Cả người Thiên Tuyết run run, tra nam, nữ chủ, không ngờ ngày chúng ta gặp lại lại nhanh đến vậy. Nàng còn chưa có chơi đủ đâu mà...
Thượng Quan Vô Hàn giận dữ, trầm giọng: "Thượng Quan Nguyệt Linh, muội biết mình đang làm cái gì không?"
Trong mắt Thượng Quan Nguyệt Linh xoẹt qua sợ hãi cùng kinh ngạc, nhưng rồi rất nhanh lại thay bằng vẻ kiêu ngạo trước đó: "Muội làm gì thì liên quan đến huynh sao? Muội chính là xử lý nha hoàn phạm lỗi, nàng ta xen vào, muội đã nói sẽ xử lý bằng roi tiên, chẳng lẽ nàng ta nghe hồn hiểu?!"
Thượng Quan Vô Hàn tức giận nói không thành lời, hoàng muội của hắn cũng bị mẫu phi nuông chiều quá rồi, tạo thành tính cách ngang ngược như vậy. Hắn trầm giọng hơn: "Còn làm gì? Muội để cái danh công chúa của mình sau đầu rồi sao? Lại có thể hành động ngang ngạnh như vậy? Lạc nhi nàng ấy là muốn tốt cho muội, để chuyện này lan ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của muội, chẳng lẽ điều này muội cũng không hiểu?"
Thượng Quan Nguyệt Linh tức giận, phẫn uất, tại sao hoàng huynh lại thay đổi như vậy? Hoàng huynh chưa từng mắng nàng ta như vậy trước đây? Từ khi về kinh cùng nàng ta thì chỉ luôn bênh vực nàng ta, luôn khen nàng ta tốt bụng, hiên lành? Còn nàng thì kiêu ngạo, bị nuông chiều quá mức? Tất cả là tại nàng ta!
Nghĩ đến đó thì Thượng Quan Nguyệt Linh càng tức tối, không còn cố kỵ to tiếng: "Dân đen như nàng ta thì biết cái gì? Hoàng huynh, nàng ta nông cạn xấu tính, chỉ biết nịnh hót người ta, sao huynh có thể mang tiện dân này cùng mình chứ?!"
Thượng Quan Vô Hàn thực sự tức giận, muội muội hắn vậy mà lại dám ăn nói như thế?! Nghĩ rồi hắn liền dơ tay, như muốn cho Thượng Quan Nguyệt Linh một cái tát. Nào ngờ tay hắn dơ lên lại bị một canh tay nhỏ bé giữ lại, hắn quay lại nhìn, là Nam Cung Lạc Lạc, nàng ta điềm đạm nhìn hắn, ánh mắt đầy lo lắng nói: "Vương gia, Linh chi còn nhỏ, chàng đừng trách muội ấy. Là ta không tốt, mới để Linh nhi khó chịu..."
Nói rồi nàng ta còn cúi đầu, trông vô cùng đáng thương, chọc người khác thương tiếc. Ai nhìn vào cũng chỉ nghĩ nàng ta là một nữ tử trong sáng thánh thiện, đáng được bảo bọc che chở.
Thượng Quan Vô Hàn cũng không ngoại lệ, hắn đau lòng nhìn Nam Cung Lạc Lạc, tay cũng theo ý nàng mà hạ xuống rồi quay sáng trừng mắt nhìn Thượng Quan Nguyệt Linh: "Hừ, vì Lạc nhi khuyên can nên chuyện này huynh không can dự, để mẫu phi xử lý đi. Còn roi tiên, ta sẽ nói với gia gia, tốt nhất là muội ngoan ngoãn mà đóng cửa hối lỗi đi, có ngày gây họa chẳng ai giúp được đâu."
Nói rồi Thượng Quan Vô Hàn liền quay sang Nam Cung Lạc Lạc, giọng nói bỗng trở nên mềm mỏng hơn: "Lạc nhi, vất vả nàng rồi. Là muội muội ta không tốt, làm nàng kinh sợ, để ta đưa nàng về."
Nam Cung Lạc Lạc khẽ gật đầu, dáng vẻ yếu ớt làm Thượng Quan Vô Hàn thương tiếc, liền tiến lên đỡ nàng ta. Sau hắn quay đầu, trừng mắt thấp giọng kêu Thượng Quan Nguyệt Linh đang ấm ức một bên về cùng.
Thượng Quan Nguyệt Linh tức giận nhưng chẳng dám làm gì, dù Thượng Quan Vô Hàn luôn nhường nhìn nàng ta thì nàng ta vẫn luôn sợ ca ca mình một hai phần.
Bỗng có một bóng người xẹt qua chỗ ba người tra nam và nữ chủ nguyên tác. Khi xoẹt qua người Nam Cung Lạc Lạc, bỗng nàng ta giả bộ lão đảo mà đẩy sang làm bóng dáng kia chao đảo, ngã nhào xuống trước chân Thượng Quan Nguyệt Linh. Đó là một nha hoàn không biết của ai đang chật vật nằm đó, cố gắng đứng dậy.
Sẵn cơn tức giận, còn bị chắn đường, Thượng Quan Nguyệt Linh liền coi cái người trước mặt thành tấm chắn xả cơn tức. Nàng ta giận dữ mắng: "Tiện dân nào không có mắt va vào bản công chúa vậy?! Muốn chết phải không?" Rồi nàng ta cũng không cố kỵ mà vung tay lên muốn tát nha hoàn xấu số.
Tiếng tát tai vang lên giòn tan, nhưng người bị tát không phải nha hoàn nằm trên đất mà là Nguyệt Vũ. Nha hoàn va vào Nguyệt Linh công chúa khi nãy là tì nữ mới chuyển đến bên cạnh Nam Cung Lạc Lạc, là con cờ Lệ quý phi cắm bên cạnh nàng ta. Nếu Thượng Quan Nguyệt Linh trị tội nha hoàn này, Lệ quý phi cũng chỉ có thể tức không nói nên lời, cả Thượng Quan Nguyệt Linh và quân cờ này đều bị xử trí, quả là một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng không ngờ, nha hoàn đấy là bạn tâm giao hồi nhỏ của Nguyệt Dao Nguyệt Vũ, sau này ba người họ bị bán đi làm nha hoàn trong nhà qúy tộc. Nguyệt Dao Nguyệt Vũ may mắn gặp Ngôn Tử Mặc, cũng từng chịu ân cứu mạng của Thiên Tuyết mà được đưa đến Ngôn gia, còn nha hoàn kia lại không may mắn thế.
Thấy tình hình như vậy, đến Thiên Tuyết vẫn luôn trốn tránh hóng chuyện cũng đi ra cùng Nguyệt Dao. Từ tiếng tát tai thì Thượng Quan Vô Hàn cùng Nam Cung Lạc Lạc cũng xoay người lại, nhưng chưa ngạc nhiên bằng lúc mỗ nữ chính Thiên Tuyết của chúng ta xuất hiện.
Tròng mắt Thượng Quan Vô Hàn xẹt qua một tia kinh ngạc, còn Nam Cung Lạc Lạc thì cúi đầu, che dấu thâm trầm cùng suy tư trong ánh mắt, chỉ có Thượng Quan Nguyệt Linh không hiểu chuyện gì mà còn chưa hả giận.
Thiên Tuyết đảo mắt, nàng chưa có ý định gặp mặt chào hỏi tra nam nữ chủ đâu á. Thôi thì lấy đại cái cớ chuồn lẹ vậy, tốt nhất nên tránh xa rắc rối à nha, hóng chuyện thì được chứ dính thuốc súng thì nàng con kiếu... Rồi Thiên Tuyết định giả bộ đau bụng mà chạy đi, nàng liền nháy mắt ra hiệu cho Nguyệt Dao Nguyệt Vũ chuồn trước.
Trong khoảnh khắc yên lặng sáu mắt trừng hai mắt, Thiên Tuyết bỗng dưng ôm bụng kêu lên: "Ai u, sao đau bụng thế này, ôi, đau bụng quá, ôi, phải đi nhà xí đây, ôi ôi..." Rồi Thiên Tuyết liền xoay người, co giò chạy đi, lúc này Nguyệt Dao cũng đỡ Nguyệt Vũ nhanh chóng chạy theo. Chỉ là đường ra cửa quá nhỏ, một tên tra nam to đùng người to mà óc bằng quả nho đã chiếm hết gần hai phần ba cửa ra, thêm chị nữ chủ chắc dạo này sử dụng chế độ ăn cho heo ăn hay sao mà muốn ra cửa chỉ còn một khoảng trống nhỏ.
Thiên Tuyết rủa thầm mấy cái, nhanh chân vọt qua, nhưng Nguyệt Dao Nguyệt Vũ có hai người, dù các nàng cố gắng không động chạm thì người muốn động chạm vẫn có ý thôi. Khi Nguyệt Vũ lướt qua Nam Cung Lạc Lạc thì bỗng nàng ta giả vờ lảo đảo, một tiếng thanh thúy vang lên, bên má kia của Nguyệt Vũ liền dính thêm dấu vết năm ngón tay đỏ chói lọi nữa.
Thiên Tuyết đang giả vờ cũng dừng lại, nhíu mày nhìn Nam Cung Lạc Lạc, lại nhìn hai bên mặt của nha hoàn nhà mình hằn dấu vết bàn tay đỏ hồng lại càng nhíu chặt hơn. Nữ chủ à, ta đã không muốn động chạm gì đến ngươi, tại sao ngươi lại tự đi gây sự vậy? Hai vết tát kia đều do cái cô củ lạc này gây ra, nếu không tính chuyện này thì tên Vân Thiên Tuyết của nàng phải viết lại!
Nghĩ rồi bên tay Thiên Tuyết liên vận nội lực, suy nghĩ xoay chuyển rồi liền nhanh như chớp chạy đến chỗ Nam Cung Lạc Lạc, đẩy Nguyệt Dao Nguyệt Vũ chạy đi rồi liền giả bộ đau bụng đến đầu óc choáng váng mà chẳng quay va nhẹ vào người nàng ta.
Tay phải Thiên Tuyết xoay nhẹ, đập xẹt qua bụng Nam Cung Lạc Lạc, tốc độ nhanh đến nỗi dù Thượng Quan Vô Hàn có phản ứng nhanh ngăn chặn Thiên Tuyết đến gần cũng bị nàng dùng tay trái nhẹ gẩy lật ngược lại.
Nam Cung Lạc Lạc chỉ cảm thấy bụng bị một cánh tay chạm nhẹ qua, một luồng khí âm ỉ không biết từ đâu chạy dọc theo tứ chi cả người, nàng ta cảm thấy người mềm nhũn một hai giây rồi lại trở lại bình thường, giống như chỉ là một giấc mơ. Nàng ta theo bản năng muốn cầm lấy tay Thiên Tuyết, ai ngờ cô nàng nào đó đã luyện thành kỹ năng phản xạ nhanh sau mỗi lần bị nhị vị lão sư tập kích mà nhanh như cắt rụt tay về, tiếp tục giả bộ đòi đi nhà xí chạy ra xa.
Cả quá trình chỉ trong vài phút, đến cả khi đám người Thiên Tuyết đã cao chạy xa bay mà tra nam, nữ chủ đến muội muội tra nam vẫn còn chưa hoàn hồn...
Cái quái gì vừa xảy ra vậy?