Biên tập: Điềm + Lam Ying
Lời Tấn Vương vừa nói ra, Mộc Phàm gần như không kịp phản ứng, đột nhiên bị ám ảnh không biết từ trong góc nào xuất hiện ấn xuống mặt đất, áp chế xương khớp không cho y động đậy.
Cổ tay ám ảnh vừa chuyển, ánh đao chợt lóe, chủy thủ trong tay liền sượt nghiêng qua cổ y.
Tất cả mọi việc xảy nhanh như chớp, ta giật cả mình, dưới tình thế cấp bách phải cố gắng hít một hơi, trực tiếp dùng thân người xô qua, ám ảnh mất cảnh giác, thân hình nhoáng lên một cái, lưỡi dao lướt qua ngực Mộc Phàm để lại một vệt máu.Tấn Vương cũng không ngăn cản, thờ ơ khoanh tay mà đứng một chỗ, cứ như vậy không nói một lời nhìn ta cứu Mộc Phàm.
Sau đó, cười lạnh một tiếng.
Ta: …
Lại nói tiếp, ta trước đó chẳng những hiểu lầm hắn, còn cho hắn một đao rồi bỏ chạy, không chỉ có chạy mà còn gây ra việc, hiện tại hắn tự mình đến cứu ta, ta lại quang minh chính đại giúp người ngoài, à ừm, có phải hơi bị tra không? Nếu ngay cả người tra như Tấn Vương cũng cảm thấy ta tra như vậy, ta đây sao còn sống được nữa, ta chỉ có thể giương kiếm mà tự sát thôi.
Ta thoáng cái chột dạ, vừa chột dạ vừa nghe Tấn Vương hỏi ta: “Ngươi muốn cứu hắn?”
Không biết như thế nào mà ta lại từ câu hỏi ngắn ngủi này ngửi ra được mùi sát khí, nói thật ảnh vệ thật sự là cái nghề nguy hiểm vô cùng a, thời buổi này có ai được cứu lại so với bọn cướp còn kinh hồn bạt vía hơn, áp lực lớn như núi không, có ai không!
Ta đuối lý, lệ rơi đầy mặt, thoát lực quỳ xuống đất.
Ta tin chỉ cần ta nói “Không muốn”, Tấn Vương ngay lập tức có thể làm thịt Mộc Phàm; chỉ cần ta nói “Muốn cứu”, Tấn Vương ngay tức khắc có thể làm thịt ta. Tính tới tính lui, vẫn là giết ta đi, ai bảo ta mắc nợ Mộ Vân cơ? Đã nợ, cuối cùng vẫn phải trả lại, sau này mỗi đêm cũng không phải mơ thấy Mộ Vân mặt dính đầy Đại di mụ (), vậy cũng rất tốt.
() Đại di mụ [大姨妈] (Dà yímā): theo nghĩa ở đoạn truyện này thì là “máu”, nhưng cụm từ này còn một nghĩa phổ biến hơn, đó chính là chỉ “đèn đỏ” của con gái ạ, hay còn gọi Dì cả mụ đó =))))))))))) mình đến lạy bạn Huyền =))))))))
Tấn Vương như là đã sớm đoán được câu trả lời của ta, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, biểu cảm ở chỗ sâu trong ánh mắt khó có thể nắm bắt. Hắn chuyển tầm nhìn sang Mộc Phàm tứ chi đang bị giam cầm, đã có chút tuyệt vọng, yên lặng nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên mặt không đổi sắc nói: “Thả y.”
Mệnh lệnh chủ tử là tuyệt đối, tuy rằng trong lòng còn nghi vấn, ám ảnh vẫn không hề chần chừ buông lỏng tay ra, lần nữa lùi về chỗ tối. Mộc Phàm cũng là bị biến cố này làm cho ngốc đứng tại chỗ, như là không thể tin được mình cứ như vậy được tự do. Y chật vật từ từ ngồi dậy, chậm rãi giơ tay để trước mắt, nắm chặt, lại dần buông ra, sau đó quay đầu, ngơ ngác mà nhìn ta.
Ta vẫn đang bị trói, chút xô xát lúc nãy làm cho hoạt động lúc này của ta gặp chút khó khăn, mơ mơ màng màng cúi đầu nhìn theo tầm mắt của y, trong nháy mắt bỗng nhiên hiểu ra, y nhìn hình như không phải là ta, mà chính là thanh đao vừa rồi ta không cẩn thận làm rơi xuống đất!
Đầu óc ta lúc ấy trống rỗng, sau đó lão Đại dùng ngôn ngữ được rèn luyện hàng ngày vô cùng hữu hạn của hắn, và chút tiết tháo không còn dư lại là mấy tuyên bố sắt đá, ta vô cùng hoảng sợ, liền ‘ngao’ một tiếng xông tới, không giống với kẻ bị để đói ba ngày, mà lại giống như con cẩu đã bị đói ba ngày cuối cùng nhìn thấy khúc xương đầy thịt.
Mặc kệ thế nào, lúc này ta vẫn đã muộn một bước, ngay sau đó, lưỡi đao lóe lên hàn quang liền nằm ngang cổ Tấn Vương. Nhóm ám ảnh từ bốn phương tám hướng xông lên bao vây quanh Mộc Phàm, lại không có một người dám gần một bước nữa. Bởi vì Mộc Phàm đang túm chặt lấy áo Tấn Vương, hai mắt đỏ lên, tay nắm đao bất giác phát run, lưỡi đao sắc bén chỉ nhẹ một chút cũng có thể cắt qua yết hầu của đối phương.
Tấn Vương thế mà vẫn không biến sắc, ngược lại nhìn hắn có vẻ nhàn nhã ung dung tự tại lắm.
Tùy ý để lưỡi đao kề cổ gây thương tích cho mình, máu tươi theo cổ chảy vào vạt áo, hắn nhìn ta khóe môi cong lên, chậm rãi lộ ra một nụ cười, bình tĩnh nói: “Ngươi xem, A Huyền, ta không giết bọn chúng, bọn chúng lại muốn tới giết ta, vậy phải làm sao bây giờ?”
Hành động như cái tên bị bệnh thần kinh, hắn coi mình giống như thể là miếng thịt đưa lên thớt của người ta, chỉ là để hỏi ta một câu như vậy?
MN mỗi sáng thức dậy đều thấy Boss nhà mình cứ đi tìm đường chết thế này quả thực trụy tim mà chết!
Ta chỉ cảm thấy máu thoáng cái xông thẳng lên não, máu chảy quá nhanh sinh ra cảm giác tê liệt từ đầu các ngón tay, khiến cho cơ thể ta đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Trong không gian yên tĩnh, ta nghe thấy thanh âm lạnh như băng của mình nói với Mộc Phàm: “Buông hắn ra, ngươi giết hắn, ta nhất định sẽ giết ngươi.”
Bởi vì trước đó giãy dụa, búi tóc Mộc Phàm rơi rụng xuống dưới, từng sợi tóc hỗn loạn thậm chí còn dính mấy cành cỏ khô, y liếm môi, giống một dã thú bị đẩy vào đường chết, để ngoài tai lời của ta, trong đôi mắt tràn đầy điên cuồng.
Có người giúp ta cắt đứt dây thừng, ta gần như gắng gượng chống đỡ đứng lên, trong cổ họng tràn đầy mùi máu tươi, ta bình tĩnh nuốt máu trở vào, đứng thẳng dậy, nhìn không hề chớp mắt vào đao trong tay Mộc Phàm.
Tấn Vương hơi hơi nheo mắt lại, mâu quang (con ngươi) lưu chuyển, có cái gì đó hiện lên vụt qua, lại như là giọt nước mưa rơi xuống biển lớn liền biến mất không thấy. Hắn ngửa đầu nhìn lên nóc nhà trống không, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài, sau đó thu hồi nụ cười thờ ơ, thản nhiên nói với ta: “A Huyền, không cần lo lắng, chỉ dựa vào người như y, không có khả năng giết được ta.”
Mộc Phàm ngẩng đầu lên: “Ngươi có ý gì?”
Tấn Vương chuyển hướng nhìn y, chân mày rất nhỏ nhướn lên, cười lạnh: “Nói vậy nghe không hiểu sao? Ngươi không thể giết ta được, vì ngươi luôn tự cho mình là người tốt.”
Không đợi Mộc Phàm phản bác, Tấn Vương tiếp tục nói: “Chỉ vì ngươi là người tốt, không muốn vứt bỏ bất cứ điều gì, luôn tuân thủ theo cái giới hạn không chút ý nghĩa, cuối cùng là mới rơi vào kết cục như thế này. Nếu ngươi không để ý chuyện cũ mà tìm cái cớ đuổi Mộ Vân ra khỏi Ngụy Vương phủ thì ngươi sẽ không bị Mộ Vân hãm hại, như thế chủ tử ngươi giao nhiệm vụ cho ngươi cũng sẽ không thất bại; nếu ngươi phản bội lật lọng, bán đứng Mãn Nguyệt lâu với Ngụy Vương, Mộ Vân sẽ không bị chủ tử ngươi xúi giục, một mình mạo hiểm đến Tấn Vương phủ; nếu ngươi chuyên quyền độc đoán, làm trái tâm ý Mộ Vân ép buộc y quay về, thì y sẽ không khư khư cố chấp đi vào đường cùng, đến mức chỉ có thể vung đao tự sát. Người tốt như ngươi thật buồn cười, lúc cầm được đao trong tay, chỉ sợ cũng sẽ phát run.”
Những lời này như là đòn cảnh tỉnh, dễ dàng đánh cho Mộc Phàm choáng váng. Y dại ra nhìn Tấn Vương, đem lời của đối phương nhấm nuốt mấy lần, không biết làm sao lẩm bẩm nói: “Không phải, không đúng, chẳng sợ vạn kiếp bất phục, ta cũng sẽ vì Tiểu Vân báo thù!”
“Báo thù?” Tấn Vương nhẹ nhàng bắt lấy tay cầm đao của y, môi răng khép mở, ngôn ngữ như đao: “Những chuyện này, lập kế hoạch là chủ tử của ngươi, làm việc là Sở Đạt Luân, ngươi chẳng qua chỉ trốn ở sau lưng bọn họ, ngươi làm được gì nào, cuối cùng thì không muốn làm dơ tay mình, điều này cũng gọi báo thù sao? Ngươi kỳ thật căn bản là không muốn báo thù, không phải sao?”
Mộc Phàm bị những lời này làm cho giật mình mở to hai mắt, rồi lại không thể phản bác, chỉ có thể liều mạng lắc đầu: “Không phải, không phải! Ta đã quyết tâm, không thể để Tiểu Vân chết vô ích, ta kiên quyết nhất định phải đao nhiễm máu cừu nhân, trả thù cho y!”
“Ngươi chưa từng giết người, cũng không muốn giết người, A Huyền còn trong tay ngươi, đến lúc này ngươi vẫn chưa xuống tay, mạng của ta ở trong tay ngươi, ngươi vẫn còn do dự. Bởi vì lương tâm ngươi thời thời khắc khắc bất cứ lúc nào cũng nhắc nhở ngươi.” Tấn Vương nhìn vào mắt y, nhẹ nhàng cười: “Nhưng mà làm sao bây giờ, nếu ngươi không đi báo thù, chẳng phải là chứng minh, lương tâm của ngươi, thế mà còn quan trọng hơn Tiểu Vân sao? Ngươi vừa không muốn giết người, lại không thể từ bỏ việc báo thù, ngày qua ngày sống trong thống khổ, có ý nghĩa gì sao?”
Mộc Phàm không thể tin nhìn hắn, như là dự cảm điều gì đó, cánh tay bị giữ dùng lực thoát ra, muốn tách xa Tấn Vương một chút.
Nhưng mà Tấn Vương cũng không cho y cơ hội, hắn nheo mắt, từng bước ép sát tiếp tục nói: “Nhưng cái mà ngươi gọi là báo thù thật sự có ý nghĩa gì sao? Ngươi chẳng qua là đang trốn tránh thôi. Ngươi cảm thấy là ai hại chết Mộ Vân? Nếu không phải ngươi, y sẽ vào Ngụy Vương phủ, hủy đi cả đời mình sao? Nếu không phải ngươi, y sẽ như vậy tin lời người khác, vào Tấn Vương phủ, cuối cùng mất mạng sao? Ngẫm lại đi, người ngươi thật sự hận từ tận đáy lòng, rốt cuộc là ai?”
Nhất thời yên lặng.
Khe hở nứt toạc dưới đáy lòng không ngừng mở rộng, có gió từ trong truyền ra, gào rít thổi qua cõi lòng trống rỗng, lãnh ý thấu xương. Mộc Phàm sợ hãi mở trừng mắt, thân thể đột nhiên run lên, buông tay, bất lực từng bước lui về phía sau, thân hình loạng choạng vấp té trên mặt đất.
“Ngươi biết là ai.” Tấn Vương nhìn vẻ mặt y như sắp không chịu nổi, thưởng thức chủy thủ trong tay, khóe môi vẫn cong lên ba phần như trước, rõ ràng mà nhẫn tâm: ” Đầu sỏ chân chính gây tội, là ngươi.”
“Không, không phải là ta… Ta muốn che chở cho y, nhìn y cười, nhìn y sống thật tốt, cho dù là cưới vợ sinh con… Nhưng, nhưng…” Mộc Phàm ngay cả đứng lên lần nữa khí lực cũng không có, hai tay ôm mặt, lời nói vỡ vụn bên môi dần dần biến thành nức nở, đến cuối cùng lại tê tâm liệt phế mà khóc lên: “Là ta, ta có lỗi với Tiểu Vân, y đáng lẽ nên vô ưu vô lự mà sống hết cuộc đời này, là ta hại y. Nếu không có ta, nếu không có ta… Ta vì sao còn sống!”
Vốn là nên nhân cơ hội mà bắt lấy y, nhưng ta và nhóm ám ảnh đều đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Cũng không phải bởi vì đồng tình, lương tâm chúng ta đều bị cẩu tha mất nhiều năm rồi, chuyện cho tới bây giờ cũng không có cái kỹ năng này, vấn đề chân chính là —— chúng ta CMN đều sợ ngây người, toàn bộ quá trình chúng ta chỉ là quần chúng đứng xem thôi biết không.
Vài ngày không gặp, kỹ năng nã pháo bằng miệng của Tấn tra hình như thăng cấp rồi? Với cái sức chiến đấu này, hắn còn trăm phương ngàn kế cùng Ngụy Vương đấu đá làm gì a, cứ trực tiếp pha chén trà, vào trong cung cùng cha hắn bàn chuyện nhân sinh, tăng trưởng kinh tế có đảm bảo, Hoàng vị tiền bạc đều đủ cả được không? Bạn vẫn học kỹ thuật máy móc khai thác? Bạn vẫn đang chăm chỉ tập luyện kỹ năng nấu nướng? Bạn vẫn đang cố gắng coi gội-cắt-sấy () là kỹ năng sinh tồn của mình? Bạn cho rằng việc thiết kế lập trình máy tính là con đường duy nhất để vào trường đời sao? Thay vì tiếp tục làm mấy việc đó bạn nên tới đây gặp Tấn tra bái sư học nghệ đi, để cuộc đời của bạn sẽ được nâng lên một tầm cao mới! Hãy để cho tương lai của bạn tràn ngập hy vọng mới! (như kiểu nhân viên PR, ở đây là PR cho Boss =]]]]]]])
() gội cắt sấy : công việc chủ yếu của nghề cắt tóc, mình muốn nói là, cụm từ này còn được các bạn cư dân mạng TQ dùng để gọi hot-boyband HKT bên VN mình ạ =)))))))) đúng, bạn không nhìn nhầm đâu, là HKT đấy, nổi tiếng bên TQ lắm đấy, nhiều bộ đam đã nhắc đến họ =)))) có bạn nào không biết các ộp-pa đến từ Long Giang này là ai không, google thẳng tiến để cảm xúc được thăng hoa và hiểu tại sao lại bị gọi vậy nhé =)))))
Vua võ mồm, tà giáo giáo chủ Tấn tra khóe miệng cong lên, vô cùng quan tâm Mộc Phàm mà đưa cho y công cụ gây án.
Mộc Phàm run run rẩy rẩy mà tiếp nhận, tóc dài màu đen che khuất nước mắt bên má y, đáy mắt như hiện lên quyết tâm nào đó, ta cuối cùng nhận ra tình hình không ổn, vội vàng nhào tới, đoạt lấy chủy thủ trong tay y.
Mộc Phàm đẩy ta ra, lộ vẻ đau thương mỉm cười: “Ngươi đừng ép ta, ta đã suy nghĩ cẩn thận. Đến hôm nay, ta cuối cùng cũng hiểu được.”
Bên cạnh nhà ta có một ông cụ mua đồ của AMWAY sau đó bị lừa hơn mười vạn năm đó cũng nói như vậy đấy!
Ta gấp đến độ giữ chặt bả vai y, đang muốn nói chuyện, một búng máu vọt ra, phun thẳng vào mặt Mộc Phàm.
Mộc Phàm: …
Ta: …
Vẻ mặt Tấn Vương vẫn luôn hờ hững đến thành thạo nháy mắt biến đổi, hắn lập tức nửa quỳ xuống, ôm ta vào lòng, bế bổng lên, liền đi ra ngoài.
Mộc Phàm mờ mịt lau vết máu chưa khô trên mặt, không biết suy nghĩ cái gì.
Ta cũng mặc kệ bị mất mặt, nhanh chóng giữ chặt ống tay áo Tấn Vương, gian nan mở miệng: “Chủ tử, mang theo Mộc Phàm về.”
Đây là gián tiếp cầu tình. Mộc Phàm làm những việc này, thả y đi sẽ để lại hậu họa xấu vô cùng. Nhưng Mô Vân nhờ ta chăm sóc y, ta không làm được, ít nhất cũng phải giữ lại tính mạng của y.
Tấn Vương dừng bước lại, cúi đầu không nói một lời nhìn ta, vẻ mặt lo lắng vừa rồi từng chút từng chút biến mất, thay thế vào đó là độ cong khóe môi kém dần, trên mặt không thấy nửa điểm giận dữ, đột ngột như vậy không khỏi khiến cho lông mao người khác dựng đứng.
Sau đó, hắn dứt khoát gọn gàng ném ta xuống đất.
Ta chưa kịp cảm nhận được đau đớn, đã bị lời nói của hắn như đóng đinh tại chỗ.
Tấn Vương nhìn xuống ta, ý cười dần dần mở rộng, nhưng đáy mắt lại lạnh như băng: “A Huyền, nếu ngươi luôn muốn vì người khác mà chết, không bằng hiện tại vì ta, chết ở đây cũng được.”
Hết chương .