Thời điểm Như Lão hẹn gặp các thuộc hạ của Hải Hãn Đại tướng quân đã tới. Bầu trời đêm sáng tỏ nhờ trăng tròn ngày rằm. Cả Đặc Cát Thành rơi vào màn đêm yên tĩnh vì bá tánh trong thành đều đã đi vào giấc ngủ ngon lành sau ngày làm việc vất vả.
Nhưng không gian yên lặng này lại là sự chuẩn bị cho một cuộc chiến, một kế hoạch đã được chuẩn bị từ tháng trước.
Địa điểm hẹn gặp là căn nhà nhỏ gần trang viên. Căn nhà bỏ hoang từ lâu, không biết là do người trong đây bỏ đi hết hay bị chết vì chiến tranh, đói kém, bệnh tật. Như Lão ngồi trong căn nhà, ngưng thần chờ đợi
"Cốc cốc" Tiếng gõ cửa vang lên
Như Lão ra mở cửa. Người đối diện lão là nữ nhân đứng tuổi, tóc ngắn, mắt biếc. Như Lão nhìn nàng, mỉm cười, nói:
"Tiên Cô vẫn luôn là người nhiệt tình nhất trong đám chúng ta"
"Nhiệt tình lại có ích gì, cuối cùng vẫn là thất bại" Nàng cười khổ nói
"Lần này ta quay trở lại là muốn cùng các ngươi đòi lại những gì đã mất" Như Lão nghiêm túc nói
"Quá khó. Dù ngươi có tìm lại được những người cũ thì chiến lực cũng quá thấp. Trừ khi ngươi có át chủ bài mới?" Tiên Cô đưa ánh mắt mong chờ nhìn Như Lão.
"Chuyện này lát nữa có đủ mọi người rồi ta sẽ nói. Ngươi cho ta biết tình hình Giang Đông Quốc những năm qua thế nào"
Trong lúc bọn hắn trò chuyện, cửa phòng vang lên tiếng gõ lần thứ hai. Người đến là một lão già mũi cao, trông đã lớn tuổi. Trông bề ngoài hắn dường như ngang tuổi Như Lão. Trên thực tế, hắn chỉ mới gần tuổi, do tu vi hiện là Cự Linh cảnh nên trông lớn tuổi mà thôi.
Nhìn thấy Như Lão, người này thản nhiên bước vào trong, xong cúi người nói:
"Thuộc hạ tham kiến Như tướng quân"
"Vô Cương ngồi đi, cho ta biết thời gian qua ngươi thế nào"
Người thứ ba đến là một nam tử mặt mày chất phát, mắt sáng như gương. Như Lão tiến lên vỗ vai hắn, nói:
"Đây rồi, Kỳ Vô Phương. Ngươi là người ta trông đợi gặp mặt nhất đêm nay"
"Ra mắt Như Lão tướng quân. Tại hạ có phúc phận gì lại được tướng quân coi trọng như vậy"
"Lát nữa ngươi sẽ biết. Ngồi đi, cho ta biết tình hình Hải Hãn Thành dạo này thế nào"
Lần lượt từng người đến. Quá giờ hẹn nửa canh giờ mới chỉ có được người có mặt, còn người nữa hứa hẹn thì không thấy đâu.
"Mấy người còn lại chắc không đến. Chúng ta vào việc thôi" Như Lão quyết định bắt đầu cuộc gặp mặt "Ta mời mọi người đến đây là muốn cùng mọi người một lần nữa đứng dậy giành độc lập lại cho Mùi Sứ Quân"
"Như Lão, chúng ta hiện giờ binh lỏng lực yếu, ngươi tội gì phải vậy. Ngươi đã rời khỏi Giang Đông Quốc, sao không ở bên ngoài mà sống an nhàn nốt cuộc đời còn lại. Hoặc nếu muốn có thể đi tìm kiếm cơ duyên, trùng kích Địa cấp tu vi" Tiên Cô nói
"Các ngươi đều biết, Ngọ Đại tướng quân nổi tiếng tàn ác, chỉ muốn vơ vét lợi ích về bản thân. Những ngày qua ta đã đi đến nhiều thành, bao gồm cả những thành cũ của Mùi Sứ Quân và những thành của chính Ngọ Sứ Quân, tất cả đều bị Ngọ Đại tướng quân vơ vét cho đầy túi tham. Người nghèo không có cơm ăn áo mặc, người giàu thì bắt nộp thuế cao. Đời sống người dân cực kỳ khổ sở, sống chết không ai quan tâm.
Ta có thể ở ngoài sống an nhàn, vậy còn người dân?
Ta sống là người Giang Đông Quốc, chết là người Giang Đông Quốc, không muốn là kẻ hèn nhát bỏ chạy.
Đợi ta trùng kích Địa cấp, chỉ sợ cần mấy trăm năm, có khi cả đời cũng không lên được. Vậy người dân phải chịu chiến loạn, chịu sự đàn áp của Ngọ Đại tướng quân hết bao lâu?"
"Nhưng ngươi không lên Địa cấp, sao có thể bảo vệ Mùi Sứ Quân an toàn trước các thế lực khác"
"Ta gặp các ngươi chính là để cho các ngươi biết, ta ở bên ngoài học được một trận pháp hợp kích tên là Thất Tinh Bắc Đẩu có tác dụng tập trung sức mạnh của người vào người thứ . Chỉ cần Huyền cấp tu vi trợ lực giúp ta là có thể đạt được chiến lực của Địa cấp võ giả. Ta cũng sẽ truyền trận pháp hợp kích này cho quân lính, bảo đảm có thể nâng sức mạnh đội quân lên gấp mấy lần"
"Đây chính là át chủ bài của ngươi trước các Sứ Quân khác?"
"Đúng vậy?"
"Cho dù vậy thì số lượng quân của chúng ta cũng quá ít. Không bằng chúng ta gia nhập Thìn Sứ Quân, nghe nói Thìn Đại tướng quân là người có tài cầm quân lại có đức cầm người. Người dân dưới sự cai trị của Thìn Đại tướng quân có lẽ sẽ có đời sống tốt hơn"
"Thìn Sứ Quân ở quá xa, không thể mang quân giúp chúng ta chiếm đóng lại các thành của Mùi Sứ Quân. Chiến tranh hiện tại vẫn nằm ở thế giằng co giống như lúc ta rời đi. Chỉ sợ mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm nữa cũng khó thay đổi.
Vì vậy, muốn bảo vệ con dân của Mùi Sứ Quân, chỉ có thể dựa vào chính chúng ta.
Ta muốn nổi dậy không phải vì chiếm Giang Đông Quốc mà cái ta quan tâm chỉ là giành lại địa phận, bảo vệ con dân của Mùi Sứ Quân"
"Vậy ngươi nghĩ có thể sớm chiếm lại địa phận của Mùi Sứ Quân bị chiếm đóng bởi Ngọ Sứ Quân?"
"Đúng vậy, chúng ta nội ứng ngoại hợp" Như Lão quay qua nhìn Kỳ Vô Phong, nói "Đóng vai trò chính trong kế hoạch của ta chính là Kỳ Vô Phong. Ngươi hiện đang là phó thống lĩnh quản lý Hải Hãn Thành. Ngươi tìm cách có được thông tin về vị trí của trận nhãn bảo vệ thành rồi báo cho ta. Ta sẽ tìm cách lấy được trận nhãn. Lúc đấy coi như đã có được Hải Hãn Thành trong tay. Từ đó phát triển binh lực rồi dần chiếm lại những thành đã mất"
"Vị trí của trận nhãn chỉ có Đại thống lĩnh của Hải Hãn Thành mới biết, thậm chí có thể luôn ở bên người hắn, ta làm sao biết được. Thậm chí biết được cũng không lấy được. Chiến lực đại thống lĩnh rất cao"
"Ngươi yên tâm, ta còn có một vũ khí bí mật không tiện nói ra lúc này. Kế hoạch chi tiết sẽ cùng ngươi bàn riêng.
Cuộc họp hôm nay là để gặp mặt mọi người và xem ý chí của mọi người thế nào, có muốn cùng ta bảo vệ con dân Mùi Sứ Quân"
Vô Cương là người đầu tiên đưa ra ý kiến: "Thuộc hạ nguyện theo tướng quân xông pha khói lửa"
Như Lão hài lòng nhìn người thuộc hạ từng chinh chiến sa trường bao năm với mình. Trong lúc những người khác còn đang do dự, đột nhiên bên ngoài vang lên âm thanh:
"Tàn binh, mau ra đây chịu trói"
người phá trần bay lên cao, riêng có Vô Cương chưa đạt đến Hoàng cấp là phải chạy ra ngoài xem tình hình.
Bên ngoài có tới người bay trên cao bễ nghễ thiên hạ, hiển nhiên không phải tới đây để gia nhập vào nhóm của Như Lão. Người đứng đầu, thân mặc hắc giáp, nở nụ cười, nói:
"Như Lão, chào mừng ngươi trở về"
"Hoàng Lão Tà, sao ngươi biết bọn ta ở đây? Ai là người chỉ điểm cho ngươi?" Như Lão nghiêm trọng hỏi
Một bóng người bên cạnh Như Lão bay vụt về phía Hoàng Lão Tà. Đứng cạnh Hoàng Lão Tà, hắn ta mới nói:
"Xin lỗi Như Lão, Kỳ Vô Phong ta thụ ân sủng của Lý Thiên Ân Đại tướng quân, không thể trở thành kẻ phản bội được"
"Tên tiểu nhân khốn kiếp, vậy những gì ngươi nhận được từ Hải Hãn Đại tướng quân, từ Mùi Sứ Quân thì sao?" Như Lão tức giận chửi
"Tất cả đều đã là quá khứ. Nhưng nể mặt từng là đồng đội, chỉ cần Như Lão khoanh tay chịu trói, ta sẽ cố gắng xin bảo toàn tính mạng cho ngươi" Kỳ Vô Phong một ngữ khí đầy chính nghĩa nói ra
"Hôm nay dù có chết ta cũng phải lôi ngươi theo xuống địa ngục"
"Chỉ sợ Như Lão khó được ước nguyện" Kỳ Vô Phong lắc đầu nói
"Các vị, thời cuộc đã khác, Mùi Sứ Quân đã lụi tàn. Dù lúc này các ngươi trốn thoát cũng sẽ không thể làm được gì, lại bị truy sát khắp nơi. Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng để đầu hàng. Như phó thống lĩnh Kỳ Vô Phong, sau khi đầu hàng, hắn còn xin đầu quân cho bên ta, chỉ cần trung thành, ắt sẽ được trọng dụng" Hoàng Lão Tà nói
Nhìn một loạt người đối phương, hắn nói tiếp: "Như Lão, chúng ta cũng không còn xa lạ gì nhau. Thực lực bên cách biệt quá lớn, các ngươi không có cơ hội chạy thoát. Đầu hàng lúc này là lựa chọn khôn ngoan nhất, đừng hi sinh vô ích"
người, bao gồm Vô Cương phía dưới đều không nói lời nào. Bọn hắn lo lắng, suy nghĩ tìm đối sách nhưng rốt cuộc vô kế khả thi. Đối phương tiên nhân, bên này tiên nhân cộng với Cự Linh.
tiên nhân đối phương nếu đều là Hoàng cấp, tất nhiên không cần lo lắng, nhưng rõ ràng bọn hắn đã lường trước thực lực bên Như Lão, vì vậy Vô Cương đoán chí ít cũng phải một nửa là Huyền cấp võ giả. Không cần đoán cũng biết nếu đánh thì Mùi Sứ Quân chắc chắn bại.
"Như Lão, ngươi nói có vũ khí bí mật gì thì mau lấy ra. Ngươi từ bên ngoài trở về muốn gây dựng lại Mùi Sứ Quân vậy hẳn phải có chuẩn bị gì chứ" Tiên Cô nói
Như Lão lắc đầu, nói "Ta nói vậy để các ngươi tăng thêm dũng khí thôi, làm gì có vũ khí bí mật nào. Ta chỉ hi vọng vào may mắn chiếm lại được Hải Hãn Thành để dựa vào trận pháp phòng chống các Sứ Quân khác. Các Sứ Quân kiềm chế lẫn nhau, sẽ không dám làm bừa"
Tiên Cô thở dài, nàng biết hôm nay thế cục đã định, bỏ xác tại đây.
"Các ngươi đầu hàng đi. Ta rất tiếc đã để các ngươi liên lụy. Ta sẽ xuống suối vàng trước tạ tội" Như Lão nói
"Thuộc hạ nguyện theo phụng bồi tướng quân" Vô Cương đứng dưới dõng dạc nói
"Sống chết có số, ta theo ngươi" Tiên Cô nói
Ngay sau lời nói của Tiên Cô là bóng người bay về phía Hoàng Lão Tà, bỏ lại đăng sau tiếng "Xin lỗi Như Lão".
Hoàng Lão Tà cười lớn, nói với người vừa đến "Hay lắm, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. ngươi cùng ta tấn công đám người Như Lão, ta sẽ thả các ngươi rời đi"
"Còn ai muốn sang đây không? Cơ hội cuối cùng cho các ngươi"
Sau tiếng chiêu hàng của Hoàng Lão Tà, lại có thêm người nữa bay về phía đối diện. Như Lão ngậm ngùi nhìn chiến hữu đã từng kề vài sát cánh với mình, giờ lại trở thành kẻ địch. Lão cất giọng buồn bã:
"Còn ai đi nốt đi"
"Tiên cô nói đúng, sống chết có số, ta theo ngươi" Một vị trung niên lên tiếng
"Ta cũng theo. Cùng nhau xuống suối vàng, hẳn là một chuyện rất thi vị, haha"
"Chết chung còn hơn sống một mình, ta theo các ngươi"
Hết thảy phía Như Lão còn người, bọn hắn xác định hôm nay tử chiến, không ai có ý nghĩ sẽ chạy trốn. Thực ra muốn trốn cũng không được.
"Đa tạ các hảo bằng hữu, Như Lão xin ghi nhớ tấm lòng của các vị. Nhưng hôm nay chúng ta sẽ không chết"
Vừa dứt lời, từ phía trang viên bên cạnh bay lên người. Trong sự ngỡ ngàng của cả phía, người này xếp thành hình cánh cung, bao vây đội ngũ của Hoàng Lão Tà. Đội quân mới này đã có thống nhất từ trước, có người đứng mình, có người ngồi trên yêu thú, có người đứng thành nhóm người, nhóm người, nhóm người. Mỗi nhóm đứng cách nhau trượng để tránh va chạm vào vũ kỹ của nhau.
Trong sự ngỡ ngàng của cả phía, Như Lão lên tiếng giải thích:
"Các vị, đây mới chính là vũ khí bí mật của ta. người này là sự trợ giúp từ bên ngoài ta mời về"
Tinh thần Như Lão lúc này cực kỳ phấn chấn, không còn vẻ ủ rũ, buồn bã như trước, giọng nói càng là giòn tan khỏe khoắn. Giống như chỉ tích tắc liền biến thành người khác nhau.
Tiên Cô vỗ "đốp" phát vào lưng Như Lão, trách yêu "Sao ngươi không nói sớm, làm ta lo lắng muốn chết"
"Đưa ra sớm làm sao lộ mặt những kẻ phản bội" Như Lão nghiêm túc trả lời
kẻ bay từ phía Như Lão sang phía Hoàng Lão Tà lúc này đã bắt đầu hối hận, trong mắt hiện lên vẻ tranh đấu vô cùng, liệu có nên bay trở lại phía Như Lão. Dày mặt bay trở lại, chẳng phải quá tiểu nhân, quá tham sống sợ chết. Mà cũng chưa chắc được chấp thuận.
Tiên Cô thần thái nghiêm túc nói với mấy người còn lại:
"Chúng ta cũng dàn trận thôi"
Bọn hắn người lên trên, kẻ xuống dưới, tạo cho nhau đủ khoảng cách để sẵn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào
Phía Hoàng Lão Tà, không ai bảo ai cũng bắt đầu dàn trận. Bọn hắn ngược lại, lúc này mới là bên cần lo lắng.
"Các vị đạo hữu, đây là chuyện nội bộ của Giang Đông Quốc. Các vị là người ngoài, vui lòng không nhúng tay vào. Như Lão trả cho các vị bao nhiêu, Hoàng Lão Tà ta sẽ trả cho các vị bấy nhiêu mà không cần chiến đấu. Lợi ích hẳn các vị rõ ràng" Hoàng Lão Tà dõng dạc nói.
Hoàng Lão Tà đảo mắt nhìn người, tìm xem ai là người có quyền lên tiếng. Hắn không ngờ rằng tiếng trả lời lại phát ra từ phía người thanh niên trẻ tuổi ngồi trên lưng Tam Nhãn Lang:
"Không cần dài dòng. Cho các ngươi cơ hội. Ai đầu hàng liền sẽ được tha bổng, không cần chiến đấu. Sau trận chiến sẽ được thả rời đi. Tất cả đồ vật của người đó, bọn ta đều không lấy"
Thấy những người khác không lên tiếng, Hoàng Lão Tà biết đây đúng là đầu não, liền nói:
"Đạo hữu, có thể Như Lão lừa ngươi, không cung cấp cho ngươi đầy đủ thông tin. Để ta cho ngươi biết. Giang Đông Quốc có sứ quân đang rơi vào chiến tranh lẫn nhau. Như Lão thuộc về Mùi Sứ Quân, đã bị bên ta là Ngọ Sứ Quân đánh bại.
Chủ tướng của bọn họ đã bị giết chết, hiện giờ chỉ còn đám tàn binh như ngươi thấy ở đây. Nói cách khác, người này là tất cả thực lực của bọn hắn. Còn những người bên ta ở đây chỉ là một nhánh quân của Ngọ Sứ Quân.
So thực lực, đám tàn binh này chỉ là kiến so với voi. Các ngươi giúp hắn chỉ chuốc lấy thất bại cùng tử vong.
Ngươi tốt nhất nên suy nghĩ lại"
Hoàng Lão Tà mỉm cười tự tin. Hắn tin chắc sau khi đối phương nghe sẽ phải suy nghĩ lại. Dù sao mạnh yếu đã thấy rõ, chỉ có kẻ ngu với đi theo Như Lão.
Trần Lương không có nửa điểm suy nghĩ, nói luôn:
"Cho các ngươi hơi thở, sau đó chịu chết"
Người đứng cạnh Trần Lương bắt đầu đếm:
"Một"
Hoàng Lão Tà tức giận đến cực điểm. Hắn không ngờ đối phương còn không thèm suy nghĩ, đã nhất quyết một trận chiến.
"Không thấy quan tài chưa đổ lệ, để xem ngươi còn cứng được không"
Hoàng Lão Tà lẩm bẩm xong liền tung lên trời cột pháo hiệu nổ sáng vùng trời. Trần Lương. Như Lão nhìn pháo hoa nổ tung, trong lòng dấy lên dự cảm không tốt.
Người đứng cạnh Trần Lương đếm đến bảy, hai bên ngưng trọng, tập trung cao độ vừa nhìn đối phương, vừa nhìn thủ lĩnh bên mình. Chỉ cần có dấu hiệu là phát động tấn công.
Đếm đến chín, Trần Lương ra hiệu cho hắn dừng lại, bởi xung quanh bọn hắn hiện ra chi chít chiến thuyền bay khắp không trung. Hoàng Lão Tà cười gằn, nói:
"Đừng tưởng rằng chỉ các ngươi mới có hậu chước. Bản tướng quân chinh chiến sa trường khi ngươi còn đang bú sữa mẹ. Muốn so kế sách, ngươi còn chưa đủ tuổi. Giờ xem ai mới cần đầu hàng"
Nhìn thấy chi chít chiến thuyền, kẻ tham sống sợ chết mới thở phào nhẹ nhõm, liếc nhau thì thầm "Vẫn là chọn đúng bên"
Nhìn thấy chi chít chiến thuyền, đám người Mùi Sứ Quân vừa thoải mái được một chút lại bắt đầu lo lắng. Có thể bọn hắn vẫn có sức phản kháng, nhưng tử thương sẽ rất thảm liệt, bao gồm cả bên.