Đám yêu thú nhìn Quang Hoàng bỏ đi, không đuổi theo. Ngạo Thiên quay người ra kiểm tra Trần Lương, thấy không sao thì đứng cạnh bảo hộ. Để đề phòng tên nhân loại kia quay lại hoặc có bất kỳ mối nguy hiểm nào khác trước khi Trần Lương hồi phục, Ngạo Thiên ra lệnh cho đám yêu thú không được đi quá xa nơi này.
Vốn dĩ các loài yêu thú khác nhau không hoàn toàn hiểu tiếng nói của nhau, vì vậy dù Tam Nhãn Lang chột mắt lúc trước thống lĩnh nơi đây cũng chỉ có thể đưa ra một vài mệnh lệnh cơ bản như tập trung, rời đi, tấn công, lui lại.
Ngạo Thiên lại khác. Nó có được thiên đạo chứng nhận làm Vương Giả Yêu Thú. Nhờ đó thánh hồn cũng được tẩy luyện, có thể truyền ý nghĩ của mình thông qua tiếng nói. Đối với các yêu thú, tiếng gào của Tam Nhãn Lang chột mắt và Ngạo Thiên nghe đều như nhau. Nhưng trong não hải bọn chúng lại hiểu được Ngạo Thiên cụ thể muốn truyền đạt điều gì. Đây chính là cơ sở để Vương Giả Yêu Thú ra mệnh lệnh cụ thể cho những yêu thú thần phục nó.
Nửa tháng trôi qua không có bất cứ kẻ địch nào xuất hiện, Trần Lương đã tỉnh dậy nhưng còn chưa vận động được.
Thêm tuần, cuối cùng hắn đã hồi phục được , phần, đủ để cùng Ngạo Thiên và Tiếu Ngạo tiếp tục chinh chiến.
Trần Lương dành tháng để khám phá vùng đất bóng tối nhưng không thu được kết quả gì. Nơi đây chỉ có đệ tam dương là báu vật thì lại không phù hợp với hắn. Có lẽ sau này dành cho Tuyết Hoa.
Bọn hắn không tiếp tục ở lại vùng đất bóng tối, mà trở ra ngoài săn bắt, rèn luyện. Bởi Ngạo Thiên là đế vương ở vùng đất bóng tối, nó không muốn ăn thịt thuộc hạ của mình. Tam Nhãn Lang chột mắt cũng vậy, trước đây nó đều ra ngoài vùng đất được chiếu sáng bởi nhị dương để săn mồi.
Ngạo Thiên có được một bước nhảy vọt về sức mạnh, hoạt động tại ám vực nhờ vậy cũng dễ dàng hơn cho đám bọn hắn.
Lang thang nhiều ngày, trong lúc ngồi nghỉ dưới đại thụ, Trần Lương lại gặp con Hồng Thố đã đánh đuổi bọn hắn lúc mới vào.
Chiến thuật tấn công phe Trần Lương lúc này đã thay đổi so với trước đó. Bọn hắn không đồng thời ra đòn tấn công với Hồng Thố. Mà đợi Hồng Thố đánh ra Yêu Ảnh trước.
Yêu Ảnh đến gần, liền bị Ngạo Thiên đẩy tất cả lệch đi. Liền sau đó là đòn tấn công của Trần Lương và Tiếu Ngạo. Không thể đồng thờ sử dụng Yêu Ảnh và đệ tam nhãn, nên Ngạo Thiên không thể hợp công cùng đồng đội.
Nhờ da dày thịt béo, lại cùng nhau chia sẻ lực lượng tấn công của đối phương nên con Hồng Thố không nhận quá nhiều thương thế. Tiếp tục tấn công, Hồng thố cúi đầu, cuốc chiếc răng thố của nó xuống đất. Ngay lập tức xuất hiện địa thố to gấp lần bọn chúng hiện ra, hung hăng lao đến dẵm về con mồi.
Tiếu Ngạo và Trần Lương không tấn công, để mình Ngạo Thiên đánh ra Yêu Ảnh. Từ khi ra ngoài vùng sáng của Ám Vực, bọn hắn cũng đã chiến đấu với nhiều yêu thú, nhưng đều không quá mạnh khiến cho sức mạnh thật sự của Yêu Ảnh từ lúc Ngạo Thiên tiến hóa vẫn chưa được kiểm chứng chính xác.
Quả nhiên không phụ lòng mong đợi, Yêu Ảnh của Ngạo Thiên đã có đủ sức mạnh phá hủy con địa thố. Có điều địa thố còn lại phóng nhanh như chớp đã gần tiếp cận con mồi, khiến cho Trần Lương không kịp vui mừng.
Tiếu Ngạo đã chuẩn bị từ trước, đưa cả Trần Lương và Ngạo Thiên na di đi một khoảng cách xa, đủ để Ngạo Thiên có đủ thời gian đánh ra Yêu Ảnh, phá hủy địa thố thứ . Cứ như vậy cho đến khi cả con địa thố bị đánh tan.
Phá hủy xong xuôi cả địa thố, Trần Lương quay qua nhìn Hồng Thố đã không thấy bóng dáng chúng đâu. Bọn chúng sớm biết đại thế đã mất, nhân lúc còn địa thố đã cao chạy xa bay.
Trần Lương quay lại dưới đại thụ ngồi nghỉ. Di chuyển, chiến đấu nhiều dưới hủy diệt viêm dương khiến hắn vô cùng mệt mỏi. Tiếu Ngạo cũng mệt, nên ở lại nghỉ ngơi với hắn. Chỉ có Ngạo Thiên sức dài vai rộng là vẫn còn nhiều năng lượng. Vì vậy một mình Ngạo Thiên rời đi săn mồi tiếp.
Ngồi được một lát, từ xa có một nam tử khoác áo choàng in hình mặt trời đi tới. Tay không tấc sắt, nam tử thân thiện cười nói:
"Đạo huynh cũng đến nơi đây tu luyện sao?"
Trần Lương không trả lời. Nam tử lại nói tiếp:
"Đạo huynh nếu mục tiêu cũng là đệ tam dương, chúng ta có thể cùng nhau đồng hành. Dù sao nguy hiểm ở Ám Vực không thể lường trước được"
"Tu vi ta quá thấp, còn chưa dám tới đệ tam dương" Trần Lương không mặn không nhạt nói
"Thấp chắc cũng phải ngũ huyệt trở lên mới dám vào Ám Vực. Đệ tam dương có thể sớm giúp ngươi trùng kích lên thất huyệt. Tất nhiên điều kiện là phải có bảo vật đề kháng lại nhiệt độ của đệ tam dương. Vừa hay ở đây ta có dư kiện băng hàn bảo vật. Ngươi có muốn tham khảo?"
"Ta mới nhất huyệt thôi, dám vào đây cũng nhờ Đại Địa Ngưu Ma Vương có thể bỏ trốn khi cần. Huống hồ ta cũng không đủ Tinh thạch mua bảo vật của ngươi"
"Ha ha, đạo huynh thật có phúc khí tề thiên. Có được Đại Địa Ngưu Ma Vương làm sủng thú thì sau này cửu thiên thập địa, có chỗ nào ngươi không thể đi" Nam tử vui vẻ chúc mừng, tiến lại gần nhìn ngắm Tiếu Ngạo
"Có điều con Đại Địa Ngưu Ma Vương này của huynh hơi nhỏ thì phải. Chắc chưa trưởng thành hoàn toàn" Nam tử vừa nói, vừa muốn giơ tay chạm vào Tiếu Ngạo liền bị nó lấy đuôi đẩy ra. Đuôi Đại Địa Ngưu Ma Vương dài gấp đôi cơ thể nó, chính là một loại vũ khí mà lên cấp mới có thể sử dụng.
"Nó vừa mới lên cấp thôi, còn xanh và non lắm. Được cái bỏ chạy thì không ai bằng" Trần Lương nói
"Ngươi chắc mới vào Ám Vực?" Nam tử hỏi
"Đúng vậy"
"Ám Vực không phải là chỗ để Huyền cấp nhất huyệt như ngươi nên đến. Cho dù ngươi chạy thoát nhưng rất ít yêu thú ngươi có thể đánh bại. Có đôi khi là chạy không kịp" Nam tử vừa nói, vừa đi ra nhìn xa xăm. Hướng hắn đi là phía sau Trần Lương.
Trần Lương quay người lại, nói: "Ngươi nói phải. Ta chỉ là tò mò vào đây. Cũng nên rời đi"
Nam tử lắc đầu nói: "Quá trễ rồi"
Âm thanh còn chưa rơi xuống, nam tử lạ mặt đã có trường kiếm trong tay, chém ngang cổ Trần Lương.
Trần Lương cũng đã có chuẩn bị từ trước, Địa Long Thương trong tay chống đỡ lấy thánh kiếm.
Nam tử tiến đến chém không ngừng nghỉ. Hắn biết nếu để đối phương thoát ra chỉ một chút thôi cũng sẽ tạo cơ hội cho Đại Địa Ngưu Ma Vương đưa chủ nhân rời đi. Chỉ mới vài nhát chém, Trần Lương đã rơi vào hạ phong. Nam tử lạ mặt đã khai mở thất huyệt, khiến cơ thể hắn vừa nhanh, vừa mạnh.
Đối phương là Huyền cấp thất huyệt, nhưng nếu đánh cận chiến, Trần Lương cũng không sợ. Hắn hiển hóa ra Chiến thần Atula, lấy thương chém kiếm, muốn dùng số lượng đàn áp chất lượng.
Nam tử lạ mặt không chậm, kích hoạt thần thông của mình, cũng là Tinh linh hóa hình.
Tinh linh hóa hình của nam tử lạ mặt có cánh sau lưng, có tay cầm kiếm phối hợp với nam tử tấn công đối phương, có thân hình giống nhân loại nhưng là đầu hình chim.
Tinh linh hóa hình nhân điêu của nam tử lạ mặt bay lượn xung quanh, lúc vòng ra sau, lúc từ cánh trái, lúc từ cánh phải tấn công Trần Lương. Vũ khí của nhân điêu không chỉ có kiếm trên tay mà cánh cũng vô cùng sắc bén kết hợp tấn công, khiến Trần Lương phải để riêng Chiến thần Atula đối phó với nhân điêu.
Bước vào Huyền cấp, Nhân Sinh có thể tự do điều khiển Tinh linh hóa hình, vì vậy Tinh linh hóa hình có thể di chuyển cách xa cơ thể chủ nhân và không cần chủ nhân phân tâm điều khiển.
Trần Lương tiếp tục rơi vào hạ phong, bị chém nhiều nhát lên cơ thể. Tiếu Ngạo gia nhập vòng chiến. Tiếu Ngạo nhận thấy nam tử lạ mặt lực chiến cao, không trực tiếp dùng cơ thể đi tấn công đối phương, mà chỉ đứng từ xa điều khiển sừng hợp công, giúp Trần Lương nhẹ nhõm phần nào.
Mặc dù vẫn chiếm thượng phong, liên tục gây ra thương tích cho đối phương, nhưng nam tử lạ mặt càng ngày càng cảm thấy khó chịu. Cho dù chém vào cơ thể hay vũ khí của kẻ địch, hắn đều cảm thấy nguyên khí bao bọc bên ngoài kiếm của mình bị biến mất rất nhiều.
Cho dù hắn chém vào cơ thể kẻ địch, đều như là chém vào thiết bản, chỉ gây ra được một vết xước nhỏ. Bất kể nơi chém vào là tay hay đầu hay cổ. Và càng gây ức chế cho hắn là một lúc sau liền thấy vết thương ngoài da đã hoàn toàn biến mất, giống như hắn chưa từng tạo được vết thương nào trên cơ thể đối phương.
Hắn vỗn dĩ chiến lực không tồi, mạnh mẽ trong cùng cảnh giới, vậy mà mãi không hạ gục được kẻ địch kém hắn huyệt. Từ trước đến nay, chỉ cần kém hắn huyệt là đã chiêu hạ địch, nào có khó khăn như thế này.
Về phía Trần Lương, đã lâu hắn không luyện thương pháp nên càng đánh càng hăng. Hắn mới thi triển Đạo Thần Thông Hủy Diệt Nguyên Khí để giảm bớt chênh lệch về tu vi giữa bên, vừa giúp hắn phòng ngự mạnh hơn, vừa giúp không quá lép vế khi vũ khí giao nhau.
Có điều nếu duy trì quá lâu, nguyên khí của Trần Lương chắc chắn khô kiệt trước. Chưa kể kém gần đại cảnh giới, hắn còn đang phải bỏ ra nhiều nguyên khí hơn tại mỗi thời khắc để chiến đấu.
Chiến đấu đã thấm mệt, Trần Lương quyết định sử dụng thêm Đạo Thần Thông Thân Hóa Lôi Đình. Tốc độ ra chiêu mạnh hơn, lại không cần phòng thủ, Trần Lương trở mình, đưa đối thủ vào thế hạ phong.
Nam tử lạ mặt nhìn thấy đối phương Thân Hóa Lôi Đình, càng cảm thấy uất ức không thôi, đã không thắng được, giờ lại còn bị đánh cho không thở nổi. Hắn dần nhận lấy vết thương trên cơ thể. Vết thương thì không đáng ngại, vì chỉ là mấy vết thương ngoài da, nhờ vào nhục thân mạnh mẽ không kém Trần Lương. Có điều Hắn không có được năng lực hồi phục như Trần Lương nên bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Nam tử lạ mặt đành thay đổi sách lược chiến đấu, muốn vùng ra khỏi Trần Lương để sử dụng võ kỹ chiến đấu mạnh mẽ, thể hiện được đúng chiến lực của hắn. Trần Lương hẳn nhiên không cho hắn toại nguyện, dây dưa không dứt.
Nam tử chém kiếm lên người Trần Lương đều không có tác dụng. Công kích vật lý bình thường đều không mảy may thương tổn được cơ thể hóa lôi của Trần Lương. Vì vậy nam tử lạ mặt chuyển sang tấn công Tinh linh hóa hình của đối phương. Tự nhiên Trần Lương lại phải đi bảo vệ Chiến thần Atula, nên hắn thu Tinh linh hóa hình của mình vào.
Có điều thu Chiến thần Atula vào thì Trần Lương lại mất đi cánh tay trợ giúp.
Sau một hồi giằng co, cuối cùng nam tử lạ mặt cũng có thể chém mạnh vào thương của Trần Lương, đẩy đối phương lùi lại và bản thân cũng cấp tốc bay ra sau, đồng thời bắt lấy sừng của Tiếu Ngạo.
Nam tử thu kiếm, đánh ra chưởng là quang cầu tấn công Trần Lương. Đây không phải võ kỹ mạnh nhất của hắn, nhưng là võ kỹ hữu dụng nhất để tấn công kẻ có Thân Hóa Lôi Đình.
Quang cầu này nếu trúng Trần Lương cũng sẽ đi qua người hắn, không tạo ra được vết thương chí mạng, nhưng tính chất hủy diệt từ quang cầu vẫn sẽ gây ra tác dụng phá hoại lôi điện. Nếu Trần Lương trúng chiêu nhiều lần sẽ không còn khả năng hóa lôi.
Đại Địa Ngưu Ma Vương đã bị hắn giữ lấy sừng, chắc chắn không đến nước đường cùng, không rời đi mà không lấy lại được sừng của nó. Đây chính là cơ hội để nam tử tiêu diệt cả .
Nam tử khoác áo choàng in hình mặt trời tính toán rất kỹ càng, không có nửa điểm sơ suất. Đáng tiếc, Trần Lương lại không chỉ có Tiếu Ngạo, càng là có sủng thú mạnh mẽ hơn nhiều là Ngạo Thiên.
Nam tử và Trần Lương chiến đấu quá lâu, đủ thời gian cho Ngạo Thiên trở về, chứng kiến chủ nhân bị đối phương đánh cho tán loạn lôi đình.
Không cần Trần Lương lên tiếng, Ngạo Thiên nhanh chóng tấn công nam tử lạ mặt, khiến hắn khóc dòng sông, không hiểu sao lòi đâu ra con Tam Nhãn Lang chiến lực mạnh vô cùng cứ nhằm vào hắn mà đánh. Nhờ đánh lén đắc thủ, Ngạo Thiên vừa làm bị thương nam tử, vừa giải thoát cho sừng của Tiếu Ngạo.
Ngạo Thiên cùng Tiếu Ngạo hợp sức vây công nam tử lạ mặt khiến hắn khổ sở vô cùng. Nếu chỉ lấy võ kỹ của hắn đánh Yêu Ảnh của yêu thú thì hắn thậm chí còn nhỉnh hơn. Nhưng Tam Nhãn Lang có đệ tam nhãn chuyển hướng mọi đòn tấn công, Đại Địa Ngưu Ma Vương có cặp sừng lúc nào cũng sẵn sàng đâm lén sau lưng, khiến nam tử càng lúc càng rơi vào khốn đốn.
Trần Lương đứng ngoài nghỉ ngơi, quan sát từ xa.
Bỗng nhiên từ sau lưng Trần Lương vang lên tiếng:
"Súc sinh hại người"
Sau đó là một đao khí xé gió bay về phía Ngạo Thiên.