Thiên Tuyết đang đắc ý thì ông lão áo xám đúng gần đó lên tiếng giảng hòa: "Vậy là đủ rồi. Lão già, ngươi lớn như vậy còn đi chấp nhặt cùng tiểu cô nương, mà nàng còn bị thương. Công nhận da mặt ngươi cũng dày lắm !"
Lão ngoan đồng lúc này mới không nói thêm, chỉ hừ hừ mấy tiếng rồi quay sang nói với Thiên Tuyết :"Nha đầu, lần này ta không chấp với tiểu cô nương."
Rồi lão bỗng nhìn đi nhìn lại Thiên Tuyết mấy lần làm nàng khó chịu, ngứa mồm phun ra câu:"Lão ngoan đồng, sao ngươi cứ nhìn ta chằm chằm hả ? Chẳng lẽ ngươi có sở thích luyến đồng ?!" làm lão già tức phụt máu. Còn lão áo xám thì nhịn không đc ha ha cười lớn, còn khoa trương gập cả bụng lại, trên mắt còn.vương vài.giọt nước, chỉ hận không thể giơ ngón tay cái về phía nàng.
Thiên Tuyết cx không kém trừng mắt lại, ngươi có cần khoa trương vậy không, cười cười hở cái răng, có ngày còn bị ung thư vòm miệng đấy (Mèo: méo? có cái bệnh ung thư này hả ?) làm lão áo xám càng cười to hơn.
Lúc này râu lão ngoan đồng cũng không lên xuống như trước nữa, chỉ hừ hừ vài tiếng rồi ngồi vào ghế, rót cho mình chén nước hạ hỏa. Lão nhân áo xám cũng thu lại dáng vẻ vừa nãy, trở lại dáng vẻ nghiêm chỉnh ban đầu. Cuối cùng lão nhân tóc bạc mở miệng thần bí nói :
- Nha đầu, không chấp nhặt vối ngươi. Ta thấy thân thể ngươi cũng không tệ nha….
Thiên Tuyết nhíu mày :
- Cuối cùng ngươi muốn nói cái gì ? Có lời mau nói, có rắm mau thả !
Lão nhân tóc bạc đang uống ly trà bị lời nói của Thiên Tuyết làm phụt hết nước chè vào mặt lão nhân áo xám đối diện, ho khụ khụ đáp :
- Nha đầu, ngươi có cần thô lỗ như vậy không ? Ta chỉ muốn hỏi ngươi có muốn làm đồ đệ của ta không thôi !
Thiên Tuyết à hiểu ra rồi nhìn chằm chằm vào lão ngoan đồng đang đứng trước mặt nàng. Cảm nhân được ánh mắt của Thiên Tuyết, lão già ưỡn ngực đầy tự hào, tự giới thiệu mà không cần ai hỏi :
- Nói cho ngươi biết, ta là Dương Nhất Sinh – một trong Tuyệt thánh, võ công cao cường, ai nghe thấy cũng phải kính sợ. Thấy ta oai phong không hả?
Thiên Tuyết vẫn nhíu mày, hình như nàng nghe cái tên này ở đâu rồi, chẳng phải Dương cao nhân – người xuất hiện trong dòng không hơn không kém, người từng được Nam Cung Lạc Lạc, nữ chính cứu hay sao ? Sau đó nàng ta được Dương cao nhân nhận là nghĩa nữ, nên nàng ta trong giang hồ mới nổi tiếng, không ai dám đắc tội, sau còn gặp một nam chính nữa.
Vậy mà bây giờ lão nhân người ta ở ngay trước mặt, còn muốn nhận nàng làm đồ đệ, cái này kiểu như có vàng rơi xuống trước măt, không nhặt mới là kẻ ngốc a. Nghĩ rồi Thiên Tuyết nhe răng ra cười thật khả ái :
- Cái này cũng được, với cả ta cũng chưa nhận ai làm sư phụ, vậy thì Dương lão nhân, ngươi…..