Ta Là Đấng Không Toàn Năng!

chương 14: vực lãng quên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Cô bị thương rất nặng, đêm nay hãy nghỉ ngơi ở đây thôi. Sáng mai chúng ta cùng tìm cách đi lên… – Janica nhìn những vết thương trên người Elain, đưa ra nhận định.

- Anh định đi một mình? – Cô cắt ngang lời anh.

Nhìn anh khựng lại, bỗng nhiên trong lòng cô dâng lên cảm giác vui vẻ. Anh đừng nghĩ tôi như người yếu đuối vậy chứ. Nhưng có người quan tâm như vậy, cô cũng không khó chịu.

Những thành viên trong nhóm “Thiết Hoa” thường ỷ lại vào cô, điều đó cô biết, nhưng cũng không sao cả. Vì họ là những người hiếm hoi chịu được sự trầm mặc, cũng như hình ảnh khủng bố mỗi khi cô tiến vào trạng thái chiến đấu.

Áp lực từ [Hóa cuồng] và [Khát máu] không chỉ tác động lên kẻ địch, nó ảnh hưởng đến mọi sinh vật sống xung quanh người kích hoạt.

Tuy chịu được cô, không có nghĩa họ tỏ ra niềm nở thân thiết với cô. Nhưng cô quen rồi, chẳng sao cả. Cũng đã lâu không ai nói với cô, “này! Cô mệt rồi thì nghỉ ngơi đi” hay gì đó tương tự. Họ đơn giản xem việc cô không ngừng chém giết và chiến thắng là điều hiển nhiên. Trừ anh ta.

Nhớ lại ánh mắt lo lắng Janica dùng để nhìn cô từ bên cạnh, trong lúc cùng cô sóng vai chống lại lũ Kriekas trên vách đá trước khi rơi xuống vực… trong lòng cô cảm thấy chút ấm áp.

- Phải, tôi muốn đi một vòng xem sao. Ngọn lửa ma trơi kia không phải của tôi, nhưng chúng ta đến giờ vẫn chưa bị công kích, chứng tỏ chủ nhân của nó không có ý định thù địch. Hoặc ít nhất, chưa muốn đối phó chúng ta. Cho nên tốt nhất tôi nên đi tìm hiểu.

Janica cảm thấy anh cần phải làm quen với giọng nói mềm mại như thanh âm tấu từ nhạc khí của cô. Nhìn lên trên, một màu đen hun hút, không ánh trăng hay ngôi sao nào trên bầu trời. Điều này làm anh bất an. Anh sợ bọn họ đã rơi vào một ảo cảnh.

Người có thể dựng lên một ảo cảnh khiến cho Chiến Binh cấp 5 không hay biết, phải ít nhất đạt tầng 6 Ma pháp. Nói chung, cần phải chủ động tìm đối phương giải thích rằng họ không có ý định thù địch.

Sau khi giải thích với Elain, anh chần chờ, cuối cùng vẫn hỏi cô để dược liệu trị thương ở đâu:

- Tôi sẽ giúp cô bôi thuốc. Cô phải hồi phục nhanh nhất có thể.

- Tôi không có – cô đáp một cách ngắn gọn.

Hàng mày kiếm nhướng lên, anh khó tin, hỏi lại:

- Hả? Cô nói gì cơ? Sao lại không có? Một Chiến Binh – người thường xuyên tiên phong trong những trận chiến, chủ lực công kích của nhóm, dễ bị thương tổn nhất, lại không mang thuốc trị thương theo?

- Vì Elisa luôn lo mấy chuyện đó, nên tôi không cần. Vả lại, năng lực phục hồi…

- Được rồi! – Anh cắt lời cô - Tuy biết cô rất mạnh mẽ, nhưng không thể ngược đãi bản thân như vậy! Elisa rõ ràng chỉ mang thuốc trị thương cho mấy thành viên khác và cô ta, tôi thấy sau trận đấu với lão Ma pháp sư cấp 6, cô ta chẳng dùng cho cô thuốc gì hết, chỉ dùng Ma thuật hỗ trợ cầm máu và cố định xương gãy thôi.

Elain nhíu mày. Tuy những chuyện này trong lòng cô luôn biết, nhưng nghe từ miệng người khác khiến cô thấy càng khó chịu hơn. Ngay sau đó, cô kinh ngạc trợn tròn mắt.

Janica quỳ một gối xuống, cậu đưa tay vào trong túi áo, lấy ra một lọ thuốc màu xanh dương, ánh sáng trắng nhè nhẹ tỏa ra như khói. Vừa nhìn đã biết thuốc này không tầm thường.

- Lần này tôi đưa thuốc của tôi cho cô, lần sau cô phải tự chuẩn bị. Không ai quý trọng mình hơn bản thân mình cả.

Janica lầm bầm trong khi lưu loát tháo áo giáp đen bó sát người nữ Chiến Binh, thoăn thoắt bôi thuốc lên xương quai xanh đã bầm đen của cô.

Động tác của anh quá nhanh, Elain chỉ kịp “A!” lên một tiếng, liền ngậm chặt miệng. Cô chỉ có thể mặc anh làm gì thì làm. Dù sao cũng không còn sức chống cự.

Ngón tay trắng, thon dài mảnh khảnh, cảm giác mát lạnh truyền đến từ da thịt khiến cô không tự giác rùng mình. Sao mình lại có cảm giác mặt mình nóng lên?

Bôi xong vai, anh dự định lần xuống thấp hơn thì cô đã vội vàng kêu lên:

- Không cần đâu! Tôi bị nặng nhất ở vai và tay trái. Còn lại tôi tự lo liệu được.

Nghe vậy, anh cũng không miễn cưỡng. Dù sao anh còn việc phải làm. Bôi vết thương trên tay trái xong, đặt lọ thuốc vào tay còn dùng được của cô, anh ngẩng đầu dặn dò cô mấy câu. Xong quay bước đi về phía ngọn lửa ma trơi.

Hừm… Mình đã lấy lọ thuốc từ [Kho sách] ra. Không biết cô ấy có phát hiện ra không? Mà sao mình lại chấp nhận nguy cơ bị lộ ra là có không gian trên người chứ… rõ ràng là quyết định tồi – Janica thầm nghĩ khi anh lần mò theo vách đá phía trước.

Đây đã là ngọn lửa thứ hai mươi rồi. Ước chừng khoảng cách giữa mỗi ngọn lửa là mười mét… Ngay khi anh tự hỏi con đường phía trước còn bao xa, trên vách đá, một vết tích lưu lại thu hút sự chú ý của anh.

Lại gần xem rõ hơn, đó là một ký hiệu. Kỳ lạ, mình có cảm giác đã thấy qua ký hiệu này ở đâu rồi… Vươn tay sờ theo những nét vẽ bí ẩn được khắc trên vách đá, anh lục lại trong trí nhớ mình. Ngay sau đó, ký hiệu kia sáng lên, thứ ánh sáng bảy màu rực rỡ. Như ánh nến trong đêm mưa gió, nó bỗng vụt tắt. Mắt anh bị thứ ánh sáng kia làm chói lòa, nhưng rất nhanh chỉ còn lại bóng tối như trước. Anh nhíu mày. Thật kỳ lạ, mình cảm thấy…

Nhìn về phía trước, vẫn còn những ngọn lửa ma trơi. Vì vậy, anh lại cất bước.

Đi được một đoạn, anh bỗng thấy một đứa trẻ. Một đứa trẻ làm bằng tập hợp lửa ma trơi? Ánh sáng xanh lập lòe, nhưng anh vẫn thấy rõ biểu cảm vặn vẹo thống khổ trên mặt thằng bé. Anh thấy nó bị những đứa trẻ khác, cũng có những người thanh niên và thiếu nữ, bao vây. Họ chỉ trỏ vào đứa trẻ co quắp trên mặt đất, những tiếng xì xào bàn tán vang lên, nghe trong đêm khuya lại rõ mồn một.

Nghe những lời đó, anh bỗng hoảng hốt.

Ha ha ha! Mày là thứ rác rưởi, không xứng làm em tao.

Thôi đi, đừng đánh nó, bẩn tay anh đấy. Loại người yếu đuối như nó không phải gia đình chúng ta!

Nó chắc chắn là được nhặt về, chính mẹ nó nói vậy mà…

Câm mồm! – Janica gầm lên khi anh lao vào giữa những kẻ đáng ghét kia, anh muốn lôi thằng bé kia dậy, muốn nó không được phép đau khổ, không được phép rơi những giọt nước mắt yếu hèn. Bọn chúng không xứng cho mày khóc! Không xứng để mày bận tâm, đứng dậy mau!

Nhưng khi anh lao tới, tất cả tan biến vào hư vô. Chẳng có đứa trẻ nào cả, cũng không có người bàn tán, xì xào nào hết.

Janica ngây người một lúc thật lâu. Anh vươn tay xoa trán, hy vọng xua đi cơn đau lòng. Và không rõ vì sao, nơi trái tim anh, ẩn ẩn cảm giác… nhẹ nhõm?

Anh lại đi về phía trước. Không quá xa, là một thằng bé làm từ lửa ma trơi khác. Nó đang đứng trước một người đàn ông cao lớn, vĩ đại. Nhìn thứ nó cầm trên tay, không hiểu sao anh liền biết đó là vật gì.

Đó là bức tranh vẽ từ Ma pháp. Là thành quả lớn lao nó gặt hái được sau ngày đêm không ngừng nghỉ, không quan tâm đến sức khỏe thức trắng đêm luyện tập… Bức tranh vẽ “Người cha, Đức Vua, người đàn ông vĩ đại nhất trên đời”.

Nhưng nhìn bức tranh ấy, trong mắt người đàn ông kia, anh chỉ thấy sự khinh miệt. Không khác ánh mắt lúc ông ta nhìn những tử tù bị xử trảm, nhìn lũ chuột cống dơ bẩn bị nghiền chết trong bẫy Ma pháp.

Anh nghe ông ta mở miệng, lời nói như những lưỡi dao cứa qua tim anh.

Hừ! Ngươi không xứng mang dòng máu của ta. Sự tồn tại của ngươi là nỗi nhục nhã của mẹ ngươi, cũng là lời nguyền của Vương Quốc này. Ngươi là thức ăn thối rửa, là sâu mọt, giòi bọ… Những kẻ yếu đuối không xứng đến trước mặt ta. Cút đi. Trốn chui trốn nhủi như những con chuột bẩn thỉu, đồng loại của ngươi ấy…

Anh bỗng run rẩy. Cảm giác mệt mỏi đổ ập xuống người. Như thể anh đã đeo trên người một gánh nặng ngàn cân. Janica lảo đảo, anh nghiến răng, lê bước về phía hai tập hợp ma trơi kia. Lần nữa, chúng tan biến…

Hít một hơi thật sâu, Janica vươn tay sờ lên gương mặt lạnh lẽo của mình. Cảm giác khoan khoái dâng tràn trong tim, nhưng đồng thời, là sự trống rỗng.

Anh nhếch môi cười. Cất bước tiến về phía trước. Không rõ đã qua bao nhiêu ngọn lửa xanh bập bùng lơ lửng, anh thấy được hình ảnh cuối cùng.

Người phụ nữ đang ngã ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo với vẻ mặt hung ác, tiều tụy đến cực điểm – ai dám tin bà từng là một mỹ nhân? Là đương kim Hoàng Hậu? Và quan trọng hơn, bà là mẹ của đứa trẻ đang quỳ gối trước mặt. Đứa bé sáu tuổi đang run rẩy không ngừng.

Mày hại tao! Là mày hại tao! Vì mày mà tao bị Ngài chán ghét, xua đuổi…

Vì mày mà tao bị người người dè bỉu. Mày không phải con tao, chắc chắn có kẻ tráo con tao với con một người hầu hay tên ăn mày nào đó!

A! Mày là điềm xui, là Ác Quỷ nguyền rủa tao chứ gì? Nếu vậy… tao sẽ tự giải thoát cho mình! Ha ha ha… mày sẽ không thể giày vò tao nữa!

Janica như thể biết trước điều gì sẽ xảy ra, anh lao lên như muốn đỡ lấy hình ảnh người đàn bà kia. Anh phẫn nộ đến cực điểm, hét lên “Đừng!”. Bà ấy như bị gió đánh tan, hòa vào màn đêm vĩnh viễn, trong khi anh vẫn đang giang rộng rôi tay run rẩy.

Những giọt nước mắt vẫn tưởng đã từ lâu khô cạn, nay bỗng tuôn rơi trên gương mặt lạnh lẽo của anh. Đôi mắt màu lục trong suốt, giờ đây giăng đầy bi thương nồng đậm.

Bỗng nhiên, anh bật cười.

Tiếng cười lúc đầu như bị đè nén, rồi dần dần, bờ vai anh run rẩy… sau đó là cả người không kiềm chế được mà co lại. Hai tay vòng qua nhau, tự mình ôm chặt lấy thân thể mảnh khảnh đơn bạc. “Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha…” – Những tràng cười lớn vang vọng khắp vực thẳm, không nghe ra trong đó sự hạnh phúc, cũng không có bi thương… mà là phẫn nộ.

Janica bật cười vì phẫn nộ. Anh gần như mất kiểm soát khi nhận ra mục đích của những hình ảnh làm từ lửa ma trơi kia. Nhưng sau đó, anh lấp đầy trong trái tim mình là ngọn lửa hận thù. Anh rơi nước mắt, không phải vì bi thương! Mà là thức tỉnh. Anh nhận ra, từ rất lâu rồi, anh không còn đau khổ, cũng không thể bị tổn thương nữa. Vì căn bản, anh đã biến “hận thù” và “phẫn nộ” thành ý nghĩa để mình tồn tại!

Mục đích khi sinh tôi ra là gì?- Anh đã từng tự hỏi câu đó rất nhiều lần, nhưng giờ đây, câu trả lời không còn ý nghĩa gì nữa. Vì anh không cần một câu trả lời nào hết! Nó chỉ là một cái cớ để nuôi dưỡng lòng căm thù của anh đối với Thế giới này thôi!

Nếu bọn họ căm ghét, khinh thường, thù hận anh, thì cứ để họ như vậy đi! Anh sẽ kéo tất cả những kẻ đó xuống Địa Ngục. Anh, chị, cha, quan lại, dân chúng,… – những kẻ ngạo mạn, dám chà đạp lên sự tồn tại của anh, đều phải bị nung nấu trong Hỏa Ngục đời đời kiếp kiếp.

Kẻ dám chồng lên anh xiềng xích, sẽ phải đối mặt với muôn đời hành hạ, giày vò… Anh nhất định phải tìm ra chúng. Chính Thần và Tạo Vật Tôn Quý Đầu Tiên Của Người đã xuất hiện trước mặt anh, họ đã chọn anh làm “diễn viên chính” của “vở kịch” này. Vậy thì, anh sẽ diễn hết mình, sẽ bùng cháy điên cuồng cho đến khi nào Thế giới này cùng anh tàn lụi mới thôi!

Nào, bỏ cuộc đi. Ngươi không thể làm ta quên đi những ký ức đó. Trừ khi ngươi xóa sổ ta khỏi thế gian này. Vì nó chính là ý nghĩa sự tồn tại của ta.

Không gian như thể rạn vỡ. Những đường nứt vô hình, nhưng có thể dùng tai nghe được. Tiếng “rắc! rắc” vang lên báo hiệu ảo cảnh đã bị phá, và đang sụp đổ. Janica hít sâu một hơi, cảm nhận không khí mát lạnh. Nhếch môi, nở nụ cười tự mãn. Anh đã chiến thắng ảo cảnh mà một Chiến Binh cấp 5 cũng không thể nhận ra.

Trong hang động tối đen, một đôi mắt khổng lồ vốn luôn nhắm chặt suốt một ngàn năm nay, lại đột ngột mở ra. Ánh sáng đỏ tươi cuồn cuộn nhảy múa trong đôi đồng tử dựng thẳng. Sinh vật vĩ đại của Rừng Hoang Dã dùng ý niệm đảo qua tất cả sinh linh trong Vùng Đất Thánh. Khịt mũi, một âm thanh trầm thấp, mạnh mẽ vang lên:

- Ồ… Người ấy đã đến?

“Nó” khẽ nâng cái đầu khổng lồ của mình, lẩm bẩm. Nhìn về một hướng xa xăm… nhớ lại lời tiên tri năm ngàn năm trước của vị Ma pháp sư Cao cấp tầng 9 đầu tiên của tộc Kruid – “Á Thần” Islaga Mahol, Nhà Thông Thái, Người giữ Rừng: “Người phá vỡ ảo cảnh của Vực Lãng Quên sẽ mang sự cứu rỗi đến cho tộc Kruid, và lời phán xét cho Thế giới này”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio