Biên tập: Lam Ying
Đời người ngắn ngủn như sương sớm mong manh, khi quay đầu nhìn lại, ký ức của những năm tháng đã qua đều hiện ra rõ ràng từng cái một, nhiều như vậy, cũng nặng nề như vậy, có thể lấp đầy lồng ngực của một người.
Cao Chính Hàm vào năm mười lăm tuổi xuất cung lập phủ, được Thánh Thượng sắc phong là Tấn Vương, từ đó về sau người bên cạnh xưng hô với hắn đều trở thành “Tấn Vương điện hạ”. Dần dà, ngay cả chính hắn cũng sắp quên mất, vị mẫu hậu có khuôn mặt tinh xảo lại luôn mang theo vẻ ưu sầu của hắn đã từng vỗ đầu hắn, yêu thương gọi hắn một tiếng “Hàm Nhi” trông ra sao.
Năm tháng mơ hồ, tưởng niệm không rõ, dục kiến hồi trường, đoạn tận kim lô tiểu triện hương ().
() Dục kiến hồi trường, đoạn tận kim lô tiểu triện hương: Hai câu này nằm trong bài ‘Giảm tự mộc lan hoa’ ( 減字木蘭花) của Tần Quán thời Bắc Tống. Theo bản dịch của Nguyễn Đương Tịnh: Muốn tự vấn lòng – Lò trầm chín khúc cháy tiêu không.
Triện hương: Loại nhang uốn thành khúc ví như khúc ruột. (nguồn: thivien.net)
Hắn còn nhỏ đã mất mẹ, lúc lâm chung mẫu thân hắn đã kéo tay hắn nói “Con ta nhất định sẽ là minh quân một đời”, từ thời khắc đó hắn không thể tránh khỏi đánh mất cả chính bản thân mình.
Mẫu hậu không còn, hắn chính là hy vọng duy nhất, đằng sau thân phận “Tấn Vương” này còn rất nhiều người với đầy rẫy những rắc rối khó khăn, hắn cho dù không muốn, cũng phải bước trên con đường đẫm máu đó, hơn nữa còn phải đi thật tốt, thật xa hơn bất kỳ ai.
Cuộc đời của hắn vốn không có lựa chọn nào khác.
Vì thế năm mười sáu tuổi, hắn xây dựng cho riêng mình đội ngũ ảnh vệ trong phủ.
Nói là ảnh vệ, thật ra cũng đặt ở mặt ngoài để làm lá chắn cho vị phụ hoàng đa nghi của hắn xem. Đây đã được định trước sẽ là nhóm người bị hy sinh. Tấn Vương cũng không định tốn quá nhiều tâm sức với họ, nhưng không ngờ lại chú ý tới một hài tử.
Hắn không nghĩ tới mình sẽ để ý tới một thằng nhóc xấu như vậy ——da bọc xương, mặt mũi phù thũng—— làm cho hắn ngay cả liếc mắt qua cũng cảm thấy ghê tởm. Nhưng chính thằng nhỏ gầy còm, lúc nào cũng cười kiểu không kiêu ngạo không siểm nịnh đó, lại dám cò kè mặc cả với quản gia giống như đang bán củ cải, có thể nâng giá tiền mua mình từ sáu mươi xu lên thành bảy mươi xu.
Tấn Vương nhàn nhạt nhìn cặp vợ chồng quần áo tả tơi kia ngàn ân vạn tạ cầm tiền rời đi, bỏ lại một mình đứa con lẻ loi ở đây.
Gió chiều ấm áp, ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt tiểu quỷ đó, y hít hít cái mũi, thân thể nhỏ gầy hơi run rẩy trong gió, như phiến lá khô đong đưa đầu cành chẳng ai quan tâm, có thể rụng xuống bất cứ lúc nào, rồi bị gió lạnh vô tình nghiền nát.
Nhỏ bé, yếu ớt, không nơi nương tựa.
Nhìn cảnh tượng này, cõi lòng vốn lạnh lẽo như đá cứng của Tấn Vương bỗng dần tan chảy, hắn nghĩ: tiểu quỷ này có thiên phú về buôn bán, nếu không làm ảnh vệ, thật ra bồi dưỡng y để kinh doanh mấy cửa tiệm cũng được lắm.
Nhưng mà ý tốt chả mấy khi xuất hiện của hắn, cuối cùng lại vẫn là chết non, chỉ vì thằng nhóc này quá mức ưu tú, gần như là vừa giảng đã hiểu. Sau khi y vào phủ, lại không còn thể hiện vẻ nhanh mồm nhanh miệng ngày đó nữa, thân thể thì càng ngày càng phổng phao, bệnh phù thũng do đói biến mất tăm, vóc dáng cao lên một chút, lại còn là thằng nhóc thanh tú đẹp trai nhất trong đám nữa.
Lúc đó, tiểu quỷ này đã có tên, là Thập Nhất.
Cái tên đã từng run rẩy trong viện, giờ không hề giống trong tưởng tượng của hắn nữa, không hề bi thảm, không hề đáng thương. Thập Nhất ngủ ngon ăn được, cho dù là lần đầu tiên ám sát trở về cũng không liên tục gặp ác mộng giống như những người khác, mỗi ngày vừa đến giờ cơm là ngồi canh ở trước mặt trù nương, sở thích là xúi giục Tiểu Bát đến nhà ăn của bên ám trang trộm lạc, trộm trứng gà, trộm thịt khô......
Chẳng lẽ điều kiện ăn uống của ảnh vệ thật sự kém như vậy?
Nghĩ như vậy, Tấn Vương lặng lẽ cho tăng thêm một món ăn mặn trong thực đơn của ám trang.
Khi đó lão quản gia từng hỏi hắn, có muốn rút Thập Nhất từ trong ảnh vệ ra, hoặc làm một thị vệ hay không.
“Ảnh vệ phải bán mạng, thị vệ dù sao cũng nhiều, nếu chủ tử để ý Thập Nhất, hay là cho y theo bên người làm một tiểu tư (sai vặt) cũng được.”
Tấn Vương nhớ rõ mình đã trả lời thế này: “Y chẳng qua chỉ là một con cẩu dưới chân ta, đáng để cho ngươi phải bận tâm sao?”
Quản gia thở dài nói: “Chủ tử, dù sao ta cũng là nhìn ngài lớn lên.”
Tấn Vương không cho là đúng mỉm cười, trong lòng cũng không khỏi thầm nghĩ: Nếu nói vậy, ta cũng coi như là đã nhìn Thập Nhất trưởng thành nhỉ.
...... Sau đó à, sau đó hình như đã xảy ra rất nhiều chuyện, hữu kinh vô hiểm (), cuối cùng hắn cũng có thể thoát ra khỏi vũng bùn hoàng quyền này. Mà Thập Nhất cũng được thay tên, thành Chiến Huyền, sau đó lại thành A Huyền của mình hắn.
() Dù đã gặp phải chuyện kinh động, hoảng sợ nhưng cuối cùng không có gì nguy hiểm.
Hắn cuối cùng cũng học được cách đối xử tốt với một người, biết để ý xem A Huyền thích ăn gì; biết thức dậy lúc nửa đêm, dịch lại góc chăn cho A Huyền của hắn; họ đã cùng nhau ngao du khắp tam sơn ngũ nhạc, ngắm non sông ngàn dặm, thuyền nhỏ phiêu bồng khắp giang hồ, nơi đâu cũng là nhà, ngày hôm nay dù mái đầu đã bạc mà vẫn không tách rời, đời này đã chẳng còn gì phải đáng tiếc
Nhưng hiện giờ nghĩ lại, Tấn Vương vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Lần đầu tiên A Huyền cầm đao giết người, khi trở về không biểu hiện giống như những người khác; thật ra không phải y không gặp ác mộng, mà là vốn không hề ngủ —— một mình ăn điểm tâm trong phòng, rồi cứ thế ngồi nhìn trăng cho tới lúc bình minh thôi.
Hắn học được những thứ ấy quá muộn, có nhiều việc hiểu rõ cũng quá trễ, vì thế cho nên vẫn không thể che chở được cho A Huyền của hắn.
Chút ánh nắng còn sót lại chiếu vào đôi mắt đã tối mờ của Cao Chính Hàm, phía chân trời một đàn chim nhạn bay qua rặng mây đỏ thẫm, củi lửa đang cháy trong phòng thỉnh thoảng lại lách tách.
Chiến Huyền đang chống đầu ngồi bên giường, vẫn chưa thức dậy.
Hai ngày nay y chưa từng chợp mắt, thật sự không chống đỡ được mới thiếp đi một lát, nhưng mà thân thể không bằng năm đó, cho nên vừa nhắm mắt đã ngủ sâu như bây giờ.
Trong ánh nến mờ tối Cao Chính Hàm mở to hai mắt, nhìn vào khuôn mặt người kia như không bao giờ đủ, cố hết sức khẽ động khóe miệng một chút.
Cả đời hắn vốn chưa từng chơi ván cờ nào không chắc chắn. Hắn đã làm rất nhiều chuyện xấu, không quan tâm đến điều gì, số phận vốn phải là cô đơn một mình, cô độc đến già, nhưng ông trời lại không hề đối xử tệ bạc với hắn.
Dù vậy hắn vẫn rất sợ, có được càng nhiều, lại càng sợ hãi mất đi, hắn sợ A Huyền đi trước hắn, sau trăm tuổi bỏ lại mình hắn trong những năm tháng dài đằng đẵng.
Mỗi khi nghĩ tới đó, lồng ngực lại ẩn ẩn đau đớn.
May mắn...... May mà người đi trước là hắn. A Huyền, xin lỗi, ta cuối cùng vẫn còn muốn ích kỷ một lần.
Cao Chính Hàm muốn cười mỉm một cái, nhưng khí lực có hạn, cuối cùng vẫn không thể làm được. Dù thế trong lòng hắn vẫn rất vui.
Trước đây ngựa tốt xe quý, chốn vui chơi hưởng lạc, vàng bạc châu báu, oanh oanh yến yến; cũng không bằng nắm tay người đi khắp ngàn dặm trời cao, ngắm núi nhìn sông.
Nếu như có kiếp sau......
Ánh sáng dần tắt, ngoài cửa sổ gió nổi lên, cánh cửa gỗ điêu khắc đung đưa. Ngọn nến sắp lụi bên cạnh chớp vài cái, rồi phụt tắt.
Gió lớn như vậy, nếu cửa bị thổi mở ra, A Huyền cứ ngồi như vậy, liệu có thể không cẩn thận bị cảm lạnh hay không?
Hô hấp Cao Chính Hàm dần nặng nề, lúc mơ mơ hồ hồ trong đầu bỗng nghĩ như vậy, ý thức lại mất khống chế chìm vào bóng tối sâu không đáy.
Bếp lửa cũng cháy hết, người trên giường đã không còn lên tiếng.
Cuối cùng vẫn là đời này, cuối cùng vẫn chưa có kiếp sau, cùng trời cuối đất, hai nơi khó tìm. Khúc hồng trần ai khiến đàn đứt dây, hoa rơi xuống đầu vai, hoảng hốt mơ màng quay đầu lại, tinh phong huyết vũ mấy chục năm cũng không lưu lại dấu vết gì trong lòng, già rồi thì sẽ chết, điều duy nhất vẫn bận tâm là người nọ có bị cảm lạnh hay không, vẫn cứ là một “A Huyền” của hắn.
Hết ngoại truyện.