Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

chương 125: về nhà ăn tết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tăng giá rồi khuyến mãi quả nhiên có tác dụng. Đăng tin mấy tháng không có ai hỏi, vừa có ưu đãi giảm giá là có ngay nhóm người hỏi trong vòng tuần.

Nhóm thứ nhất có người đến, nhóm thứ hai có người đến. Cả nhóm đều mang theo Trận Pháp Sư và đều để lại nhận xét:

"Vị trí nơi đây rất tốt. Linh khí nồng độ vừa đủ để tăng lên tốc độ tu luyện của đệ tử, vừa không quá cao để bị dòm ngó nhiều. Trận pháp tuy không đạt được đến cao đẳng như tin rao nhưng trận pháp gộp lại có thể tạm chấp nhận"

Cả nhóm đều khá vừa ý với nơi đây, có điều đều chưa ra quyết định mua ngay. Bọn hắn bỏ lại Truyền tin thạch để trở về suy nghĩ thêm xem có nên mua không, nên mua hay phân khu và tính toán giá cả.

Sau mấy ngày suy nghĩ, Trần Lương quyết định thực hiện chiêu trò. Hắn cho Tuyết Hoa sử dụng Truyền tin thạch gọi cho cả bên, nói:

"Môn phái trao thưởng Củ cho ai bán được cả phân khu. Tiểu nữ chỉ mong kiếm được chút tinh thạch và được môn chủ để ý, nên nếu quý phái đồng ý mua từ tiểu nữ, tiểu nữ sẽ để lại Củ phần thưởng của mình cho quý phái.

Thêm điều nữa, tiểu nữ thấy có mấy bên đến hỏi mua khu đất này, mong quý phái sớm ra quyết định, vì lợi ích của quý phái, cũng là lợi ích của tiểu nữ. Nếu có bất kỳ thắc mắc gì, quý phái có thể liên lạc với tiểu nữ vào bất kỳ thời gian nào trong ngày"

Sang tuần tiếp tục có bên khác đến xem xét khu đất, Tuyết Hoa tiếp tục lần lượt gọi cho bên nói như trước. Cầm trong tay Truyền tin thạch của các bên, Tuyết Hoa hàng ngày đều nhận được cuộc gọi hỏi thăm thông tin, lí do rời đi, tình hình kinh doanh Không Vật thế nào, có kẻ thù gì, tình hình an ninh khu vực...

"Riêng lí do rời đi, Tuyết Hoa nói bừa là để chuyển tới một nơi rộng hơn, linh khí tốt hơn và có trận pháp cấp cao đẳng bảo vệ"

Cuối cùng, sau ngày treo thưởng, Hoàng Hà Gia Tộc đã quyết định mua toàn bộ địa điểm của Khai Thiên Môn, tức là thu mua cả phân khu với giá sau ưu đãi là Củ. Ngoài ra bọn hắn còn được Tuyết Hoa đưa cho Củ. Tức là lượng Tinh thạch cuối cùng Hoàng Hà Gia Tộc phải bỏ ra là Củ.

Những ngày chờ đợi bán đất, Trần Lương ra lệnh thu mua các vật các vật phẩm cần thiết cho chiến tranh lâu dài, cho tăng cường sức mạnh nhân lực, cho trận pháp, luyện khí, luyện đan.

Cấp bậc đệ tử ở Khai Thiên Môn có thể coi như tài phú dồi dào. Không chỉ có được chiến lợi phẩm từ Chí Tôn Môn, bọn hắn còn được Khai Thiên Môn vô hạn cung cấp tài nguyên, miễn là có thể tăng lên năng lực chiến đấu.

Có điều dù Khai Thiên Môn muốn đệ tử sử dụng nhiều tài nguyên cũng không được. Từ Giáp Linh cảnh trở xuống, số lượng đệ tử ít, khả năng luyện hóa tài nguyên của mỗi đệ tử cũng có hạn.

Cự Linh cảnh và Hoàng cấp thì muốn tăng tu vi chỉ có thể ngộ đạo. Các loại tài nguyên tăng tu vi là vô ích với bọn hắn. Bảo vật tăng cường Nhân Sinh thì quá hiếm, đến Trần Lương còn chả có mà dùng thì sao cung cấp được cho thuộc hạ.

Tài nguyên cho Huyền cấp thì vừa đắt, vừa ít. Xong ngoài Võ Giác tự nguyện xin làm thuộc hạ của Trần Lương ra thì những võ giả khác đều thuộc dạng Trưởng lão khách khanh, Khai Thiên Môn không có lí do gì cung cấp miễn phí các loại bảo vật đắt đỏ cho bọn hắn. Ngay cả Võ Giác cũng cần chứng minh lòng trung thành và làm ra thành tích thì mới mang ra tưởng thưởng được.

Vậy là sao khi bán đất, trừ đi lượng Tinh thạch mua chiến thuyền hết Củ, trừ đi lượng tài nguyên mua vào hết Củ, Khai Thiên Môn phải lấy ra Củ từ vốn gốc để mua tài nguyên.

Thời điểm bàn giao trụ sở, Hoàng Hà Gia Chủ đích thân đi tới, kèm theo đó là cả trăm tộc nhân. Hoàng Hà gia chủ tu vi đã đạt tới đỉnh của Huyền cấp thất huyệt, chỉ kém một chút là tiến lên Địa cấp. Vì vậy hắn dám tự tin có thể thoải mái chuyển tổng bộ đến đây sống lâu dài.

Địa điểm gặp của bên là khoảng cách chính giữa biên giới tấn công của trận pháp. Như vậy bên mua không sợ bị đối phương dùng trận pháp cướp Tinh thạch, bên bán không sợ đối phương vừa nhận Mắt trận xong liền trở mặt tấn công.

"Môn chủ thật là tuổi trẻ tài cao. Trông ngươi còn rất trẻ đã có thể sở hữu một môn phái lớn mạnh như này. Lão phu thật sự ngưỡng mộ" Hoàng Hà gia chủ thân thiện nói

"Nhờ hồng phúc tỏ tiên mà thôi" Trần Lương lịch sự đáp lại "Gia chủ cũng sắp tiến vào Địa cấp, không thể không nói là thiên tài"

"Ha ha, lão phu cũng là nhờ các thành viên trong gia tộc nỗ lực, đoàn kết phấn đấu. Hi vọng chuyển tới nơi đây, công việc làm ăn sẽ tốt hơn, các tộc nhân cũng tu luyện nhanh hơn"

"Chắc chắn rồi. Ta xin nhắc lại một chút. Như đã giao hẹn, Khai Thiên Môn gửi tới Hoàng Hà gia tộc Củ để thuê đất đặt Luyện Khí Phường của bổn môn trong năm. Nếu Khai Thiên Môn đến lấy Luyện Khí Phường trước thời hạn, Hoàng Hà gia tộc vẫn sẽ nhận đủ Củ. Nếu quá năm, Khai Thiên Môn sẽ chịu phạt Củ mỗi năm. Nếu quá năm, Luyện Khí Phường sẽ thuộc về Hoàng Hà gia tộc"

"Đồng ý" Hoàng Hà gia chủ đưa tay nhận lấy củ trả trước của Trần Lương.

Luyện Khí Phường quá lớn và nặng, không thể đưa vào Không Vật. Trần Lương đành bỏ lại. Sau này mở ra Tiểu Cửu Giới sẽ quay lại lấy.

"Môn chủ cùng Khai Thiên Môn lên đường bình an" Hoàng Hà gia chủ thâm ý nhắc nhở

"Đa tạ gia chủ nhắc nhở, Trần mỗ sẽ cẩn thận" Trần Lương chắp tay chào rồi cùng mọi người lên chiến thuyền.

Trần Lương cũng không muốn phiền phức. Vì vậy cả đại pháo đều đã vào vị trí trên chiến thuyền, có thể kích hoạt bất kỳ lúc nào. Nếu chỉ là đi chơi, hắn khẳng định sẽ cất đi đại pháo, chờ mấy kẻ ngu đần ra mặt là đánh cho tàn tành xác pháo. Nhưng lần này thì thôi.

Mọi người tập trung đầy đủ trên thuyền, Trần Lương hô lớn:

"Tiến về La Sơn Thành"

"La Sơn Thành?" Như Lão cùng nhiều người ngạc nhiên. Vì nếu muốn đi Phạm Thiên Vực thì phải đi về hướng bắc mới đúng.

"Sau khi tới La Sơn Thành, ta có vài điều muốn nói với mọi người" Trần Lương biết Như Lão sẽ có khúc mắc, có điều không cần phải giải thích sớm.

Chiến thuyền rời khỏi mặt đất, bay về hướng đông. La Sơn Thành khoảng cách chỉ tầm dặm, bọn hắn bay canh giờ là tới nơi.

Trên đường đi không gặp bất kỳ trở ngại gì.

La Sơn Thành là một thành thị phồn hoa, giao thương tấp nập. Ngoài chiến thuyền của Khai Thiên Môn thì còn nhiều thương thuyền khác và hàng ngàn người ra vào liên tục.

Phi thuyền không được phép bay trên La Sơn Thành. Các thuyền đi vào đều phải mất phí Tinh thạch và tiến tới địa điểm được định sẵn, chịu phí đỗ hàng ngày. Phí đỗ sẽ trả sau khi nhận lại thuyền.

Trần Lương bao trọn nhà trọ cho nhân mã Khai Thiên Môn. Lúc này hắn mới thông báo:

"Mọi người, chỉ còn hơn ngày nữa là đến Tết. Chuyến đi sắp tới của chúng ta chỉ sợ kéo dài cả trăm năm, mà nhanh thì cũng mấy chục năm. Vì vậy ta quyết định cho mọi người nghỉ ngơi tuần để về nhà ăn Tết. Bây giờ mọi người nghỉ ngơi và đi thăm thú La Sơn Thành, đến tối chúng ta sẽ liên hoan tất niên. Ngày mai ai đi đường nấy, hoặc ở lại La Sơn Thành hưởng Tết cũng tốt. Ta đã thuê cả nhà trọ này trong ngày. Hẹn gặp lại mọi người vào ngày mồng tháng Riêng năm sau"

Một tiếng vỡ òa vang lên, mọi người rôm rả bàn tán

"Ra vậy, ta lại tưởng không đi Phạm Thiên Vực nữa"

"Nói đến Tết, lâu lắm rồi ta không biết Tết là gì"

"Ta mấy chục năm trong Ác Nhân Cốc, nào có biết lúc nào là Tết"

"Tu tiên, tuổi thọ kéo dài, vừa là phúc, cũng vừa là bi. Người thân xung quanh ta đều đã không còn. Bao năm qua đều là độc lai độc vãng. Bằng hữu kết giao khắp nơi nhưng cuối cùng vẫn là khó khăn tự mình gánh chịu"

"Lão phu sẽ ở lại nhà trọ này ăn Tết. Không biết có vị huynh đệ nào ở lại cùng?"

Giờ mọi người mới hiểu ý định tiến vào La Sơn Thành của môn chủ. Từ Hoàng Đình Trấn đi về hướng bắc chỉ có các tiểu thành. Đại thành duy nhất lại là đích đến của bọn hắn, Trường Sinh Thành.

Trường Sinh Thành tuy có thành chủ là một vị Thiên cấp võ giả, về cơ bản không ai dám náo động lớn. Nhưng náo động nhỏ thì rất nhiều, không thể kiểm soát. Các loại hành vi trộm cắt, giết người, tàn sát quy mô nhỏ xảy ra thường xuyên.

Thêm nữa là đường đi Trường Sinh Thành xa xôi, các đệ tử tu vi thấp sẽ khó đi lại.

Vì vậy Trần Lương không muốn mọi người nghỉ ngơi tại Trường Sinh Thành, một nơi ôn hòa và đi lại thuận tiện.

Ban đầu vốn dĩ Trần Lương cũng không nghĩ đến cho mọi người nghỉ Tết, định đi Phạm Thiên Vực luôn. Nhưng trước thời điểm khởi hành rời khỏi trụ sở cũ ngày, Tuyết Hoa có đến nói chuyện với hắn:

"Thiếu gia, ta đã rời xa gia đình mấy chục năm. Chuyến đi tới không biết sống chết như nào, phụ mẫu cũng đã lớn tuổi. Vì vậy mong thiếu gia cho tiểu nữ về nhà ăn Tết mấy ngày. Ra Tết tiểu nữ sẽ đuổi kịp mọi người"

"A, ngươi không nhắc ta cũng quên đấy. Còn bao nhiêu ngày nữa đến Tết?"

"Thưa thiếu gia, ngày"

"Ta cũng muốn về gặp cha mẹ. Như này đi, ta sẽ để cả Khai Thiên Môn nghỉ ngơi tuần. Ta cùng ngươi về thăm cha mẹ ta rồi cùng qua thăm cả nhà ngươi. Cha mẹ ta cũng nhớ ngươi lắm đó"

"Tốt quá, tiểu nữ cũng nhớ bá phụ, bá mẫu"

Thời gian còn ngày nữa là tới Tết, Trần Lương cùng Tuyết Hoa ngồi trên một chiếc phi thuyền nhỏ tiến về Tinh La Vực. Cha mẹ hắn cho biết đang ở một thị trấn có tên Canh Tý Trấn.

Nghe tin Trần Lương cùng Tuyết Hoa trở về, cha mẹ hắn vui lắm. Ngày nào cũng hỏi đi đến đâu rồi. người bọn hắn phải di chuyển giữa các vực nên cần đi vòng đến các thành có Truyền tống trận. Vì vậy cũng tốn nhiều thời gian di chuyển.

Hơn nữa, trên đường còn gặp cướp.

Tuyết Hoa đang nghĩ đến những ngày đoàn tụ vui vẻ sắp tới thì từ bên đường nhảy ra tên mặt mày bặm trợn, râu tóc xồm xoàm.

"Đường này do ta xây, ai đi qua phải nộp tiền mãi lộ" Tên áo vàng nói

"Cướp nói là cướp, văn vẻ làm gì" Trần Lương cười cười

"Lão tôn từ nhỏ ăn học đàng hoàng, làm cướp cũng phải thể hiện học thức"

"Được rồi, các ngươi muốn lấy bao nhiêu tiền?"

tên cướp nhìn nhau, không hiểu ý tiểu tử kia là gì, cướp là cướp tất chứ có phải ăn xin đâu. Lần đầu bọn hắn gặp câu hỏi như này. Tên áo xanh cười dâm dê, nhìn Tuyết Hoa, liếm môi nói:

"Bọn ta cướp tất cả, không chỉ cướp tiền, bọn ta còn cướp người. Khà khà, bé con thơm ngon quá"

"Tuyết Hoa, tên này chỉ là Vạn Nhiên cảnh. Nàng thu thập bọn hắn một phen rồi đưa cho quan phủ ở thành tiếp theo"

Tuyết Hoa vừa "ân" tiếng, chớp mắt đã hoàn thành nhiệm vụ. Tu vi của nàng đã là Cự Linh cảnh, tự nhiên là không trở ngại gì.

Còn ngày nữa tới tết, cha mẹ Trần Lương từ sáng tinh mơ đã ra đầu trấn đón chờ bọn hắn. Trần Lương gặp lại cha mẹ, mỉm cười nói:

"Cha mẹ, Trần nhi đã về"

"Bá phụ, bá mẫu, Tuyết Hoa đã về" Tuyết Hoa cúi người nói

"Về là tốt, về là tốt" cha mẹ hắn hướng tới ôm đứa con lâu ngày mới trở về.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio