Ta Là Một Ảnh vệ

chương 23: ảnh vệ cãi vã

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước khi thấy Lê Sơ, tâm tình của ta vẫn rất tốt. Y vừa lao tới như vậy, liền gợi lên vô hạn hồi ức trong ta, tỷ như Hạnh Ngư khi đó, Mộ Vân ủy ủy khuất khuất bị khi dễ, tỷ như bữa cơm ăn cùng Mộ Vân, tỷ như bát thịt kho tàu nhiều nước, tỷ như chân gà non chiên giòn xốp, lại tỷ như bát canh bào ngư đậm đà thơm ngon ••••••

Ừm, ta cảm thấy thịt kho tàu thật sự ăn rất ngon.

Chẳng qua Tấn Vương hiển nhiên không nghĩ giống ta như vậy. Hắn hơi hơi chau mày, quét mắt qua Lê Sơ, lạnh lùng xa cách thu hồi ánh mắt. Quản gia bên cạnh hiểu ý, lập tức khiển trách: “Thứ gì cũng cho vào, còn ra thể thống gì?”

Một phụ nhân khỏe mạnh từ phía sau dè dặt theo vào, quỳ xuống dập đầu không ngừng, khúm núm nói: “Nô tỳ xin thỉnh an điện hạ. Điện hạ thứ tội. Nô tỳ nghe theo mệnh lệnh điện hạ, đuổi tất cả đám nam sủng ra khỏi phủ. Ai ngờ tên này gan to che trời, lại không chịu rời đi, tự mình chạy ra, lúc này mới xúc phạm điện hạ.”

Quản gia không kiên nhẫn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Lôi y ra ngoài.”

Lê Sơ nghe vậy ngẩng phắt đầu lên, tránh khỏi tay phụ nhân kia đang túm lấy tay hắn, hướng về phía Tấn Vương mở miệng, nhưng lại nhìn thẳng vào ta: “Van cầu điện hạ, hãy xét ta tận tâm hầu hạ, chưa bao giờ làm ra chút sai lầm nào mà lưu ta lại trong phủ, ngài kêu ta làm như thế nào cũng được!”

Ta liền rất xấu hổ.

Tuy rằng ta hiện tại đang là đối tượng của Tấn Vương, nhưng thời gian Lê Sơ và Tấn Vương bên nhau còn sớm hơn cả ta, nghiêm khắc tính ra ta còn là tiểu tam (kẻ thứ ba), hồ ly tinh không biết xấu hổ không tiết tháo gì đó. Ta còn cùng Mộ Vân từng lừa y một bữa cơm ••••••

Theo như vậy, thời điểm này ta hình như là nên giúp y một phen. Nhưng ngươi nói xem một núi không thể chứa hai cọp, chỉ có một công một thụ, y lưu lại chẳng lẽ muốn cùng chơi P sao?

Như vậy không hài hòa, quyết đoán không thể đáp ứng a.

Huống chi chỉ bằng những đồ trang sức Lê Sơ cài trên đầu đeo trên người, y bị đuổi đi cũng không đến mức chết đói, rời khỏi Tấn Vương phủ, không nhất định là chuyện xấu.

Vì thế ta chỉ đành làm bộ không nhìn thấy, dù sao ta mặt than lại băng sơn, ít nói là rất bình thường.

Lương Văn Hạo dẫn Chiến Bạch đến xem, dùng mũi giày nhẹ nhàng đạp Lê Sơ một cái, chỉ e thiên hạ bất loạn nói: “Ai ya, gì đây nha, Chính Hàm ngươi còn nhớ rõ không?”

Tấn Vương im lặng liếc ta một cái, sau đó cười lạnh nói: “Ngươi rất nhàn hạ?”

Lương Văn Hạo vui sướng khi người gặp họa mà lắc đầu: “Không nhàn, ta đây không phải đang bận xem trò cười của ngươi sao.”

Tấn Vương: ••••••

Quản gia cơ trí lập tức phất phất tay với thị vệ bên cạnh.

Thị vệ kia thấy thế liền động thủ bắt Lê Sơ, túm lấy y liền muốn kéo ra bên ngoài, mười ngón tay Lê Sơ cào xuống mặt đất, tuyệt vọng mở to hai mắt nhìn, hô lên sắc bén: “Chiến Huyền đại nhân, nếu hôm nay cầu ngươi chính là Hạnh Ngư, ngươi cũng khoanh tay đứng nhìn như vậy sao!”

Trong lòng ta động mạnh một cái.

Hạnh Ngư •••••• Mộ Vân ••••••

Mộ Vân cũng không phải là người đầu tiên ta giết, nếu sau khi tay ta đã dính nhiều huyết như vậy vẫn cứ cảm thời thương thu, không khỏi quá mức già mồm cãi láo. Nhưng vào rất nhiều ngày sau đó, cái tên kia ngay giữa ban ngày, bị người khác dùng thanh âm thê lương như vậy kêu lên, lại như là kết hợp với tiếng gió, đột nhiên thổi tung lên một mảnh phủ đầy bụi tro bụi dưới đáy lòng ta.

Y sống rất ngốc, cả đời lắc lư hại người hại mình, ngốc nghếch vô cùng, cái gì cũng không có, một mình bụi trở về bụi đất trở về đất, trước khi chết lại còn muốn lôi kéo quần áo ta, từng chữ từng câu phó thác người vướng bận duy nhất cho ta như vậy.

Chỉ vì y không thể nào nắm giữ vận mệnh của mình •••••• có biện pháp nào đâu, Mộ Vân cho dù dung mạo quốc sắc thiên hương, cũng chẳng qua chỉ là một nam sủng, Mộc Phàm ngay cả tiếng đàn lục mã ngưỡng mạt, cũng chỉ là một nhạc linh.

Ta trầm mặc, nhìn Lê Sơ đang liều mạng giãy dụa, lại vẫn cứ bị kéo ra ngoài, rốt cục mở miệng nói: “Chờ một chút.”

Ánh mắt Lê Sơ chợt tỏa sáng, nhưng sắc mặt Tấn Vương tối sầm: “Sao thế?”

Ta nghĩ liền nói: “Chủ tử, như vậy không tốt.”

Tấn Vương nhếch môi: “A, không tốt như thế nào?”

Ta cố gắng thử sắp xếp ngôn ngữ, nghẹn một lúc lâu mới lại mở miệng nói: “•••••• thật không tốt.”

Tấn Vương: ••••••

Lương Văn Hạo phụt cười ra tiếng, bị Chiến Bạch đạp mạnh một cước, giận mà không dám nói gì căng khóe miệng, thành thành thật thật mở miệng nói giúp ta: “À ừm, Chính Hàm, ngươi bức bách người ta gấp như vậy, cẩn thận tên tiểu nam sủng õng ẹo này trong lòng nghĩ không thông lại tự sát. Dù sao còn có vài ngày là đến thời điểm tế tổ, ầm ĩ chuyện này, bị kẻ có ý đồ biết sẽ không tốt, để y lưu lại thì lưu lại đi, dù sao người tình mới của ngươi cũng không để ý cơ mà.”

Ánh mắt Tấn Vương thâm trầm, đột ngột cười một chút: “Ta để ý. Thứ ta không cần, đừng có lắc lư trước mặt ta.”

Lương Văn Hạo thở dài, nói như thật: “Ta biết ngươi đều đuổi hết đám nam sủng ra phủ, hiếm khi tình thánh một hồi, lão bà lại không cảm kích, ngươi bị đè nén vô cùng, nhưng phát giận lung tung là không đúng. Ngoan, ngươi cũng không phải hài tử ba tuổi.”

Tấn Vương: “••• ngươi còn có thể tìm thêm được một tên nào, luôn muốn tìm chết giống như ngươi không?”

“Có a.” Lương Văn Hạo chỉa chỉa Lê Sơ: “Đó, nơi đó không phải có một tên sao.”

Tấn Vương: ••••••

Hắn im lặng không nói mà nhìn chăm chú Lương nhị hóa trong chốc lát, bỗng nhiên quay đầu, nói với ta: “Ta không giữ y lại, ngươi muốn như thế nào?”

Ta liền hối hận, nhất thời cảm thấy mình là tên bệnh thần kinh. Tiểu công nhà mình không muốn tra, ta còn cứng rắn bức hắn tra, quả thực làm bậy không tốt.

Vì thế ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn, muốn biểu đạt sự tán thành và cổ cũ của mình đối với hắn lãng tử hồi đầu.

Tấn Vương khẽ cười một tiếng: “Được, ngươi đã kiên trì, vậy thì giữ y lại đi.”

Sau đó bỗng nhiên đứng dậy, đi mất.

Cứ như vậy mà đi ••••••

Ta: ••••••

Kỳ thật ta không muốn ngươi đi, muốn ngươi ở lại ••••••

Bi thương của ta đều phải hát ra mới được sao!

Lê Sơ thở nhẹ ra, xụi lơ trên mặt đất, dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn ta một cái, có thể là đang cảm kích ta, cũng có thể đang oán thầm ta là tên ngu ngốc.

Lương Văn Hạo chầm chập đi lại đây, vỗ vỗ bả vai ta, cười hì hì nói: “Đừng lo lắng, vợ chồng cãi nhau, cái này gọi là tình thú.”

Không biết vì cái gì, ta cảm thấy hắn hẳn là rất chán ghét ta.

Vì thế ta kéo tay Chiến Bạch mở miệng: “Lão Đại rất nhớ ngươi, mấy ngày này ngươi đừng đến sài phòng nữa, về ám trang ở đi.”

Chiến Bạch trừng mắt liếc Lương Văn Hạo, nghe lời ta gật gật đầu.

Lương Văn Hạo kêu thảm đi kéo tay áo Chiến Bạch: “Đừng nha, phu quân ta khuê phòng trống vắng sẽ rất cô đơn nha!”

Chiến Bạch đoạt lại tay áo: “Ta và A Huyền rất thân, ta muốn nghe hắn.”

Lương Văn Hạo oán niệm nói: “Ngươi thà rằng cãi nhau với ta, cũng muốn nghe lời hắn?”

Chiến Bạch nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Không sao, ngươi không phải nói vợ chồng cãi nhau gọi là tình thú đấy thôi.”

Lương Văn Hạo: “•••••• ngươi thật sự không ở cùng ta?”

Chiến Bạch kiên định gật đầu.

Lương Văn Hạo không cam lòng hỏi: “••• thật sự?”

Chiến Bạch tiếp tục gật đầu.

Lương Văn Hạo: “•••••• được rồi •••••• ta đây dọn qua ở với ngươi.”

Ta: ••••••

Lương tiểu Hầu gia ngươi tiện như vậy lão nhân nhà ngươi biết không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio