Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

chương 183: bụi kiếm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trọng Đạt không nói. Hắn đang mải dùng cây châm, châm vào huyệt ở bả vai Tuyết Phi khiến tay nàng không còn chịu sự điều khiển của cơ thể. Đây là một trong các năng lực của Châm Cứu, châm vào các huyệt đạo khác nhau gây ra các tác dụng khác nhau.

Xong xuôi, hắn kéo Tuyết Phi bay về chiến trường của cha mẹ nàng. Đám người Trần Lương bay sát theo sau.

"Nhị vị, có thể dừng tay nói chuyện một chút?" Trọng Đạt nói với cha mẹ Tuyết Phi. Hắn đứng cạnh nàng, một tay chắp sau lưng, một tay giơ kiếm kề cổ nàng, phong thái rất tao nhã.

"Ngươi muốn gì?" Phan Phụng quát lên. Nhìn thấy kẻ địch đưa kiếm kề cổ ái nữ của mình, hắn vô cùng tức giận.

Trọng Đạt chưa trả lời, mà hướng tới đám người Trần Lương, nói:

"Các ngươi mau lùi lại"

Đi kèm với lời yêu cầu là lưỡi kiếm cứa vào cổ Tuyết Phi khiến nàng rỉ máu. Đám người Trần Lương đành lùi ra xa một khoảng cách tầm trượng mới hài lòng Trọng Đạt.

Xong xuôi hắn mới quay ra nói với người phụ mẫu Tuyết Phi:

"Ta không có yêu cầu nhiều, chỉ có yêu cầu duy nhất, nhị vị phụ mẫu và phu quân nàng đứng ngoài quan chiến, không xen vào cuộc chiến này. Thời điểm kết thúc, dù thắng hay thua, ta cũng sẽ thả nàng còn sống trao trả cho các vị"

Ý đồ của Trọng Đạt quá rõ ràng, không có sự tham chiến của người này, chiến lực Khai Thiên Môn sẽ giảm đi một mức lớn. Lã Vọng và Lã Thị Xuân Thu không có ai kiềm chế, sẽ như sói giữa bầy dê, cục diện chiến tranh có thể sẽ biến đổi khó lường. Đây là cơ hội duy nhất để lật ngược thế cờ.

Phụ mẫu Tuyết Phi nhất thời không biết nói gì, cùng nhìn nhau rồi nhìn về phía Trần Lương, môn chủ Khai Thiên Môn. Hắn chỉ mất giây lát suy nghĩ, liền nói:

"Điều này không thể được. Bao nhiêu người đã hi sinh, đổ máu vì cuộc chiến này, ta không thể để tình cảm cá nhân ảnh hưởng tới đại cục. Nếu ta đồng ý, dù có giành chiến thắng, anh linh các vị đạo hữu trên cao cũng không tha thứ cho ta, những thuộc hạ còn sống cũng sẽ rời bỏ ta. Tuyết Phi tham gia cuộc chiến, đã là chuẩn bị trước tinh thần tử trận. Ngươi giết nàng, ta sẽ tự tay trả thù cho nàng"

Một lời này của môn chủ, đã đánh động tâm can của tất cả thuộc hạ. Trần Lương đã cho thấy được hắn coi trọng tất cả mọi người, coi trọng đóng góp, hi sinh của mỗi một cá nhân. Thuộc hạ đều nhìn thấy hắn anh dũng xông pha chiến trận, không phải là kẻ chỉ tay năm ngón.

Với tư cách là môn chủ, đã mang lại cơ duyên, tài nguyên khổng lồ cho mọi người, hắn hoàn toàn có thể đứng ngoài cuộc chiến, yêu cầu thuộc hạ bảo vệ. Nhưng hắn lại xông pha chiến trường, cùng mọi người đồng sinh cộng tử.

Lời Trần Lương vang vọng tới tai của tất cả mọi người trên chiến trường. Không chỉ thuộc hạ của hắn cảm động, người phía liên minh cũng không thể không cảm phục tấm lòng của hắn. Trận chiến giữa bên đều đã tạm dừng, tất cả mọi người đều nóng lòng theo dõi kỳ biến.

"Hẳn là ngươi có thê tử nên mới nói thế đi. Mất người lại cưới thêm vài người nữa" Trọng Đạt giương bộ mặt khinh thường nói

"Tên khốn kiếp nhà ngươi" Trần Lương tức giận quát

"Đừng nóng, để ta nói chuyện với nhị vị phụ mẫu. Ái nữ họ mang nặng đẻ đau, chắc sẽ không vô tình, giả nhân giả nghĩa như ngươi" Trọng Đạt quay sang, nhìn phụ mẫu Tuyết Phi, hỏi "Ý kiến nhị vị thế nào?"

Phụ mẫu Tuyết Phi nhất thời không biết phải làm sao. Xa cách nhi nữ bao nhiêu năm, khó khăn lắm mới được trùng phùng, bọn hắn sẵn sàng từ bỏ sinh mạng của bản thân để cứu lấy nàng.

Đừng nói là bỏ chiến, cho dù Trọng Đạt bắt bọn hắn bỏ mạng cũng có thể. Mặc dù có lỗi với Trần Lương nhưng bọn hắn phải làm mọi thứ để cứu sống Tuyết Phi.

Trần Lương hiểu suy nghĩ trong lòng nhị vị phụ mẫu. Nếu bọn họ quyết định nghe theo Trọng Đạt, Trần Lương cũng không thể ra lệnh cho họ đánh tiếp được.

Trong khi phụ mẫu Tuyết Phi còn chưa nói lời quyết định, Trọng Đạt đã nói:

"Lã Vọng, Lã Thị Xuân Thu, ta tin tưởng nhị vị phụ mẫu đã có quyết định sáng suốt. Các ngươi mau tận dụng cơ hội, giúp Giang Đông Quốc đánh đuổi ngoại xâm"

Phụ mẫu Tuyết Phi không phản bác lời nói của Trọng Đạt.

Lã Vọng và Lã Thị Xuân Thu tuy nội tâm không thoải mái, nhưng đây là chiến tranh, binh bất yếm trá, bọn hắn đành phải nghe theo.

Trong khi Lã Vọng và Lã Thị Xuân Thu chưa làm ra hành động gì, Trần Lương đã quyết tâm lựa chọn. Hắn phi người về phía Trọng Đạt.

Đạo Thần Thông Hủy Diệt Nguyên Khí, Thân Hóa Lôi Đình, Hỏa Cước được đưa lên mức cao nhất. Phong thuộc tính cũng được vận dụng tối đa tăng tốc độ di chuyển, giúp Trần Lương tiếp cận Trọng Đạt nhanh nhất có thể. Ẩn Nặc Thuật đã được kích hoạt ngay khi di chuyển.

Trong chốc lát, khoảng cách giữa hắn và Trọng Đạt đã thu hẹp còn trượng. Đáng tiếc Trần Lương chưa tu luyện Hình Mây Thân Gió, nếu không tốc độ đâu chỉ thế này.

Trọng Đạt không phát hiện ra, nhưng người của hắn thì nhìn thấy, hét lên cảnh báo:

"Trọng Đạt, Thủy Kính Tiên Sinh"

Trọng Đạt đưa Tuyết Phi về phía Trần Lương, kiếm cắt vào cổ nàng, quát lên:

"Dừng lại!!!"

Trần Lương không đáp lời, vẫn dùng tốc độ cao nhất tiến về phía Trọng Đạt. Khoảng cách bên còn trượng, kiếm trong tay Trọng Đạt đã cắm sâu vào cổ Tuyết Phi, Trần Lương vẫn không có nửa điểm thay đổi. Trọng Đạt biết ván bài này hắn đã thua rồi.

"Vậy để thê tử của ngươi làm bạn ta trên đường xuống địa ngục"

Trọng Đạt nói xong, quyết định toàn lực cắt cổ Tuyết Phi. Trong lúc này, Trần Lương phóng ra thanh đoản kiếm nhỏ, chỉ dài có tấc, riêng phần tay cầm đã chiếm tới một nửa chiều dài của nó. Nhìn từ bề ngoài, đoản kiểm đen tuyền từ đầu tới chân, không có điểm gì đặc biệt. Chỉ khi sử dụng mới thấy được khả năng kỳ diệu của nó.

Phóng dao, ám khí là một trong các kỹ năng được Trần Lương cùng Thất Tử luyện tập kỹ càng. Bọn hắn luyện tập với đa dạng chủng loại vũ khí, từ phi tiêu cạnh cho tới tiểu dao ngắn bằng ngón tay hay đoản kiếm dài cả cánh tay. Cách thức tấn công không chỉ là mở mắt nhém thẳng, mà còn phi theo đường cong, bịt mắt nghe âm thanh, ngửi mùi, cảm nhận sát khí để tấn công.

Với một kẻ cuồng võ như Cung Thừa Hy, kiến thức hắn lĩnh hội là biển rộng mà Trần Lương tin là bản thân dùng cả đời không hết.

Đoản kiếm phóng rất nhanh, nhưng Trần Lương vẫn chậm nửa bước. Kiếm của Trọng Đạt đã cắt phăng đầu Tuyết Phi, hoàn toàn tách rời đầu thân nơi.

Kiếm, đạt được mục đích cắt cổ. Đoản kiếm, cũng thành công đục thủng tay.

Đoản kiểm đâm vào tay một cao thủ Huyền cấp thất huyệt, lại giống như cắt qua đậu hũ, không có nửa điểm khó khăn, bay xuyên qua tay hắn.

cảnh tượng kinh khủng xảy ra trước mắt tất cả mọi người.

Ngay khi kiếm của Trọng Đạt vừa rời khỏi cổ Tuyết Phi, một chớp mắt sau, đầu và cổ nàng đã liền lại với thân thể bằng một cách thần kỳ nào đó mà đa số mọi người không thể hiểu nổi.

Trọng Đạt cũng kinh ngạc tột độ, muốn vung kiếm chém nàng lần thì chợt nhận ra phần tay cầm kiếm của hắn đã đứt rời từ khi nào. Điều khiến hắn kinh hãi hơn, là phần tay nối liền với cơ thể đang nhanh chóng bị hủ hóa. Tình trạng hủ hóa lan dần từ vết thương tới bả vai, biến cánh tay hắn trở thành tro bụi.

Trọng Đạt cấp tốc cầm kiếm ở tay phải chém vào bả vai trái, cắt đứt toàn bộ cánh tay bị thương. Cả phần cánh tay bị đứt, chưa rơi xuống đất đã hoàn toàn tan biến, xương cốt không còn.

" người đi nhặt giúp ta đoản kiếm lúc nãy" Trần Lương phân phó thuộc hạ

Đây là kiện Bán Thần Khí tên là Bụi Kiếm, Trần Lương mới thu thập được trên cơ thể của cường giả ở Hỏa Phượng Sơn.

Thông thường, mỗi kiện Bán Thần Khí đều là độc nhất vô nhị, ngoại trừ Bụi Kiếm. Mỗi kiện Bán Thần Khí đều trân quý vô cùng, mỗi ngàn năm mới có thể rèn đúc được kiện. Số lượng Bụi Kiếm tuy nhiều, nhưng vẫn là không vượt quá thanh. Đây được coi là loại Bán Thần Khí phổ biến nhất, dễ luyện nhất trên Cửu Giới.

Bụi Kiếm sắc bén vô cùng. Nó không tăng cường lực công kích của nguyên khí như các loại Bán Thần Khí khác, nhưng bù lại, khả năng xuyên phá của nó được coi là mạnh nhất trong đám Bán Thần Khí.

Nó dễ dàng cắt xuyên Thiên Thánh Khí thượng phẩm như cắt đầu hũ. Ngay cả Bán Thần Khí áo giáp như Bá Vương Quỷ Diện Giáp cũng có thể bị cắt xuyên với lực đủ mạnh.

Bụi Kiếm chỉ có đặc kỹ duy nhất, đó là sự lây lan hủ hóa ra toàn bộ cơ thể của đối tượng mà nó gây thương tích.

Đây là vũ khí chuyên dụng cho ám sát cấp bậc thiên nhân. Cung Thừa Hy từng suýt bị Bang chủ Ngục Sát Bang giết chết bằng Bụi Kiếm. Sau khi giết Bang chủ Ngục Sát Bang, Cung Thừa Hy thu được Bụi Kiếm, cũng từng dùng để ám sát người khác, nhưng sau đã làm nó thất lạc.

"Nàng không sao chứ?" Trần Lương hỏi thăm Tuyết Phi

"Thiếp không sao, hoàn toàn khỏe mạnh" Tuyết Phi nói to và rõ ràng, chứng minh nàng thực sự không có vấn đề gì.

Trần Lương nhìn về Lã Vọng và Lã Thị Xuân Thu, nói:

"Lã Vọng Đại tướng quân, Lã Thị Xuân Thu Đại tướng quân, liên minh các ngươi thua rồi, tiếp tục đánh chỉ gây ra thương vong vô ích. Giang Đông Quốc còn cần các vị bảo vệ. Còn bản thân ta, xin nhấn mạnh lại, sau tháng nữa chắc chắn rời khỏi Giang Đông Quốc, không bao giờ nhúng tay vào việc nội bộ của Giang Đông Quốc"

Đại tướng quân nhìn ra khắp các chiến trường, Khai Thiên Môn so với liên minh lúc này là đánh , không thể không thừa nhận bọn hắn đã hoàn toàn thua cuộc chiến này, đánh tiếp chỉ là hi sinh vô ích.

Đại tướng quân còn chưa cất lời, Trọng Đạt đã nói:

"Không được! Tinh binh Giang Đông Quốc không có kẻ hèn nhát, tham sống sợ chết. Chúng ta đầu hàng, làm sao xứng với anh linh các vị liệt sĩ đã bỏ mình trong cuộc chiến này"

"Im ngay, tên tiểu nhân nhà ngươi!" Trần Lương quát lên "Hôm nay ngươi chắc chắn phải chết. Mấy lời ngụy quân tử của ngươi chỉ là để có nhiều người cùng chết theo ngươi mà thôi"

"Cho Đại tướng quân và Đại quân sư bọn ta thảo luận một chút" Lã Thị Xuân Thu nói

"Được. Nhưng riêng tên Trọng Đạt này không được. Ta sẽ chờ câu trả lời của các vị rồi sẽ lấy mạng hắn" Trần Lương kiên quyết nói

Lã Thị Xuân Thu nhìn Trọng Đạt, thở dài, không nói gì. Nàng cùng Lã Vọng bay đến chỗ Hoàng Long Đại tướng quân và triệu tập mấy người khác lại họp bàn.

Kết thúc cuộc họp, Hoàng Long đại diện liên minh nói:

"Nếu bọn ta đầu hàng, ngươi sẽ tha mạng tất cả và Khai Thiên Môn không nhúng tay vào nội bộ Giang Đông Quốc?"

"Đúng vậy. Toàn bộ Giang Đông Quốc sẽ thống nhất, Như Lão lên làm quốc vương. Chi tiết, chúng ta có thể ngồi xuống tỉ mỉ bàn luận. Nhưng các ngươi phải nhớ rằng, đây là các ngươi đầu hàng, đừng được voi đòi tiên.

Và thêm điều. Hôm nay, ai cũng có thể sống, riêng tên này phải chết"

Trần Lương chỉ vào Trọng Đạt nói.

"Có thể tha hắn mạng không? Dù sao hắn cũng chỉ là thực hiện nhiệm vụ của mình trong chiến tranh" Lã Thị Xuân Thu nói xen vào

"Hắn bắt cóc chính thê, cắt cổ kế thất của ta, chưa kể vô số lần ám sát ta. Ngươi bảo ta có tha hắn được không?

Nhưng ta cho hắn cơ hội, nếu đỡ được đòn tấn công của ta, ta sẽ tha mạng hắn"

Lã Thị Xuân Thu nhìn Trọng Đạt. Trọng Đạt nói:

"Ngươi không được dùng Thất Tinh Bắc Đẩu"

"Được" Trần Lương gật đầu

"Ta đồng ý" Trọng Đạt nhanh chóng nói. Hắn nghĩ trong đầu "Theo tình báo từ năm trước, chắc chắn Trần Lương mới chỉ Hoàng cấp. Cho dù hiện tại hắn đã đột phá cũng chỉ Huyền cấp, không thể đòn giết chết Huyền cấp thất huyệt được"

- -------

Theo đọc giả, Trọng Đạt sẽ sống hay chết?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio