“Cậu có được không đó?” Tiêu Thụy Minh vứt một chai nước tới bên cạnh Long Văn Tuyên, cậu thực sự hoài nghi người này liệu có đi đời trước khi đại hội thể thao diễn ra hay không, nguyên nhân: thể lực tiêu hao quá độ.
“Vẫn, vẫn ổn.” Long Văn Tuyên nằm dưới đất thở gấp, bộ dạng như sắp chết đến nơi, chạy chậm rì rì cố mãi mới đến đích.
Cậu ta nhìn hai người đang không biết mệt trên sân thể dục, lâm vào trầm tư, bọn họ là robot sạc điện sao? Chính là cái loại nạp một giờ chạy được giờ, nếu không thì sao lại có thể không biết mệt như vậy?
Tiêu Thụy Minh nhìn theo tầm mắt của Long Văn Tuyên, cơ bản cũng đoán ra cậu bạn này đang nghĩ gì trong đầu, nói: “Cậu theo chân so đo với bọn họ làm gì, thể lực của hai người này tốt có tiếng, cả trường hiếm ai so được với bọn họ lắm. Đặc biệt là Phù Thế Kỳ, mỗi ngày ngoài chơi game chỉ có tập thể hình, cậu muốn làm đại thần giống hắn thì phải rèn luyện theo như vậy.”
Nghe xong lời này, nội tâm Long Văn Tuyên cuối cùng cũng thoải mái, không phải cậu ta quá yếu mà là Phù Thế Kỳ quá khỏe. Lại nhớ đến thành tích của Phù Thế Kỳ, lấy lại tự tin trong nháy mắt, trời cao công bằng, mỗi người có thế mạnh riêng, Phù Thế Kỳ là thể dục, mà cậu ta là thành tích học tập.
Nhưng cậu ta còn chưa kịp tự luyến xong thì nhìn thấy Vưu Lăng ở vài giây cuối vượt qua Phù Thế Kỳ, sau đó đứng tại chỗ nhẹ nhàng giãn cơ, hoàn toàn không giống cậu ta, chạy được hai bước đã lè lưỡi thở như cún.
Trời cao quả nhiên không công bằng! Dựa vào cái gì mà thành tích học tập và thể dục của Vưu Lăng đều tốt!
Nội tâm thủy tinh của Long Văn Tuyên tan vỡ.
Vưu Lăng và Phù Thế Kỳ đi sang bên này, định xem tình hình của Long Văn Tuyên.
“Chân tôi bị trật rồi.” Long Văn Tuyên khoa trương quẹo chân sang một bên, kiên quyết bảo vệ tôn nghiêm của mình.
Cậu ta tin tưởng chỉ cần không so sánh thì sẽ sự thật sẽ không bị phơi bày.
Tiêu Thụy Minh vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Long Văn Tuyên, tự nhiên hiểu ý, vì thế quay lưng về phía Vưu Lăng, cười xấu xa với Long Văn Tuyên, kéo dài câu: “Haizzzzz, vừa rồi cậu…”
“Minh Minh, tuần trước tôi vào một cửa hàng, trong đó có bán đồ trang điểm yêu thích nhất của cậu.” Long Văn Tuyên nhanh chóng cầm tay Tiêu Thụy Minh, biểu cảm thành khẩn, “Sau khi sự kiện kết thúc họ đã bày bán son môi bản giới hạn, tôi vừa nhìn liền nghĩ ngay đến cậu, rất xinh đẹp, rất giống cậu. Cậu chờ chút lát nữa tôi sẽ tặng cho cậu.”
“Thật không biết xấu hổ.” Tiêu Thụy Minh che miệng cười một lúc, quay người đã nghiêm túc nói với Vưu Lăng, “Vừa rồi Văn Tuyên bị trẹo chân, may là đã có tôi giúp cậu ấy, có lẽ đại hội thể thao lần này không thể tham gia được rồi.”
Cái tốc độ thay đổi vẻ mặt kia, Long Văn Tuyên tâm phục khẩu phục, không hổ là quân sư tình yêu của mọi người.
“Vậy thì cậu phải nghỉ ngơi cho tốt.” Vưu Lăng lo lắng nói.
“Thật tiếc cho giấc mộng của tôi, tôi còn muốn rơi mồ hôi cùng các cậu, muốn đạt quán quân cùng các cậu…”
“Chỉ là một đại hội thể thao thôi, sang năm lại có.” Vưu Lăng trấn an.
“Vì vậy hai người hãy mang theo ý chí nỗ lực của tôi! Tôi sẽ luôn ở bên cạnh hai cậu!” Căn cứ vào nguyên tắc đã diễn kịch phải diễn đến cùng, Long Văn Tuyên dựa vào Tiêu Thụy Minh để đứng lên, vừa dứt lời đã bị Tiêu Thụy Minh nhéo một cái.
“Cậu nhéo tôi làm gì?” Long Văn Tuyên bất mãn.
“Diễn lố rồi, sẽ bị nhìn ra sơ hở đó.” Tiêu Thụy Minh ghé vào tai Long Văn Tuyên nhỏ giọng nói, kỳ thật là cậu bị cái sự ngu ngốc này làm ghê tởm sắp chết rồi, nếu không nhanh rời khỏi đây chắc sẽ động thủ đánh người mất.
Vì son môi bản giới hạn, cậu nhịn.
Long Văn Tuyên cũng là đứa trẻ dễ lừa, vừa nghe nói như vậy đã lập tức rời đi.
Anh hùng, phải để lại cho người khác không gian để tưởng tượng.
Sau khi hai người dìu nhau đi xa, Phù Thế Kỳ nhìn chằm chằm bóng dáng của Long Văn Tuyên, nói: “Vừa rồi cậu ta che chân trái, vì sao lúc đến gần lại là chân phải bị thương? À không đúng, sau đó cậu ta lại đổi thành chân trái.”
Vưu Lăng: “…..”
Học chung từ hồi cấp hai, cậu rất hiểu Long Văn Tuyên, vì thế nghẹn cười nói: “Lời này đừng nói ra trước mặt cậu ấy, hiện tại cậu ấy đang là thầy của cậu, cẩn thận không lại nhận về lượng bài tập gấp đôi.”
Phù Thế Kỳ lập tức ngậm miệng, quay sang nhìn Vưu Lăng.
Nụ cười của Vưu Lăng giữa hoàng hôn mùa hè như sáng bừng lên, tim Phù Thế Kỳ vô thức đập nhanh dần.
Hắn vuốt vuốt vị trí trái tim, nói với Vưu Lăng: “A Lăng, tim tớ đột nhiên đập rất nhanh.”
“Có phải là do vừa rồi chạy quá nhanh không?”
“Có thể…”
Phù Thế Kỳ muốn nói không phải, tim hắn rõ ràng đập nhanh khi nhìn Vưu Lăng cười, giống như cảm giác yêu một người được miêu tả trong tiểu thuyết của Tiêu Thụy Minh.
Nhưng hắn không dám nói.
Buổi tối, sau khi hoàn thành bài tập, Phù Thế Kỳ khóa trái cửa, tắt đèn đi, điện thoại cũng chuyển về chế độ yên lặng, làm ra vẻ mình đã ngủ, sau đó mở file “tư liệu nhập môn” lúc trước Tiêu Thụy Minh gửi cho hắn.
Bên trong chỉ phổ cập một ít kiến thức về đồng tính luyến ái, không phải thứ hắn muốn tìm. Hắn chỉ muốn biết mình có thích A Lăng hay không, cũng muốn biết A Lăng có thích hắn hay không, những chuyện khác thế nào hắn không quan tâm lắm.
Đêm đã khuya, Phù Thế Kỳ nằm trên giường, dùng công cụ tìm kiếm tìm những biểu hiện khi thích một người.
Từ điều đầu tiên đến điều cuối cùng đều đúng một cách hoàn mỹ.
Hắn rất muốn nhìn thấy A Lăng, nhìn thấy là thỏa mãn, cho nên luôn dùng đủ loại lý do để ngủ chung. Sẽ thường xuyên nhớ cậu, thường xuyên để ý đến cậu, lúc cậu cười tim sẽ đập nhanh, không thích cậu thân mật với người khác, cũng chỉ tỏ vẻ ngốc nghếch trước mặt cậu thôi.
Nói như vậy, hắn thực sự thích A Lăng.
Phù Thế Kỳ chậm rãi nhắm mắt, trong đầu hiện ra đủ lại hình dáng của Vưu Lăng, cuối cùng dừng ở cảnh cậu cắn môi hỏi: Cạu muốn thử tư vị hôn tôi không?
Hối hận!! Vì sao lúc đó không trực tiếp hôn luôn!!?
Cuộc sống của học sinh trung học rất nhàm chán, dậy sớm tập thể dục, đi học, học tập, tan học tập luyện, buổi tối làm bài tập, nhưng Phù Thế Kỳ không hề cảm thấy chán, bởi vì hắn và Vưu Lăng mỗi ngày đều được ở bên nhau.
Ngoài ra hắn còn lặng lẽ học thêm nhiều thứ không dám nói cho Vưu Lăng biết.
Một ngày bình thường sau khi kết thúc tập luyện, Vưu Lăng ngồi trên cỏ giãn cơ, còn Phù Thế Kỳ thì đứng, khi cúi đầu nhìn thấy lồng ngực trắng nõn ẩn sau lớp áo rộng thùng thình.
Hắn lo lắng nhìn bốn phía xung quanh, xác nhận không có người ở gần đây mới nhẹ nhàng thở ra.
“A Lăng, bộ đồ thể thao này của cậu quá rộng rồi, không vừa với người, tôi giúp cậu mua một bộ mới nhé.” Phù Thế Kỳ duỗi tay sửa lại áo giúp Vưu Lăng, cho đến khi không nhìn thấy hai điểm màu hồng nhạt mới thở ra lần nữa.
“Không cần, rộng mới tốt mà.” Vưu Lăng kéo góc áo lên lau mồ hôi trên thái dương.
Lại lộ hết rồi! Còn có cơ bụng xinh đẹp!
Phù Thế Kỳ biết mình chỉ nên che mặt hoặc che chắn cho cậu, tránh để người khác nhìn thấy, nhưng tay lại nhanh hơn não, duỗi tay ra kéo áo Vưu Lăng xuống.
“Nơi đông người không nên làm vậy.”
Đối mặt với khuôn mặt nghi hoặc của Vưu Lăng, Phù Thế Kỳ lắp bắp giải thích.
“Trước kia chúng ta chơi bóng rổ chưa bao giờ thấy cậu nói vậy, vừa rồi tôi chỉ lau mồ hôi, còn cậu toàn trực tiếp cởi luôn.”
Nhưng đó là do trước kia tôi chưa nhận ra tôi thích cậu a!
Nội tâm Phù Thế Kỳ la hét, nhưng trước khi xác nhận Vưu Lăng thích mình, hắn vẫn không dám nói thẳng ra.
“Quần áo của cậu cũng quá rộng rồi đi.” Phù Thế Kỳ sử dụng kỹ năng dời lực chú ý.
Vưu Lăng đã miễn dịch với kỹ năng này, hơn nữa còn tiến hành phản kích: “Đồ thể thao này rõ ràng là năm ngoái cậu mặt dày mày dạn đưa tôi, nói là tượng trưng cho tình huynh đệ, còn cmn lấy số đo của cậu, cho nên rộng là bình thường mà? Cậu quên hết rồi?”
Phù Thế Kỳ cuối cùng cũng nhớ ra, năm trước bởi vì không muốn rời xa Vưu Lăng, hắn đã làm việc ngu ngốc đó là trao đổi quà tặng. Hắn tặng cho Vưu Lăng một bộ đồ thể thao, Vưu Lăng tặng hắn một cây bút.
Nhưng quà tặng là phải cất kỹ chứ! Hắn đã cất cây bút kia rất cẩn thận, cậu lại không làm theo giống kịch bản!
“Tôi đương nhiên nhớ rõ, nhưng quà tặng cậu đưa tôi tôi đều cất cẩn thận.” Phù Thế Kỳ mạnh miệng nói.
“Tôi thấy căn bản là cậu không có cơ hội dùng thì đúng hơn.”
Tối hôm qua Phù Thế Kỳ còn rất chắc chắn là Vưu Lăng thích mình, hiện tại lại nảy sinh hoài nghi. Vì thế hắn bắt đầu hỏi Vưu Lăng một lượt về “những biểu hiện khi thích một người”.
“Cậu có khát khao nhìn thấy tôi không? Là cảm giác được gặp tôi sẽ thoả mãn.”
“Vì sao tôi lại muốn nhìn thấy cậu? Rõ ràng mỗi ngày bước ra cửa, hoặc là chưa cần bước ra cửa cũng nhìn thấy rồi còn gì.”
“Vậy cậu có thường xuyên nhớ đến tôi hoặc chú ý tên tôi không?”
“Không.” Đến người còn ở ngay trước mặt rồi còn chú ý tên làm gì.
“Lúc nói chuyện với tôi có khi nào tim đập nhanh không?”
“Cậu cũng chẳng phải quỷ, vì sao tim lại đập nhanh?”
“Cậu có… Thôi bỏ đi.” Phù Thế Kỳ không cần hỏi cũng biết, từ những biểu hiện của Vưu Lăng, cậu sẽ không bao giờ có suy nghĩ chiếm hữu hắn, cũng sẽ không ghen tuông, càng không biểu hiện như một đứa trẻ ngốc nghếch trước mặt hắn.
Đây là vấn đề quỷ gì? Một trăm câu hỏi bạn bè? Đầu Vưu Lăng đầy dấu chấm hỏi.
“Cậu lại nhìn thấy thứ gì kì quái rồi đúng không?” Vưu Lăng hỏi.
“Nói cậu cũng không hiểu.” Phù Thế Kỳ u oán liếc mắt nhìn Vưu Lăng, hiện tại hắn có thể xác định, hắn thích Vưu Lăng, nhưng Vưu Lăng không thích hắn.
Buổi tối, Phù Thế Kỳ lại mất ngủ, muốn tìm một ai đó tâm sự những đau khổ trong lòng nhưng bạn bè của hắn ít đến đáng thương.
Dạo vài vòng trên wechat, tầm mắt dừng lại ở hình đại diện của Tiêu Thụy Minh trong danh sách đen, A Lăng nói không cho mình xem đồ vật của Tiêu Thụy Minh có phải là do có chân tướng gì đó không muốn hắn biết.
Phù Thế Kỳ kéo Tiêu Thụy Minh ra khỏi danh sách đen, gửi một tin nhắn.
[Hình như tôi thích A Lăng.]
[?!! Lần trước cậu tìm tôi tới nay còn chưa đến một tháng, tốc độ này hình như quá nhanh rồi đó!]
[Nhưng cậu ấy không thích tôi, làm sao bây giờ?]
[Không sợ, chỉ cần xung quanh không còn người nào khác thì cậu luôn có cơ hội. Tôi gửi cho cậu một vài thứ, cậu chậm rãi cân nhắc, mọi người đều bắt đầu từ việc làm bạn bè rồi biến thành người yêu, hai người đã là bạn thân từ đầu, biến thành người yêu sẽ càng nhanh.]
Nói xong, Tiêu Thụy Minh gửi tới một đống file, cuối cùng gửi một cái meme cảm xúc “ta tin tưởng ngươi”.
Phù Thế Kỳ nói lời cảm ơn, tải hết về, nhưng lại không xem mà ra bàn ngồi vạch kế hoạch, nếu muốn chính thức theo đuổi A Lăng thì thành tích phải đuổi sát cậu đã.
Sau khi gửi tài liệu cho Phù Thế Kỳ, Tiêu Thụy Minh làm mới diễn đàn tam trung liên tục, hoạt động ngón tay một chút sau đó tham gia vào trận chiến, so với những tên hèn hạ ở tam trung chỉ biết bôi nhọ Vưu Lăng, đương nhiên sự dịu dàng tốt bụng của Phù Thế Kỳ sẽ trở thành ưu thế lớn.
Đang chuẩn bị rời khỏi diễn đàn thì nhìn thấy một cái ID Vương Võ quen thuộc.
Vương Võ: Đừng có lôi tôi vào nữa. Tôi tự nhận trước kia tôi ghét Vưu Lăng là vì tôi cho rằng cậu ta kéo người khác lên con đường đồng tính luyến ái, sau khi tiếp xúc mới phát hiện cậu ta là một người rất đáng nể, cho dù cậu ta là đồng tính luyến ái cũng không phải loại người ghê tởm đi bẻ cong thẳng nam như chủ topic nói, bên cạnh cậu ta đã có một bạn trai chất lượng cao. Ngược lại, chủ topic ở đây mỗi ngày bôi nhọ Vưu Lăng cũng đủ biết sau màn hình tính chó cỡ nào.
Tiêu Thụy Minh kinh ngạc, vẫn rời khỏi diễn đàn, lượng tin tức khá lớn, cậu ta không tiêu hóa hết ngay được.
Lời tác giả:
Husky của chúng ta đã bắt đầu phát triển đúng hướng, nhưng A Lăng của chúng ta vẫn là thẳng nam đến chết không đổi như cũ, vẫn cho rằng husky bảo bối chỉ là một thẳng nam thuần khiết.