Mộc yên lòng, vươn tay nhéo cái mũi nhỏ của bé: "Được rồi, đừng mất hứng nữa, cha đã làm hết việc của hôm nay rồi, thời gian còn lại có thể chơi với con suốt luôn."
Cũng không biết có nghe hiểu câu trả lời của cha ruột mình hay không, bé con vui vẻ quơ móng mập: "Y a!"
Chọc bé con chơi một buổi tối, tâm trạng Đường Tô Mộc cuối cùng cũng hòa hoãn xuống một chút. Có lẽ bởi vì chơi mệt rồi, bé con đã nhanh chóng ngủ mất, lúc ngủ còn không quên túm lấy Tiểu phượng hoàng.
Cũng may Tiểu phượng hoàng tốt tính, bị túm đến nỗi lông măng rối xù lên cũng không tức giận, chỉ cực kỳ đáng thương "Chíp" một tiếng.
Sau khi nở ra đằng xà rất thích chỗ râm mát, thực sự không chịu nổi thời tiết đã vào hạ ở bên ngoài, phần lớn thời gian đều trốn trong phòng nhỏ cho linh sủng trong nông trại, trừ phi Tiểu phượng hoàng tới tìm nó, nếu không căn bản sẽ không ra ngoài.
Sau khi rửa mặt xong, Đường Tô Mộc nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, vừa định ngủ thì bỗng nhiên cảm thấy có người động vào người y một cái từ phía sau.
"Á!" Đường Tô Mộc bị dọa sợ giật mình, suýt chút nữa nhảy cẫng lên từ trên giường, liền nghe thấy giọng nói của người sau lưng cực kỳ quen thuộc.
"Đừng sợ, là ta."
Đường Tô Mộc: "..."
Đường Tô Mộc cực kỳ muốn nói, Nhị điện hạ, từ lúc nào mà ngài có cái tật xấu xuất quỷ nhập thần này vậy, không biết người ta cũng có thể bị dọa sợ mà chết hay sao?
"Ngươi tới làm gì?" Đường Tô Mộc tức giận nói: "Lại muốn tới nhắc nhở ta thực hiện cam kết có phải không? Điện hạ, ngài yên tâm, thảo dân tự biết thực lực của mình nhỏ bé, vốn không phản kháng được với quyết định của ngài. Cho dù là thành thân cũng được, cái gì khác cũng được, cứ theo ý của ngài là được rồi, không cần cố ý tới trưng cầu ý kiến của ta."
Kỳ Ninh khẽ cười, cũng không mở miệng giải thích, mà là hỏi một câu hoàn toàn không liên quan: "Ngươi biết vì sao trước đó ta vẫn luôn không muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với Thái tử hay không?"
Câu hỏi này có chút dọa người.
Đường Tô Mộc nhíu mày lại, không biết giờ phút này nên trả lời hắn thế nào. Trước đấy y cũng từng nghe nói qua, việc Nhị hoàng tử rút khỏi cuộc chiến tranh giành ngôi vị hoàng đế một phần là do tính cách, một phần cũng là do liên quan tới việc của mẹ ruột khi còn nhỏ.
Nhưng mà biết thì cũng chỉ biết thôi, chuyện liên quan tới việc mẹ ruột của Nhị hoàng tử mất sớm đã trở thành cấm kỵ của cả trong và ngoài hoàng cung, thậm chí có người đồn bà chết là do Hoàng hậu làm hại. Mặc dù Đường Tô Mộc cũng có vài suy đoán nhưng cũng không dám nói thẳng mặt chính chủ.
Dường như biết thời khắc này Đường Tô Mộc đang băn khoăn, Kỳ Ninh cũng không chờ y trả lời mà tự mình mở miệng nói: "Mới đầu là bởi vì mẫu phi... Người ngoài đều nói, mẫu phi của ta là bị Hoàng hậu hại chết, nhưng chỉ có mình ta biết không phải vậy."
Kỳ Ninh dừng một chút: "Thật ra bà tự sát mà chết."
Đường Tô Mộc sợ hết hồn, chẳng trách trong hoàng cung không ai dám nhắc tới chuyện mẫu phi của Nhị hoàng tử, cho tới bây giờ y cũng không biết bên trong còn có chuyện như thế.
"Ngày đó trước khi đi, bà nấu một tô mì cho ta, đó là lần đầu tiên mẫu phi xuống bếp vì ta. Bà nói mình sống quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút."
"Lúc ấy ta còn quá nhỏ, không hiểu được rốt cuộc bà có ý gì, chỉ cho là bởi vì trong người bà không khỏe nên mới mệt, chờ sau khi uống thuốc là có thể tốt lên... Kết quả ngày hôm sau, chỉ chờ được tin mẫu phi đã qua đời."
Giọng nói của Kỳ Ninh rất nhẹ, cứ như đang kể một câu chuyện chẳng liên quan chút nào tới mình, không bi thương cũng chẳng tức giận. Đường Tô Mộc ngồi nghe lại khó chịu từng cơn, hoàn toàn quên mất trước đó tại sao mình lại tức giận, không nhịn được vỗ vỗ bả vai hắn.
"... Hoàng cung ấy à, bên ngoài nhìn thì sáng sủa, thực tế lại chính là nơi bẩn thỉu dơ dáy nhất trên cõi đời này. Từ sau khi mẫu phi chết ta liền quyết định từ nay về sau cho dù xuất cung xây phủ cũng được, điều đến đất phong cũng được, chỉ một mình trải qua cuộc sống, tuyệt đối không phí tâm lực đi tranh đoạt ngôi vị đó."
"Vậy bây giờ ngươi..." Vì sao bỗng nhiên lại thay đổi ý định?
Kỳ Ninh lắc đầu một cái: "Bởi vì ta phát hiện, mặc dù quyền lợi không thú vị, nhưng chỉ khi có đầy đủ quyền hành mới có thể lưu lại những thứ mà mình muốn lưu lại, bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ."
Đường Tô Mộc yên lặng.
Kỳ Ninh cười một tiếng, cúi đầu nhích tới gần một chút: "Nhưng mà cũng là do ta rẽ lối, chỉ vì ta muốn thú ngươi làm phi, cho ngươi và đứa bé một thân phận đủ cao với bên ngoài, mới có thể chân chính bảo vệ ngươi thật tốt. Nhưng nếu thực sự ngươi không muốn thành hôn với ta, vậy thì không thành hôn cũng được, chỉ cần ngươi chịu ở bên cạnh ta, luôn luôn bình an là được rồi."
"Thật à?" Đường Tô Mộc cho rằng mình nghe lầm.
"Thật." Kỳ Ninh nghiêm túc gật đầu, vươn tay nắn đầu ngón tay y: "Cho nên Tô Mộc ca ca có thể không giận ta nữa có được không?"
Mặt Đường Tô Mộc nóng lên, vội rút tay lại, ho khan nói: "Không, không tức giận, còn nữa... cũng không phải ta nhất định từ chối chuyện gả tới phủ Tấn vương, chỉ là ta cảm thấy quan hệ giữa hai ta vẫn chưa tới mức lập tức thành thân, luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên."
"Ừm." Giọng Kỳ Ninh phát ra càng dịu dàng hơn: "Ngươi cứ quyết định thật kỹ đi, ta nghe ngươi hết."
Trái tim Đường Tô Mộc hơi tê tê, cứ có cảm giác mình sắp xong đời rồi.
Nhị hoàng tử quả thật nói được làm được, ngày hôm sau Ngụy công công đã tới tìm Đường Tô Mộc, nói công việc có liên quan tới chuyện đại hôn đã dừng lại toàn bộ, bảo y không cần lo lắng, chỉ cần an tâm ở lại Vương phủ.
Nháy mắt đã vào hạ, tất cả công việc hồi kinh đã chuẩn bị ổn thỏa.
Đường Tô Mộc đã đặc biệt xác nhận, dựa theo quy tắc của nông trại, mặc dù cửa tiệm đan dược đang mở trong thành Đại Minh hiện tại không thể mở thêm một chi nhánh nữa ở trong kinh thành, nhưng mà có thể chuyển tới kinh thành cùng y.
Dù gì thì bên thành Đại Minh này cũng cách kinh thành quá xa, vì để tương lai quản lý thuận tiện, Đường Tô Mộc vẫn mở chức năng di dời ra, thu cửa tiệm đan dược vào lại trong nông trại, chuẩn bị sau khi tới kinh thành thì mở ra một lần nữa. Cũng dán thông báo lên cửa tiệm nguyên bản, nói tóm tắt lại nguyên nhân muốn đóng tiệm.
Cũng không phải tất cả người dân đều biết chuyện Đường Tô Mộc thật ra là ông chủ của cửa tiệm đan dược, cho nên mặc dù có chút oán trách nhưng cũng không thể làm gì.
Cuối cùng kết quả là trước một ngày cửa tiệm đóng cửa, gần như khách hàng đầy ắp, còn chưa tới trưa đã giành nhau mua hết hàng trong cửa tiệm không còn một mống, thậm chí ngay cả đống hàng tích trữ trước đó cũng bị người ta mau chóng mua mất.
Đường hồi kinh xa xôi, thu xếp xong tất cả đồ đạc cần mang theo, Đường Tô Mộc bế bé con, cuối cùng quay đầu liếc nhìn nơi mình đã ngây ngốc ở mấy tháng nay.
"Đi thôi."
"Ừ." Kỳ Ninh gật đầu, đón lấy bé con, đỡ y cùng lên xe ngựa.
Mười mấy ngày sau, trên đường phố phồn hoa nhất trung tâm kinh thành.
Hiếm khi thấy Ngô chưởng quỹ của Tinh Uyển Lâu dậy sớm, cùng ra đứng ở ngoài cửa với tiểu nhị trong tiệm, chờ đợi thợ xây và thợ mộc đã hẹn sửa lại tửu lâu trước đó.
Tất nhiên, thật ra cần xây lại không phải Tinh Uyển Lâu, mà là một tiệm son phấn cách vách Tinh Uyển Lâu.
Cửa tiệm này bởi vì một vài chuyện mà trước đó thua thiệt không ít tiền, thật sự chi tiêu không đủ, liền dứt khoát để cửa tiệm lại cho Ngô chưởng quỹ của Tinh Uyển Lâu. Ngô chưởng quỹ thấy hai nhà gần nhau, thà mở thêm một tửu lâu nữa cũng không thống nhất hai nhà lại, vừa tỏ ra khí phái, cũng dễ cho sau này mời chào thực khách hơn.
Kế hoạch không tệ, đáng tiếc mới vừa ra khỏi cửa, Ngô chưởng quỹ đã trợn tròn mắt. Bởi vì ngay tại cửa tiệm vốn là hai nhà gần kề nhau bỗng nhiên vô căn cứ mọc lên một cửa tiệm, phía trên viết mấy chữ to sáng chói – "Cửa tiệm đan dược bậc nhất Đại Đường".
Tiểu nhị thực sự không dám tin tưởng, không nhịn được dùng sức xoa xoa mắt mình: "Chưởng quỹ?"
Ngô chưởng quỹ: "..." Gặp, gặp quỷ rồi.
--------------------
Hồi chiều beta lại chương định cảm ơn bạn behai đã tìm lỗi để tui sửa dễ hơn mà quên mất, cảm ơn các cô nhiều lắm nhen : Tui sẽ cố gắng hoàn thành nhanh bộ này, cũng vì tui hóng lắm rồi í :v