Biên tập: Lam Ying
Ta nhắm mắt theo đuôi Chiến Thanh.
Đi được vài bước, hắn đột nhiên xoay người lên ngựa, con ngựa đỏ thẫm rảo bước quanh ta. Chiến Thanh túm chặt dây cương, bàn tay tùy ý vuốt bờm ngựa, từ trên cao quét mắt xuống ta một cái, giọng điệu bình tĩnh nói: “Ta phải đi làm chuẩn bị, Chiến Huyền, ngươi đi theo ta rốt cuộc có chuyện gì?”
Ta nghẹn nín, phát hiện mình quả thật không có chuyện gì quá gấp gáp, chỉ cảm thấy trên chiến trường có lẽ gặp một lần sẽ ít đi một lần, nêm muốn nói chuyện với hắn mà thôi.
Chiến Thanh lẳng lặng chờ ta mở miệng, qua hồi lâu, thấy ta vẫn không nói được một lời, rốt cục nhướng mày thở dài, chậm rãi nói: “Lúc chúng ta vừa đến Vương phủ, trong đám hài tử chỉ có ngươi là tỉnh táo nhất, những chuyện đao quang kiếm ảnh (tranh đấu tàn khốc) dường như đều không liên quan gì đến ngươi, mỗi ngày dù mệt chết mệt sống vẫn có thể tốn thời gian đi lấy lòng Lý mẫu nấu cơm, chỉ vì để buổi tối có thể được nhiều hơn một cái chân gà, Lý mẫu đối với ai cũng rất nghiêm khắc, nhưng lại vừa lòng cái bọ dạng đó của ngươi, nói cái vẻ nghiêm túc mỗi lần đấm chân cho bà của ngươi rất giống với đứa cháu của bà —— ta khi đó đã nghĩ, sao lại có một tên đáng ghét như vậy chứ, ngươi sống vui vẻ như vậy, còn ta vất vả chẳng phải là rất nực cười hay sao? Ta cứ hay tìm cớ đối phó ngươi, cảm thấy nếu ngươi thảm một chút, tất cả mọi người có thể sẽ dễ chịu hơn.”
… Chiến Thanh khi còn bé ngươi cứ hay bắt nạt ta, hóa ra không là bởi vì thầm mến ta, mà là thật lòng muốn xử lý ta sao? Quá tàn bạo, ta chỉ là bụng quá đói mới đi lừa cái chân gà thôi mà a!
Chẳng trách về sau ngươi cũng giống như Tấn tra thích ta, hóa ra là bạn cùng cùng phòng bệnh với hắn a ha hả ha hả …
Ta đứng trong gió lổn ngổn trăm mối, bỗng cảm thấy vô cùng lừa đảo, đang muốn chỉ trích hành vi tàn ác trong thời kì trẻ nhỏ phản nghịch của hắn, Chiến Thanh lại bỗng nhiên giục ngựa chậm rãi tiến lên vài bước, cúi người xuống ôm chặt cổ ta, một mùi máu trộn lẫn với mùi mồ hôi nhàn nhạt xộc vào mũi ta.
Tay hắn như cái vòng sắt ghìm lấy ra, lòng bàn tay lạnh như băng, con ngựa không đứng yên dậm chân tại chỗ vài bước, nhiệt khí vừa phun ra trong gió rét đã ngưng tụ thành một màn sương trắng mờ ảo.
Chiến Thanh nhắm mắt, cực nhẹ cực nhẹ nói bên tai ta: “Những ngày đó đã qua mất rồi, về sau ta sẽ không thể ôm ngươi như vậy nữa, đây là một lần cuối cùng, A Huyền, ngươi phải sống thật tốt đấy.”
Ta sững sờ nâng tay, rồi lại rũ xuống, rốt cục vẫn không thể nào ôm lại hắn. Chiến Thanh buông tay ra rất nhanh, ngồi thẳng người trên ngựa, muốn nói lại thôi.
Lúc này một tên lính liên lạc trẻ tuổi đang cưỡi ngựa đến gần, hai tay ôm quyền nói với Chiến Thanh: “Đại nhân, đã chuẩn bị xong, tướng quân giục ngài đi thôi.”
Chiến Thanh nhìn hắn một cái, đem tất cả những lời định nói nuốt xuống lần nữa, cuối cùng lạnh nhạt mỉm cười với ta, đáy mắt lại không có chút ý cười, chỉ nói: “Tạm biệt, chờ thắng trận chiến này, ta sẽ tới tìm ngươi say một trân.”
Ta trầm mặc một lúc, gật đầu: “Gặp tại tiệc khánh công.”
“Ha!” Chiến Thanh nhìn ta sâu sắc một lần cuối cùng, lập tức rũ mắt xuống, nói với lính liên lạc đi thôi, hô một tiếng, liền giơ roi giục ngựa, hai người một trước một sau rời đi.
Người đi, nhất xuyên yên thảo tà dương.
() nắng chiều khói bạc -> thường miêu tả cảnh chia ly buồn, ảm đạm, trích từ bài Thanh bình nhạc (Khuê tình) của tác giả Lý Bính thời Bắc Tống
Ta nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân, Tấn Vương chậm rãi mở miệng, ngữ điệu trầm thấp: “Người đã đi rồi, A Huyền, ngươi hối hận sao? Ở đây sẽ có một trận ác chiến, nếu lúc này ngươi đi theo hắn, có lẽ sẽ càng thêm an toàn.”
Ta quay đầu, nhìn đôi mắt lạnh lẽo thâm trầm, sâu không thấy đáy của hắn.
Aiz, rõ ràng Chiến Thanh tốt hơn nhiều, sao ta lại chọn một tên thế này chứ, lại còn định cùng nhau đi đến cuối đường?
Nghiêng đầu nhìn phía chân trời, trên màn trời màu tím thẫm ráng chiều màu đỏ đã lùi dần, ánh trăng vẫn chưa lên, mà sao đã sáng lấp lánh, bóng đêm lạnh lẽo. Trong lòng không khỏi cảm thán, ta lại vươn tay ôm lấy hắn.
Không có cách nào, Tấn tra như vậy, đa nghi lòng dạ hẹp hòi khuynh hướng bạo lực đẹp troai đến nỗi không có bạn bè, trừ bỏ ta có lẽ chẳng ai thèm biết không.
Động tác Tấn Vương hơi cứng một chút, thử thăm dò đưa tay vỗ lên sống lưng ta, mở miệng nhẹ giọng gọi: “A Huyền?”
Ta đặt cằm lên hõm vai hắn, chậm rãi nói: “Ngươi ở đây, muốn ta đi đâu chứ?”
Tấn Vương ôm chặt hơn, không nói gì, hai vai run lên không ngừng, ta cảm thấy phản ứng của hắn không đúng cho lắm, vì thế nghi hoặc quay đầu lại nhìn, lại phát hiện hắn đang chôn đầu một mình cười to.
Ta: …
Đây là phản ứng người bình thường sẽ có sao?! Ta cảm thấy linh hồn bé nhỏ của mình lại bị thương tổn rồi.
Tấn Vương ôm mặt ta lại, cắn ta lỗ tai nói chầm chậm: “A Huyền, hiếm khi ngươi chủ động như vậy, đáng tiếc.”
Ta mặt không đổi sắc: “Đáng tiếc cái gì?”
Tấn Vương ngừng tươi cười, nghiêm trang chững chạc nói: “Đáng tiếc không có giường.”
Ta: …
“Về sau sẽ có cơ hội.” Tấn Vương nhìn thẳng vào ta, trong con ngươi màu đen ẩn dấu sóng ngầm: “Mẫu hậu trước khi qua đời đã nắm tay ta, bức ta đáp ứng nàng phải coi trọng giang sơn Đại Khánh, thiên hạ đại nghĩa. Hiện giờ ta liều cái mạng này, có lẽ cũng không khác là mấy. Trận chiến này tất thắng, A Huyền, ngươi nhớ kỹ, ta sẽ còn sống, ngươi cũng phải còn sống. Bốn người các ngươi nếu muốn uống rượu, thêm một người là ta nữa đi.”
Con ta là chân long thiên tử Đại Khánh, nhất định có thể giữ Đại Khánh thiên thu thịnh thế!
Ta gật đầu, cười khẽ: “Hảo.”
———–
Chiến Thanh lần này đi, không bặt vô âm ín giống như Chiến Bạch. Hai ngày sau, sông Nghiệp đã ngăn được dòng. Bởi vì mùa này vốn dĩ con sông cũng sẽ khô cạn một thời gian cho nên tựa hồ Nhung địch vẫn chưa chú ý cho lắm. Tướng sĩ Đại Khánh chờ xuất phát, sao Kim dần sáng tỏ, giờ Dần (từ giờ đến giờ sáng), chính là thời điểm người ta dễ dàng mệt mỏi nhất.
Đội ngũ tiến quân rất nhanh, ngựa bọc móng người ngậm tăm, gần như không phát ra một âm thanh, chưa đến một canh giờ đã nương theo bóng đêm vượt qua chỗ lầy lội khó đi nhất của lòng sông lách đến phía sau thành Thiên Thủy. Nhung địch thậm chí không có phát hiện các đại doanh gần Trần Thương đã trống không.
() ngậm tăm: thời xưa khi hành quân bí mật, binh sĩ phải ngậm trong miệng mỗi người một chiếc đũa để khỏi nói, lộ bí mật.
Vài người mò mẫm đi lên, lanh tay dứt khoát cắt đứt họng binh lính gác đêm của Đạt Oát Nhĩ. Dây thừng được thả từ trên tường thành cao xuống, hơn mười người tạo thành một tiểu đội tiến lên nép vào tường, ẩn vào thành Thiên Thủy chuẩn bị mở cửa thành ra.
Tấn Vương ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, sắc mặt nghiêm nghị, đợi chờ một khắc cuối cùng. Đất dai của chúng ta, sắp được chúng ta tự tay đoạt lại.
Nhưng vào lúc này, biến cố xảy ra.
Tiếng hò hét rung trời không phải vang lên từ trong thành, mà tại một hướng khác bỗng xuất hiện rất nhiều cây đuốc, kèm theo tiếng hô chói tai khi Nhung địch tiến công, ánh sáng bên bờ sông Nghiệp biên nối thành một mảnh, chậm rãi bừng lên. Một bóng đen nhanh chóng bay qua trước mặt ta, ta rút đao chém rụng tên nhọn, nhưng mà cách đó không xa có người kêu rên một tiếng, mũi tên đâm thủng ngực hắn, hắn không thể tin nổi mở to hai mắt, rồi ngay lập tức ngã xuống.
Nhóm ám ảnh phản ứng rất nhanh, lập tức từ dưới đất xuất hiện, dồn dập xúm lại bên người Tấn Vương trận địa sẵn sàng đón quân địch. Thần sắc Tấn Vương nghiêm nghị, túm lấy vạt áo một người trong đó, nhíu mày nói: “Nhung địch đến bao nhiêu?”
Người nọ thở hổn hển, thanh âm cũng rất bình tĩnh: “Trên mười vạn.”
“Toàn bộ đều vượt qua sông sao?”
“Vẫn chưa, nhưng phỏng chừng qua một chén trà nhỏ là có thể vượt qua được một nửa.”
Quân đội Đại Khánh đã chặn sông Nghiệp, muốn tấn công thành Thiên Thủy, lại không ngờ Nhung địch lại tương kế tựu kế, bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình phía sau, hình thành thế giáp công như vậy.
Tiếng chân hướng tới gần bên này, mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, càng ngày càng nhiều người ngã ngựa, cửa thành Thiên Thủy mở lớn, lại có một đám người man từ giữa trào ra. Bên cạnh có một binh sĩ Đại Khánh khoảng mười sáu, mười bảy tuổi chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, hoảng hốt sợ hãi muốn xoay người chạy trốn, Lý Vĩnh An nắm trường đao trong tay, chẻ đôi đầu cậu ta như bổ dưa hấu, lưỡi đao sáng loáng phản chiếu gương mặt vặn vẹo cặp mắt trừng to của ông. Nam nhân trung niên dung mạo dữ tợn này dùng huyết nhục trong cơ thể vựa dậy tinh thần đội ngũ, thúc ngựa phi lên trước, khàn giọng hô lớn: “Kẻ nào lùi lại chém không tha, sắp xếp đội hình, quân tiên phong giữ vững, hai cánh tản ra!”
Không người dám lui, không người có thể lui, giờ phút này tất cả đường lui đều bị chặt đứt, tướng sĩ Đại Khánh đập nồi dìm thuyền giục ngựa đi phía sau ông, bắt đầu nhe răng phản kích Nhung địch.
Ánh lửa nổi lên bốn phía, Tấn Vương buông ám ảnh ra, nhìn cảnh người ngựa chém giết lẫn nhau đan xen vào nhau, sắc mặt hơi trầm xuống: “Thời gian một chén trà nhỏ sao…”
Hắn giơ tay rút đao ra, tựa như không hề gì cười nói: “Vậy cùng chúng liều mạng một trận thôi.”
Hết chương .