Sáng sớm, Thiên Tuyết đã đứng trước một chiếc xe ngựa không xa hoa cũng không nghèo nàn, ngáp đi ngáp lại vài cái, tinh thần uể oải trái ngược với thần thái sáng láng hôm qua.
( Sau cánh gà :
Thiên Tuyết ngáp dài ngáp ngắn : Oáp...oáp....chẹp chẹp....
Mèo : Cắt cắt, không được, không được, nữ chính, mong hãy nghiêm túc.
Thiên Tuyết : Nghiêm túc cái rắm, bà đây đang buồn ngủ mà dám kêu dậy, thích xuống dưới kia uống canh Mạnh Bà không hả ?
Mèo : Hức..ơ...hức, ta chỉ là muốn tốt...
Thiên Tuyết tức giận rống to : Tốt tốt em gái ngươi, tránh ra, đi làm việc của ngươi đi.
Mèo quay đi tìm người hỗ trợ : Có ai...?!
Dương Nhất Sinh, Bạch Thiên Vân và Ngôn Tử Mặc đang ăn bánh mì ngon lành, cuối cùng Bạch Thiên Vân nhịn không đc kêu lên : "Tự ngươi lo liệu đi, chúng ta còn phải ăn sáng."
Mèo hát cải lương : đời ta thật tối tăm...í ì i....phụt !
Pí po pí po..xe cấp cứu đến đây....
Dương Nhất Sinh bị giao nhiệm vụ kéo rèm, kéo rèm...)
Quay lại hiện tại, ước muốn hiện giờ của Thiên Tuyết lúc này chỉ có một từ : NGỦ. Nàng ngáp vài lần rồi dùng ánh mắt mịt mù vừa mới thức dậy xen chút tức giận nhìn hai vị sư phụ và xú tiểu tử (Ngôn Tử Mặc ) trước mặt :
- Sư phụ, sao người lại lôi con dậy sớm như vậy ? Dù có muốn bán con đi nhưng người không cần hành hạ người khác như vậy chứ ? Không cần đi sớm vậy…..
- Hừ, vậy hôm qua ai còn đòi sống đòi chết năn nỉ chúng ta cho ngươi ra ngoài chơi, xú nha đầu, hay là ngươi còn luyến tiếc nơi đây, nếu vậy….. - Dương Nhất Sinh hừ mạnh trả lời, cuối cùng còn không quên ké dài âm điệu đầy tính uy hiếp
Nghe đến đó thì Thiên Tuyết lập tức thanh tỉnh, mặt không đỏ, mắt không nháy đầy vô tội trả lời :
- Đâu có, sư phụ à, dậy sớm như thế này đã là gì. Nếu cần hôm nay con còn có thể dậy sớm hơn !
Mọi người khinh bỉ toàn bộ, ngươi dậy sớm ?! Vậy vừa nãy tại sao chúng ta phải huy động lực lượng con gà trống to khỏe nhất để kêu ngươi dậy, làm chúng ta phải đứt ruột như vậy ?! (Mèo : phút mặc niệm cho đồng chí gà đã hi sinh anh dũng….)
Nhận thấy sự khinh bỉ nhằm vào mình, Thiên Tuyết cười xấu hổ rồi trèo lên xe, từ cửa xe nhìn hai vị sư phụ của mình rồi nói :
- Sư phụ à, con phải đi ngay đây, người nhớ ở lại mạnh khỏe nha. Năm sau con sẽ quay lại thăm hai người mà, bye !
Sau khi nói từ tiếng Anh còn không quên làm động tác hôn gió đậm chất thế kỉ làm hai mỗ sư phụ nào đó hóa đá, còn mỗ tiểu tử nào đó đã nhìn quen rồi nên không đơ ra như vậy, nói vài câu với Dương Nhất Sinh và Bạch Thiên Vân rồi cũng chuẩn bị lên đường.
Trước khi lên xe thì Bạch Thiên Vân đưa cho hắn hai miếng ngọc bội được bọc kỹ càng, dặn hắn đưa cho Thiên Tuyết khi đến kinh thành với sắc mặt nghiêm túc. Trong khi bên này đang nghiêm túc thì bên kia lại như gà bay chó sủa. Dương Nhất Sinh tức giận nhìn Thiên Tuyết :
- Nha đầu, cuối cùng ngươi có làm không ?
- Sư phụ, người đừng kỳ vọng vào con, cả người con một thỏi bạc cũng không có, mua kiểu gì cho người được thứ đó. Trừ phi người đưa cho con….. - Thiên Tuyết đáp lại rồi còn dùng động tác ma sát hai ngón tay rất có tác phong của những kẻ xấu hám tiền.
- Ngươi…Được rồi, ngươi không có tiền, vậy ta cho ngươi ! - Dương Nhất Sinh nóng nảy nói rồi đưa một xấp ngân phiếu đến trước mặt Thiên Tuyết.
Vâng, và con sâu hám tiền của nữ chính xuất hiện. Nàng với tay lấy rồi cất vào tay áo, cười hì hì với Dương Nhất Sinh :
- Sư phụ, người cần gì căng thẳng như vậy ? Con là nhớ người nhất á….
Thiên Tuyết đang định nói nữa thì Ngôn Tử Mặc nhảy vào xe, kêu người đánh xerồi chiếc xe lộc cộc xuất bánh. Thiên Tuyết bèn chào tạm biệt với hai vị sư phụ của mình rồi chui vào trong xe.
Dương Nhất Sinh và Bạch Thiên Vân nhìn chiếc xe ngựa đang đi xa dần rồi thở dài, mong nàng không có chuyện gì xảy ra….
Cảnh đang đẹp như vậy thì tiếng nói của Thiên Tuyết đột nhiên vang vọng làm hai mỗ sư phụ giật mình :
- Sư phụ, con biết sư phụ lo con đi ra ngoài nguy hiểm nên đã mang mấy bản võ công và đống giấy người đút dưới gầm giường, chỗ găng tay tính từ trong ra ngoài.
Nghe đến thế thì Dương Nhất Sinh kêu lên, sùi bọt mép muốn ngất xỉu. Võ công, tiền của hắn bị lấy mất rồi !!!
Thấy tình cảnh của Dương Nhất Sinh, Bạch Thiên Vân cười xấu xa rồi chuẩn bị lên đỡ hắn, chưa kịp vui vẻ xong thì tiếng nói đầy kinh khủng của mỗ nữ nào đó vang lên :
- Cả Bạch sư phụ nữa, người cho con mượn Tuyết miêu nha, không con sợ mình bị trúng độc á…Con yêu hai người rất nhiều a !
Vậy là hai mỗ sư phụ nào đó ngất xỉu, trước khi ngất xỉu thì trong đầu bật ra một câu nói : Xú nha đầu này ra ngoài không biết thiên hạ còn thái bình được không ?