Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

chương 127: đang yên đang lành, tự nhiên cưới

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

(Chương này được hoàn thành vào ngày tháng Chạp, năm Kỷ Hợi)

Đi ngang qua một cửa hiệu bán quất, mẫu thân Trần Lương mới chỉ lên câu đối nói:

"Ông nó nhìn xem, câu đối này hay quá"

Phụ thân Trần Lương ngẩng đầu nhìn, lẩm bẩm đọc:

"Thịt mỡ dưa hành, câu đối đỏ.

Cây nêu tràng pháo, bánh chưng xanh.

Thật là hay. Trưa nay chúng ta phải làm một bữa như này mới được"

"Nét chữ uyển chuyển thật là đẹp. Tuyết nhi nhớ hồi bé hay thấy có các lão giả ngồi viết các chữ kiểu này, giờ không còn thấy nữa" Tuyết Hoa nói

Chủ quán ở trong thấy trước cửa dừng lại mấy người liền ra mời chào:

"Quan khách, mời vào xem quất. Quất của ta có rất nhiều thế đẹp, thế tài lộc, được lấy trực tiếp từ vườn Quất Lâm "

"Chủ quán, mấy chữ này rất đẹp, là ông viết?" Tuyết Hoa hỏi

"Không phải, cách đây nhiều năm, có một ông đồ hàng năm đều ở trước cửa quán của ta, bày ra dụng cụ, ngồi bán chữ. Mấy chữ này là lão viết tặng cửa hàng"

"Ông đồ đó năm nay có còn ngồi ở đây không?"

"Người mua chữ càng ngày càng ít. Mấy năm nay ông đồ không còn làm nghề bán chữ nữa" chủ quán lắc đầu nói

"Thật đáng tiếc" Một lão giả đứng cạnh đó nói xen vào "Hàng năm ta đều qua đây mua của ông đồ chữ hoặc câu đối về treo nhà. Mấy năm qua muốn gặp lão mà không được, không biết lão đã đi đâu"

Lão giả trầm ngâm một chút, nói: "Chủ quán, có thể cho ta xin ít giấy bút được không? Có mấy câu thơ ta muốn ghi ra"

"Có ngay có ngay" Chủ quán vào lấy giấy bút đưa cho lão giả

Ngẫm nghĩ một chút, lão bắt đầu viết:

Mỗi năm hoa đào nở

Lại thấy ông đồ già

Bày mực tàu, giấy đỏ

Bên phố đông người qua

Bao nhiêu người thuê viết

Tấm tắc ngợi khen tài

Hoa tay thảo những nét

Như phượng múa, rồng baỵ

Nhưng mỗi năm, mỗi vắng

Người thuê viết nay đâủ

Giấy đỏ buồn không thắm

Mực đọng trong nghiên sầụ

Ông đồ vẫn ngồi đấy

Qua đường không ai hay

Lá vàng rơi trên giấy

Ngoài trời mưa bụi baỵ

Năm nay đào lại nở

Không thấy ông đồ xưa

Những người muôn năm cũ

Hồn ở đâu bây giờ?

"Hay, quá hay" Chủ quán vừa vỗ tay vừa ngợi khen không ngớt "Một bài thơ rất cảm xúc. Tại hạ đọc lại nhớ về những thời gian ngồi xem ông đồ viết chữ, có lúc lại nghe lão ngâm thơ, đọc câu đối. Đáng tiếc, nhân sinh như mộng. Dù ta có nuối tiếc quá khứ đến đâu vẫn phải bỏ qua mà sống cho hiện tại"

"Hồn ở đâu bây giờ, câu kết thực sự khiến người đọc cảm thấy thương cảm cho số phận con người. Lại cũng khiến người ta nhớ về những người bạn cũ. Đột nhiên ta lại nhớ Tiều Thôn, giờ có lẽ không còn mấy người quen" Cha Trần Lương cảm thán nói

Nghe lời cha, Trần Lương chợt nhớ tới một vài người thân, bằng hữu của hắn kiếp trước.

"Hay cho câu nhân sinh như mộng. Tặng ngươi bài thơ này" Vũ tiên sinh đưa trả lại giấy bút cho chủ quán rồi rời đi.

"Tiên sinh, xin cho biết quý danh" Chủ quán gọi với theo

"Lão phu Vũ Đình Liên"

"Chúng ta đi tiếp thôi" Trần Lương nói.

"Mong được gặp lại khách quan" Chủ quan mỉm cười chào rồi quay trở vào trong.

Năm người thưởng thức các hoạt động vui chơi, hội hoa, ca múa nhạc ở Canh Tý Trấn trong ngày thì mẹ Trần Lương nói:

" tiểu nhi này về được có mấy ngày. Ta muốn Tuyết Hoa được đón Tết cùng cha mẹ. Vì vậy trưa nay chúng ta sẽ cùng nhau đi về Hoàng Thành của Vân Di Quốc. bọn ta chưa đến đó bao giờ, muốn thưởng thức đón năm mới ở đó"

"Tuyết nhi đa tạ bá phụ, bá mẫu quan tâm. Tuyết nhi sẽ báo trước cho cha mẹ cùng các sư huynh ở nhà chuẩn bị sẵn đón tiếp mọi người"

Tuyết Hoa vui lắm, nàng chạy ra ngoài liên hệ về nhà.

Tranh thủ lúc này, mẹ Trần Lương quay qua nói nhỏ với hắn:

"Trần nhi, ngươi chuẩn bị cho ta vài thứ tốt làm lễ ra mắt nhạc phụ, nhạc mẫu"

"Nhạc phụ, nhạc mẫu? Của ai cơ?"

"Hây da, cái thằng ngốc này. Ngươi và Tuyết Hoa cũng đã có tuổi rồi, lại lớn lên cùng nhau còn nhiều hơn cả sống với chúng ta. Ngươi không phải là không nhìn ra tình cảm của Tuyết Hoa đi. Ngươi định để nó chờ đến khi nào. Ta dự định mấy ngày nữa gặp mặt thì làm lễ thông gia cho gia đình luôn. Ngươi sắp tới chắc lại biền biệt mấy chục năm, không làm lúc này thì làm lúc nào"

"Nhưng mà mẹ, sắp tới con bận lắm, không có thời gian chăm sóc Tuyết Hoa. Để nàng có chồng cũng như không, ta sẽ áy náy lắm"

"Không nhưng nhị gì hết. Cưới xin rồi vào làm ăn mới phát tài phát lộc. Lần tới về phải dẫn theo cháu nội đi thăm chúng ta. Còn không cũng đừng về. Ta không có đứa con bất hiếu như thế, gần trăm tuổi còn chưa lấy vợ. Ngươi đi hỏi cả cái Tiều Thôn xem"

"Được rồi mẹ, để hài nhi đi chuẩn bị" Trần Lương thở dài đành chiều theo ý cha mẹ, thầm nghĩ "Sắp chiến tranh to rồi, tự nhiên lại cưới với chả xin"

"Thiếu gia đi đâu vậy?" Tuyết Hoa thấy Trần Lương đi ra ngoài thì hỏi

"Ta đi mua ít đồ"

"Để tiểu nữ đi cùng"

"Không cần, ngươi ở lại sắp xếp, trưa khởi hành"

Trần Lương lững thững bước ra ngoài. Thực ra hắn cũng không phải mua gì quan trọng. Những thứ cần đều nằm trong Nhẫn không gian. Hắn ra ngoài để tìm mấy cái tráp đựng trông cho đẹp thôi.

Thời điểm đoàn người đứng trước cửa thành tại Hoàng Thành, Vân Di Quốc đã là chiều Tết. Cửa thành đông nghẹt người, chủ yếu là người ra khỏi thành. Họ trở về quê đón Tết cùng gia đình sau năm vào hoàng thành mưu sinh kiếm sống.

Tâm trạng ai cũng hối hả, mong sớm trở về. Cửa thành tuy rộng, nhưng người thì kéo theo xe bò, người thì đánh xe ngựa khiến cho hàng người ra khỏi thành phải xếp thành hàng dài phía trong, chầm chậm bước đi.

Đa phần mọi người cưỡi ngựa. Có người chở thêm ít đồ để di chuyển nhanh chóng, nhẹ nhàng. Có người lại là dùng ngựa kéo xe, trên xe chất đống nào là gạo, nào là gà, vịt, nào là rau củ và rất nhiều thứ đồ linh tinh khác.

Trần Lương còn nhìn thấy cả đồ chơi trẻ con trên xe ngựa của một người đàn ông dáng vẻ thư sinh, không biết đang nghĩ gì mà cứ ngồi cười hềnh hệch mình.

Tuyết Hoa đã báo trước chỉ cần đón ở cửa hoàng cung là được, lính ngoài thành thì không ai biết nàng, nên đoàn người Trần Lương xếp hàng tiến vào không khác gì dân thường.

Bọn hắn nhanh chóng lách qua đám đông ngược chiều, chính thức đặt chân vào Hoàng Thành của Vân Di Quốc. Tuyết Hoa hít thở sâu, cảm nhận không khí Tết, mong chờ được gặp lại phụ mẫu cùng các sư huynh.

Nàng đã rời đi rất lâu rồi, không biết mọi người trong nhà thế nào. Cha mẹ có khỏe mạnh, các sư huynh còn nhớ vị tiểu muội nhỏ tuổi đã rời đi từ rất sớm này.

Những năm này Hoàng thành dường như phát triển rất tốt. Tuyết Hoa vừa đi, vừa ngắm nhìn phố xá.

Mỗi nhà đều treo đèn lồng đỏ trên cao, tỏa ra thứ ánh sáng đỏ khiến thời tiết giá lạnh trở nên ấm cúng hơn.

Đám con trẻ chạy nhảy nô đùa. Người bán hàng rong khoan thai di chuyển, nhìn vẻ mặt là biết hôm nay bán được nhiều hàng.

Đường phố tấp nập người đi lại. Ai cũng tranh thủ mua sắm nốt những vật dụng còn thiếu vì mai hàng quán đóng cửa gần hết rồi.

"Ào" – Một xô nước vừa được hất lên cánh cửa. Một tiểu tử đang giúp lau cửa để cha mẹ bên trong rảnh tay sắp xếp đồ đạc

Một đôi nam nữ tíu tít cười nói với nhau đi lướt qua Tuyết Hoa. Nàng nghe chàng trai nói đầu năm mới sẽ sang nhà cô gái hỏi cưới. Nàng ngoái đầu nhìn với theo sau, không biết nghĩ gì, đôi mắt đang vui thoáng có chút buồn.

Hoàng cung nằm gần cửa thành, chỉ mấy chốc nhóm người đã đến nơi. Đức vua và hoàng hậu đã đứng sẵn tại đó chờ đón công chúa của mình. Thời điểm rời đi, nàng là người được sủng ái nhất, là vị cứu tinh cứu cả vương quốc thoát khỏi họa xâm lăng của Hỏa Diệm Quốc.

Vừa nhìn thấy phụ mẫu, Tuyết Hoa chạy lên ôm người.

"Phụ hoàng, mẫu hậu, Tuyết nhi đã trở về"

Cha mẹ nàng nhận ra con gái của mình ngay, vì nàng trông không khác gì thời điểm rời đi, chỉ là lớn hơn một chút, thân thể càng là nở rộ hơn nhiều chút. Có điều, chính vì không khác nên người hơi ngơ ngác ôm lấy Tuyết Hoa.

Đợi Tuyết Hoa ôm xong, cha mẹ nàng nhìn đi nhìn lại một lượt mới thốt lên hỏi:

"Ngươi thực sự là Tuyết nhi? sao Tuyết nhi lại trẻ như này được" Trong suy nghĩ của người, Tuyết Hoa hẳn phải trông như , tuổi mới phải. Dù sao nàng đi theo người ta cũng chỉ là thân phận tì nữ, lại có song thuộc tính, tu luyện khó khăn gấp đôi bình thường. Nên tu vi hẳn là không tăng lên được.

"Tuyết nhi tu vi là Cự Linh cảnh nên trông vẫn trẻ"

"Ngươi là Cự Linh cảnh!!!" Cả tấm thân già nua đặt tay lên ngực, không tin vào tai mình. Những người xung quanh, bao gồm các sư huynh nàng cũng không khỏi trợn tròn mắt nhìn chăm chăm vào nàng. Có người tỏ ra hoài nghi không tin.

"Trước tiên, ta cần ngươi chứng minh thực sự là Tuyết Hoa. Bề ngoài rất giống nhưng ta thực sự thấy khó tin" Phụ thân nàng nói

"Phụ hoàng, trước khi đi, mẫu hậu đưa cho ta cây trâm cài tóc này. người hẳn vẫn nhớ" Tuyết Hoa lấy ra tín vật, nói tiếp "Năm hài nhi tuổi nghịch ngợm bị ong đốt, mẫu thân đã trách mắng Vân sư huynh không trông nom ta cẩn thận"

"Vân sư huynh còn nhớ không?" nàng quay qua nhìn vị sư huynh đứng ở hàng

"Đúng vậy. Đây cũng không phải chuyện lớn gì nên chắc không ai biết. Ngươi hẳn là Tuyết Hoa rồi"

"Ở đây ai có Thấu Thị Cầu, để Tuyết Hoa chứng minh tu vi của mình"

Một vị tướng bước lại gần, nói: "Thần có Thấu Thị Cầu, mời công chúa kiểm tra"

Tuyết Hoa vận chuyển nguyên khí đưa vào Thấu Thị Cầu, lập tức hiện lên chữ "Cự Linh"

Cha mẹ nàng mắt nhìn nhau sung sướng. Lúc này mẹ nàng mới thực sự vui mừng ôm đứa con trước mặt

"Tuyết nhi, ngươi thực sự là Tuyết nhi. Tốt quá rồi. Ngươi cuối cùng cũng trở vê"

"Con gái ta là một cường giả Cự Linh cảnh đấy. haha. Năm nay phải mở tiệc lớn mừng Tết"

Quốc vương cùng các quần thần, hoàng tử đều vui mừng khôn xiết. Ở các tiểu vương quốc này, mỗi một Cự Linh cảnh võ giả đều là một trụ cột vô cùng quan trọng. Hiện tại Vân Di Quốc chỉ có Cự Linh cảnh, một là quốc vương, hai là đại tướng quân. Các hoàng tử, hoàng thái tử cao nhất mới đạt đến Tiên Linh cảnh.

"Được rồi, hai mẹ con hàn huyên sau, Tuyết Hoa đi đường xa mệt, để nó vào trong nghỉ ngơi đã" Quốc vương phấn khởi nói

Tuyết Hoa quay người lại nói: "Phụ hoàng, mẫu hậu, còn đây là..."

"Được rồi, người hầu của con sẽ được bố trí chỗ ở tử tế" Phụ hoàng nàng phất tay ngắt lời.

"Không phải, đây là thiếu gia của hài nhi cùng phụ mẫu thiếu gia" Tuyết Hoa lo lắng vội vàng nói lớn

"Thiếu gia? Con đã là Cự Linh cảnh, sao phải gọi ai là thiếu gia" Phụ thân Tuyết Hoa bực mình nói. Trong mắt lão thì Tuyết Hoa bây giờ là cực kỳ cao quý

"Phụ hoàng!" Tuyết Hoa tỏ giọng trách mắng "Đây chính là người đã cứu nguy Vân Di Quốc sau đó mang con đi làm thị nữ nhiều năm về trước"

Quốc vương chợt bừng tỉnh, nhớ ra "Ta nhớ ra rồi. Bao nhiêu năm qua ái nữ của ta vẫn phục vụ hắn sao. Giờ con đã là Cự Linh cảnh, trở về nối nghiệp ta, không cần lang thang khắp nơi với hắn"

Nói rồi quốc vương ngẩng cao đầu tiến về phía người Trần Lương.

"Phụ hoàng!" Tuyết Hoa muốn gọi quốc vương lại, nhưng bị mẫu hậu ngăn "Tuyết nhi để phụ hoàng giải quyết"

"Không phải, mẫu hậu à" Tuyết Hoa càng lo lắng nói

"Ngươi cứ đứng yên. Phụ hoàng ngươi điều hành cả vương quốc, chỉ tên thiếu gia có là gì" Mẫu hậu nói

Trong lúc hoàng hậu ngăn lại Tuyết Hoa, quốc vương đã đứng trước mặt đám người Trần Lương. Lão không có chút trí nhớ nào về tiểu tử Trận Pháp Sư hồi trước. Nhìn một lượt người, quốc vương hướng tới Mai Thúy, người trông có vẻ lớn tuổi nhất, nói:

"Ta là quốc vương Vân Di Quốc. Đa tạ các ngươi đã giúp đỡ công chúa Tuyết Hoa trong thời gian qua. Lát nữa ta sẽ ban thưởng xứng đáng cho từng người. Sắp tới, Tuyết Hoa sẽ trở thành Nữ Vương của Vân Di Quốc, các ngươi không cần đi theo nàng nữa"

Nhất thời, đám người Trần Lương đơ ra trong một chốc, không biết nói gì trước lời nói của quốc vương.

"To gan, còn không mau quỳ xuống tạ ơn" Một binh lính quát lên

Mai Thúy sợ quá, vội quỳ xuống. Nàng dù sao cũng chỉ là một người dân bình thường, tu vi thấp kém. Cha mẹ Trần Lương thì nhìn sang con trai. Trần Lương chưa phản ứng gì.

Nhìn Mai Thúy quỳ xuống, quốc vương thầm nghĩ "Một đám hèn mọn!"

"Thôi nể Tuyết Hoa vậy" Trần Lương thở dài, lẩm bẩm.

Hắn bay lên cao, nhắm tới một đoạn tường bao quanh hoàng cung, vắng người, đánh ra quyền.

Nhìn thấy "kẻ hèn mọn" bay lên, nhẹ nhàng phá hủy mảng tường lớn, quốc vương lắp bắp:

"Tiên, tiên nhân"

Trần Lương bay đến trước mặt tên binh lính vừa quát lên trước mặt hắn. Đối mặt với Trần Lương, tên lính nhận lấy áp lực vô hình khiến hắn như ngừng thở. Những người xung quanh cũng nín thở lo lắng thay cho hắn.

"Thôi, Tết nhất không sát sinh. Lôi ra đánh trăm trượng" Trần Lương nói xong quay người trở về cạnh cha mẹ.

Những binh lính khác đưa mắt nhìn quốc vuông, lão vội quát: "Còn không nhanh làm theo lời tiên nhân"

"Đa tạ quốc vương tha mạng, đa tạ tiên nhân tha mạng" Người lính dập đầu tạ lỗi.

Nhìn Trần Lương lại gần, quốc vương vội vàng nói: "Tiên nhân, là ta có mắt như mù, mong tiên nhân nể tình Tuyết Hoa hầu hạ bao năm, thứ lỗi cho ta một lần"

"Quốc vương ngài đừng lo lắng, ta không vấn đề gì. Lần này đến Vân Di Quốc là có hai việc. Thứ nhất là để Tuyết Hoa trở về thăm nhà, mấy ngày nữa bọn ta lại lên đường. Còn việc thứ hai, cha mẹ ta sẽ thưa chuyện cùng quốc vương sau" Trần Lương mỉm cười nói.

Nhìn tâm trạng tiên nhân thoải mái, mọi người cũng giãn cơ mặt, thở dài yên tâm. Quốc vương tựa như vừa được ân xá, mặt mày tươi như hoa, nói:

"Tuyết Hoa được theo hầu tiên nhân là phúc bảy mươi đời của nhà ta. Mời tiên nhân và cha mẹ ngài vào hoàng cung để ta được tiếp đãi chu đáo"

Quốc vương hào hứng dẫn đường.

Cha mẹ Trần Lương tự hào cất bước tiến lên. Bọn hắn từng mơ ước Trần Lương học hành giỏi giang, vào làm chức quan nhỏ. Còn giờ đây, đến quốc vương còn phải cúi mình trước hài nhi, bọn hắn là cỡ nào sung sướng, cỡ nào hãnh diện

Sự kiện tiếp đón Tuyết Hoa công chúa về cơ bản là thành công tốt đẹp

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio